Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Chương 36


Bạn đang đọc Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật – Chương 36

– Cô đến đây làm gì? Hay hại người nhiều quá nên thần kinh rồi?
Nó nhìn Muni hỏi khinh bỉ, đôi môi nhếch lên đầy chế giễu. Muni nghe xong xám ngoét mặt lại, cô tiến lên định lao vào nó thì Shin đã nhanh chóng hất cổ lùi ra vài mét. Hắn gằn giọng đe doạ.
– Muốn chết thì ở đây thêm một giây nữa đi!
Cô quay lại nhìn hắn, đôi mắt đen lộ rõ vẻ tức giận. Rồi Muni nhếch môi, lôi trong túi một tấm ảnh ném vào hắn.
– Anh sợ là em sẽ đưa cái này cho cô ta chứ gì?
Hắn nhìn tập ảnh tò mò định nhặt lên thì nó đã nhanh tay nhặt trước, xé lớp bọc ngoài ra. Đôi mắt nó mở to bàng hoàng, khuôn mặt biến sắc nhanh chóng.Nó run run tay ngước lên nhìn hắn.
– Thế này….thế này là sao hả?
Nó ming chờ, đang rất mong chờ một lời giải thích từ hắn. Nó không tin chuyện này là thật, không tin rằng hắn phản bội nó.
Hắn trố mắt. Sao lại có ảnh của hắn với cô trong tư thế kia? Hắn nhớ lại lúc ở nhà côm, không lẽ…..là cô gài bẫy hắn.
– Không! Đây không phải sự thật đâu! Anh……
Nó quay sang nhìn Muni đang cười đắc thắng, đôi mắt tím màu đỏ ngầu giân dữ, tay giơ mấy tấm ảnh trên tay.
– Đây lại là trò của mày chứ gì? Mày đê tiện quá rồi đấy!
Nói rồi, Jen chạy đến túm tóc Muni khiến nhỏ kêu oai oái, Sunny và mấy người còn lại- dù không muốn nhưng vẫn chạy đến ngăn nó lại, đại loại là những câu như thế này.

– Mày đánh nó chỉ làm bẩn tay thêm thôi!
– Thôi đi! Em muốn phá sản vì mua xà bông rửa tay hả?!!
Cuối cùng thì Muni cũng thoát ra được, cô xoa xoa chỗ đầu bị nó làm cho rối tung khiến lửa hận trong lòng bấy lâu nay càng tăng thêm.
– Nếu mày không tin thì nghe thêm cái này đi!
– Biến đi! Tao không muốn nghe!
Em …c..có….t…thai…rồi!
Jen cố bỏ tay Sunny và Jun ra để tiếp tục cho cô một trận nhưng nó khựng lại khi nghe giọng nói của hắn.
Đến Mỹ Cẩm, tôi sẽ đưa cô mười triệu. Ok?
Nhưng mà anh phải đưa em đi cơ!
Ừ! Mấy giờ?
8 giờ! Cảm ơn anh nha!
Không có gì! Đây cũng là trách nhiệm của anh mà!
Đôi mắt nó ngấn nước, nó thật sự không dám tin những gì mình vừa nghe. Jun, Sunny, Bun và Sa cũng giật mình vì nghe đoạn băng ghi âm này, tất cả đều quay sang nhìn hắn.
Shin thật sự không biết giải thích ra sao cho hợp lý, chẳng nhẽ lại nói là đưa đi hộ? Mà nếu nói vậy nó hỏi tại sao lại phải đưa tiền thì biết trả lời làm sao?
– Jen à! Anh…cái đó…..thật sự thì…
– Đó….không phải là giọng của anh đúng không?Đúng không?
Hắn lại càng thêm lúng túng, trời ơi, sao mình lại nói với cô ta như vậy chứ?!!!!
– Đó có phải là giọng của anh không? Phải hay không?
-…………………..
– TRẢ LỜI ĐI!
Nó gào lên, trái tim như thắt lại , tan vỡ ra từng mảnh.Tại sao thế này? Tại sao hắn lại phản bội nó chứ?
– Shin! Em nói gì đi chứ?

Thấy tình hình không ổn lắm, Jun lên tiếng. Anh thật sự không tin là cậu em trai của mình lại làm thế.
– Em….
– Tại sao vậy?
Nó hất hết tay của mọi người ra, đứng đối diện với hắn.
– Em yêu anh! Em đã học nấu ăn dù em rất ghét! Em đã tin anh, yêu anh đến mức còn hơn cả chính ban thân mình! Nhưng cuối cùng, em nhận được cái gì chứ? Chỉ là sự lừa dối trắng trợn mà thôi!
Nó tháo chiếc nhẫn đáp vào mặt hắn, viên kim cương lấp lánh như tối dần đi. Hắn nắm hai vai nó, lắc đầu nguầy nguậy.
– Không! Anh không có lừa em, tát cả thực sự chỉ là hiểu lầm thôi!
– Hiểu lầm! Ha..ha…ha! Hiểu lầm sao?
Nó cười trong nhyững giọt nước mắt nóng hổi.
– Anh nghĩ tôi ngu đẻ tin anht hêm một lần nữa sao? Anh đi đi! Đi cùng cô ta1 Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Đi đi!
Nó gỡ tay hắn , đẩy hắn ra khỏi mình, ra khỏi cuộc đời của mình.
Bun và Jun thì khuyên hắn nên đi trước, khi nào nó bình tĩnh thì sẽ nói chuyện sau. Shin bước đi, trong lòng trống rỗng. Con tim như bị những mũi im đâm vào.
Sa đưa nó lên phòng, an ủi rồi định bảo Sunny đi lấy cho nó nhưng chẳng thấy nhỏ đâu.
Đơn giản là bởi vì Sunny đang đứng ở ban công đổ cát ở chậu cây xuống chỗ Muni đang cười khiến cô bị anư không ít cát. Nhỏ ôm bụng cười nắc nẻo rồi vào xem nó ra sao thì gọi mãi mà không thấy nó bảo gì.
– Ê con kia! Mày làm gì vậy?

Sa liền túm cổ loi Sunny ra khỏi phòng.
– Con Jen nó sao thế mày?
– Vừa nãy nó còn đập phá tao can mãi nó mói thôi đó!
Sunny nhìn nó không cảm xúc như một cái xác không hồn, thấy vừa nãy mình ra tay quá nhẹ, đáng nhẽ phải ném vỏ sầu riêng xuống đó mới đúng( Oh my God).
– Giờ làm sao đây mày?
– Giờ phải hỏi Shin xem chuyện đó có thật không.
– Ờ vậy tao đi mày ở đây nhá!
– Ừ! Vậy đi!
Sunny nhanh chóng đi tới nhà ba mẹ hắn còn Sa thì thu dọn bàn ăn rồi nấu cháo cho nó, vừa làm nhỏ vừa nghĩ cách.
Trong phòng, nó ngồi thẫn thờ nhìn chiếc rèm cửa bay bay theo gió. Đôi mắt tím nhạt nhẽo, trống rỗng, vô hồn. Nó ngồi đó mà cứ ngỡ như không phải nó, chỉ có hơi thở là khẳng định nó còn tồn tại.
Chợt nó đứng dậy đi về phía ban công, những bước chân thật nhẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.