Bạn đang đọc Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật – Chương 33
Cứ thế, tin Bun với Sa ôm nhau lan truyền nhanh chóng ra khắp toàn trường như vận tốc ánh sáng. Câu hỏi được đặt ra nhiều nhất là Bun đã dùng loại xăng nào để làm tan chảy băng?Liên tiếp các nickname rất là kêu đã đưa ra những câu trả lời được coi là giả thiết như Anh ấy đã dùng hết công phu tán gái bấy lâu hay Anh ấy là con của thần Mặt Trời hoặc Có thể do đọc sách nhiều quá đầu óc không còn minh mẫn nữa, nên băng tự mà tan chảy thôi!. Vân vân và mây mây.
Sunny check dòng bình luận cuối cùng mà vẫn không thể tin được chuyện xảy ra sáng nay. Nó còn kinh khủng hơn chuyện ngày tận thế nữa, nghĩ đến mà….nổi da gà. Jen ngồi kế bên, vừa rũa móng tay vừa nhìn cái gương mặt kinh hoàng của Sunny mà cười tủm tỉm, chính nó cũng không thể tin là nhỏ bạn đã đổ dưới tay Bun nữa. Chuyện này cũng có thể lí giải là vì kung fu tán gái của Bun nhưng chuyện Sunny chết như điếu đỏ trước Bun thì có nghĩ ánt óc cũng không ra, chẳng nhẽ là do Bun lấy sách uy h-iếp Sunny chắc?!Nghĩ mà thấy…….nổi da gà!
– Không! Ôi không! Vậy là trái đất thật sự sắp bị hủy diệt rồi!
Sunny sụt sịt, khi đính chính lại được là chuyệnh xảy ra đích thị là sự thật.
– Làm gì mà mày sock ghê gớm vậy? Mày nên mừng cho nó chứ!
Nó vẫn đưa chiếc rũa trong tay đều đều, miệng trả lời nhỏ.
– Mày làm như con Sa nó bình thường lắm ý!
– Thế mày có thấy Bun bình thường không?
– Anh ấy thì làm sao chứ?
– Thế thì nhỏ Sa làm sao chứ?
– Thì….nó…chết cũng phải chôn theo sách vở chứ sao!
– Ừ thì cứ cho đấy là không bình thường đi, thì yêu một người không bình thường liệu có thể là người bình thường không hả?
– Sao lại không thể? Đầy người vẫn yêu người điên đấy thôi!
Nó dừng rũa móng tay, miệng lẩm bẩm gì đó rồi gật gù.
– Ừ, mày đúng! Ạnh Jun là một điển hình còn gì nữa!
Sunny cầm quyển vở đập vào mặt nó rồi tức giận dậm chân tại chỗ vì nếu đánh nữua thì người nhận phần thua sẽ là nhỏ. Nhỏ hận! Nhỏ hận! Sao nhà sản xuất lại sản xuất ra sách làm gì chứ? Để nhỏ bị đá xoáy không thương tiếc như thế này! Thì không sản xuất ra sách họ ăn không khí à? Biến đê, đồ tác gải dở hơi!. Ặc! Nhớ câu nói này đấy nhé!>—-o0o—–
Trong khi ở trường đang náo loạn thì vẫn có một chú cừu lười vùi mình ngon lành trong chăn ấm. Mái tóc vàng rủ xuống, che khuất đôi mắt. Đang ngủ ngon lành, bỗng có một cơn sóng thần tràn đến và…
– AAAAAAAAAAAA! SÓNG THẦN! CHẠY THÔI CẢ NHÀ ƠI!
Ken hét ầm ĩ rồi nhanh chân phóng ra ngoài cửa, bỗng nhiên đôi chân anh dừng lại vì nhận ra la fmình bị dội nước vào mặt.
– MUNI! EM HẾT TRÒ NGHỊCH RỒI HẢ?????????????
Muni chống nạnh nhìn Ken, đôi mắt đen đầy ương ngạnh. Cô thì nghĩ nát óc ra để tìm cách chia rẽ nó với hắn mà anh lại nằm ườn ra đó, thật không thể chịu nối được mà!
– Anh đường đường là một học sinh ưu tú mà lại lãng phí thời gian để ngủ vậy à?
Ken bước vào nhà tắm, trước khi đi còn để lại 1 câu.
– Còn hơn em, cú lo mà nghĩ kế hại người rồi chết sớm đó!
Muni bực tức ném chiếc gối vào cửa phòng tắm, cô hậm hực lật tung chăn xuống sàn.
– DƯƠNG BĂNG BĂNG! TÔI KHÔNG THỂ CHỊU THUA CÔ ĐƯỢC! NHẤT ĐỊNH LÀ KHÔNG!
Cô điên cuồng đạp tan hoang căn phòng của Bun, sau khi đã phá xong phòng của mình. Đến khi cơn tức giận đã lắng xuống, cô ngồi phịch xuống sàn nhà, nhìn vào cửa phòng tắm chằm chằm. Bàn tay cô nắm chặt chân váy, đôi mắt ánh lên đầy tia nguy hiểm.
– Dương Băng Băng! Tao nhất định không để thua mày đâu!
Đôi môi cô nhếch lên, kế hoạch đã được vẽ sẵn trong đầu. Lần này để xem hai người làm hòa kiểu gì!