Bạn đang đọc Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật – Chương 21
Một mình trong giấc mơ dài miên man, cảm tưởng như thế giới chỉ là 4 bức tường vô tận. Nó thấy cô đơn, lạc lõng và không thấy hắn đâu?
Hắn đâu rồi…?
Tại sao lại không ở bên nó?
Nó sợ quá..!
Trước mặt nó bỗng hiện ra một bà lão có chiếc mũi dài, toàn thân bận đồ đen, tay cầm chiếc chổi. Nó giật mình lùi lại vài bước.
– Bà….bà là ai?
Bà lão kia cười rợn tóc gấy để lộ ra hàm răng đã móm hết còn 2 chiếc răng cửa, sao mà giống chuột vậy?
– Ta là phù thủy của Thần Chết đây!
Nó im lặng một lúc rồi nhìn chằm chằm cây chổi của bà lão kia. Bống đôi mắt tím sáng lên, nó ba chân bốn cẳng chạy về phía bà lão và giật lấy cây chổi.
– Àhá!Thế à? Cho con xin cái chữ kia về khoe bạn nhé! Wow! Vậy đây là cây chổi biết bay hả? Cho con mượn cưỡi thử tý nhé!
Mụ phù thủy ngẩn cả người, chưa gặp người nào như vậy cả. Nhưng hành động thì nhanh hơn tay nên đã cưỡi cây chổi lên cao và gọi với xuống nó.
– Nếu đi về phía chiếc cầu đen kia thì ta sẽ cho con mượn!
Nó dịu dịu mắt, 2 chiếc cầu một đen một trắng hiện ra. Nó liền gật đầu lia lịa, mụ phù thủy cười thầm đưa cây chổi cho nó. Nó nhanh tay nhận lấy rồi tung tăng đi về phía cầu. Lúc đứng trước chiếc cầu cầu, nó cứ tần ngần mãi không biết chiếc cầu này sơn đã khô chưa, có làm hỏng guốc nó không.
Thấy nó như vậy, mụ phù thủy sợ bị Thần Chết giảm lương nên đã hóa phép cho hiện ra hình bóng một người con trai ở phía trước cây cầu.Rồi không may chính bà ta cũng bị cái ảo ảnh đó hút hồn suýt nữa là chạy đến vồ rồi may mà kiềm chế kịp.(=.=)
Đúng như bà dự đoán nó lập tức có phản ứng ngay nhưng không phải là bước về cây cầu mà là….cầm chổi đập cái người trước mắt. Lập tức hình ảnh đó vỡ ra thành từng mảnh giống như lọ thủy tinh bị vỡ vụn. Nó hoảng hồn, liền ném cây chổi xuống và chạy đến chỗ mụ phù thủy.
– Bà ơi! Cháu nỡ đánh anh ấy rồi có cách nào để cứu anh ấy không à? Này bà ơi bà ơi!!!!!!!!!
Mụ ta thì chẳng thể nghe thấy tiếng nó nói chỉ biết khóc dở chết dở một mình. Sao nó lỡ quăng chiếc chổi của mụ đi chứ? Giờ thì về bằng gì đây? Thế là bà ta liền vội đuổi theo bắt chiếc chổi bỏ quên nó.
Bỗng chiếc cầu đen kia biến mất và mật đất rung chuyển….Nó rơi vào không trung vô tận….
– ÁAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
(hoàn toàn mang trí tưởng tượng…biến thái của Zu keke)
Còn hắn thì ôm cục sưng to đùng ở trên trán. Nghe bác sĩ nói nó bị chấn thương nhẹ chủ yếu là cú sock tinh thần nên hắn mừng lắm. Nhưng tình hình thế này thì chưa nên mừng vội rồi. Lúc mà nó cứ nói gì mà chữ kí rồi cưỡi hắn liền chạy đến cầm tay nó và thử nghe xem nó nói gì . Đợi một lúc không thấy động tĩnh định ngồi xuống ghế thì bị ăn mười phát đấm đá loạn xạ của nó. Người nào cũng sock như vậy thì chắc người sống còn khổ hơn người hôn mê nữa.
– Đúng là em chỉ thích làm khổ anh!
Hắn xoa má, nhéo má nó một cái. Bỗng từ khóe mắt nó, một giọt nước mắt trào ra.
– Không biết là đang mơ mộng gì nữa!
Hắn khẽ thở dài, thấy lòng mình quặn lại. Chứng kiến người con gái mình yêu đau khổ thì đúng là cực hình. Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được,người nó yêu đâu phải hắn.
Đôi mắt xanh nhìn xa xăm về phía chân trời. Áng chiều ám đạm nhuộm màu cho nỗi buồn chất chứa. Hình bóng người con gái đó….thật xa vời!
Cạch!
Mẹ nó bước vào, thấy hắn thì nở mọt nụ cười. Bà không biết chuyện gì xảy ra giữa hai đứa nhưng bà biết, cậu con rể kia là một chàng trai si tình. Chỉ có điều, cái đứa con gái quậy như quỷ sứ kia lại không được thừa hưởng gen của bà nên chắc không biết đâu. Haizzzzzzz ( sặc)
– Duy Phong! Bác cháu mình nói chuyện một chút nhé.
Hắn quay người lại, buông tay nó ra và lặng lẽ bước ra ngoài. Lúc cánh cửa dần khép lại thì đôi mắt ắn vẫn không rời khỏi nó.
Hành lang bệnh vện vang lên những tiếng giày đều đều, một người phụ nữ mặc chiếc áo dài quý phái với một cậu con trai tuấn tú đang bước đi. Khuôn mặt ai cũng có vẻ đăm chiêu.
– Ba cháu đã quyết định rồi, cháu nên nhờ cô bé Muni đó giúp đỡ trong đợt họp báo này.
Bà Dương lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh của hành lang dãy phòng vip. Hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng gật đầu.
– Dạ.
Dù hắn ngàn lần không muốn gặp cô nhưng vẫn phải đi, hắn ghét cái gương mặt đó. Chỉ vì cô mà nó đã thành ra thế này. Hắn biết, như thế là nhỏ nhen, là ích kỉ vì đây hoàn toàn là lỗi của hắn nhưng nếu không nghĩ thế chắc hắn điên đầu mất.
– Vậy cháu đi ngay nhé! Bác để xe của cháu ở cổng rồi đó.
Hắn lấy chiếc chìa khóa từ tay bà rồi chào, rảo bước nhanh hơn. Hắn muốn kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt. Để có thể trở lại như ban đầu, nhưng hắn biết rõ trái tim hắn thì không thể thay đổi được.
Một khoáng lặng trong trái tim……
Giờ đã khắc tên người ấy….
Em! Người con gái duy nhất tôi yêu….
Cũng là người……khiến tôi đau khổ
Khi hắn mở cánh cửa xe thì mẹ nó hét thêm vài câu động viên.
– Con rể! Cố lên nhé!!!!!!!!!
Hắn cười đáp trả không may đầu va phải trần xe(không đi xe mui trần) làm sưng lên một cục u to đùng. Ức tác giả chế thật !!! (o-0)
Nơi chiếc bàn gần cửa sổ trong quán cafe có một người con gái có mái tóc tím ngang vai và đôi mắt đen tinh nghịch. Đôi môi hồng phớt nở nụ cười, nhưng không phải la nụ cười hồn nhiên. Lúc hắn gọi điện, Muni đã vui sướng biết nhường nào. Cô đã lựa bộ đồ này trong suốt hai tiếng đó nhưng rồi nghĩ ra là phải theo phong cách tinh nghịch mọi khi lại lủi thuỉ vào thay đồ. Đen thật. Nhưng hôm nay đọc báo nghe tin nó phải nằm bệnh cô đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cuối cùng thì nó cũng phải trả giá, nha fnó đã phải trả giá vì đã biến tuổi thở của cô thành một chuỗi bất hạnh. Tất cả đều sẽ từ từ nếm được mùi vị của sự trả thù!
– Chào!
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nở một nụ cười gượng. Nhìn nụ cười lém lỉnh kia sao mà thấy như có ai đó tiem thuốc kích thích….ói vậy.( ha ha ha)
– Sao mà cái mặt buồn thiu như bánh bao vậy?
Muni nhấm một ngụm cafe, đôi mắt tinh nghịch làm bộ như mọi khi. Nhưng sao hôm nay không thấy hắn gọi cô là nhóc nhỉ?
– Không có gì!
– Vậy à?- Muni cũng cười, khuôn mặt hơi xám lại vì tức- Mà không biết hôm nay nhị thiếu gia nhà họ Hoàng tìm tiểu nữ có việc gì?
Hắn không còn tẩmtạng đùa cợt với cô nên vào thẳng vấn đề luôn, chẳng muốn đôi co thêm một giây một phút nào nữa.
– Có việc nhờ cô giúp!
– Sao?- Cô đã hơi tức giận vì cái cách xưng hô kia nhưng vẫn làm vẻ bình thường.
– Buổi họp báo!
~*~*~*~*~*
~Cuối cùng buổi họpbáo cũng diện ra. Căn phòng thậtsự quá chật với đội ngũ nhà báo đông đảo như là từ khắp trên thế giới về vậy càng tạo cảm giác căng thẳng cho hắn. Những câu hỏi của cái lũ thích moi móc người ta kia chưa chắc hắn đã trả lời được hết. Nhưng điều hắn lo nhất chính là Muni. Hắn biết, cô không trong sáng nhưvẻ bề ngoài, cũng có thể do hắn quá đa nghi. Cứ cẩn thận vẫn hơn.
Buổi họp báo bắt đầu. Hắn bước ra ngoài cùng Muni, hai người ngồi sóng song với nhau.
Các phóng viên lập tức chụp ảnh chụp ảnh lia lịa, theo con mắt cáo mắt cú nhiều namư kinh nghiệm thì đây chính là cô gái trong ảnh.
– Đây có phải là cô gái trong ảnh đúng không ạ? Tại sao cậu lại đưa cô ấy đến đây?
– Vì cô ấy cũng là người có thể trả lời câu hỏi của mọi người.
– Cậu và cô ấy có quan hệ gì ạ?
– Chúng tôi là bạn!
– Bạn bè mà tặng chiếc nhẫn đôi đó ạ? Tôi thấy hơi vô lí!
– Vậy có điều luật nào của nhà nước cấm là bạn bè không được tanựg nhẫn đôi tình nhân không?
– Theo tôi biết thì cô ấy là con gái của tập đoàn bất động sản GJ, từ nhỏ sống ở Mỹ. Về nước cách đây chưa được bao lâu mà đã có thời gian bồi đắp tình cảm thân thiết để anh tặng chiếc nhẫn đó sao?
– Chúng tôi kết bạn qua mạng . Lúc về nước cô ấy đã chuyển vào trường tôi nên chúng tôiliền thân thiết ngay.
– Có thể cho tôi hỏi đó là mạng nào không ạ?
– Đó hình như không namư ftrong nội dung họp báo. Hơn nữa, tôi không phải tội phạm để mọi người tìm bằng chứng.
– Xin lỗi!Cô Kiều Như, cô có thể xác nhận những lời anh Duy Phong nói là sự thật không ạ?
Giây phút hắn lo sợ đã dến. Nếu cô trả lời không thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng rắc rối hơn. Dù báo chí không biết chuyện hắn với nó đính hôn nhưng chuyện hắn đưa nhẫn ột cô gái không phải bạn thì cũng sẽ là tin giật gân trên thị trường. Có thể, hắn phải lấy cô nữa.
Hồi hộp….
Căng thẳng….
Tất cả mọi người đều mong chờ câu trả lời của cô.
Bên dưới, Sunny lo sợ níu tay áo Sa.
– Làm sao bây giờ?Cô ta mà nói không là chét chắc!
Đôi mắt lam ngọc nhìn Muni, đăm chiêu. Trong đầu Sa đã hiện lên câu trả lời của Muni. Chắc chắn là…….