Bạn đang đọc Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật – Chương 17
Sau khi đã làm cô y tá chết ngây chết ngất vì những cái nháy mắt đầy tình củm Bun đẩy cửa vào phòng hắn đang nằm. Nhìn ống dịch truyền cậu khẽ nuốt ực một cái, Shin là chỉ vì lỡ tay mà ra thế này. Nếu là anh bị nhỏ cố tình ôi không dám nghĩ nữa.
– Mày bị thương ở đâu thế?
Bun hỏi hắn, xem xét xem nguy cơ bị nhân thêm mấy lần. Hắn mở mắt, nhìn thấy cậu rồi quay người vào tường coi như chẳng biết gì.
– Ê! Cái thằng điên này mày bị chấn thương sọ não rùi à?- Bun bực tức kéo hắn về, dám ngó lơ mình, nếu không vì lợi ích thì đừng hòng tui xuống thăm ông nhá.
-Híc- Hắn mếu máo mặt mày, không nói lên lời.
– Ể?- Bun kinh hãi- Chỉ là vô tình mà cũng khiến người ta bị biến đổi giới tính sao?
Dù đang rất buồn phiền nhưng hắn vẫn phải bật dậy đạp cho thằng bạn một phát dám bảo hắn chuyển đổi giới tính, láo thật! Rồi lại nhìn cái dây truyền dịch, namừ xuống thút thít.
– Ê! Rốt cuộc mày bị sao thế?- Bun ôm bụng ố gắng gượng ra mấy chữ, cái này rất có ích cho cậu sau này nha!
– Tao bị bênh mày ơi!- Nước mắt đầm đìa trên mặt hắn, trông thật thảm hại.
Bun lại mở to mắt, hoảng hốt chồm dậy hỏi hắn tới tấp:
– CÁI GÌ? CHỈ BỊ NHƯ THẾ MÀ MÀY ĐÃ BỊ UNG THU NÃO RỒI SAO?
Bốp
Sau câu nói đó thân hình săn chắc của Bun được ngao du trên không rồi lao vào tường còn cẩn thận đề tên tác giả Shin nữa.
– Tao bị bệnh nan y thằng dở ạ!
– Thế à? Sao mày không nói sớm!- Bun lồm cồm bò dậy. Híc! Thiệt hại nhiều của cải quá!- Mà nan y? HIV à?
Hanứ nổi đóa lên định ra cho Bun một trận nhưng lại nghĩ đến dịch tryền máu nên thôi, chỉ ngồi ở giường.
– HIV mà là nan y à?
– Ơ? Thế không phải à?- Bun gãi gãi đầu.
– Tao cũng không rõ nhưng tao không bị HIV!- Hắn hét lên.Người như tao làm sao mà bị được, he he!(o-0)
– Thế bị gì?
– Căn bệnh này còn nanựg hơn cả HIV nữa!
– Bệnh..bệnh gì thế?
– Chưa có tên!
Bun cảm thấy bàn tay mình rất muốn ột cú vào mặt cái tên kia, uổng công cậu lo lắng nãy giờ, làm người ta hú cả hồn.
– Tao chỉ biết là những khi cùng đứa con gái khác tao thấy bình thường nhưng với Jen- Hắn ngập ngừng- Tao bị xịt máu mũi mày ơi!
Im lặng bao quanh
Vẫn im lặng…
Chỉ ịm lặng….
– Ha ha ha ha !!- Bun ôm bụng cười sằng sặc- Sịt…sịt máu mũi cơ đấy!
– Cười cái khỉ gió ý!- Hanư đám cái gối vào miệng Bun nhưng cậu tránh được, may là giờ hắn còn yếu không thì..vác cài giường cho cậu luôn.
– Thế mà mày bảo bệnh! Là yêu đó mày!
– Thì thế tao mới bảo là bệnh đó!
– Điên hả? Yêu là yêu chứ bệnh cái nỗi gì!
– Mày điên chứ không phải tao. Mày có đếm được số con gái tao đá hay không mà kêu tao yêu! Ta làm gì có từ đó trong từ điển!
– Ờ ha!- Bun gật gù- Tao với mày đều không có mà….sao…
– Tao với mày đều bị bệnh- Đồng thanh.
Thế là hôm đó bọn hắn dành nguyên một ngày để nói đến các bệnh viện sẽ vào khám, bị bệnh thì sang đâu để chữa, và có nên nói cho gia đình biết không. Nói chung mấy anh này hơi bị lo xa, không là lo bò trắng răng. (ngố hơn Zu nữa he he)
~*~*~*~*
~-Tại bệnh viên Giang Minh-
Vị bác sĩ hiền từ mỉm cười nhìn hắn và Bun:
– Các cháu khong sao cả, tất cả đều ổn định cả! Chúc mừng!
Trái ngược với suy nghĩ của ông, 2 bệnh nhân không những không vui mừng mà còn ôm chân ông khóc đầm đìa nước mắt:
– Huhu! Bác sĩ ơi! Sao lại thế? Đây là caí bệnh viện thứ 10 nói chúng cháu ổn rồi đấy ạ! Nhất định là chúng cháu có bệnh mà! Huhu!
– Ơ? Hai cháu thật sự không bị gì cả! Chỉ là nên nghỉ ngơi về ban đêm, đừng thức khuya quá có hại cho cơ thể.
Nghe thấy thế bọn hắn như mèo gặp mỡ vồ lên ôm bác sĩ:
– Vậy là chúng chaucos bệnh đúng không ạ? Bác sĩ kê thuốc đi hay là bảo đi đâu chúng cháu cũng nghe theo! Xin bác sĩ đó!Huhu!
Vị bác sĩ choáng cả người, chả có bệnh nhân nào như 2 người này muốn có bệnh cả, Ông lấy lại vẻ đôn hậu, hỏi bọn hắn:
– Thế dạo gần đây các cháu cảm thấy thế nào?
– Dạ! Nhiều lúc tim đập rộn ràng, khi thì thấy nóng nóng người, bla bka- Hắn nhanh nhẩu kể tất tần tật không sót một chi tiết.
Nghe xong bác sĩ mỉm cười:
– Vậy là các cháu bị bênh yêu đó!
– DẠ? BỆNH YÊU Ạ?????????- Đồng thanh.
~*~*~*~*
~- Không biết tên này đi đâu nữa! Gọi mà không thèm bắt máy!- Nố đi đi lại lại trước cửa nhà, sao giờ này hắn vẫn còn lang thang la cà ngoài đường. Không phải….đi cùng Muni chứ??????????.>Vừa lúc đó hắn thẫn thờ bước từ cổng vào, nó muốn nhào vô bổ xẻ cái tên kia ra những thôi, mình đang đóng vai người vợ hiền dịu mà. Nhịn! Nhịn đi!
– Anh đi mà giờ mới về thế?
– Jen ơi!!!!!!!!- Hăn ôm chầm lấy nó khóc nức nở không rõ nguyên nhân.
– Ơ? Anh sao thế?
Bất ngờ hắn đẩy nó ra bước vào nhà đóng sầm cửa lại.Nó ngơ ngơ chả hiểu gì cả.
– Ơ! Tên này lại lên cơn à?
Trong khi đó hắn nhìn tờ ghi thuốc mà nước mắt ròng ròng:
Chọn đời bên người đó là liều thuốc quý nhất!
– ẶC! Vậy là mình yêu thật sao???????????