Đọc truyện Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi – Chương 57: Sự tình
Không gian im ắng, không ai nói với ai câu nào, việc Ân Di bị cho uống thuốc an thần quá liều thì cần phải xem xét thật kỹ lưỡng, nếu người này có ý đồ hại Ân Di thì sao không cho uống thuốc độc mà lại là thuốc an thần.
Nhan Linh nheo nheo mắt khó hiểu nhìn Minh Huy, cắn cắn môi dò xét.
“Có chuyện gì sao?”
Minh Huy để ý thấy cô có điều gì đó muốn nói đoạn quay sang hỏi.
Nhan Linh mặt nhăn lại, ánh mắt dâng lên một nỗi niềm khó tả, môi mấp máy không phát ra tiếng, y như tiếng muỗi vo ve
“Hử” Minh Huy hiểu ý, ghé sát tai lại gần.
Mọi người nhăn mặt nhìn Minh Huy và Nhan Linh làm cái chuyện chẳng đâu ra đâu trước mặt họ, có gì thì nói, không cần phải ấp úng như thế.
Quốc Hy nheo nheo mắt khó chịu, giọng nói trầm bổng “Em cứ nói đi Nhan Linh, có chuyện gì, không cần ấp úng.”
Nhan Linh cắn răng nhắm mắt hỏi Minh Huy
“Hôm vừa rồi, em có đưa cho anh bát nhân sâm em tự hầm, hôm đó anh không uống phải không?”
“Sao em biết?”
“Khụ” Nhan Linh ho nhẹ một tiếng, kiểu này không còn gì sai nữa, chắc cô chết mất.
Nhan Linh đau khổ nhìn Minh Huy “Anh mang nó đi đâu?”
Nghe xong câu hỏi của cô, mọi người ai cũng sa sầm mặt mày, Nguyên Phong sốt ruột định nói, nhưng lại nghe Minh Huy lên tiếng.
“Anh đưa Vương Khánh bồi bổ cho Ân Di.”
“Hu hu, anh giết em cho xong, trong bát đó rõ ràng em cho thuốc an thần, sao anh không chịu uống lại mang cho cô ấy, kết quả…”
Cô thống khổ nhìn Ân Di với vẻ hối lỗi.
Mọi người mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm nhìn Nhan Linh, cái, cái này sao có thể.
Minh Huy nuốt nước bọt, nàng bạn gái này của anh có phải là có vấn đề không.
“Em, em cho thuốc an thần vào bát làm gì, lại còn nhiều như thế?”
Nhan Linh không muốn khóc nhưng gương mặt đã nhạt nhòa từ bao giờ, cô nghẹn ngào như có thứ gì đó vướng ở cổ, khó khăn nói.
“Mấy lâu nay anh lúc nào cũng thức đêm lo việc công ty, anh sắp thừa kế công ty của ba mình mà, anh không chịu ngủ sớm, hôm đó anh đã mất sức mà đổ bệnh còn gì, em đến nhà Vương Khánh chơi, thấy có nhân sâm em liền hầm cho anh một bát, tiện tay bỏ thuốc, nhưng lại không nghĩ anh mang cho Ân Di.”
Cô thất thểu, mếu máo uất ức “Em vốn hầm hai bát, cũng có phần cho Ân Di, nhưng… Hoài Vũ, cháu ấy đòi ăn, em không cho liền khóc rống lên, em buộc phải đem cho cháu ấy.”
“Thế rốt cuộc là em cho bao nhiêu thuốc an thần?”
Minh Huy gắt gỏng
“Em, em mua ở tiệm thuốc, bác sĩ bảo số thuốc đó dùng được bốn ngày, hôm đó em nghĩ nếu hôm nay anh uống xong, nhất định sẽ biết em cho thuốc vào, chi bằng cho một lần, em liền bỏ vào hết số thuốc đã mua vào bát của anh.”
Nói xong, cô cúi đầu, mím chặt môi, cô hối hận lắm.
Mọi người ai cũng không tin nổi tai mình, còn có chuyện như thế sao? Thời buổi này còn tồn tại mấy chuyện đáng ngạc nhiên như thế sao? Rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện xảy ra tương tự như với Ân Di trong thời gian qua mà họ không biết? Vương Khánh nghĩ sao lại cho Ân Di ăn canh nhân sâm đó?
Huyền Thi vày vày vò vò tấm chăn “Không sao, cũng may chưa xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng”
“Có cần báo cho Vương Khánh không, rằng Ân Di đã tỉnh?”
Nhan Linh nín khóc hỏi.
“Tạo cho hắn một bất ngờ đi, Nguyên Phong, Ân Di bao giờ tỉnh.”
Cuối hành lang, Vương Khánh xỏ tay vào túi quần, ung dung tiến về phòng tiệc, phong thái đường hoàng, lãnh ngạo.
Hắn vừa bước vào đã có mấy nhà làm ăn lớn trước kia vây lại hỏi thăm, ai hỏi gì hắn cũng cười lạnh một gái rồi thôi, nhiều lắm thì hắn chỉ ừ một tiếng cho có lễ tắc.