Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 55: Kết hôn, cô dâu tàn phế


Đọc truyện Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi – Chương 55: Kết hôn, cô dâu tàn phế

Bảo Anh mở cửa bước vào phòng, vẫn là gương mặt ấy, Ân Di tuy không phải chị của cô, nhưng cô đã xem Ân Di còn quan trọng hơn cả bản thân mình.

Cha mẹ cô, đã từng suy sụp một thời gian dài, khi biết sự thật này, nhưng họ cũng đã sẵn sàn cho qua, vứt bỏ quá khứ cũng chỉ để chờ đón ngày Ân Di tỉnh lại, nhưng sự thật quá phủ phàng, năm năm tháng tháng cứ vậy trôi, thế mà Ân Di không một chút tiến triển.

Cô thở dài, đặt một bình hoa tươi trên bàn, rồi rời đi, cô sợ ở lại lâu, cô sẽ không kìm được mà kinh động đến cô ấy.

“Thật sự là phải như thế sao?”

Huyền Thi chau mày nhìn Vương Khánh, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì?

“Vương Khánh, Ân Di, cô ấy sẽ không muốn mày làm như vậy!” Hoài sửng sốt bật dậy khỏi ghế ngồi. Minh Huy cùng Quốc Hy chỉ lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, không nói nửa lời.


“Đó là việc của tôi.”

Hắn lạnh lùng nói, cái vẻ xa cách ấy, cũng đã lâu lắm rồi mới thấy lại.

Không khí im lặng, đoạn lại nghe tiếng Minh Huy cất lên, không cao không thấp “Khi nào cưới?”

“Một tuần nữa.” Hắn ảm đạm trả lời “Tôi đã nói rồi, đời Vương Khánh này, dù sống, dù chết, cũng phải lấy cô ấy làm vợ.”

Cả đám im lặng, ừ thì không ai có thể phủ nhận việc hắn nặng tình, nhưng cũng không thể không nói hắn quá ngốc, Ân Di chỉ e cả đời này không tỉnh lại, hắn sẽ chịu cảnh cô đơn tuyệt vọng, mong chờ cho đến chết.

Sáng sớm hôm nay hắn rời đi rất sớm, những việc liên quan đến buôn bán, hắn dường như không để tâm đến, tất cả đã phó mặc cho Vương Bảo.

Lái chiếc Ferrari màu rượu booc đô, hắn vẫn nhớ rất rõ, cái ngày hắn gặp cô, chính xác là cô đột nhập vào mật thất của hắn, sau đó bị hắn bắt được, về sau chiếc xe này cũng được cất giữ ở bản doanh của Vương gia.

Dừng trước một thung lũng hẻo lánh, một tay chống vào thành xe, một tay thả lỏng, tư thế ngồi của hắn lộ rõ vẻ tiêu sái thêm một chút lãnh ngạo.

Vương Khánh nhìn xung quanh một lượt, sau lại xuống xe, tiến đến đỉnh đồi, nơi có một ngôi mộ nhỏ, được chăm sóc chu đáo, sạch sẽ.

Nhìn gương mặt người phụ nữ tên tấm bia mộ, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt ấy. Đây chính là người phụ nữ hắn luôn thương yêu, người phụ nữ đã rời bỏ hắn, khi hắn cần được chở che nhất, không ai khác là mẹ hắn.


Có phải… người phụ nữ nào bên cạnh hắn cũng không được yên ổn. Người mẹ của hắn giờ đã nằm vùi dưới ba tấc đất, người con gái hắn yêu, ba lần bảy lượt suýt mất mạng vì hắn, lần này cũng vì hắn mà nằm trên chiếc giường rộng thênh thang kia, buồn chán tẻ nhạt.

Dù sao hắn cũng vẫn phải báo với cái bia mộ của mẹ hắn, để bà ấy biết, hắn sắp kết hôn.

Rời khỏi thung lũng, trời cũng đã chạng vạng tối, hắn cho xe chạy vào gara, gặp ai cũng không thèm nhìn, ai chào cũng không cần đáp, hắn cứ thế lên phòng, nằm xuống cạnh cô, ôm cô ngủ.

Bảo Anh nhìn hành động kỳ lạ của hắn, cũng chỉ dám nuốt nước mắt vào tim, mọi người ai cũng phải mạnh mẽ, để bù lại cho cái dáng vẻ nhu nhược của hắn bây giờ, chỉ vì Ân Di mà hắn thành một con người hoàn toàn khác, hắn thật sự yêu Ân Di hơn cả bản thân mình.

Thời gian trôi rất nhanh, mới đó mà đã đến ngày kết hôn của Vương Khánh cùng Ân Di, tất thảy mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi thứ trang bày đều hoa lệ phong phú, nhưng không thiếu vẻ thanh cao, quý trọng.

Khách mời không có một ai, không phải vì không ai đến, đơn giản là hắn không cho ai đến, ngoài những người cùng vào sinh ra tử, kề vai sát cánh cùng hắn.


Minh Huy hôm nay vận trang phục hết sức bình thường, đi bên cạnh là cô gái cũng hết sức bình thường. Nhìn cái vẻ cố ý làm cân bằng cả về hình thức lẫn nhân tâm của hai người này, Hoài Nam chau chau mày vặn vẹo.

“Hai người không ăn mặc tử tế được hay sao vậy?”

“Như vậy là đẹp rồi, cô dâu chú rễ cần được nổi bật hơn mà.”

Minh Huy nhún vai, Nhan Linh, bạn gái của hắn vốn là người giản dị nên cũng không để ý đến vẻ ngoài cho lắm, cô chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng Minh Huy, nghe đâu bọn họ sắp kết hôn.

Huyền Thi mang chiếc váy cưới đầy vẻ đoan trang khoác lên mình cô gái đã ngủ say suốt hai năm trời ròng rã. Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, rất giản đơn lại toát lên vẻ cầu kỳ trong từng nếp may.

Một chút phấn, chút son hồng, Ân Di trở thành một cô dâu kiều diễm, cô như nàng công chúa ngủ trong rừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.