Đọc truyện Giã Từ Nước Mắt – Chương 22
Diaz bước vào một quán rượu mù khói và tìm được cho mình một chỗ khuất cạnh tường, từ đó anh có thể theo dõi khách ra vào quán. Tiếng nhạc ầm ĩ, những chiếc bàn kim loại chất đầy chai rượu rỗng và có cả một thùng rượu làm bô đựng nước tiểu ở góc phía sau. Hai gái điếm đang làm công việc của họ; những nông dân và ngư dân Mexico đang thư giãn và tận hưởng thời gian vui vẻ – họ hát theo một bài dân ca, liên tục hô hào chúc tụng nhiệt tình. Cantinero, gã pha chế, trông như đang giữ một khẩu súng săn đã lên đạn trong tầm tay, nhưng trong một quán rượu nhỏ nhộn nhạo như thế này, Diaz không nghĩ gã cần tới nó thường xuyên lắm.
Tìm kiếm Enrique Guerrero đã khiến anh mất rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn. Có lẽ anh đã đuổi theo gã qua cả nửa đất nước Mexico rồi, nhưng cuối cùng anh sẽ bắt được thằng lỏi con đó, trong thành phố cảng Veracruz, trong cái quán rượu đông đúc, nặng mùi này, nơi gã cảm thấy được an toàn giữa đám compadre[1] của gã.
[1] Bố già, kẻ lưu
Chắc chắn Lola hoặc đám bạn bè của gã ở Matamoros đã cảnh báo gã. Enrique đã bỏ chạy. Tại sao gã lại phải bỏ chạy, trừ khi gã có điều gì đó phải giấu giếm? Vừa theo dõi gã, Diaz vừa nghĩ tên này chắc có rất nhiều thứ để giấu. Enrique là loại chồn hôi luôn lén lút quan sát mọi người xung quanh, và khi họ uống say mèm, gã sẽ nẫng của họ ít tiền. Trong quán rượu vừa tối vừa mù mịt khói, lại đầy những kẻ đã say quắc cần câu, đến một đứa trẻ năm tuổi cũng làm được điều tương tự.
Diaz chẳng uống giọt rượu nào. Anh đứng lặng lẽ và chẳng mấy ai chú ý đến anh. Anh không nhìn thẳng vào mắt ai, chỉ theo dõi Enrique và chờ đợi cơ hội.
Vì không uống nhiều lắm, Enrique không cần phải đi thăm cái thùng đựng nước tiểu ở trong góc lần nào. Nếu có thì Diaz đã có thể đến đằng sau gã và nhẹ nhàng hộ tống gã ra cánh cửa thông với một con hẻm gần đó. Đám đông trong quán sẽ chẳng thèm chú ý hay quan tâm. Vì vậy Diaz tiếp tục chờ, ngày càng lùi sâu vào trong vùng khuất bóng nhưng ánh mắt thì không một giây lay chuyển.
Chỉ vài phút trước bình minh, Enrique đứng dậy và vỗ vào lưng các bạn mình, nói tục vài câu khiến cả đám say xỉn cười hô hố. Có lẽ gã đã nẫng được một số tiền kha khá; và khi mọi người tỉnh lại, họ sẽ chỉ nghĩ là mình vừa có khoảng thời gian vui vẻ và tiêu hết sạch tiền.
Khi Enrique mở cửa, bầu không khí trong lành chẳng hề làm thuyên giảm bức tường khói dày đặc đang tràn ngập trong quán. Diaz từ tốn rời khỏi vị trí của mình, canh sao cho anh bước qua ngưỡng cửa ngay sau lưng Enrique. Bước chân anh hoàn toàn ung dung, thong thả.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, anh đã giơ tay bịt miệng Enrique. Con dao của anh kề vào dưới tai gã khi anh kéo gã vào con hẻm tối.
“Mày nói thì được sống,” Diaz nói bằng tiếng Tây Ban Nha. “Chống lại thì chết.” Anh bỏ tay ra khỏi miệng Enrique. Chỉ để chắc chắn là gã đã hiểu được vấn đề, Diaz cho gã ví dụ, khoảng vài li. Vết đâm buốt như quỷ và máu bắt đầu chảy ra, nhưng không vào những chỗ trọng yế
Enrique sợ mất vía, gã hứa hẹn mọi thứ, bất kỳ điều gì, bất kể senor muốn gì. Đây, gã có tiền…
“Đừng có mà nhúc nhích cái tay, cabrón[2].” Diaz chọc con dao vào sâu thêm chút nữa. Anh dùng tay còn lại nhanh chóng lục soát và vứt con dao Enrique đang cố gắng lôi ra khỏi túi đi. “Tao không muốn tiền của lũ bạn mày, chỉ muốn câu trả lời cho vài câu hỏi.”
[2] Thằng khốn
“Vâng, bất kỳ điều gì.”
“Mẹ mày đã cử tao tới. Tên tao là Diaz.”
Đầu gối Enrique nhũn ra. Gã xổ ra một tràng chửi rủa Lola, nhưng dù có nghe thấy đi chăng nữa chắc mụ ta cũng chẳng thèm để tâm. Hẳn là giữa hai mẹ con chúng chẳng có chút tình thương nào, nếu không mụ đã không bao giờ nói cho Diaz cách tìm Enrique. Lola vốn chẳng quan tâm đến bất kỳ ai ngoài chính mụ, tính cách này mụ đã di truyền cho cả con trai mình.
“Mười năm trước mày đã sống cùng với Lola khi mụ ta chăm sóc những đứa trẻ bị bắt cóc.”
“Tôi chẳng biết gì về bọn trẻ…”
“Câm miệng. Tao không hỏi về bọn trẻ. Arturo Pavón và ông cậu Lorenzo của mày đã làm việc cho ai? Mày có bao giờ nghe thấy một cái tên không?”
“Một yanqui[3],” Enrique lắp bắp.
[3] Người Mỹ.
“Không phải quốc tịch của hắn, cabrón; tên hắn cơ.”
“Không… không có tên. T những gì tôi nghe được là hắn sống ở El Paso.”
“Thế thôi à?”
“Tôi thề!”
“Tao thấy thất vọng đấy. Đến tao còn biết được từng ấy.”
Enrique bắt đầu run. “Tôi chưa bao giờ trông thấy ông ta. Pavón rất cẩn thận, gã không bao giờ nhắc đến tên ông ta.”
“Nhưng Lorenzo cũng cẩn thận như thế à? Hay hắn ta thích ba hoa?”
“Cậu ấy hay ba hoa, senor, nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to. Cậu ấy chẳng biết gì cả!”
“Hãy kể cho tao vài điều hắn đã nói. Tao sẽ quyết định xem chuyện đó có là gì hay không.”
“Lâu lắm rồi, tôi không nhớ…”
Diaz tặc lưỡi. Anh không hề di chuyển con dao – không cần thiết. Nhưng chỉ tiếng tặc đó thôi cũng làm cho Enrique sợ đến mất trí, gã rùng mình và bắt đầu khóc lóc. Mùi nước tiểu nồng nặc bốc lên.
“Mày có nhớ vụ Pavón bị mất một con mắt trong lúc cướp một đứa bé da trắng không? Bà mẹ đứa bé đã móc mắt hắn ra. Chắc chắn mày nhớ chuyện đó.”
“Tôi nhớ,” Enrique vừa nói vừa khóc.
“À, tao biết mày không mắc chứng quên mà. Mày còn nhớ được gì nữa?”
“Người đàn ông ở El Paso thì tôi chịu, tôi chẳng biết gì về ông ta! Nhưng đứa bé đó, đứa bé da trắng ấy… Lorenzo nói rằng một nữ bác sĩ đã giúp họ.”
Nữ bác sĩ.
Một mảnh ghép lớn vừa khớp vào chỗ.
Những nạn nhân bị cắt bỏ nội tạng đã không bị chém bừa; nội tạng của họ được lấy đi một cách gọn ghẽ, cho thấy có bàn tay của một người có kỹ năng phẫu thuật. Một bộ nội tạng hỏng hóc chẳng có giá trị gì cả. Người làm dịch vụ tang lễ có thể cắt bỏ nội tạng, nhưng bác sĩ sẽ là sự lựa chọn chắc chắn hơn.
Ai là người nữ bác sĩ đã sống gần cả hai địa điểm, ngôi làng nhỏ nơi đứa con của Milla bị bắt cóc và vùng biên giới nơi tìm được các thi thể?
Chẳng còn ai khác ngoài bác sĩ Kosper, bạn của Milla, đã đỡ đứa bé ra đời và giữ liên lạc với cô từng ấy năm. Cô ta sống ở El Paso.
Anh cần phải cảnh báo Milla.
Đến giữa tháng Mười Diaz vẫn chưa trở lại, và Milla lo lắng đến nỗi dường như cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Liệu anh có gặp chuyện gì không? Cô tin anh hơn bất kỳ người nào khác, nhưng kể cả một con thú săn mồi thiện nghệ nhất cũng có thể bị khống chế. Anh không phải là bất khả xâm phạm trước một khẩu súng trường cỡ đại.
Khi nào không phát ốm lên vì lo lắng thì cô giận dữ. Chẳng lẽ anh không hề biết cảm giác của cô khi một người nữa mà cô yêu mến lại biến mất hay sao? Khi nào Diaz lại xuất hiện cô sẽ sạc cho anh ta một trận, và nếu anh ta không thích thì cũng mặc. Anh ta có tuyệt giao với cô cũng chẳng sao, nhưng chừng nào giữa họ còn liên hệ, cô không chấp nhận mình bị đối xử chẳng hơn gì một công cụ thỏa mãn tình dục như thế.
Milla đã thử gọi vào di động của anh vài lần mà không được. Hoặc anh đang bận không nghe máy, theo lời nhắn đã lưu sẵn, hoặc ở ngoài vùng phủ sóng. Nếu máy của anh có dịch vụ lưu lại tin nhắn thoại thì anh cũng chẳng kích hoạt n
Cô thường bận rộn. Thật không may, Đội tìm kiếm thường bận rộn. Có biết bao nhiêu vụ bỏ trốn, bắt cóc cũng như mất tích. Bất kể lý do là gì, cứ hễ người ta cần đến sức người thì Đội tìm kiếm liền có mặt. Chỉ trong vòng một tuần, Milla đã bay từ Seattle tới Jacksonville, Florida, tới thành phố Kansas, rồi San Diego và cuối cùng trở lại El Paso. Khi trở lại cô đã kiệt sức, nhưng việc đầu tiên cô làm khi về nhà là kiểm tra hộp thư thoại. Có rất nhiều tin nhắn, nhưng chẳng có cái nào của Diaz. Cô cũng không nghĩ anh đã gọi vào di động của cô, nhưng tính năng lưu nhật ký cuộc gọi đã hoàn toàn ngưng hoạt động nên cô chẳng cách nào biết được mình có nhỡ cú điện thoại nào hay không.
Nghĩ tới chuyện đó, cô chợt nhớ ra mấy ngày nay mình chẳng nhận được cuộc gọi nào. Cô đã không nghĩ gì về nó vì cô ở trên máy bay quá nhiều, và cô luôn gọi về văn phòng ngay khi có thể. Lỡ đâu máy cô gọi đi được nhưng không thể nhận cuộc gọi tới thì sao?
Milla nhấc điện thoại nhà lên và gọi vào di động của mình. Cô nghe thấy tiếng chuông từ ống nghe, nhưng chiếc điện thoại trong tay cô thì chẳng có động tĩnh gì hết.
Cô bực tức gác máy và vứt điện thoại vào trong túi xách. Ngay sáng mai cô sẽ đem nó đi sửa và mượn tạm một chiếc, hay mua hẳn chiếc mới nếu cần. Cô không thể chịu được ý nghĩ là có thể Diaz đã cố bắt liên lạc nhưng chiếc điện thoại ngu ngốc kia không chịu làm việc. Anh đã có số điện thoại nhà của cô chưa nhỉ? Cô không nhớ nổi đã cho anh chưa. Dù vậy, chắc chắn nếu cần liên lạc với cô mà không thể gọi vào di động cho cô, anh sẽ gọi đến Đội tìm kiếm và để lại một lời nhắn, hoặc gọi tới tổng đài xin số nhà của cô và để lại một lời nhắn ở đây.
Anh đang ở chỗ quái nào thế?
Điện thoại bàn của cô bất chợt reo vang và cô giật lấy ống nghe. Có phải…
“Senora Boone?”
“Vâng, tôi đây.” Milla không nhận ra giọng nói
“Cô đang quan tâm tới Arturo Pavón phải không?”
Lạy Chúa tôi. Milla nuốt khan để kiềm chế sự phấn khích trào dâng. Làm ơn, làm ơn hãy để đây là thông tin thực sự chứ không phải một đầu mối giả khác, cô cầu nguyện. “Phải, tôi quan tâm.”
“Tối nay hắn sẽ ở Ciudad Juarez. Quán Heo xanh.”
“Mấy giờ?” cô hỏi, nhưng người gọi tới đã gác máy. Cô kiểm tra số hiện trên màn hình, nó ghi “Không có số”.
Cô gọi lại vào di động của Diaz, nhưng vô vọng.
Milla kiểm tra đồng hồ: bốn giờ ba mươi. Lúc này các thành viên của Đội tìm kiếm đang tỏa đi khắp các vùng đất nước. Brian đang ở Tennessee. Joann ở Arizona. Debra Schmale và Olivia thì đang bị ốm và một loại virus đường ruột ác tính.
Cô biết tốt hơn là không nên đi một mình. Cô không biết quán Heo xanh là nơi như thế nào, liệu nó là một quán rượu bình thường, nơi cô sẽ không được đón chào, hay đó là một câu lạc bộ mà khi phụ nữ bước vào người ta sẽ không mặc định họ là gái điếm. Pavón khó có thể bước vào một câu lạc bộ sang trọng; không, nơi hắn ta lui tới hẳn là một quán rượu bình thường. Đối với Milla, bước một chân vào đó sẽ mời gọi rắc rối lớn.
Cô nghĩ nát óc, cố tìm ra một người vừa sẵn lòng vừa có khả năng đi cùng.
Có một cái tên nổi lên. True Gallagher.
Diaz đã bảo cô phải tránh xa True, và cô cho là anh có lý do chính đáng. Anh đã nói điều đó như một câu cảnh báo, trước khi họ trở thành tình nhân. Dù không biết cụ thể tại sao anh lại không tin cậy True, nhưng linh tính mách bảo cô nên tin lời anh.
Chắc phải còn ai đó khác chứ. Vấn đề của Milla khi tập trung vào công việc và cuộc tìm kiếm Justin là những quan hệ cá nhân của cô rất hạn chế; cô biết nhiều người nhưng không thân thiết với ai, mà trong những trường hợp thế này cô cần ai đó có thể trông cậy được.
Một lúc sau cô thở phào nhẹ nhõm. Có một người khác, chỉ cần cô có thể liên lạc được với anh: Rip Kosper.
Anh còn chưa rời bệnh viện, người phụ nữ nghe máy đã nói vậy. Milla nói đây là việc gấp và cho cô ta tên cùng số điện thoại của cô, người phụ nữ hứa sẽ báo lại cho anh. Trong lúc chờ anh gọi lại, Milla chạy lên lầu để thay sang quần bò và giày đế mềm.
Hơn một giờ sau Rip mới gọi. Trong lúc đó Milla đi tới đi lui, cố gọi vào di động của Diaz thêm ba lần nữa và buộc mình ăn một lát bánh mỳ kẹp. Người gọi đến đã không nói thời gian, cho nên rất có thể cô sẽ phải rình cả đêm.
“Milla à?” Giọng Rip có vẻ lo lắng. “Có chuyện gì thế?”
“Em cần ai đó đi với mình đến Juarez đêm nay,” cô nói. “Đội của em người thì đi vắng, người thì bị ốm, và đây không phải là việc em có thể làm một mình. Anh đi cùng em được không? Em biết việc này không phải chuyên môn của anh, nhưng anh là người bạn duy nhất em có thể nghĩ tới.”
“Được thôi, không vấn đề gì. Thời gian và địa điểm thế nào?”
Milla nói cho anh biết cần gặp cô ở cây cầu nào và khi nào. “Nếu có thể anh hãy thay quần áo nhé. Quán rượu chúng ta sắp tới có lẽ là ở khu giang hồ.”
“Được được,” Rip tỏ ra thích thú. “Đã lâu lắm anh không đi mò mẫm các quán rượu rồi.”
“Ồ, còn một chuyện nữa: em không biết vụ này sẽ kéo dài bao lâu. Có thể là suốt đêm đấy.”
“Dù sao mai anh cũng ít việc. Không sao đâu, anh thu xếp được.
“Cảm ơn Rip. Anh đáng yêu quá.”
“Anh biết,” Rip đùa lại.
Một giờ sau họ đi bộ qua biên giới vào Juarez. Milla gọi cho người buôn vũ khí và sắp xếp gặp cô ta. “Anh có biết dùng súng lục không?” cô hỏi Rip.
“Không. Anh có đi săn, nhưng bằng súng trường. Chưa bắn trúng cái gì bao giờ.” Anh nhìn cô lo lắng. “Em thực sự nghĩ ta cần đến súng à?”
“Em thà có súng và không cần đến nó còn hơn là ngược lại. Em đã không kể với anh, nhưng đêm nay kẻ bắt cóc Justin có thể ở trong quán rượu. Nếu đúng thế, chắc chắn là hắn có vũ khí.”
Rip ngừng giữa đường, vẻ bất an thoáng qua mặt anh. “Em không nghĩ mình nên gọi cho cảnh sát à?”
“Và kể với họ cái gì cơ. Rằng em nghĩ đó là người đàn ông em đã thoáng nhìn thấy mười năm về trước à?” Cô không muốn làm việc với nhân viên liên bang hay cảnh sát liên bang. Cả hai đều bị căm ghét ở Mexico.
“Em đã móc mắt hắn. Điều đó sẽ làm hắn dễ bị nhận dạng thôi.”
“Không phải tất cả đàn ông chột trên đời này đều là một người. Em thậm chí còn không biết hắn có ở đó không. Em nhận được một cuộc gọi nặc danh nói rằng hắn sẽ ở đó. Anh có biết bao năm qua em nhận được bao nhiêu cuộc gọi như thế không? Và đoán xem thực ra có bao nhiêu cuộc đáng giá?”
“Anh đoán là chả có cuộc nào,” Rip nói, thả lỏng người.
“Thực ra là có một.”
“Vậy đây giống kiểu ‘chờ xem thế nào’
“Có thể. Em không biết được trừ khi em đến nơi. Nhưng em chắc chắn không muốn lảng vảng quanh một quán rượu giang hồ mà không có vài biện pháp bảo vệ.”
Rip biết quy tắc của các quán rượu, biết rằng Milla không thể đi vào trong – điều đó có nghĩa cô sẽ phải ở trên phố. Nhưng kể cả ngồi trong xe như dự định của cô cũng không phải là đã an toàn.
Người bạn cũ Benito của cô gặp họ với một nụ cười và chiếc Ford Taurus còn tương đối tốt. Anh ta cũng biết quán Heo xanh nằm ở đâu và cẩn thận chỉ đường cho cô, kèm theo một lời cảnh báo. Quán đó vốn nổi tiếng là bất hảo. Hầu hết quán rượu là những nơi thân thiện, một chỗ để cánh đàn ông thư giãn và uống say bí tỉ, nhưng Heo xanh là nơi tụ tập của những phần tử rất hung dữ.
Milla bắt đầu nghĩ Pavón có thể ở đó thật, nếu chỗ ấy tồi tệ như thế.
Họ gặp người buôn vũ khí, lấy hàng rồi trở lại chiếc Taurus. Milla cầm lái. Trước khi đi tới quán Heo xanh, cô cố gọi cho Diaz một lần nữa. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh bắt máy.
“Anh đã ở đâu đấy???” cô hét lên với anh rồi tự ngăn mình lại và cảm thấy mặt đỏ bừng bừng. Cô đã nói như thể mình có quyền được biết vậy. Rồi Milla thoáng nghĩ lại và quyết định đúng là mình có quyền được biết. Họ đã là tình nhân, và cô lo lắng cho anh.
Anh im lặng đúng ba nhịp rồi nói: “Tôi cũng đang định hỏi em câu đó.”
“Điện thoại di động của em bị hỏng, nó chỉ có thể gọi đi, nhưng không nhận được cuộc gọi tới.”
“Còn tôi đã tắt máy hầu hết thời gian.”
“Tại sao?
“Bởi vì tôi không muốn nó đổ chuông.”
Lần này cô mới là người ngừng một lúc trước khi nói, cố gắng chống lại thôi thúc muốn đập đầu vào bảng điều khiển xe. Nếu lúc này mà cô nhìn thấy anh thì kiểu gì anh cũng sẽ nở nụ cười tủm tỉm thường lệ. “Sao lại thế?”
“Tôi không muốn âm thanh của nó thu hút sự chú ý.”
Vậy là anh đã đi theo dõi người ta. “Anh có tìm được điều gì không?”
“Một chuyện rất thú vị. Em đang ở đâu?”
“Juarez. Đó là lý do vì sao em cố gọi cho anh. Chiều nay em nhận được một cuộc gọi nói tối nay Pavón sẽ ở quán Heo xanh.”
“Tôi biết chỗ đó. Ở nguyên chỗ của em cho đến khi tôi có thể tới nơi. Đừng đi vào đó một mình.”
“Em không đi một mình. Rip Kosper đang đi cùng em.”
Giọng anh đột nhiên căng thẳng. “Kosper à?”
“Nhớ Susanna và Rip bạn em không?”
“Cô ta có liên quan, Milla. Cô ta là một phần của tổ chức. Tránh xa anh ta, trở về El Paso đi! Làm ngay!”
Cô phải cầm điện thoại ra xa và nhìn vào nó choáng váng trong một giây trước khi đưa nó trở lại gần tai. “Anh nói gì cơ?”
“Susanna. Cô ta đã dàn dựng vụ bắt cóc Justin. Có lẽ cô ta còn dính dáng mật thiết tới vụ buôn bán nội tạng nữa. Ai đó đã cắt các bộ phận nội tạng rất thành thạo, và một bác sĩ người có khả năng nhất.”
Milla bị choáng đến nỗi không thể nghĩ được gì. Susanna ư? Ý tưởng ấy hết sức phi lý. Susanna là bạn cô, chị đã đỡ đẻ cho Justin, chị đã cố gắng giữ liên lạc trong ngần ấy năm, trợ giúp cũng như làm bạn với cô. Chị ta đã theo dõi những nỗ lực của cô nhằm tìm kiếm kẻ bắt cóc.
Milla thở gấp. Cô cố gắng kìm hơi thở trước khi thấy chóng mặt, hai mắt nhắm nghiền.
“Milla?” Rip hỏi, giọng anh đầy lo lắng. “Em ổn không?”
“Tránh xa anh ta,” giọng Diaz vang lên bên tai cô, âm điệu chết người.
“Chừng nào anh đến được đây?” cô hỏi với vẻ bình tĩnh mà cô phải huy động tới mọi gam kiềm chế trong mình mới có được.
“Tôi đang ở cách đó bảy mươi kilomet. Ít nhất là một giờ nữa.”
“Em sẽ không bỏ qua cơ hội gặp Pavón. Có thể hắn sẽ không xuất hiện, nhưng cũng có thể có.”
Diaz hít một hơi dài, rõ ràng thuyết phục cô về nhà là vô ích. “Em có vũ khí không?”
“Có.”
“Còn anh ta?”
“Hiện giờ thì không.”
“Cứ duy trì như thế đi. Em đang lái xe gì?”
Cô mô tả chiếc Taurus cho anh.
“Ở yên trong xe. Khóa cửa lại. nó ở trên phố chỗ tôi có thể tìm được em. Tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể. Và nếu Kosper làm bất kỳ điều gì dù chỉ hơi đáng nghi thì bắn anh ta ngay.”
“Vâng. Được rồi,” cô trả lời tràng mệnh lệnh.
Anh ngắt cuộc gọi và Milla làm tương tự. Cô cảm thấy bàng hoàng và không dám nhìn thẳng vào Rip. Không, anh không thể dính dáng tới chuyện này. Không phải Rip. Anh có trái tim dịu dàng của một người đàn ông chân chính. Lần duy nhất cô thấy anh tỏ ra kém thân thiện là vào buổi tối Susanna đã cố gán ghép cô với True; anh đã tỏ rõ là không thích anh ta.
Cả Diaz cũng không. Sao cả hai người họ đều đặc biệt căm ghét cùng một người đàn ông nhỉ? Và nếu đã biết chồng mình không thích True, sao Susanna vẫn cố ghép đôi Milla với anh ta? Tại sao chị ta lại làm một việc như thế?
True và Susanna đã nói chuyện. Không có gì đáng buộc tội ở điểm đó. Tuy nhiên, cô biết True từng trải qua một quãng đời nghèo khó – anh ta xuất thân từ vùng ác nghiệt nhất, dữ dội nhất ở El Paso. Cô biết anh ta vẫn còn những mối liên lạc trong thế giới ấy, rằng anh ta quen mọi loại nhân vật không cứu rỗi nổi, chẳng hạn như bọn buôn người.
Susanna và… True?
Có lý. Giờ đây Milla chỉ suy nghĩ theo bản năng mà không có một mẩu bằng chứng xác thực nào, nhưng nó vẫn có lý.
Cô lấy một trong hai khẩu súng ra khỏi túi rồi để chiếc túi trên sàn xe ở phía chân bên kia.
“Có chuyện gì đấy?” Rip hỏi. “Ai vậy em?”
“Một người tên Diaz.”
Anh thở ra một hơi dài mệt mỏi. “Anh đã nghe nói về anh ta.”
“Làm sao anh biết
“Anh nghe lỏm được Susanna và True nói chuyện.” Rip nhìn ra ngoài cửa sổ.
Milla giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào anh và đặt tay lên khẩu súng. Anh dụi mắt. “Đôi khi cô ta rất bất cẩn. Cô ta nói những điều không nên nói mà quên mất rằng âm thanh có thể vang xa. Anh đã nghe lỏm các cuộc nói chuyện trong nhiều năm, nhưng chỉ mấy tháng gần đây anh mới bắt đầu kết nối được mọi thứ. Một ngày nọ, cô ta nói với hắn trên điện thoại về chuyện họ kiếm được bao nhiêu tiền từ bọn trẻ con, mặc dù vụ lùm xùm về Justin đã khiến họ suýt bị bắt. Kiếm được. Cô ta đã thực sự nói là họ kiếm được tiền.”
“Tại sao anh không nói gì?” Milla hỏi. “Sao anh không báo cảnh sát?”
“Thiếu bằng chứng. Trời ạ, chẳng có bằng chứng gì. Chỉ có vài cuộc điện thoại mà anh nghe được một phía từ cô ta. Cô ta hỏi True có chắc là gã Diaz này đã không tìm được gì và họ không cần phải lo lắng hay không. Anh không biết True đã nói gì, nhưng rõ ràng là hắn rất sợ Diaz. Vì vậy anh đã tự mình điều tra thêm, nghe lỏm thêm và phát hiện ra có một cuộc vận chuyển hàng hóa gì đó ở nhà thờ trong Guadalupe. Bản thân anh cũng biết vài kẻ sừng sỏ ở Mexico. Anh đã liên lạc với một trong số họ, bảo anh ta có thể Diaz sẽ thích thú với tin tức này, hy vọng việc đó hiệu quả. Rồi anh gọi cho em, giả giọng và bảo em rằng Diaz sẽ ở đó. Anh không biết chắc, nhưng anh đoán kiểu gì anh ta cũng có mặt. Đúng không hả?”
Thì ra Rip chính là người gọi nặc danh. Thế nên anh mới biết chuyện đêm đó. “Anh ấy đã ở đó,” Milla nói, cổ họng thít lại.
Rip cúi đầu. “Khi anh phát hiện ra những việc cô ta đã làm… anh đã yêu người đàn bà ấy suốt hai mươi năm mà chưa bao giờ hiểu cô ta. Có lẽ tất cả chỉ vì tiền. Bọn anh đã suýt phá sản khi phải trả nợ thời sinh viên, rồi các hoá đơn thẻ tín dụng, vân vân. Cô ta không biết cách tiết kiệm. Thực ra mà nói cả anh cũng không. Đó là lý do bọn anh tới Mexico, để tránh xa những chủ nợ một năm. Năm đó tình hình tài chính trở nên tốt hơn nhiều, và giờ thì anh đã biết tại sao. Cô ta buôn bán trẻ con. Trời ạ, cô ta đỡ đẻ cho bọn chúng, biết giới tính, tuổi tác và sức khoẻ tổng thể của bọn chúng
Và những người phụ nữ Mexico nghèo khó đã phải đi một quãng đường khá xa mới tới được phòng khám, nơi có một bác sĩ thực thụ chăm sóc họ khi sinh nở. Những vụ bắt cóc diễn ra trên một khu vực rộng lớn – ai mà nghĩ đến việc điều tra xem người đã đỡ đẻ bọn trẻ là ai? Susanna cũng chẳng có liên hệ gì với họ một khi họ đã rời khỏi phòng khám, nên chị ta sẽ không bao giờ nổi lên trong diện nghi ngờ.
“Cô ta đã bán Justin,” Rip nói tiếp. “Bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền từ thằng bé. Anh xin lỗi, Milla, anh không biết họ đưa nó đi đâu. Anh đã lục lọi mọi giấy tờ của cô ta, nhưng không có gì cho biết những chuyện xảy ra tiếp theo với bọn trẻ. Có lẽ cô ta cũng chẳng quan tâm.” Nước mắt dâng đầy trong mắt anh. “Cô ta nói họ đã làm cho em phải đuổi theo những cái bóng suốt mười năm qua. Họ đã đánh lạc hướng em theo mọi cách có thể.”
“Giờ anh định làm gì?” Milla hỏi, giọng cô chỉ còn là hơi thở. Đau đớn làm sao. Cô bị sốc, tổn thương và giận dữ. May cho Susanna là chị ta không ở đây lúc này, nếu không cô sẽ cho chị ta biết thế nào là trả giá.
“Anh không biết. Rõ ràng anh phải ly dị. Nhưng anh còn chưa bỏ cô ta bởi anh muốn tiếp tục do thám. Anh có thể làm chứng chống lại cô ta không? Anh còn không biết mình có thể làm việc đó hay không nữa.”
“Diaz nghĩ rằng chị ta còn dính dáng tới việc buôn bán nội tạng trên chợ đen, bọn chúng đang giết người để bán nội tạng của họ.”
Rip nhìn chằm chằm vào cô, miệng anh há hốc. Cuối cùng anh cũng thốt lên được: “Cô ta… cô ta không thể làm thế. Việc đó quá là…”
“Hàng hóa được vận chuyển ở Guadalupe đêm đó chính là một con người.”
“Ôi lạy Chúa. Ôi lạy Chúa.” Mặt Rip cắt không còn giọt máu và anh nhắm mắt lại. Trông anh như sắp nôn đến nơi.
Milla cảm thấy chính mình cũng sắp nôn. Cô kiểm tra đồng hồ và một đ trào dâng adrenalin khiến cô khởi động xe bằng những động tác nhanh, dứt khoát. “Chúng ta phải tới quán rượu đó. Có khi Pavón đã ở đó rồi.”
“Anh tưởng em nói có thể hắn sẽ không đến…”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra.”