Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 23: Các Em Đang Làm Cái Gì Vậy Hả!


Đọc truyện Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng – Chương 23: Các Em Đang Làm Cái Gì Vậy Hả!


Edit: Hiba
**
Ôn Noãn xoa mái tóc ngắn rối bù, đầu nặng chân nhẹ bước xuống cầu thang, trong trí óc chỉ toàn là mơ hồ.

Hôm nay hiếm khi mẹ Diêu Mạn Chi ở nhà, bà cũng khoác lên phong thái người mẹ, đặt cốc sữa bò nóng hổi lên bàn, nói với Ôn Noãn: “Tiểu Noãn tỉnh rồi à, mau rửa mặt rồi ăn sáng.”
Ôn Noãn ngáp một cái mơ màng, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thiếu niên trong gương bộ dáng chây lười mệt mỏi, cằm khẽ nhếch, tỏa ra ham muốn nhàn nhạt…
Sáng tinh mơ, Ôn Noãn đã bị hào quang của chính mình làm cho choáng váng.

Cô đây là đang đóng giả Ôn Hàn sao, không, nếu Ôn Hàn có được một nửa mị lực của cô, đã không cần buồn vì trở thành liếm cẩu (*).

(*) Liếm cẩu: là từ ngữ mạng chỉ một người bị động trong một mối quan hệ, những người này hạ thấp phẩm giá của bản thân để ở bên người còn lại (như một chú chó đi theo chủ).

Từ này là mức độ thảm nhất của “lốp dự phòng”
Thiếu niên trong gương đôi mắt sáng ngời.

Nam thần trường Thập Tam, danh bất hư truyền.

Diêu Mạn Chi đi đến cạnh cửa nhà vệ sinh, thử hỏi: “Tiểu Noãn, nam sinh đêm qua đưa con về, hai đứa… là quan hệ gì?”
Ôn Noãn cầm bàn chải điện đánh răng, miệng đầy bọt trắng: “Còn có thể là quan hệ gì, anh em tốt của con trai cưng của mẹ đó.”
Diêu Mạn Chi bán tín bán nghi, hỏi: “Thật sự chỉ là bạn của Tiểu Hàn sao? Mẹ thấy bộ dáng của tên nhóc đó trông có vẻ thật sự quan tâm con.”
“Đừng mà mẹ, cậu ta thậm chí hận không thể tránh con thật xa nữa là.” Ôn Noãn lấy một ngụm nước, ục ục súc miệng.

“Đêm qua cậu ấy còn ôm con về phòng.” Diêu Mạn Chi nhấn mạnh: “Còn là ôm kiểu công chúa đó nha.”
Ôn Noãn mém chút nuốt luôn nước súc miệng vào bụng, ho khan một tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Ôm kiểu công chúa?!
Sáng sớm dậy eo cô đau nhức, còn tưởng Giang Trác đã dùng đuôi xe máy kéo cô một đường về nhà.

“Phản ứng mạnh như vậy sao.” Diêu Mạn Chi càng thêm hoài nghi: “Con đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này à?”

Ôn Noãn xả khăn lông lau mặt, ra khỏi toilet, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cho dù là ôm kiểu công chúa, thì người cậu ấy ôm cũng đâu phải con, mà là cục cưng Hàn Hàn của mẹ, cho nên…”
Ôn Noãn bưng ly sữa bò, uống một ngụm: “So với việc nghi ngờ con, sao không hoài nghi con trai của mẹ, có phải xu hướng tính dục đã thay đổi rồi không.”
Diêu Mạn Chi ngồi lên ghế, ung dung lấy một miếng sandwich đưa cho cô: “Con bé này đừng có mâu thuẫn, đức hạnh của anh con mẹ có thể không biết sao, thằng nhóc ấy nếu thật sự có bản lĩnh mê hoặc con trai nhà khác, cũng sẽ không đến mức bị đám bạn gái trước xoay như chong chóng.

Nói theo kiểu mấy người trẻ bọn con, anh con chính là lốp xe dự phòng.”
Ôn Noãn cho bà một ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Mẹ thật sự hiểu rất rõ con trai mẹ.”
“Hiểu con không ai bằng mẹ.” Diêu Mạn Chi nghiêm nghị nói: “Cậu bạn tối hôm qua đưa con về, bộ dáng đẹp trai hiếm thấy, nhưng mẹ cảm giác được tà khí trong người nó, không phải là kiểu nam sinh tốt.”
Ôn Noãn thoải mái cười nói: “Con trai Hàn của mẹ có thể có bao nhiêu người bạn tốt chứ.”
Ừm, cũng có một người, học sinh giỏi nhất Lục Tự Dương, tiếc rằng chỉ là một tên biến thái.

“Mẹ không nói giỡn với con nữa.” Diêu Mạn Chi nghiêm túc: “Kết giao bạn bè bình thường không thành vấn đề, nhưng yêu đương thì không được, với cái tính hiếu thắng của con…Cần tìm một nam sinh gia thế trong sạch, tính cách ôn hòa hiền hậu, nếu không sau này gà bay chó sủa, có thể an ổn sao?”
Từ miêu tả của mẹ Diêu, người đầu tiên hợp lệ hiện lên trong đầu Ôn Noãn chính là lớp phó học tập bốn mắt ngồi bàn trước.

Người bạn đó là điển hình của gia thế trong sạch, tính cách hiền hậu ôn hòa, tính tình lại tốt, là người có thể đọc số pi đến 100 chữ số, biết cách làm các bạn nữ vui vẻ.

Nhưng nếu cho cô ở chung cả đời với lớp phó học tập này, không chừng cô sẽ chán đến mức mỗi ngày đều leo lên nóc nhà lật ngói.

“Hay là… khỏi đi ạ, như vậy chán lắm.”
Diêu Mạn Chi nói chắc nịch: “Sau này con sẽ hiểu.

Mẹ gặp gỡ nhiều người hơn con, có những người dùng tuổi thơ để chữa lành cuộc đời, mà cũng có người, dùng một đời để chữa lành tuổi thơ.

Loại thứ hai nếu ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc.

Bởi vì con gái không thường ở cạnh, Diêu Mạn Chi ít khi bàn về phương diện tình cảm, hiện tại nếu cô đã trở về, Diêu Mạn Chi cảm thấy bản thân nên cho cô góc nhìn tình cảm một cách đúng đắn.

Thấy Ôn Noãn yên lặng không nói, bà thuyết phục: “Không cần có nhiều tiền, nhưng một thanh niên lớn lên trong một môi trường trong sạch, cho dù là tính cách hay năng lực, các phương diện khác đều ưu tú hơn, như vậy mới có thể mang lại hạnh phúc cho con nửa đời sau này.

Ôn Noãn nghĩ đến những gì Giang Trác đã trải qua, trong lòng có nỗi khó chịu không tên, trả lời: “Có giống ba không?”
Lời vừa nói ra, Diêu Mạn Chi đột nhiên ngưng trệ, cúi đầu ăn sandwich, thật lâu không nói tiếng nào.


Ba Ôn chính là điển hình của người trưởng thành từ hoàn cảnh tốt, trở thành đại thiếu gia tài cao, sự nghiệp lẫn tính cách, mọi phương diện đều không thể bắt bẻ, sai lầm duy nhất… là không yêu bà nhưng lại cưới bà, cưới bà rồi lại cùng người khác bên nhau.

Ôn Noãn thấy mẹ đau lòng, cắn cắn môi dưới, có chút hối hận.

Cô cẩn thận kéo tay mẹ, rầu rĩ nói: “Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói như vậy.”
Diêu Mạn Chi mỉm cười nói: “Không sao, trưởng thành rồi, có thể biểu đạt chính kiến của mình.”
Ôn Noãn hai má phồng nhai nhai sandwich, ngoan ngoãn cười.

Diêu Mạn Chi nhìn cô, bất đắc dĩ: “Con đó, cái tính thích cạnh tranh này của con, đứa con trai nào có thể trị được đây.”
“Có chứ, bạn trai của con, chắc chắn sẽ cứng rắn hơn con.”
“Tiểu Noãn nhà chúng ta thông minh lanh lợi, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, một thân bản lĩnh! Đàn ông mạnh mẽ hơn Tiểu Noãn nhà chúng ta trên đời có được mấy người đây?”
“Trời ơi, mẹ nói những lời như vậy con thật sự thích nghe muốn chết!”
Diêu Mạn Chi chọc chọc mũi cô.

“Vẫn nên có chứ nhỉ.”
Trong đầu Ôn Noãn hiện lên thân ảnh của một người nào đó, khóe miệng nhàn nhạt giương lên.

*
Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp 5 và lớp 7 ngồi lại với nhau, bàn về bài biết bùng nổ trên diễn đàn tối hôm qua.

“CP Giang Hàn cho tôi ngậm kẹo! Tiểu thuyết #Tình yêu nhẹ nhàng của nam thần bá đạo# nhận phúc lợi lớn!”
Hai người đàn ông trung niên đều trên 40 tuổi, trong đó có một vị còn hói đầu, nhìn mấy loại cốt truyện khó coi của nhóm hủ nữ trong bài đăng, gương mặt như mấy ông lão trên tàu điện ngầm.

Toàn bộ không khí trong văn phòng đều ngưng đọng, không ai mở miệng nói một lời.

Hai thầy một đời làm giáo viên giỏi, xem như đã trải qua nhiều, dạng học sinh gì cũng từng thấy qua, nhưng mà… mối quan hệ bí ẩn này của Ôn Hàn và Giang Trác, bọn họ thật sự là lần đầu gặp.

Chủ nhiệm lớp của Ôn Noãn—- thầy dạy hóa hói đầu Trương Chí Minh, đi đầu phá vỡ sự im lặng: “Thầy Viên, việc này… thầy thấy thế nào.”
Chủ nhiệm lớp của Giang Trác, Viên Tòng Quân, thở một hơi dài: “Thầy Trương, chuyện này đã ảnh hưởng rất xấu rồi, không nói đến hai học sinh này thế nào, thầy nhìn không khí trường chúng ta đi, nhìn xem các học sinh khác bình luận ra sao.


Tôi vô cùng lo lắng rằng giáo dục trường ta nhất định là có vấn đề đâu đó rồi.”
Trương Chí Minh như gặp được tri kỉ, hận không thể nắm lấy tay thầy Viên: “Thầy Viên, thầy nói rất đúng, ngày thường chúng ta đem toàn bộ sức lực canh chừng học sinh nam nữ yêu sớm, cư nhiên để sót mảnh đất cằn cỗi của đám học sinh nam với nhau.

Hiện tại xem ra, yêu sớm chẳng là việc gì đáng kể.”
“Thầy nói phải.” Viên Tòng Quân liên tục gật đầu: “Cần phải kiềm chế sự lây lan của xu hướng không lành mạnh này, hai học sinh này, tôi thấy hẳn là tâm lý có vấn đề.

Tôi đề nghị mời giáo viên cố vấn tâm lý đến làm công tác tư tưởng cho hai em ấy.”
Lục Tự Dương đang ở văn phòng giúp giáo viên sửa sang hồ sơ tư liệu, nghe được bốn chữ “vấn đề tâm lý” của Viên Tòng Quân, con ngươi đen nhánh trở nên thâm trầm.

“Tôi thấy, ta nên tách ra tìm hai học sinh này nói chuyện, không chừng lại là hiểu lầm thì sao?” Trương Chí Minh vẫn mang tâm lý ôm may mắn, nói: “Tôi tin rằng đại đa số các học sinh trường ta đều bình thường, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.”
Viên Tòng Quân đồng ý với đề nghị của Trương Chí Minh, quay sang nói với Lục Tự Dương: “Tự Dương à, em liên hệ với người quản lý diễn đàn trường học, mau chóng gỡ bài viết làm bại hoại hình ảnh của trường xuống! Chẳng ra thể thống gì cả!”
Bàn tay đang nắm chặt của Lục Tự Dương nới lỏng, gân xanh nổi trên mu bàn tay cũng biến mất dần.

Cậu mỉm cười nói: “Thầy Viên, thầy Trương, chuyện này cứ giao cho em, hai thầy cứ yên tâm.”
Viên Tòng Quân cùng Trương Chí Minh nhìn Lục Tự Dương rời khỏi văn phòng, đáy mắt tràn đầy tán thưởng.

Nếu học sinh của bọn họ đều nghe lời bằng một nửa Lục Tự Dương thì không cần lo lắng tỉ lệ nhập học không đạt 100% rồi!
Bài đăng nóng hổi kia bị gỡ bỏ, các học sinh nhiều năm đương đầu với thầy cô chủ nhiệm nhạy bén cảm thấy, hướng gió có vẻ không đúng lắm.

Buổi chiều, Ôn Noãn mặc một chiếc áo khoác da màu đen cực ngầu, tay bỏ trong túi, thản nhiên bước xuống cầu thang.

Là một cô gái trưởng thành giữa một đám con trai, cô quá rõ nam sinh ăn mặc thế nào trông thật sự đẹp trai, và ăn mặc thế nào tưởng chừng đẹp trai nhưng lại cay mắt vô cùng.

Độ nổi tiếng của “Ôn Hàn” hiện tại đã tăng vọt, cái danh “nam thần trường Thập Tam” sẽ không thể vụt khỏi tay anh cô nữa.

Nếu lúc này anh hai có thể tỉnh lại, chắc chắn sẽ bị bao vây bởi lòng yêu mến của nữ sinh toàn trường mà cả đời chưa từng được hưởng.

Triệu Nịnh Manh đứng trước cột đá cẩm thạch trước khu dạy học, nôn nóng chờ cô.

“Hi, Tiểu Nịnh, tìm tôi có việc gì sao?”
Triệu Nịnh Manh chạy tới, sắc mặt nghiêm túc: “Vụ của cậu và Giang Trác làm mọi người xôn xao, hiện tại thầy cô đều đã biết tên hai người, có lẽ sẽ sớm tìm cả hai nói chuyện.”
Ôn Noãn cũng không để ý việc này, thoái mái nói: “Tôi với Giang Trác? Chúng tôi đều là nam sinh, sao có thể.”
Triệu Nịnh Manh thấy cô vẫn chưa nhân thức được mức độ quan trọng của vấn đề liền có chút nóng nảy: “Chính vì các cậu là nam sinh, làm loại chuyện này, gây ra ảnh hưởng càng nghiêm trọng hơn đấy!”
“Không phải đâu.” Ôn Noãn cảm thấy hơi vô lý: “Cho dù các bạn học đều tạo CP gì đó, cũng đều là nói giỡn thôi, ai lại xem trọng chứ.”
“Rõ ràng là chủ nhiệm lớp cậu rất xem trọng.”
Triệu Nịnh Manh vừa dứt lời, Trương Chí Minh đúng lúc cũng bước xuống lầu.


Thấy Ôn Noãn, biểu tình của ông ấy đúng là có điểm mất tự nhiên.

Triệu Nịnh Manh bỗng nhiên nghĩ ra một kế, nói với Ôn Noãn: “Nhanh, kabedon (*) mình đi!”
“Hả?”
Ôn Noãn không phản ứng kịp: “Cậu bảo tôi làm gì?”
“Kabedon!”
“Thôi—thôi đi.”
Mặc dù Triệu Nịnh Manh thật sự xinh đẹp, nhưng Ôn Noãn đối với con gái thực sự không có hứng thú về phương diện đó.

“Cậu có phải con trai không vậy.” Triệu Nịnh Mang mắt thấy chủ nhiệm lớp đi tới, liền bắt lấy cổ áo Ôn Noãn, trực tiếp “đè” cô lên tường cẩm thạch, làm tư thế hôn môi giả.

Dĩ nhiên, cũng chỉ là chạm nhẹ một chút lên má thôi.

Thầy chủ nhiệm Trương Chí Minh thấy một màn này, trực tiếp choáng váng, ôm ngực hoảng loạn lùi về sau hai bước.

Không ngờ rằng học sinh cứ thế quang minh chính đại biểu diễn một màn lớn trước mặt mình.

Hành lang trên lầu, đám học sinh bắt đầu hoan hô, gào thét chói tai——
“Yo yo yo! Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy khi nào thế!”
“Linh hồn của đảng CP Giang Hàn chết rồi!”
“Hàn gia, tình cảm mãnh liệt quá nha!”
Trương Chí Minh vỗ về trái tim, chỉ vào các cô: “Các em… các em đang làm gì vậy hả?”
Ôn Noãn vô lực đẩy Triệu Nịnh Manh ra, gãi gãi ót, ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngại quá thầy Trương, chúng em yêu sớm.”
Đời này Trương Chí Minh chưa thấy trường hợp yêu sớm nào công khai “sớm” như vậy, hợp tình hợp lý.

Đúng lúc nhớ đến việc của Giang Trác, lại nhìn sang đôi nam nữ trước mặt, ông tức khắc cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: “Yêu sớm thì tốt, yêu sớm thì tốt, yêu sớm cũng là chuyện bình thường.”
“Thầy, thầy nói gì ạ?”
“Ách, ý thầy là, mấy đứa tuổi này bạn học nam nữ thu hút nhau, đều là thường tình, không sao không sao.”
Trương Chí Minh xua xua tay, cười ha hả mà rời đi.

Các bạn học xung quanh đều mẹ nó choáng váng.

Vậy cũng được hả!
Hết chương 23..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.