Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng

Chương 70


Đọc truyện Giả trai bị hotboy trường nhìn trúng – Chương 70

Tối đó, Ôn Hàn nằm trên giường, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, trong đầu cứ luôn trăn trở suy nghĩ lời Ôn Noãn nói.
 
Cậu cẩn thận nhớ lại chặng đường đi đến lịch trình tâm lý này.
 
Triệu Ninh Manh là cô gái vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu, lúc trước cậu không biết cô thích mình, vẫn luôn xem cô là người bạn tốt nhất, quả thực không hề nảy sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi biết cô vẫn luôn âm thầm thích mình, trong lòng càng nhiều hơn là áy náy và cảm động, tiếp sau đó, cô và Diệp Thanh ở bên nhau, Ôn Hàn cảm thấy như bị người khác cướp mất vật quan trọng nhất vậy, cả người đều không thoải mái.
 
Có lẽ Ôn Noãn nói đúng, cậu đối với Triệu Ninh Manh thật ra cũng không có tình cảm sâu sắc như vậy, mấy năm nhớ mãi không quên này… có lẽ chỉ là bản thân cậu tự cảm động với cảm xúc của chính mình.
 
Có điều, nếu như ông trời đã cho cậu cơ hội quay ngược lại thời gian một lần nữa, cậu không cam tâm từ bỏ như vậy, chỉ cần bây giờ Triệu Ninh Manh vẫn còn đang để ý đến cậu, cậu vẫn có phần thắng, dù cho phải tốn thêm rất nhiều thời gian đi chăng nữa.
 

 
Buổi chiều tan học, Lục Tự Dương chạy xe đạp đuổi theo Ôn Hàn: “Đi, Tiểu Hàn, đi chơi net.”
 
“Chơi net chơi net, từ sáng đến tối chỉ biết lên mạng chơi game, có thể học theo tôi chút có được không hả?” Ôn Hàn vỗ vỗ cái cặp nặng trĩu của mình: “Đặt hết tâm tư vào việc học đi.”
 
Hai mắt Lục Tự Dương cong lên: “Cậu đang nói chuyện học tập với người đứng đầu khối đấy à.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ mặt của Ôn Hàn càng thêm khó chịu: “Đứng đầu khối thì sao, rất nhanh thôi sẽ không phải là cậu nữa rồi.”
 

“Sao cậu biết?”
 
“Tôi có năng lực biết trước tương lai.” Ôn Hàn chỉ hai mắt mình: “Tôi còn biết, cậu không chỉ không giữ nổi vị trí đứng đầu mà vị trí thứ hai cũng bị người khác cướp đi, trong ba năm cấp ba tiếp theo, cậu không thể lay chuyển được nữa…” Ngón tay cậu giơ lên một con số “Ba”.
 
“Ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, lôi tôi từ vị trí đứng đầu xuống.”
 
“Em gái tôi, và cả em rể tôi nữa.”
 
Lục Tự Dương cũng không thèm để ý, cười gập ngón tay cậu xuống: “Không sao cả, tôi không có suy nghĩ cố chấp với thành tích, vị trí đứng đầu khối này, ông đây đã sớm không muốn làm.”
 
Ôn Hàn vội hất tay cậu ta ra, giấu sau lưng: “Nói thì nói, đừng động tay động chân.”
 
“Cậu làm gì giống con gái vậy?”
 
Ôn Hàn biết bề ngoài cậu ta là đệ tử tốt của “Quang Vĩ Chính” [1], nhưng thật ra lại ẩn giấu tính cách nổi loạn trong lòng mười mấy năm. Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm sau, cậu ta sẽ khác hoàn toàn với con người trong quá khứ.
 
[1] Một người đàn ông bên ngoài đàng hoàng nhưng là người có hành vi vi phạm pháp luật, đe dọa tính mạng người khác.
 
Ôn Hàn không hy vọng tương lai cậu ta thật sự hối hận, liền vỗ vai cậu ta, thành tâm khuyên bảo: “Tự Dương à, cậu nghe tôi nói, bây giờ cậu chăm chỉ học tập, không phải là học cho bố mẹ cậu. Bố mẹ cậu kỳ vọng rất lớn về cậu, không phải vì tiền đồ tương lai cậu sao, ngoan ngoãn nghe lời của tôi, thu hồi mấy cái suy nghĩ phản nghịch đó của cậu đi.”
 
Lục Tự Dương nhìn Ôn Hàn, ánh mắt có chút trêu đùa: “Hàn gia vậy mà còn có thể nói ra những lời này, hiếm có đó.”
 
“Tôi biết cậu xem thường tôi, có điều cậu cứ chờ đó đi, thi đại học tôi có thể đậu một vị trí sáu trăm… “ Cậu nghĩ một chút rồi chột dạ đổi lời: “Ít nhất là năm sáu trăm trở lên.”
 
Lục Tự Dương không phủ nhận nhún vai, lại hỏi: “Vậy bản thân cậu, học hành vì bố cậu, hay là vì bản thân?”

 
“Lời này nếu đổi lại lúc trước hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ nói, là vì để cha tôi hồi tâm chuyển ý, nhưng mà bây giờ…” Ôn Hàn lắc lắc đầu: “Tôi sẽ nói với cậu biết, cố gắng biến thành người tốt hơn, là vì bản thân, là vì người rất quan trọng đó của cậu trong tương lai, cậu cũng muốn bản thân càng thêm xuất sắc để xứng với cô ấy.”
 
Ý cười trên mặt Lục Tự Dương nhạt đi, lời của Ôn Hàn phỏng chừng như thực đã đả động cậu ta.
 
“Cậu nói cũng có lý.”
 
“Đúng không?”
 
Chuyện giảng đạo lý này cậu quá hiểu, lúc trước khi quản lý xí nghiệp, lời cậu nói đều là chiến thuật đạo lý lớn, bị nhân viên công ty ngầm xưng là “Tổng tài canh gà hành tẩu”. [2]
 
[2] Món canh gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul), có nghĩa là lời an ủi, động viên bạn mọi lúc mọi nơi, khi bạn buồn bã, bối rối lạc lõng.
 
“Nếu như cậu đã muốn chăm chỉ học tập, trong tiệm anh tôi vừa mới về hàng máy trò chơi VR do công ty TP sản xuất, chắc cậu không có hứng thú rồi.” Lục Tự Dương không chút để ý nói: “Thôi vậy, tôi tự mình đi xem.”
 
“Ấy, đừng đừng đừng…”
 
Ôn Hàn vội đuổi theo cậu ta, nhảy lên yên xe sau: “Cố gắng học tập, cũng cần biết thư giãn nghỉ ngơi mà.”
 
Cửa hàng thử nghiệm trò chơi này là anh trai Lục Tự Dương mở, lúc trước Ôn Hàn cũng thường xuyên đến đây mua card nạp trò chơi với cậu ta. 
 
“Tự Dương với Tiểu Hàn đến rồi à.” Một người đàn ông trẻ tuổi ra đón.
 
“Anh, em dẫn Ôn Hàn đến xem máy chơi game VR mới ra.”

 
“Ở bên trong đó, có gói dùng thử nghiệm, tự mấy đứa chơi đi, trò này rất hot, chỉ có một máy trong cửa hàng, nếu như Tiểu Hàn thích, anh sẽ giảm 80% cho cậu.”
 
“Được.”
 
Ôn Hàn là một con nghiện game, cho dù là sau khi trưởng thành, nhà cậu cũng có nguyên một căn phòng chuyên dùng để chơi game.
 
Bọn họ đi vào khu thể nghiệm VR, thật trùng hợp, gặp ngay Ôn Thừa Nghiệp vừa gỡ nón xuống và bạn bè cậu ta.
 
Ôn Thừa Nghiệp nhìn thấy Ôn Hàn, khóe miệng cười lạnh, nói với anh em bên cạnh: “Máy trò chơi này tôi mua.”
 
“Thừa ca, cậu còn chưa hỏi giá, nói mua là mua sao?”
 
Ôn Thừa Nghiệp nhẹ hừ một tiếng: “Tôi muốn cái gì, cha tôi đều sẽ mua cho tôi, một cái máy chơi game nho nhỏ này thì tính là cái gì, tiền tiêu vặt mỗi tháng ông ấy cho tôi, đến cả năm con số.”
 
Đương nhiên, lời này là cố ý nói cho Ôn Hàn nghe, chuyện Ôn Thừa Nghiệp thích làm nhất, chính là khoe khoang tình yêu của bố đối với anh ta ở trước mặt cậu, có chuyện nhất định phải chế nhạo cậu, mà bị ra chuyện cũng muốn chế nhạo cậu. 
 
Trong quá khứ Ôn Hàn lần nào cũng bị Ôn Thừa Nghiệp chọc đến hộc máu, mỗi lần đều bị yếu thế.
 
Ngẫm lại bản thân ở quá khứ thật quá ngu ngốc, vậy mà có thể ngu ngốc đến mức để Ôn Thừa Nghiệp lần nào cũng thực hiện được ý đồ.
 
“Đây không phải Ôn Hàn sao, em cũng đến đây xem máy chơi game?”
 
“Phải.”
 
“Tiếc quá, không thể để em chơi, bộ trò chơi này anh mua rồi.”
 
Ôn Hàn cười nói: “Ngại quá, máy trò chơi này tôi đặt trước rồi.”
 

Ôn Thừa Nghiệp không chút hoang mang nói: “Cái này ít nhất là giá 5000 tệ, nghe nói cha không cho cậu tiền tiêu vặt, mua thiết bị trò chơi này, chỉ sợ mấy tháng sinh hoạt phí của cậu phải ứng chi trước. Trước kia có người vì muốn mua điện thoại mà bán thận, ha ha ha, đáng để em học tập đó.”
 
Lục Tự Dương không nghe nổi nữa, tiến lên muốn nói lý với anh ta, Ôn Hàn ngăn cậu ta lại, cười nói với Ôn Thừa Nghiệp: “Tôi muốn bán thận hay không đều không cần anh bận tâm, cái thiết bị trò chơi này tuy tới 5 nghìn tệ, có điều toàn bộ Bắc Thành chỉ sợ chỉ có cửa hàng này có một bộ, dù ra giá cũng không không có người bán, tôi trả hai mươi nghìn tệ đặt hàng với ông chủ.”
 
“Cậu điên rồi! Hai mươi nghìn tệ, cậu thật sự bán thận hả?”
 
“Chứ không cậu đến shop online xem đi, bộ trò chơi này ở trong nước, có đáng cái giá này không?”
 
Sắc mặt Ôn Thừa Nghiệp khẽ biến: “Cậu… cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
 
“Lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, cậu thật sự cho rằng bố không cho tôi tiền tiêu vặt, tôi sẽ đáng thương đến mức mỗi ngày phải ăn cháo rau xanh với đậu hũ sao?” Ôn Hàn lạnh nhạt nói: “Mẹ anh nói trắng ra thì chẳng qua cũng chỉ là tiểu tam, anh thật sự xem mình là Ôn đại thiếu gia nhà họ Ôn?”
 
Ôn Thừa Nghiệp giận đến tím mặt, anh ta không ngờ Ôn Hàn sẽ nói ra những lời như vậy
 
Những lời này, nếu là trước đây Ôn Hàn tuyệt đối sẽ không nói nên lời, nhưng Ôn Hàn hiện tại đã qua hết ba mươi năm cuộc đời, mặc vest vào là có thể cố gắng nói lý với khách hàng ngoại quốc, cởi vest ra thì có thể cò kè mặc cả với bác gái bán thức ăn ở chợ, sao cậu có thể để cho một thằng nhóc phá của đè đầu được?
 
Ôn Hàn nói với Lục Tự Dương: “Hai mươi nghìn tệ, trò chơi này tôi mua.”
 
Lục Tự Dương ngẩn người, không hứng được lời cậu tung, Ôn Hàn tiếp tục diễn nói: “Cậu không phải em của ông chủ sao, trò chơi này, tôi mua.”
 
Lục Tự Dương đã hiểu được ý tứ của cậu, vội vàng nói: “Được, tôi cho người đóng gói đưa tới nhà cậu.”
 
“Chờ đã.” Ôn Thừa Nghiệp vội vàng nói: “Trò này tôi chọn trước rồi.”
 
Lục Tự Dương tiếp tục diễn: “Nếu như cậu cũng muốn mua, cậu ấy ra hai mươi nghìn tệ, cậu ra bao nhiêu?”
 
Ôn Thừa Nghiệp cắn răng, không lên tiếng, anh em bên cạnh kéo cánh tay anh ta khuyên: “Anh Thừa, hai mươi nghìn quá đắt!”
 
Ôn Hàn cười nói: “Người nào đó không phải nói, mỗi tháng cha cho tiền tiêu vặt đến năm con số sao, hai mươi nghìn có tính là gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.