Bạn đang đọc Gia tộc Ma cà rồng – Chương 20 – 40
Chương 39:
Nó đã tấn công cô mà không báo trước. Schuyler nguyền rủa lòng tự trọng của mình, tất cả là lỗi của cô, Oliver yêu cầu để cậu ấy bắt taxi đưa cô về nhưng vì cô nợ cậu nhiều tiền quá rồi nên cô từ chối. Dù Conduit không đi chăng nữa thì cô cũng không muốn lợi dụng sự hào phóng của cậu. Oliver và Bliss đều ở rất xa Carlyle hơn nữa cô đã nói với họ rằng mình sẽ ổn thôi với việc bắt một chuyến xe buýt chạy ngang qua thành phố. Chiếc M72 thả Schuyler xuống giữa con đường 72 và Broadway, thế là cô quyết định sẽ đi bộ về nhà, có tới hơn hai mươi ngôi nhà lớn nhưng Schuyler vẫn muốn nhân cơ hộ này luyện tập đôi chân.
Ở góc đường 99, Schuyler đi từ một đại lộ có đèn đường sáng trưng tới con phố tối đen, hi vọng từ đó đi lên Riverside và đó cũng chính là lúc cô cảm thấy nó.
Chỉ trong vài giây nó đã túm lấy cô, Schuyler cảm thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn chọc thủng da cô và bắt đầu hút máu cô. Cô mê dần đi, thở hổn hển. Cô sắp chết. Schuyler mới mười lăm tuổi và thậm chí cô mới vừa sống như một ma cà rồng thực thụ mà đã sắp phải chết. Cô vùng vẫy chống lại sự kìm kẹp chặt cứng như thép của nó. Tồi tệ hơn, theo những gì mà bà cô nói thì cô sẽ sống. Cô sẽ sống trong cái kí ức của con thú vật đáng ghê tởm này, trở thành tù nhân bị mắc kẹt trong cái ý thức điên loạn của nó
mãi mãi.
Xinh đẹp, Xinh đẹp ở đâu? Bây giờ con chó săn có đến thì cũng quá muộn để cứu cô.
Vết thương rất sâu, Schuyler bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì mất máu. Nhưng ngay trước khi cô ngừng kháng cự bỗng có một tiếng hét vang lên.
Một trận chiến.
Ai đó đang chiến đấu với con thú. Tên Máu Bạc vội thả cô ra. Cô quay lại, tay giữ chặt lấy cổ để áu ngừng chảy và nhìn xem ai đã cứu mình.
Jack Force đang bị mắc trong cuộc tranh giành sức mạnh với sinh vật ghê gớm kia, bị khoá trong một cuộc chiến khủng khiếp. Con vật đó to lớn và vụng về, mái tóc màu bạch kim lấp lánh và có cơ thể của một người đàn ông. Nhưng Jack vẫn đang chiến đấu với nó. Jack đấu ngang sức với con quái vật, đòn tiếp đòn nhưng cuối cùng, Máu Bạc quăng cậu ra, ném phịch cậu vào nền bê tông.
– Jack!-Schuyler hét lên. Cô tìm kiếm, và khi con quái vật thình lình tấn công cổ họng cô thì Schuyler nhớ lại những từ của bà cô.. luật lệ của thiên đường, có nghĩa là bất cứ một sinh vật nào đều là nô lệ của Ngôn ngữ thần thánh.
Cô giữ nó lại bằng một mệnh lệnh đầy quyền uy: “Aperio Oris!”Tự bộc lộ đi!
Tên Máu Bạc nổ ra một tràng cười khanh khách, rồi nó rít lên bằng cái giọng vô cùng khủng khiếp, the thé với sự đau đớn cực độ của một ngàn linh hồn đang gào thét:
– Ngươi không thể ra lệnh cho ta đâu, người trái đất ạ!
Sinh vật đó tiếp tục đe doạ và bước về phía cô.
– Aperio Oris!-Schuyler lại hét lên lần nữa, lần này thì mạnh hơn nhiều lần. Jack loạng choạng về phía sau, trong khoảng khắc Schuyler triệu tập đến câu thần chú, những từ ngữ linh thiêng mà cô học được, con quỷ phải cho họ xem bộ mặt thật của nó. Khuôn mặt đó Jack sẽ không bao giờ quên.
Con quỷ rít lên trong sự mất tinh thần, gào lên đau đớn, những tiếng hét khủng khiếp và sau đó biến mất vào đêm đen.
– Cậu ổn chứ?-Schuyler hỏi, lao về phía Jack- Cậu đang chảy máu kìa.
– Chỉ là một vết cắn thôi- Jack nói, lau sạch vết máu, nó màu đỏ nhưng lại ánh lên màu xanh trong ánh đèn-Mình ổn, còn cậu?
Ở cổ cô máu đã ngừng chảy.
– Làm sao mà cậu biết được?-Cô hỏi.
– Rằng nó sẽ tấn công cậu á? Bởi vì nó mới hành động có một lần trước đây, nên mình biết thể nào nó cũng làm lại lần nữa. Những kẻ giết người luôn có khuynh hướng quay trở lại và hoàn thành những gì chúng đã bắt đầu.
– Nhưng tại sao…
– Mình không muốn nhìn thấy cậu bị thương vì mình…-Jack bối rối giải thích.
Đó là tất cả sao? Schuyler băn khoăn trong đầu.
– Cảm ơn!-cô dịu dàng nói.
– Cậu cũng nhìn thấy nó phải không?-Jack hỏi.
– Ừ!-Schuyler gật đầu-Mình đã thấy.
– Không thể như thế được-Jack nói-Một trò lừa bịp thôi-Cậu lắc đầu-Mình không tin điều đó.
– Không thể ư. Nó phải tuân theo các điều lệ mà-Schuyler nhẹ nhàng nói.
– Mình biết về ngôn ngữ thần thánh-Jack ngắt lời-Tuy nhiên nó là một sai lầm.
– Không phải. Những cái này là sự sáng tạo của luật lệ.
Jack cau mày:
– Không. Con quỷ tự bộc lộ mình trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo những từ ngữ của Schuyler. Nó phải cho họ thấy hình dáng thực sự của mình. Đó cũng chính là khuôn mặt của người nắm giữ quyền lực của New York, khuôn mặt của một người đã bắt thành phố này phải thay đổi theo ý thích của mình.
Khuôn mặt của Charles Force. Bố của Jack.
Chương 40:
Schuyler nói cho Jack nghe những chi tiết khi cô liên kết chúng lại với nhau, hi vọng đó không phải là sự thật:
– Là ông ấy. Ông ấy đã ở đó vào cái đêm Aggie chết. Mình đã nhìn thấy ông ấy ở tầng hầm của The Bank. Ông ấy đi ra khỏi kho Lưu Trữ. Bây giờ mình mới nhớ ra. Điều đó chỉ ra rằng khả năng phạm tội của ông ta là rất lớn. Là ông ấy, Jack ạ.
Jack lắc đầu nguầy nguậy. – Cậu không thể phủ nhận những gì cậu đã thấy. Đó là khuôn mặt của bố cậu.
– Cậu sai rồi. Nó chỉ là một thủ thuật của ánh sáng thôi, hay cái gì đó – Jack vẫn lắc đầu và nhìn chòng chọc xuống lề đường.
– Nghe mình này. Jack, chúng ta phải tìm ông ấy. Bà mình nói rằng Máu Bạc thậm chí còn không biết họ là ai. Bố cậu có thể vẫn chưa nhận ra mình đã bị điều khiển.
Lần này Jack không tranh cãi. Cô đặt bàn tay lên cánh tay Jack: – Ông ấy ở đâu?
– Nơi mà ông ấy luôn ở – bệnh viện.
– Ý cậu là gì? Bệnh viện nào?
– Columbus Pres, nhưng mình không biết phòng nào. Mình không biết ông ấy làm gì ở đó. Có thể là ông ấy tới thăm ai đó quá nhiều lần thôi – Jack nói – Mà tại sao cơ chứ?
– Mình nghĩ là mình biết chúng ta có thể tìm thấy ông ấy ở đâu – Schuyler khẳng định.
Schuyler cảm thấy trái tim mình lại run rẩy khi hai người cùng ngồi trên một chiếc taxi để tới bệnh viện, nhưng cô gắng ghìm mình. Họ đến khu liên hợp, những người gác cổng đùa với cô “bạn trai à” khi họ đưa cho Jack thẻ thăm bệnh.
– Ai ở đây? Chúng ta sẽ đi đâu? – Cậu hỏi khi theo cô đi nhanh xuống hành lang.
– Mẹ mình – Schuyler nói – Cậu sẽ thấy.
– Mẹ cậu? Mình nghĩ bà ấy đã chết rồi.
– Cũng có thể như thế – Schuyler nói một cách dứt khoát.
Cô dẫn cậu xuống một hành lang vắng tanh vắng ngắt, dẫn tới căn phòng ở trong góc. Cô nhìn qua cái cửa sổ bằng kính và bảo Jack cũng làm thế.
Có một người đàn ông bên trong, đang quỳ bên chân giường. Vẫn là vị khách bí ẩn đó, người vẫn đến vào mỗi chủ nhật, mà Schuyler đã nhìn thấy hơn một lần trong phòng của mẹ cô. Vậy đây chính là lí do tại sao trông Charles Force lại quá đỗi quen thuộc ở đám tang của Aggie. Giờ thì cô đã nhận ra dáng dấp của đôi vai ấy. Ông ta chính là người ở trong tầng hầm của The Bank và cũng là con quỷ đã tấn công cô. Rốt cuộc người đàn ông lạ trong bộ đồ màu xám không phải là bố cô, nhưng là một Máu Bạc. Một con quỷ. Trong cô bỗng bùng lên một cơn giận dữ… nếu như Charles Force đã làm gì đó gây ra tình trạng hiện tai của mẹ cô hiện nay thì sao? Ông ta đã làm gì mẹ cô.
– Bố – Jack nói khi bước vào phòng. Cậu dừng lại và nhìn chằm chằm khi cậu thấy gương mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường. Người phụ nữ trong các giấc mơ của cậu. Allegra Van Alen.
Charles ngước lên nhìn Jack và Schuyler đang đứng trước mặt ông:
– Ta nghĩ chúng ta đặt đoạn kết cho câu chuyện này rồi chứ – Ông nói, cau mày nhìn hai người họ.
– Ngài đã làm gì cách đây nửa giờ? – Schuyler hỏi.
– Ta đã ở đây.
– Dối trá – Schuyler buộc tội – CROATAN.
Charles nhướng mày:
– Ta đáng bị lăng mạ sao? Làm ơn hãy hạ giọng xuống. Hãy tỏ ra chút tôn trọng với người xung quanh cô. Chúng ta đang ở trong bệnh viện chứ không phải ở trong trận đấu vật.
– Đó đúng là bố, thưa bố. Chúng con đã nhìn thấy – Jack nói. Cậu không thể tin là Allegra vẫn còn sống. Nhưng bà đang làm gì trong một bệnh viện?
– Chính xác thì hai người đang buộc tội tôi về việc gì?
– Do đâu mà bố có những vết cào này? – Jack hỏi khi thấy những vết cắn trên khuôn mặt của bố cậu.
– Tại con mèo Persian hư hỏng của mẹ con đấy – Charles gầm gừ. – Tôi không nghĩ vậy – Schuyler chế nhạo.
– Tất cả chuyện này là sao? – Charles hỏi – Tại sao hai đứa lại ở đây?
– Bố đã tấn công Schuyler. Con đã ngăn bố lại. Đó là bố, con đã nhìn thấy… Schuyler đã nói vài từ, kẻ địch đã để lộ khuôn mặt của nó. Và đó chính là khuôn mặt của người.
– Con tin những điều đó sao?
– Vâng.
– Bà cô đúng, Schuyler ạ – Charles nói với giọng kinh ngạc đến điếng người – Thời gian tất nhiên sẽ thay đổi nếu như ngay cả con trai mình cũng nghĩ mình là Kẻ Thù Đáng Căm Hận Nhất và Ghê Tởm Nhất. Đó là cái mà con đang gọi ta phải không Jack? – Ông gọi khi kéo cổ tay áo xuống và chỉ cho họ xem một cái dấu ở bên dưới cổ tay phải. Đó là một thanh gươm vàng đâm qua một đám mây.
– Đó là gì vậy? Tại sao ông lại chỉ cho chúng tôi cái này? – Schuyler hỏi. – Dấu hiệu của Tổng Lãnh Thiên Thần – Jack giải thích, giọng cậu rất cung kính. Trong giây lát cậu quên cả những rối loạn liên quan đến Allegra Van Alen, hạ đầu gối xuống rồi phủ phục trước chân bố cậu.
– Chính xác – Charles nói với nụ cười khẽ nở trên môi.
– Nó có ý nghĩa gì? – Schuyler hỏi.
– Nó có nghĩa là bố mình không thể là Máu Bạc cũng như cậu và mình – Jack giải thích, giọng cậu vút cao – Dấu hiệu của Tổng Lãnh Thiên Thần. Không thể bị sao chép hay giả mạo. Bố mình là Micheal, Trái Tim Thuần Khiết, người đã tự nguyện hộ tống những người bị trục xuất xuống trái đất để dẫn dắt chúng ta trong cuộc hành trình bất tử – Cậu cúi đầu chào Charles – Hãy tha thứ cho con. Con đã bị lạc lối nhưng giờ con đã tìm thấy đường.
– Hãy đứng lên, con trai của ta. Chẳng có gì phải tha thứ cả.
Schuyler nhìn từ cha cho đến con với đôi mắt đầy nghi hoặc:
– Nhưng tôi đã sử dụng Ngôn Ngữ Thần Thánh. Câu thần chú bắt buộc làm lộ bản chất.
– Máu Bạc có thể thay đổi một cách nhanh chóng – Charles giải thích – Nó sẽ tuân theo mệnh lệnh của cô nhưng chỉ sau khi nó chỉ cho cô thấy một cái gì đó mà nó biết sẽ loại bỏ được cô, làm cô bị sốc. Chỉ sau đó nó mới lộ ra bộ dạng thật của mình. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi.
– Vậy nếu như bố cậu không phải là một Máu Bạc thì đó là ai? – Schuyler nghi ngờ hỏi – Và Dylan ở đâu?
– Cậu ta an toàn. Cho tới lúc này. Được che dấu. Cậu ta sẽ không thể làm hại bất kì ai nữa – Charles nói- Ngày mai cậu ta sẽ được đưa tới một nơi rất xa.
– Ý của ông là gì, làm hại bất kì ai là sao? – Schuyler không hiểu.
– Có vài vết cắn trên cổ cậu ta. Cậu ta đang bị sử dụng. Bị biến đổi.
– Thành cái gì? Ông đang nói về chuyện gì vậy?
– Dylan là một Ma Cà Rồng – Charles nói một cách ngắn gọn – Ít nhất là vậy. Ta nghĩ cô biết điều đó rồi.
Schuyler lắc đầu. Dylan là một Ma Cà Rồng? Vậy có nghĩa là… điều đó có nghĩa là cậu ta có thể giết được Aggie… điều đó có nghĩa là mọi thứ mà họ đã nghĩ , mọi thứ họ cho rằng không còn đúng nữa. Dylan không phải con người. Điều đó có nghĩa là có khả năng cậu ấy không vô tội.
– Nhưng cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trong một buổi gặp mặt nào – Schuyler nói một cách yếu ớt. Charles mỉm cười:
– Họ không bắt buộc. Cô có thể học lịch sử của chúng ta hoặc chọn cách lờ nó đi. Dylan đã chọn cách đó. Dẫn đến sự thiệt hại của cậu ấy. Máu Bạc chỉ tấn công những người ý chí yếu. Chúng lôi kéo những người trước sau cũng bị tiêu diệt và phá hủy. Chúng cảm nhận được sự yếu đuối của Dylan và tấn công cậu ấy. Dylan, trong thời gian thay đổi, đã tấn công người khác.
– Như vậy nó là cậu ấy. Cậu ấy đã giết Aggie?
– Thật không may với những gì xảy ra cho Aggie… đúng vậy. Chúng tôi khám phá ra rằng Dylan đã bị hút gần như toàn bộ máu trong lần tấn công đầu tiên, nhưng các Máu Bạc đã quyết định không tiêu diệt cậu ta hoàn toàn, thay vào đó là biến đổi cậu ta thành một người trong số chúng. Để tồn tai cậu ta phải tự mình biến một người thành nạn nhân – Charles giảng giải – Ta rất tiếc.
Schuyler chết lặng trong giây lát. Dù thế nào, dù lúc nào đi chăng nữa họ luôn nghĩ cậu là bạn họ. Dylan, một Ma Cà Rồng… tồi tệ hơn nữa, một con tốt đen của bọn Máu Bạc. Thật đáng sợ:
– Vậy là Máu Bạc có tồn tại. Ông thừa nhận rằng chúng đã quay lại.
– Ta không thừa nhận gì cả – Charles kiêu ngạo tuyên bố – Còn có những cách giải thích khác cho hành động của cậu ta. Dylan có thể vẫn đang điều khiển được bản thân. Chuyện đó chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian thôi. Chứng mất trí. Những Năm Mặt Trời Lặn là khoảng thời gian chúng ta chưa ổn định. Cậu ta có thể giả mạo những vết cắn trên cổ. Chúng tôi phải điều tra qua tất cả những giả thiết hợp lí. Nếu cậu ta hư hỏng thì vẫn có một cơ hội để cứu rỗi linh hồn cậu ta. Hiện tại chúng tôi đang để cậu ta và gia đình cậu ta ở một nơi an toàn.
– Nhưng ông không thể làm như vậy. Che giấu sự thật. Ông phải cảnh báo mọi người. Ông phải làm thế.
– Cô giống bà cô lắm – Charles nói – Thật đáng tiếc. Mẹ cô là một người phụ nữ hiền dịu – Ông âu yếm cúi xuống nhìn Allegra và hạ thấp giọng – Conclave sẽ để ý đến chuyện đó. Chúng tôi sẽ hành động đúng lúc.
– Như ở Plymouth, ông chẳng làm gì cả – Schuyler buộc tội – Roanoke… tất cả họ đều bị bắt đi, ông vẫn chưa làm gì cả.
– Và những cái chết đã dừng lại – Charles lạnh lùng nói – Nếu chúng ta sợ hãi ai, nếu chúng ta tiếp tục chạy, như bà cô đã khuyên, chúng ta sẽ không bao giờ được ở cái nơi mà chúng ta đang ở. Chúng ta sẽ lẩn trốn mãi mãi, sợ những cái bóng mà nó không hề tồn tại.
– Nhưng Aggie… và cô gái đến từ Connecticut và cậu trai Choate – Schuyler không chịu buông tha – Họ thì sao?
Charles thở dài:
– Những sự mất mát hết sức đáng tiếc, tất cả bọn họ, đúng thế.
Schuyler không thể tin những điều cô đang nghe. Ông ấy nói về người ta cứ như thể cuộc sống của họ chỉ dùng để hi sinh vậy.
– Chúng tôi sẽ làm sáng tỏ tất cả chuyện này đúng lúc, ta đảm bảo với cô – Charles nói – Chúng ta đã chiến thắng trong trận chiến ở Rome. Máu Bạc đã dùng hết sức mạnh nhưng vẫn bị tiêu diệt.
– Bà nội tôi nói rằng một trong số chúng vẫn sống và rất có thể đang lẫn trốn giữa chúng ta… rằng một Máu Bạc đầy sức mạnh có thể vẫn còn sống – Schuyler nói, vòng qua giường mẹ cô để đối mặt với Charles Force.
– Cordelia luôn luôn nói như thế. Bà ta cố chấp. Bà ta sai rồi. Ta đã ở đó trong trận chiến ở thánh đường. Nghe cho rõ này cả hai đứa, bởi vì ta không muốn nhắc lại điều này đâu – ta đã ném Lucifer vào những ngọn lửa của địa ngục rồi – Charles tuyên bố.
Schuyler bị khuất phục và im lặng.
– Giờ, chúng ta hãy để ẹ cô được yên – Charles yêu cầu. Ông ta lại quỳ xuống và hôn lên bàn tay giá lạnh của bà.
– Nhưng còn một chuyện nữa – Schuyler đột ngột nhớ ra – Dylan.
– Sao? – Charles hỏi.
– Cậu ấy ở đâu?
– Ở Carlyle Hotel. Tôi đã nói với cô rồi, cậu ta an toàn.
– Không, cậu ấy không có ở đó. Cậu ấy không còn ở Carlyle nữa. Tôi vừa ở đó. Cậu ấy đã đi rồi- Schuyler nói với họ những gì cô tìm thấy – cái tivi đang chạy, bữa tối mới ăn được một nửa… Tôi nghĩ là cậu ấy là người đã tấn công tôi.
Phải đến một lúc lâu không ai nói gì cả. Charles Force nhìn Schuyler một cách phẫn nộ:
– Nếu những gì cô nói là sự thật, chúng tôi phải tìm cậu ta. Ngay lập tức.