Bạn đang đọc Gia tộc Ma cà rồng – Chương 17 – 33
Chương 32:
Cả trường vẫn đang ồn ào bàn tán về tin này chiều hôm đó. Ở trong lớp đạo đức học của Schuyler, thầy Orion đang phải cố gắng trấn tĩnh các học sinh.
– Bình tĩnh, bĩnh tĩnh nào các em – Ông nói – Tôi biết đây là khoảng thời gian khó khăn, nhưng chúng ta cần nhớ rằng ở Hoa Kì, chúng ta sẽ vô tội cho tới khi bị buộc tội.
Schuyler bước vào trong lớp học và thấy ngay Jack đang ở phía sau, chỗ ngồi bình thường của cậu bên cạnh cửa sổ.
– Hây – Schuyler cười bẽn lẽn, sau đó cô tiến tới bên cạnh cậu. Cô sẽ không bao giờ quên cái cách cậu đã hôn cô, như thể trước đây cậu đã từng hôn cô vậy.
Trông Jack đẹp trai hơn bao giờ hết. Mái tóc cậu óng ánh màu bạch kim dưới ánh sáng, còn bộ quần áo thì vừa vặn ôm sát thân thể, cái áo sơ mi được sơvin gọn gàng. Cậu mặc một cái áo len cổ chui màu đen và đeo một chiếc đồng hồ vàng mà Schuyler chưa từng nhìn thấy trước đây. Cậu không ngước lên nhìn cô.
– Jack… – Cô gọi tiếp.
– Gì? – Jack lạnh lùng.
Schuyler thoáng giật mình trước giọng nói lạnh như băng ấy.
– Mình đã làm gì sai sao? – Cô thì thầm.
Cậu không trả lời.
– Jack, chúng ta phải làm gì đó! Họ đã bắt Dylan! Cậu biết chuyện đó là sai mà. Cậu ấy không thể giết được Aggie! – Schuyler thì thầm nhưng rõ từng lời – Dylan là con người. Cậu ấy đang bị gài bẫy. Bọn mình cần phải tìm ra nguyên nhân tại sao.
Jack lấy chiếc bút máy ra, cào cào đầu ngòi bút lên quyển vở. Cậu vẫn không nhìn cô.
– Đó không phải là việc của chúng ta.
Schuyler lại thì thầm nhưng giọng rất đanh.
– Nhưng ý cậu là gì? Cậu biết nó là gì mà. Chúng ta cần phải tìm ra ai đang định giết sạch chúng ta. Cậu không… cậu không muốn…
– Hãy nói chuyện vào giờ nghỉ được chứ, cô Van Alen? – Thầy Orion nhắc nhở, cắt ngang cuộc đối thoại.
Schuyler uể oải ngồi xuống chỗ của mình.
– Vâng, thưa thầy. Em xin lỗi.
Lúc nghỉ nửa giờ, Jack vẫn ngồi im lặng với khuôn mặt lạnh băng. Cậu không nhìn Schuyler hay đọc những ghi chú mà cô đưa cho cậu.
Khi tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên. Schuyler chạy phía sau Jack. – Điều gì xảy ra với cậu thế? Có phải do em gái cậu không? Có gì không ổn à?
Jack gắt gỏng.
– Đừng đem Mimi vào chuyện này.
– Nhưng mình không hiểu. Những gì cậu đã dành ình trong buổi tối thứ bảy…
– Mình đã thiếu thận trọng. Nó không phải như những gì mình cảm thấy. Mình xin lỗi đã làm cậu nghĩ sai.
– Tại sao cậu lại loại mình ra? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? – Schuyler vẫn không buông tha.
Jack nhìn Schuyler từ đầu đến chân.
– Mình thực sự xin lỗi Schuyler ạ. Nhưng mình đã mắc sai lầm. Không nên nói những chuyện mà mình đã nói tối hôm đó. Mình đã sai. Bố mình đã giúp mình suy nghĩ đúng hơn. Ủy Ban không che giấu chuyện gì cả. Họ phong tỏa mọi thứ liên quan đến cái chết của Aggie, còn chúng ta chỉ cần tin rằng họ biết cái gì là tốt nhất. Họ sẽ cho chúng ta biết một khi nó được quyết định. Mình nghĩ bọn mình nên quên hết đi.
– Bố cậu… bố cậu đã làm gì đó với chuyện này phải không? – Schuyler căn vặn.
Jack đặt bàn tay nặng nề lên vai cô, siết chặt rồi buông nó ra, cậu bỏ đi.
– Mặc kệ chuyện đó đi, Schuyler. Chẳng có lợi gì cho cậu hay mình đâu.
– Jack! – Schuyler hét lên.
Cậu không quay lại. Schuyler nhìn Jack bước một cách có chủ đích xuống tầng hai, nơi Mimi đang bước ra khỏi lớp. Cô nhìn hai người đi bên nhau, thấy cứ như đây là lần đầu tiên hai người đó có cùng cơ thể mềm mại, cùng chân tay uyển chuyển, cùng chiều cao và màu sắc như nhau vậy. Schuyler nhìn Mimi mỉm cười khi cô ta trông thấy Jack. Khi Jack vòng tay ôm lấy cô em gái một cách trìu mến và âu yếm, có cái gì đó trong tim cô tan vỡ.
– Jack đã nói gì? – Bliss hỏi khi gặp Schuyler và Oliver uống cà phê ở quán Starbucks bên kia đường trong suốt giờ nghỉ.
– Cậu ấy không muốn giúp – Schuyler buồn bực nói.
– Tại sao không?
– Cậu ấy đã thay đổi suy nghĩ. Jack nói rằng những gì cậu ấy nói với mình là một sai lầm, rằng mình nên quên nó đi – Schuyler xé toạc tờ giấy ăn thành từng mẩu nhỏ, tỉ mỉ từng tí một cho tới khi cái khay của cô toàn những mảnh vụn giấy – Jack nói Ủy Ban sẽ giải thích mọi chuyện đúng lúc, chúng ta chỉ cần nhẫn nại – Cô cay đắng nói.
– Còn Dylan thì sao? – Bliss hỏi – Chúng ta không thể để cho họ buộc tội cậu ấy về những việc mà cậu ấy không làm được.
– Chúng ta sẽ không để vậy. Điều đó phụ thuộc vào chúng ta – Oliver nói – Chúng ta là những người duy nhất có thể giúp cậu ấy lúc này.
Chương 33:
Cảnh sát không cho họ gặp Dylan. Bliss, Schuyler và Oliver cố gắng gặp cậu sau khi tan học, nhưng họ phải đương đầu với rào cản pháp luật, chẳng ai ở đồn cảnh sát thừa nhận là đang giữ Dylan ở đó cả. Mọi chuyện rơi vào ngõ cụt, người ta còn lấy cả điện thoại và Sidewick của cậu ấy làm cho họ không tài nào tìm ra cách biết được tin tức của cậu. Sự lo lắng mang ba người xích lại gần nhau hơn bao giờ hết, những ngày tiếp theo Bliss không ngồi với Mimi ở quán ăn tự phục vụ nữa mà thay vào đó, trong các giờ nghỉ ba người lại tính toán xem có cách nào giúp Dylan không.
– Gia đình cậu ấy rất giàu có, mình chắc chắn họ có vài luật sư giỏi để giúp cậu ấy, đúng không?- Bliss gợi ý- Chúng ta cần nói chuyện với họ, mình cần nói với họ vài điều.
– Điều gì?- Schuyler hỏi.
– Tối qua mình đã khám phá ra được một chút. Thôi được, thực ra thì mình đã nghe lỏm được mẹ mình nói chuyện với vài người khác về trường hợp này. Mình nghe mẹ mình nói là cảnh sát thông báo thời gian xảy ra cái chết vào khoảng từ mười giờ cho tới mười một giờ tối. Họ rất chắc chắn về điều đó. Tình trạng cái xác của Aggie cho thấy chuyện này không thể xảy ra ở bất kì thời gian sớm hay muộn hơn được.
– Vậy sao?- Oliver gật gù.
– Dylan đã ở bên mình từ mười giờ cho tới mười một giờ. Bọn mình ở bên ngoài trong con hẻm để hút thuốc. Cậu ấy không rời mình lấy nửa bước. – Không chút nào ư? Kể cả tới nhà vệ sinh cũng không à?- Schuyler hỏi.
Bliss lắc đầu nguầy nguậy:
– Đúng thế, mình khẳng định đấy. Mình…ừ…lo lắng, rằng Mimi sẽ thắc mắc mình đã ở đâu.
– Cậu có biết điều đó có ý nghĩa gì không?- Oliver cười tươi như vừa khám phá ra một điều bí mật.
Cả hai cô gái cùng lắc đầu.
– Điều đó có nghĩa là cậu ấy có một bằng chứng ngoại phạm vững chắc. Bliss Llewellyn, cậu đúng là một cô gái hấp dẫn. Cậu chính là tấm vé đưa cậu ấy ra khỏi nhà giam đấy. Đi nào, chúng ta cần phải tìm gia đình Dylan và nói cho họ biết chuyện này.
Dylan sống ở Tribeca, vì vậy họ dùng chiếc Rolls Royce của Bliss để xuống đó vào buổi chiều. Oliver và Schuyler rất ấn tượng với nội thất của chiếc xe.
– Mình đã hỏi mượn bố mình một cái để đưa bọn mình đi – Oliver nói với vẻ khâm phục – nhưng chỉ có mỗi chiếc Town Car cũ rích và chán ngắt thôi.
Tribeca là một vùng công nghiệp cổ, ở lân cận vùng sản xuất bơ và trứng ngày xưa, với những con đường rải sỏi và những xí nghiệp cũ trở thành những cái gác xép trị giá hàng triệu đô.
– Nó đây à?- Oliver hỏi, đi về phía toà nhà ở góc đường. Họ tra cứu lại cuốn địa chỉ Duchesne. Chính xác là nó rồi.
– Các cậu chưa tới đây sao?- Bliss kinh ngạc hỏi.
Oliver và Schuyler lắc đầu:
– Nhưng hai cậu là bạn của cậu ấy mà?
– Bọn mình là bạn- Schuyler giải thích- nhưng…
– Việc này chưa bao giờ nảy ra trong đầu bọn mình cả…- Oliver thêm vào.
Schuyler thở dài:
– Bọn mình luôn đi cùng nhau nhưng chưa đến nhà bố mẹ cậu ấy bao giờ. Cậu ấy có một chiếc Tivo và một chiếc Xbox. Dylan dường như cũng chẳng bận tâm đến việc mời bọn mình tới nhà.
– Còn cậu thì sao? Cậu giống như bạn gái của cậu ấy mà. Cậu cũng chưa bao giờ tới đây đúng không?- Oliver căn vặn.
Bliss lắc đầu, cô thực sự không phải bạn gái của Dylan. Hai người chưa bao giờ thực sự nói rõ mối quan hệ của họ. Hai người từng cặp với nhau vài lần, không những thế cô còn định biến cậu thành thần linh loài người quen thuộc của mình nhưng sau khi hai người bị bắt gặp vào buổi tối tổ chức tiệc thì bố mẹ cô cấm cô không được gặp cậu ấy nữa. Không hiểu sao bố mẹ cô cứ khăng khăng cho rằng bữa tiệc ấy là do Dylan sắp đặt. cho tới giờ BobiAnne vẫn không tha thứ việc con manơcanh Cô gái lọ lem bị lột trần khi bà trở về từ New Jersey và tất cả mọi thứ trong ngôi nhà Penthousedes Reeves đều bị đảo lộn.
– Xin chào, chúng cháu đang tìm căn hộ 1520?- Schuyer hỏi người gác cửa khi họ bước vào nhà. Không giống như vẻ tráng lệ, uy nghi hay đặc trưng của hợp tác xã ở Đại lộ công viên, với một khu vườn kiểu phật giáo Thiền Phái và một thác nước ở ngay cổng vào.
– 1520 à?- Người gác cửa hỏi lại vì không chắc chắn.
– Của gia đình Ward ạ- Bliss gợi ý với vẻ hi vọng.
Người gác cửa cau mày:
– À, đúng rồi. Họ ở căn hộ số 1520 nhưng nó đã được bán rồi, gia đình đó đã dọn đi ngày hôm qua, rất vội vã.
– Ông chắc chứ?
– Chắc chắn thưa cô.
Thậm chí người đàn ông này còn để cho họ nhìn vào trong căn hộ trống rỗng đó. Căn hộ rất lớn, rộng rãi, chẳng có gì bên trong ngoài trừ một cái ti vi bị bỏ lại. Các bức tường bị bong vỡ vì đồ đạc va vào, chiếc ghế bành hiệu L-shaped vạch những đường ngang dọc trên sàn nhà do bị kéo đi.
– Nó sẽ được bán với giá khoảng năm triệu đô, nếu các cháu có hứng thú – Người gác cửa gợi ý – Ta sẽ gọi cho người môi giới ở cầu thang gác.
– Điều này thật khó lý giải- Schuyler phân tích- Tại sao gia đình cậu ấy lại chuyển đi nhanh đến thế? Họ không lo lắng về Dylan đang ở trong nhà giam sao? Ba người đi vòng quanh căn hộ trống không, cố xem có thể tìm ra lí do nào cho sự biến mất đột ngột của gia đình Ward hay không.
– Chú có biết họ chuyển đi đâu không?- Schuyler hỏi người gác cửa khá nhiệt tình.
– Hình như là quay lại nơi nào đó ở Connecticut, tôi nghe nói thế, không chắc chắn đâu.
Ông ta dẫn họ ra khỏi căn hộ rồi khóa nó lại. Họ đi thang máy xuống tầng trệt, Bliss lôi cuốn danh bạ điện thoại Duchesne ra khỏi túi xách hiệu Chloe’ Paddington. Nhưng các số điện thoại của bố mẹ Dylan được liệt kê đều không còn sử dụng nữa, cũng chẳng có danh sách nào mới cả.
– Này, các cậu từng gặp bố mẹ cậu ấy bao giờ chưa?- Bliss hỏi, bỏ chiếc điện thoại ra.
Một lần nữa cả Oliver và Schuyler cùng lắc đầu.
– Mình nghĩ là cậu ấy có một người anh trai học đại học- Schuyler cố lục lọi trong trí nhớ, càng lúc cô càng cảm thấy ân hận vì không biết nhiều về bạn mình. Họ tới trường mỗi ngày và mỗi tuần. Chưa hết, khi bị hối thúc cả Schuyler lẫn Oliver đều không thể nhớ được bất cứ cái gì về gia cảnh của Dylan.
– Cậu ấy không nói nhiều về bản thân- Oliver nói- Dylan thuộc tuýp người trầm tính.
– Chắc chắn cậu ấy không nói một từ nào về chuyện đó- Bliss đùa- Giữa hai cậu, ý mình là… khi hai cậu ở bên nhau các cậu đều muốn nắm quyền kiểm soát.
Schuyler chấp nhận lời bình phẩm đó mà không hề cảm thấy bị xúc phạm. Đúng là họ đã muốn nắm quyền kiểm soát Dylan. Cô và Oliver đã là bạn của nhau từ rất lâu rồi, hai người hiểu nhau quá rõ, quả thật là một điều kì diệu khi Dylan có thể tìm cách để được họ yêu mến, rồi biến bộ đôi thành bộ ba thân thiết. Họ để cậu tham gia, gần như là vì họ được tâng bốc rằng cậu ấy rất thích họ nhưng cũng bởi vì cái cách nhập hội tự nhiên của cậu ấy. Dylan dường như rất hứng thú với những câu chuyện, trò đùa của hai người và có vẻ như cậu ấy chưa bao giờ đòi hỏi hơn những gì hai người có thể cho cậu ấy.
– Nếu như chúng ta có thể nói chuyện với cậu ấy- Schuyler gợi ý.
– Hay chúng ta có thể giải thích với cảnh sát- Oliver thêm vào.
– Giải thích cái gì?- Bliss bực bội- Rằng cậu ấy không thể giết được cô ấy vì cô ấy là một ma cà rồng và chẳng có gì có thể giết được một ma cà rồng cả à, chỉ trừ… ồ, một sinh vật kì bí nào đó mà chúng ta chưa biết và cũng theo ý đó, Dylan là một con người bình thường quá… chà, hai cậu định làm theo cách đó hả, nhưng ai sẽ tin chúng ta đây?- Bliss nhấn mạnh
– Chẳng ai cả- Schuyler kết luận.
Ba người đứng phía trước căn hộ của Dylan lúng túng và nản lòng.