Gia tộc Ma cà rồng

Chương 12 - 23


Bạn đang đọc Gia tộc Ma cà rồng – Chương 12 – 23

Chương 22:
Cordelia rủ Schuyler tới uống trà ở phòng ngoài tại đại lộ St. Regis sau khi lớp học kết thúc. Bà đang chờ cô tại cái bàn quen thuộc khi Schuyler đến. Bà cô ngồi ngay giữa một căn phòng xinh đẹp và sáng sủa, còn con chó săn thì nằm thoải mái dưới chân bà. St. Regis thường không cho phép những con vật cưng được ở trong phòng ăn tối, nhưng đối với Cordelia thì họ lại chấp nhận. Tóm lại, The Astor Court được lấy từ tên sau của cụ của Cordelia.
Schuyler bước về phía bà, trong lòng vừa tức giận lẫn sợ hãi.
Bà cô đang ngồi im lặng, hai cánh tay khoanh trong lòng. Trông bà vẫn đầy sức sống và mạnh mẽ. Làn da bà bừng bừng, mái tóc bạch kim rực sáng với một đường bạc óng ánh lấp lánh. Lúc đầu, Schuyler để ý thấy bà cô luôn trông như thế này sau những buổi điều trị ở Jorge. Nhưng bây giờ thì cô thắc mắc – đây đơn thuần chỉ là thành quả có được từ người thợ làm tóc người Nam Mỹ hay là nhờ vị thần linh loài người quen thuộc của Cordelia? Schuyler quyết định không muốn tìm hiểu nữa.
– Có thể đây là lần đầu tiên ta yêu cầu một buổi chúc mừng – Cordelia nói.
Cordelia di chuyển cái ghế đối diện với Schuyler.
– Ngồi xuống đi, cháu gái. Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy – người phục vụ bàn mặc lễ phục lại gần, Cordelia yêu cầu phục vụ trà gồm ba giai đoạn – Làm ơn cho tôi loại Hoa Trung Quốc – Cordelia quyết định rồi đóng quyển thực đơn lại.
Schuyler ngồi xuống, con Xinh Đẹp rúc đầu vào lòng cô. Cô lơ đãng vuốt ve con vật, thắc mắc không biết con Xinh Đẹp có thật là một thiên thần giám hộ của cô hay chỉ là một con chó bị lạc mà cô đã tìm thấy trên đường. Cô liếc nhanh vào cuốn thực đơn bọc da rồi lật lật các trang.
– Bánh sanđuých, được rồi, cảm ơn.
– Tại sao trước đây người không nói cho cháu biết? – Schuyler hỏi khi người phục vụ đi khỏi.
– Đó không phải là cách chúng ta thường làm – Cordelia giải thích đơn giản – Cái gánh nặng biết về bản thân không nên san sẻ cho các cháu khi các cháu chưa sẵn sàng. Hơn nữa chúng ta thấy Priscilla đang làm tốt nhất khả năng của mình trong nghi lễ giới thiệu.
Priscilla Dupont, một thành viên của Ban Lãnh Đạo, một chân trong Ủy Ban. Có vai vế. Đúng là người này đã làm tốt công tác giới thiệu.
– Cordelia thực sự bao nhiêu tuổi rồi ạ? – Schuyler hỏi. Cordelia mỉm cười. Một nụ cười có vẻ buồn rầu.
– Cháu đoán đúng rồi đấy. Ta đã không theo chu kì bình thường. Ta thấy mệt mỏi với cái quá trình Xuất Hiện này rồi. Nhưng ta có lí do để ở lại.
– Vì mẹ cháu… – Schuyler nói. Một ý nghĩ lóe lên trong cô là Cordelia được phép sống lâu hơn nhằm mục đích là có thể chăm sóc mẹ cô, kể từ khi mẹ cô… nhưng chính xác thì mẹ cô đang làm gì? Nếu như bà là một Ma Cà Rồng với tất cả quyền lực thì tại sao bà lại đang chìm trong hôn mê?
Bà cô có vẻ đau đớn.

– Đúng, mẹ cháu đã có vài chọn lựa khủng khiếp.
– Tại sao? Tại sao mẹ cháu lại hôn mê? Nếu như mẹ cháu không thể bị thương thì tại sao bà vẫn chưa tỉnh lại?
– Đó không phải là cái ta muốn bàn luận – Cordelia nói bằng một giọng sắc lạnh – Bất cứ cái gì mẹ cháu làm, cháu nên tự tính toán về những đặc quyền mà cháu được thừa hưởng từ tài sản của mẹ.
Schuyler muốn hỏi bà cô về điều bà muốn nói là gì, nhưng người phục vụ đến và mang cho họ một cái khay chất đầy bánh nướng, sanđuých, những ấm trà bằng bạc đựng trong khay có những chiếc tách bằng sứ.
Schuyler vội vã rót trà ra thì bị bà cô nhắc nhở.
– Cái lọc.
Cô gật đầu và đặt cái lọc trà bằng bạc lên trên đỉnh cái tách của cô. Người hầu bàn cầm bình trà lên rồi rót trà vào trong tách. Giờ đây các giác quan của cô tràn ngập hương thơm dễ chịu của loại dầu thơm bôgamốt được ủ. Cô mỉm cười. Từ khi còn là một cô bé, Schuyler đã thích các buổi lễ nghi chiều. Phía sau, người chơi đàn hạc đang chơi một giai điệu dịu dàng.
Có tới vài giây cả bà cô và cô không ai nói gì. Schuyler lấy một thìa đầy kem Kevonshire phết lên cái bánh nướng và phết lên đỉnh cái bánh một mẩu to hương chanh. Cô cắn một miếng rồi thì thầm ra vẻ sung sướng lắm.
Cordelia chấm nhẹ cái khăn ăn lên miệng. Bà chọn một miếng bánh sanđuých kẹp táo dại rồi cắn một miếng rất nhỏ, sau đó lại đặt nó trở lại bàn.
Schuyler thấy mình đang rất đói. Cô cầm một cái bánh sanđuých, một miếng dưa chuột mỏng và một cái bánh nướng khác.
Người hầu bàn lặng lẽ bỏ đầy cái khay của họ rồi lướt đi một cách kín đáo.
– Ý người là gì khi nói may mắn? – Schuyler hỏi bà. Bà làm cho cô rối tung cả lên. Điều đó giống như cô có thể có vài lựa chọn để trở thành một ai đó, nhưng theo những gì mà cô học được từ cuộc gặp mặt thì trở thành thành viên của Gia Tộc chính là định mệnh của cô.
Cordelia nhún vai. Bà nhấc cái nắp bình trà lên và nghiêm mặt với người hầu bàn đang đứng lặng lẽ ở bờ tường đối diện.
– Ta cần thêm nước nóng – Bà nói.
– Người thực sự là bà của cháu phải không? – Schuyler hỏi, khi đang cắn một miếng cá hồi tẩm rượu uýtki.

Cordelia lại mỉm cười. Mọi chuyện càng lúc càng rối tinh lên cho dù bức màn bí ẩn vừa được vén lên, cuối cùng Schuyler lén liếc trộm người phụ nữ lớn tuổi này.
– Một cách chính xác… thì không. Cháu đủ khôn ngoan để nhận thức được điều đó. Đã Bốn Trăm Năm kể từ khi chúng ta bắt đầu. Theo truyền thống chúng ta không có con cháu. Như cháu đã được học, qua các chu kì, nhiều người đã được đánh thức nhưng họ chọn nghỉ ngơi, đang ngủ, họ chọn không tiến hóa và tiếp tục ở trong trạng thái nguyên thủy. Khi cơ thể của chúng ta chết, tất cả những gì rời khỏi chỉ là một giọt máu với mẫu AND của chúng ta, đó chính là lúc giải thoát một linh hồn mới, họ là những người chọn được chỗ đứng vững chắc trong cuộc sống mới. Nhưng cháu là gánh nặng và cũng là trách nhiệm của ta.
Những lời nói của bà làm Schuyler lúng túng. Chính xác thì ý của bà là gì?
– Còn bố cháu? – Schuyler ngập ngừng hỏi khi nghĩ về người đàn ông cao ráo thường mặc bộ lễ phục sẫm màu đến thăm mẹ cô.
– Bố cháu chẳng có quan hệ gì với cháu cả – Cordelia lạnh lùng nói – Đừng có nghĩ ngợi thêm gì về ông ta nữa. Ông ta chẳng có giá trị gì đối với mẹ cháu.
– Nhưng ai…? – Schuyler chưa bao giờ biết về bố. Cô chỉ biết tên của ông là Stephen Chase và ông là một họa sĩ, ông đã gặp mẹ cô trong một buổi triển lãm. Đó là tất cả. Cô không biết gì về gia đình ông.
– Đủ rồi. Ông ta đã mất, đó là tất cả những gì cháu cần biết. Ta đã nói với cháu là ông ta đã chết ngay sau khi cháu được sinh ra – Cordelia nhấn mạnh. Bà vươn tới vuốt mái tóc của cô cháu gái. Đây là lần đầu tiên bà cô có một hành động thể hiện sự trìu mến trong một khoảng thời gian dài.
Schuyler với lấy một cái bánh nhân dâu tây. Cô cảm thấy thất vọng và lo lắng cứ như thể bà cô chưa nói gì với cô cả.
– Cháu thấy đấy, đó là khoảng thời gian khó khăn đối với chúng ta – Cordelia giải thích khi nhìn cái khay đựng thức ăn và chọn một cái bánh quy hương quả phỉ – Ngày càng ít người chọn tiếp tục chu kì bình thường; và các giá trị của chúng ta, cách sống của chúng ta đang biến mất một cách nhanh chóng. Từ giờ không còn nhiều người trong chúng ta còn tuân theo Luật Lệ. Ban lãnh đạo bắt đầu thối rữa và bất đồng ý kiến. Nhiều người sợ rằng chúng ta sẽ không bao giờ với tới được địa vị cao quý. Thay vào đó, có những người lựa chọn biến mất vào bóng tối, điều này là mối đe dọa đối với chúng ta. Bất tử vừa là một lời nguyền vừa là một sự may mắn. Ta đã sống quá lâu. Ta nhớ quá nhiều thứ – Cordelia hợp một ngụm trà trong tách, ngón tay hồng hồng của bà chỉ xuống một cách xinh xắn.
Khi Cordelia đặt tách trà xuống, nét mặt bà thay đổi. Trước mắt cô khuôn mặt ấy như chùng xuống và khô héo đi. Schuyler như thấy cảm thông cho người phụ nữ lớn tuổi này, một Ma Cà Rồng hoặc cũng có thể là không.
– Ý của người là gì?
– Chúng ta đang sống trong khoảng thời gian đen tối. Tràn ngập thói thô tục và sự tuyệt vọng. Chúng ta đã làm hết khả năng của bản thân để tác động và để tìm, để chỉ ra cách. Chúng ta vốn là những sinh vật xinh đẹp và dịu dàng, nhưng Máu Đỏ không còn lắng nghe chúng ta nữa. Chúng ta trở nên không thích hợp. Hiện tại họ có quá nhiều còn chúng ta thì có quá ít. Chính họ sẽ là những người thay đổi thế giới này chứ không phải chúng ta.
– Ý của người là gì? Charles Force là người giàu có nhất và quyền lực nhất trong thành phố này và bố của Bliss lại là một thượng nghị sĩ. Cả hai người đều thuộc Gia Tộc Ma Cà Rồng, phải không ạ? – Schuyler hỏi.
– Charles Force – Cordelia phát âm rất rõ ràng khi đang khuấy mật ong trong tách trà của bà. Bà đặt cái thìa cà phê xuống một cách giận dữ, những vị khách khác đều ngẩng lên nhìn vì âm thanh nó phát ra. Khuôn mặt bà trở nên nghiêm nghị – Ông ta chỉ làm công việc của mình. Còn về phần Senator Llewellyn, việc tham gia vào văn phòng chính trị là vi phạm Luật Lệ. Chúng ta không được phép can thiệp trực tiếp vào những công tác chính trị của con người. Nhưng thời gian đã thay đổi. Hãy nhìn vợ ông ta xem – Cordelia nói với giọng mỉa mai – Chẳng một Ma Cà Rồng nào có sở thích và cách ăn mặc giống cô ta cả: “xuống cấp”, ta nghĩ có thể gọi là như vậy – Bà thở dài khi Schuyler ngừng tay – Cháu là một cô gái tốt. Ta đã nói với cháu quá nhiều thứ. Có thể những điều này sẽ giúp cháu một lúc nào đó hiểu rõ được đúng sai. Nhưng không phải bây giờ.

Đó là tất cả những gì mà Cordelia nói với Schuyler trong buổi chiều nay.
Họ kết thúc tiệc trà trong im lặng. Schuyler cắn một miếng bánh bông lan sôcôla, nhưng lại đặt nó xuống khi chưa ăn hết. Sau tất cả những gì mà Cordelia nói với cô thì cô không còn đói nữa.
Chương 23:
Thật tức phát điên khi người bạn thân nhất lại chính là người mỉa mai mình nhiều đến nỗi có thể gây tổn thương. Oliver biết rất rõ cậu ta nhắm những lời mỉa mai ấy về vấn đề gì. Thật là Pod Person mà! Còn cậu ta thì sao chứ, với chiếc Vespa và quả tóc trị giá một trăm đô la ư? Và các bữa tiệc sinh nhật hàng năm của cậu được tổ chức trên chiếc du thuyền rộng tới sáu mươi mét của gia đình? Đó không chỉ là kiểu châm chọc khác về sự nổi tiếng, điều đã loại cậu ta ra khỏi mọi người?
Kể từ cuộc gặp với Ủy Ban và tiệc trà với Cordelia, Schuyler cảm thấy như buộc phải rời khỏi, buộc phải cởi trói, trên một mảnh đất không lấy gì làm chắc chắn. Có quá nhiều thứ bà cô đã thừa nhận về cuộc sống của họ trước đây – và có quá nhiều thứ vẫn nằm ngoài sự hiểu biết của cô. Tại sao mẹ cô lại hôn mê? Chuyện gì đã xảy ra với bố cô? Cô cảm thấy mất nhiều hơn những gì đã từng mất, đặc biệt kể từ khi Oliver không còn muốn nói chuyện với cô nữa. Trước đây hai người chưa từng cãi nhau về bất cứ điều gì – họ từng nói đùa rằng họ là hai nửa của nhau. Họ thích những thứ giống nhau (50 Cent, phim khoa học viễn tưởng, bánh sanđuých thịt bò hun khói phết đầy tương mù tạt) và cũng có những cái không thích giống nhau (Eminem, Academy Award – giải thưởng nghệ thuật kiêu căng, những người ăn chay tự cho là mình đúng). Nhưng vì bây giờ mối quan hệ giữa Schuyler và Jack chuyển từ “không có gì” trở thành “nóng bỏng hơn” mà không quan tâm đến chuyện Oliver có chấp nhận hay không, vậy nên cậu đã cắt đứt quan hệ với cô.
Tuần nghỉ kết thúc mà không có sự cố nào, Cordelia đang đi nghỉ ở Vườn Nho. Oliver tiếp tục coi như cô không tồn tại, cô cũng chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với Jack. Nhưng lúc này, cô đang quá bận bịu với cuộc sống hiện tại của cô trong cái thế giới hiện thực: phải vượt qua bài sinh vật học, hoàn thành bài tập về nhà và làm các bài luận tiếng Anh – không được bỏ bất kì cái nào cả.
Bất cứ khi nào Schuyler định kéo dài hay rút ngắn những chiếc ranh nanh lại thì quai hàm của cô lại đau, cô nhớ lại là mình chưa bao giờ có cảm giác đói khủng khiếp. Cô học từ bà cô rằng nụ hôn Caerimonia – Nụ Hôn Thần Thánh – là một nghi lễ đặc biệt và hầu hết các Máu Xanh phải đợi cho đến khi tới tuổi trưởng thành (mười tám tuổi) mới được phép cử hành; dù vậy vẫn có những sự cố về việc hút máu trước thời hạn đang gia tăng vào mỗi thế hệ – thậm chí một vài Ma Cà Rồng mới mười bốn hay mười lăm tuổi đã hút máu lần đầu tiên. Việc hút máu Máu Đỏ khi chưa đến tuổi cũng là chống lại Luật Lệ.
Một ý nghĩ chợt nảy ra, Schuyler quyết định sẽ tới thăm mẹ cô vào chiều thứ sáu sau khi tan học, vì Oliver không mời cô tới nhà cậu như mọi khi nữa. Hơn nữa cô còn có một kế hoạch mà cô không muốn phải đợi đến Chủ Nhật mới thực hiện. Thay vì đọc các tờ tạp chí như cô thường làm vào cuối tuần, cô sẽ hỏi mẹ cô một vài điều. Dù ẹ cô không thể trả lời nhưng Schuyler sẽ cảm thấy tốt hơn vì không phải giữ mãi chúng trong lòng.
Bệnh viện vắng vẻ hơn vào các buổi chiều trong tuần. Không có nhiều người thăm bệnh ở hành lang, tòa nhà này tạo cho người ta cảm giác cô đơn giống như bị bỏ rơi. Cuộc sống tồn tại ở bất cứ đâu dù cho cả các y tá cũng trông có vẻ lo âu khi nghỉ ngơi vào cuối tuần. Schuyler nhìn qua tấm kính trước khi bước vào phòng của mẹ cô. Như trước đây, ở đó, chỗ chân giường lại chính là người đàn ông tóc xám. Ông ta đang nói gì đó với mẹ cô. Schuyler ép tai sát vào cửa.
– Hãy tha thứ cho anh… Hãy tha thứ cho anh… xin hãy tỉnh lại, hãy để anh giúp em…
Schuyler vừa quan sát vừa nghe. Cô biết người đó là ai. Chắc chắn là ông ta. Trái tim Schuyler đập dồn dập vì thích thú.
Người đàn ông tiếp tục nói.
– Em đã trừng phạt anh đủ lâu rồi, em cũng đã tự trừng phạt mình đủ rồi. Hãy quay lại với anh. Anh cầu xin em đấy.
Cô y tá xuất hiện trước mặt Schuyler.
– Chào Schuyler, cháu đang làm gì vậy? Sao cháu không vào trong?
– Cô không nhìn thấy ông ta sao? – Schuyler thì thầm chỉ qua tấm kính.
– Thấy ai? – Cô y ta bối rối – Cô chẳng nhìn thấy ai cả.

Schuyler mím chặt môi. Vậy cô là người duy nhất nhìn thấy vị khách lạ đó. Theo những gì cô nghĩ thì đây là một sự rung của trạng thái đề phòng.
– Cô không thấy ư?
Người y tá lắc đầu rồi nhìn chằm chằm Schuyler cứ như thể đầu óc Schuyler có vấn đề vậy.
– À, đó chỉ là một thủ thuật của ánh sáng thôi – Schuyler nói – Cháu nghĩ là cháu đã nhìn thấy một thứ gì đó…
Người y tá gật đầu rồi bước đi.
Schuyler bước vào phòng. Vị khách huyền bí đó đã biến mất, nhưng Schuyler để ý thấy cái ghế vẫn còn ấm. Cô nhìn quanh căn phòng và bắt đầu gọi, kể từ khi cô nhìn thấy vị khách này thì đây là lần đầu tiên cô thấy ông ấy khóc.
– Bố? – Schuyler thì thầm, cô bước sang căn phòng bên cạnh, nơi chất đầy các đồ đạc trang thiết bị cho khách và nhìn quanh – Bố? Phải bố không? Bố đã ở đây?
Không có tiếng trả lời, người đàn ông đó cũng không xuất hiện nữa, Schuyler ngồi xuống cái ghế mà người đàn ông đã ngồi.
– Con muốn biết về bố con – Schuyler nói với người đàn bà đang nằm im trên giường – Stephen Chase. Ông ấy là ai? Ông ấy đã làm gì mẹ? Chuyện gì đã xảy ra? Ông ấy vẫn còn sống phải không? Ông ấy đã ở ngay đây đúng không ạ? – Cô tăng dần âm lượng, để nếu như người đàn ông đó vẫn còn trong tầm nghe thì có thể nghe thấy. Để cho bố cô biết rằng cô biết đó là ông. Cô ước là ông ở đây và nói chuyện với cô. Cordelia luôn gây cho cô ấn tượng là bố cô đã gây ra những tổn hại cực kì nghiêm trọng ẹ cô. Rằng ông chưa bao giờ yêu bà… nhưng điều đó lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô thấy… ông đã khóc bên giường của mẹ cô.
– Mẹ, con cần mẹ giúp – Schuyler cầu xin – Cordelia nói với con rằng mẹ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào mẹ muốn, nhưng mẹ đã không tỉnh dậy. Tỉnh dậy đi mẹ. Hãy tỉnh dậy vì con… Con xin mẹ.
Nhưng người phụ nữ nằm trên giường vẫn không hề cử động. Không có bất kì một sự hồi âm nào.
– Stephen Chase. Chồng của mẹ. Ông ấy đã chết khi con ra đời. Hay đó chỉ là những điều Cordelia nói với con thôi. Đó là sự thật phải không? Bố con đã chết? Mẹ? Con xin mà. Con cần phải biết.
Thậm chí ngón chân cái còn không nhúc nhích. Một tiếng thở dài cũng không.
Schuyler lại hi vọng vào những câu hỏi và những tờ tạp chí. Cô tiếp tục đọc về các hôn lễ, cảm thấy được an ủi một cách kì lạ về những bài kinh cầu nguyện trong hôn lễ và sự hợp nhất của họ. Khi cô đọc từng mục xong, cô đứng dậy và hôn lên má mẹ cô.
Làn da của Allegra thật lạnh khiến cô có cảm giác như chạm vào sáp.
Cứ như chạm đến cái chết vậy.
Schuyler rời khỏi phòng bệnh, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.