Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 7
CHƯƠNG 10
– Cậu chắc là cậu sẽ ổn cả chứ? – Bliss nhìn quanh căn phòng bẩn thỉu của khách sạn. Cô chưa bao giờ vào trong phòng. Dylan luôn khăng khăng rằng họ nên gặp nhau trong tiền sảnh của khách sạn Chelsea. Khách sạn đổ nát này là một trong những tiêu điểm lúc xưa của New York với một quá khứ văn học đầy tai tiếng. Chelsea là nơi kẻ nghiện heroin điên loạn Sid Vicious bị cáo buộc đã đâm Nancy Spungen, là nơi mà Dylan Thomas chết vì nghiện rượu. Đây cũng là nơi đã tạo cảm hứng cho Bob Dylan “Sara” (“Sống cho ngày tại khách sạn Chelsea…”) và là nơi Allen Ginsberg đã sáng tác một số bài thơ.
Cô đi lại quanh phòng, nhìn chăm chú ra đường phố trong cơn mưa qua tấm rèm cửa. Đây là đêm đầu tiên anh trở lại bên cô, cô bị sốc và quá hạnh phúc. Cô chưa bao giờ thực sự tin rằng anh đã ra đi, đó là suy nghĩ thổi vào tâm trí cô để tin rằng anh vẫn còn sống.
Đêm đó cô đã van xin anh ở lại bên cô, nhưng anh khăng khăng đòi về khách sạn. Ở trong thành phố anh cảm thấy an toàn hơn, anh đã nói như vậy, và anh rùng mình khi nghĩ phải trải qua một đêm nữa ở một trong những dãy phòng khách sạn năm sao sang trọng mà Hội đồng đã đặt phòng cho anh trong khi họ điều tra về cái chết của Aggie Carondolet.
Cái đêm mà anh trở về, cô muốn được gần gũi với anh, cảm nhận cơ thể anh bên cạnh cô. Cô cảm thấy mối quan hệ gần gũi hơn khi biết anh cũng như cô, một ma cà rồng, hơn là một Máu Đỏ mà cô có thể hút cạn. Trước khi anh rời đi, họ sẽ có… không hẳn là một mối quan hệ, tán tỉnh thì đúng hơn. Họ sẽ bắt đầu… Cô vẫn còn nhớ mùi hương của cơ thể anh, cảm giác bàn tay anh bên dưới váy cô.
Nhưng Dylan không thể hiện mối quan tâm nào với cô. Mặc dù anh không từ chối thẳng thừng nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị khước từ một cách nhẹ nhàng. Đêm đầu tiên, cô đã cố gắng ôm anh nhưng anh chỉ ôm cô một cách sốt ruột, rồi nhanh chóng như thể anh từ chối chạm vào cô. Anh đã yêu cầu cô với anh đi tìm Schuyler để đương đầu với cậu ấy, và Bliss đã dành nhiều thời gian nói chuyện để anh loại bỏ kế hoạch của mình. Họ đã tranh cãi, rồi cô bỏ anh lại khách sạn này, một nơi để anh ẩn náu cho đến khi…
Căn phòng này thật dơ dáy và hôi thối. Chẳng lẽ họ không có tạp vụ hay sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra? Báo chí xếp chồng lên nhau cao ngang thắt lưng, lon trống rải rác khắp phòng, tàn thuốc tràn ra ngoài gạt tàn.
– Xin lỗi vì sự lộn xộn.
Cô ngồi xuống mép ghế sofa kẻ sọc bị bao phủ bởi phần còn lại của tờ báo Sunday Times. Đột nhiên cô cảm thấy thật mệt mỏi. Cô đã chờ đợi anh trở lại, mơ về điều này quá lâu và bây giờ anh đã ở đây, nhưng nó không có gì giống như cô tưởng tượng cả. Tất cả mọi thứ đều sai, sai, sai. Anh đã cố làm tổn thương Schuyler, anh cũng đã cố làm tổn thương cô.
Như thể anh biết cô đang nghĩ gì, Dylan nói. – Bliss, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Em biết là anh sẽ không bao giờ… không bao giờ…
Bliss gật đầu cộc lốc. Cô muốn tin anh, nhưng sức mạnh của anh vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Anh đã làm điều đó với cô, chém cô bằng một con dao – trong tình trạng điên loạn, nhưng điều đó thì chẳng làm giảm đi độ sắc bén của lưỡi dao.
Dylan ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài và kéo cô vào lòng. Anh đang làm gì vậy? Bây giờ anh muốn hôn cô ư? Bây giờ anh muốn họ ở bên nhau sao? Khi anh không làm gì khiến cô tin rằng anh muốn điều này?
Cô đã phải đồng ý với Schuyler và Oliver. Dylan thật nguy hiểm. Anh đã thay đổi. Anh đang trở nên hư hỏng. Chẳng lẽ anh đã trở thành Máu Bạc? Có phải anh đã bắt cóc Aggie không? Sau cuộc gặp mặt tại Odeon, trong khi Dylan ngồi ở băng ghế sau của taxi, Bliss đã có một cuộc nói chuyện thì thầm một cách nhanh chóng với Sky và Ollie.
– Cậu ấy không thể ở một mình.
– Mình sẽ ở lại với anh ấy. – Cô hứa.
– Hãy cẩn thận. Cậu ấy trông còn giống như trước đây nữa đâu.
– Cậu ấy không được bình thường đâu.
– Mình biết. – Bliss thừa nhận.
– Chúng ta nên làm gì đây?
– Chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện này. Chúng ta luôn làm như vậy. – Đúng là Oliver. Luôn luôn lạc quan.
Và giờ thì cô ở đây, trong căn phòng dơ bẩn hôi thối này, với chàng trai cô từng hết lòng yêu thương. Trái tim cô đau đớn từng đêm khi anh mất tích.
Dylan cởi bỏ áo khoác ngoài. Đó là chiếc áo gió màu be nhạt được làm bằng ni lông, loại mà người ta bán tại kho của các cửa hàng mà bạn có thể mua lốp xe ở cùng chỗ với đồ lót. Cô nhớ mang máng là mình đã nhét chiếc áo khoác da dính đầy máu vào thùng rác. Dù sao đi nũa cũng phải đốt nó thôi.
Cô cứng cả người khi bàn tay anh vuốt nhẹ cánh tay cô.
– Anh đang làm gì vậy?
Cô hỏi, nhưng thay vì tức giận thì lại là cảm giác nôn nao, phấn khích. Anh thật quá khác với những gã Máu Đỏ mà cô có. Mimi đã đúng – có một cảm giác kì lạ khi ở bên người cùng loại với bạn.
Anh áp vào má cô. – Bliss…
Cách anh gọi tên cô thật nhẹ nhàng, thân mật, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.
– Hãy ở lại với anh. – Anh nói.
Trước khi cô kịp giả vờ lên tiếng phản đối, anh đã khéo léo cử động khiến họ nằm dài trên chiếc ghế. Đầu gối cô bên dưới anh, đùi anh ép sát vào người cô, tay anh bện chặt vào tóc cô, và tay cô vuốt ve khắp ngực anh – anh thật khẳng khiu nhưng cơ bắp nổi lên ở những chỗ trước đây không có – sau đó lưỡi anh trong miệng cô… và thật ngọt ngào… Cô có thể cảm thấy những giọt nước mắt sau đôi mắt cô lăn xuống má, và anh hôn lên chúng. Ôi Chú ơi, cô đã rất nhớ anh. Anh đã làm tổn thương cô, nhưng có lẽ bạn chỉ làm tổn thương người bạn yêu?
Anh lúng túng cởi nút áo sơ mi của cô, cô giúp anh cởi nó ra; anh vùi mặt vào chỗ lõm dưới cổ cô, và sau đó dột nhiên anh nhảy ra, như thể bị đốt cháy.
– Em vẫn còn đeo cái đó à? – Anh nói, lùi xa ra khỏi cô, tựa người vào mép bên kia của chiếc ghế, xa khỏi cô.
– Palma Diabolos…
Anh đang nói một ngôn ngữ cô không thể hiểu được.
– Cái gì? – Cô hỏi, vẫn còn ngây ngất vì những nụ hôn. Vẫn còn say đắm vì mùi hương của anh. Cô nhìn vào nơi mà anh đang chỉ.
Cái vòng cổ. Lucifers Bane. Viên ngọc lục bảo ngay phía trên tim cô. Bằng cách nào đó cô đã không trả lại cho cha cô. Bằng cách nào đó cô đã có thói quen đeo chiếc vòng ở mọi nơi.
Thật an tâm khi biết nó ở đó. Khi cô chạm vào nó, cô cảm thấy… tốt hơn. An toàn. Giống như được là chính bản thân mình.
Dylan nhìn chằm chằm. – Anh không thể hôn em với cái thứ đó quanh cổ em được.
– Cái gì? – Bliss kéo áo xuống. Anh tiếp tục nhìn như thể anh bị đầu độc.
– Em đã đeo nó suốt. Đó là lý do tại sao anh không thể… Anh biết có một lý do gì đó nào đó.
Sau đó anh lại bập bẹ. Lần này là ngôn ngữ khác, nghe có vẻ như tiếng Trung Quốc vậy.
Bliss cài lại cúc áo sơ mi. Thật không thể hiểu nổi. Cô hoàn toàn là một con ngốc. Được thôi, bởi vì cô đã hứa với Schuyler và Oliver là sẽ trông chừng anh, giờ anh có vẻ không còn nguy hiểm nữa. Anh đã biết Schuyler không phải là một Máu Bạc rồi, thêm vào đó anh đủ lớn để tự chăm sóc bản thân mình.
Cô chắc chắn mình không thể ở đâu thêm một giây nào nữa. Cô đã bị bẽ mặt. Cô không biết anh thực sự cảm thấy cô như thế nào. Anh lúc thì nóng bỏng, lúc lại lạnh lùng. Phút trước đó anh cởi bỏ quấn áo cô, thế nhưng chỉ một phú sau anh co rúm lại tránh xa cô như thể cơ thể cô là thứ ghê tởm nhất mà anh từng thấy. Cô đã mệt mỏi với trò chơi này rồi.
– Em đi sao? – Anh hỏi khi cô đang thu gom lại đồ đạc và quay đầu về phía cửa.
– Ngay bây giờ.
Anh nhìn cô một cách buồn bã. – Anh sẽ rất nhớ em khi em đi rồi.
Bliss gật đầu như thể anh ta chỉ nói với cô điều gì đó vô thưởng vô phạt về thời tiết. Dylan có thể sử dụng cặp mắt ra vẻ hổ thẹn và giọng nói gợi cảm của mình ở nơi khác. Cô chỉ muốn được ở một mình.
CHƯƠNG 11
– Lần phục vụ cuối đấy nhé. – Cô phục vụ thông báo cho họ.
– Một ly Campari nữa chứ? – Cô hỏi Oliver.
Cậu lắc lắc mấy viên đá rồi nốc cạn ly cocktail. – Chắc chắn rồi.
– Một ly khác cho em nhé?
Schuyler xem xét đến việc gọi một ly Johnnie Walker Black. Cô từng rất ghét mùi vị rượu whisky nhưng dạo gần đây cô bắt đầu thích vị này. Đó là vị cay nồng, ngọt ngào và bổ dưỡng – hương vị na ná như mùi máu. Oliver có lần bảo cô miêu tả vị của nó như thế nào, kể từ đó cậu không thấy nó hấp dẫn nữa. Đối với cậu, máu có mùi như kim loại và vị ngọt nhè nhẹ. Schuyler đã giải thích rằng đối với ma cà rồng mùi vị của máu khác hẳn – giống như đang uống lửa vậy.
Do đó, tình yêu mới phát hiện ra của cô là rượu whisky.
– Dĩ nhiên rồi, tại sao không. – Cô nói với cô phục vụ
Chẳng có vẻ gì là ly rượu này sẽ làm cô say cả. Mặc dù Oliver trông có vẻ vẫn còn tỉnh táo. Cậu có thói quen kiểm soát bản thân mình với rượu mỗi khi họ ở bên nhau. Dĩ nhiên là anh không say rượu khi ở trường rồi, những cuộc gặp mặt ở trường là quá ngắn ngủi. Nhưng cô nhận thấy bất cứ khi nào họ dành một lượng thời gian đáng kể bên nhau, cậu luôn nốc cạn chai rượu.
Cô phục vụ quay lại với hai ly cocktail đầy tràn. Đây là cách để trải qua quãng thời gian nửa đêm ở đây, người duy nhất còn lại ở quán này sẽ nhận được bữa ăn sáng sau một đêm thưởng thức uống sâm-banh hoặc nhận được bữa ăn sáng trước sáng sớm sau giờ làm việc tại phòng chờ nơi rượu không được phục vụ và các khách hàng ưa thích mức cao của họ được những hóa chất.
Oliver nhấm nháp ly cocktail bằng chiếc ống hút màu đỏ. Cô thấy thật đáng yêu khi cậu thích đồ ngọt. Oliver ghét bia và những loại trang sức thông thường mà cậu gọi là “el jocko-Americano”. Bằng cách nào đó, trong mắt Schuyler, thức uống của nữ khiến cậu nam tính hơn. Cậu không sợ khi là chính mình.
Thật tuyệt khi cuối cùng cũng được đi chơi với Oliver ở nơi công cộng. Cô sẽ không thể cắn ngập răng nanh vào anh khi những người khác ở xung quanh. Dạo gần đây, bất cứ khi nào họ ở một mình cùng nhau, nó lơ lửng trong không trung, một phần trong cậu kì vọng, và Schuyler đã bỏ lỡ tình bạn dễ dàng của họ. Cô thấy thoải mái trong công ty của cậu.
– Tại sao khi ở bên mình cậu uống nhiều vậy? – Cô hỏi, cố giữ cho giọng mình nhẹ nhàng.
– Mình khó chịu. Cậu nghĩ mình là kẻ nát rượu à?
– Có một chút.
– Mình không biết. – Cậu nhìn lên trần nhà thay vì nhìn cô
– Có nhiều khi cậu sợ mình phải không?
Schuyler muốn phá lên cười – Mình sợ cậu á?
– Đúng vậy, cậu là ma cà rồng. Cậu có thể làm tổn hại đến cậu ấy.
Oliver cười, mặc dù Schuyler biết anh có nhiều rắc rối hơn là anh thể hiện ra.
– Cậu ấy ổn cả. – Cô đốp lại.
Thực sự cô không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra ở đó. Cô đã tóm được Dylan, cô cảm thấy tâm trí cậu bị khuất phục trước cô. Cảm thấy tất cả kí ức của cậu la hét đòi tự do. Và cô không muốn gì hơn là nghiền nát tất cả – khiến các giọng nói im lặng. Cô có sức mạnh để làm như vậy. Đó là một suy nghĩ tỉnh táo, vì vậy cô hớp thêm ngụm rượu.
– Cậu ấy không ổn. – Oliver nói.
Cậu biết chúng mình sẽ phải kể chuyện này cho Lawrence biết. Cậu ấy có những dấu hiệu cơ bản của sự biến đổi: ảo giác, cuồng loạn, điên rồ.
Người phục vụ dọn dẹp bàn của họ và liếc nhìn. Schuyler biết là đã đến lúc nên đi khỏi, các nhân viên đã sẵn sàng về nhà. Nhưng cô muốn nán lại với Oliver lâu hơn. – Làm thế nào cậu biết tất cả điều này?
– Mình đọc. Cậu biết đấy, Lawrence luôn bảo chúng ta nên tìm tòi.
Đúng vậy, Schuyler cảm thấy có lỗi. Những bài học ma cà rồng cô học rất chểnh mảng. Lawrence đã bảo Oliver giúp cô chú tâm vào việc học hơn. Cô cần tập trung rèn luyện kĩ năng, nâng cao sức mạnh của mình. Nhưng thay vào đó thì cô lại phân tâm. Căn hộ trên đường Perry Street…
– Cậu có nghĩ Dylan nói dối chúng ta không? – Cô hỏi.
– Không, mình nghĩ cậu ấy cho rằng đang nói cho chúng ta sự thật. Nhưng rõ ràng là cậu ấy đã bị lừa.
Oliver nhai đá trong miệng. – Không biết sao mình cứ tin rằng cậu ấy chưa bao giờ thực sự rời khỏi chúng ta. Mình nghĩ là họ đã thả cậu ấy ra.
Schuyler trở nên im lặng. Họ đã để cậu ấy đi để cậu có thể kết thúc công việc trước đây cậu đã thất bại. Dylan đã tấn công cô, hai lần trước khi cậu đột nhiên biến mất. Họ chọn cậu vì cậu gần gũi với cô, là một trong những người bạn thân của cô. Cô không thể phủ nhận: có ai đó muốn giết cô. Cô muốn chia sẻ điều này với Oliver, nhưng thay vì vậy cô vẫn giữ im lặng. Cậu đã lo lắng cho cô nhiều rồi.
Oliver liếc nhìn hóa đơn và đặt thẻ tín dụng xuống.
– Vậy, mọi chuyện với Ngôi Sao Tử Thần như thế nào rồi?
– Như cũ. – Schuyler cười, mặc dù cô cảm thấy muốn bệnh. Thật khó để thấy Oliver không ghét cô vì những gì cô đã làm đối với cậu.
– Vậy là…
Oliver thở dài. Schuyler biết chuyện này sẽ đi đến đâu và lại ước rằng cô đã không biến anh thành Thần Linh Quen Thuộc của cô.
– Vậy là sao?
Cô hầu bàn quay trở lại với thẻ tín dụng và ám chỉ rằng nếu họ ở lại lâu hơn nữa họ sẽ phải rời khỏi đây bằng cửa sau.
Oliver vừa nhét thẻ vào túi vừa cố gắng hớp một ngụm nữa từ cái ly gần như đã rỗng không của cậu.
– Khi Bliss gọi thì mình đang trên đường đến gặp cậu ở Mercer. Cậu ấy nói cậu đang ở trên đường Perry Street. Mình đã nghĩ là thật kì quặc, chúng mình đã nhất trí là sẽ gặp nhau ở Mercer, như thường lệ. Nhưng cậu ấy nói cậu ấy biết chắc cậu đang ở đây. Cậu đang làm gì trong tòa nhà đó vậy?
Schuyler nói mà không nhìn vào mắt cậu.
– Làm người mẫu. Linda Farnsworth có một chỗ cho những người mẫu ở đó. Đôi khi Bliss và mình đến đó chơi với một vài cô gái khác. Mình không nhận ra là đã đến giờ hẹn. Xin lỗi vì để cậu phải chờ.
– Um, vì chúng mình đã không gặp nhau như kế hoạch, cậu có muốn…
Lần này thật dễ dàng để cự tuyệt cậu, kể từ khi cô đã quyết định chuyện này trước đó. Schuyler lắc đầu.
– Không, mình phải quay về vì lệnh giới nghiêm rồi. Mình trễ giờ rồi, và nếu Charles phát hiện ra.
– Khốn kiếp. – Oliver búng nhẹ cây tăm bay ngang qua bàn và đáp xuống sàn nhà.
– Ý mình là, Lạy Chúa, đôi khi mình thấy mệt mỏi vì những chuyện chết tiệt này.
– Ollie…
– Mình chỉ muốn chúng ta ở bên nhau. – Cậu vừa nói vừa nhìn lên trần nhà lần nữa.
– Ý mình là, mình biết chuyện này là không thể. Nhưng tại sao lại không được? Tại sao chúng mình lại cứ tuân theo những luật lệ cũ cơ chứ? Tại sao mọi người lại quan tâm đến những luật lệ đó?
Cậu chửi rủa. – Cậu không muốn chúng mình ở bên nhau sao? – Cậu nói giọng thách thức sắc nhọn.
Schuyler nhích người tới để nắm tay cậu. – Có chứ, Ollie, cậu biết là mình muốn mà.
Cậu là đồng minh của cô, là người đồng hành với cô trong mọi tội lỗi, là lương tâm cô, là người an ủi cô.
Khuôn mặt Oliver biến đổi thành vẻ hạnh phúc và hài lòng. Sau đó cậu mỉm cười với cô, và Schuyler hy vọng với tất cả trái tim mình rằng cậu sẽ không bao giờ tìm ra sự thật.