Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 4
CHƯƠNG 4
– Mình nhớ cậu. – Đôi môi của Oliver áp vào má cô thật ấm áp và mềm mại, và Schuyler cảm thấy một cơn đau dữ dội trong lồng ngực trước tình cảm sâu đậm của cậu.
– Mình cũng nhớ cậu. – Cô thì thầm đáp lại. Đó là sự thật. Họ đã không gặp nhau trong hai tuần liền. Và khi cô muốn ấn môi mình vào cổ Oliver và làm việc mà tự nhiên cô phải làm thì cô tự ngăn mình lại. Bây giờ cô không cần đến nó, và cô tự cảnh báo mình khi làm việc đó vì điều đó làm cô cảm thấy như thế nào. Caerimonia Osculor là một liều thuốc hấp dẫn và không tài nào cưỡng lại được. Nó đem lại cho cô năng lượng. Qúa nhiều năng lượng thông qua Oliver. Cô không thể làm điều đó. Không phải ở đây. Không phải bây giờ. Có lẽ nên để lần sau. Hơn nữa ở đây không an tòan. Họ đang ở trong tủ giấy tờ của phòng . Ai cũng có thể đi vào và bắt gặp hai người đang ở với nhau. Họ đã gặp nhau, giữa tiếng chuông thứ nhất và thứ hai cũa tiết thứ tư. Họ chỉ có năm phút thôi.
– Tối nay cậu trở lại đây được không?
Oliver hỏi, giọng nói khàn khàn của cậu vọng vào tai cô. Cô muốn lùa các ngón tay của mình vào mái tóc dày màu nâu nhạt của cậu, nhưng cô phải ngăn bản thân mình lại. Thay vào đó cô áp mũi mình lên tóc cậu.
Mùi tóc của cậu thật sạch sẽ.
Làm sao mà cô không biết được mùi tóc của cậu thơm như thế nào trong khi họ chơi với nhau lâu như vậy được? Nhưng giờ thì cô biết rồi: tóc cậu có mùi như mùi cỏ sau cơn mưa vậy. Mùi của cậu thật tuyệt. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu cậu thật sự hiểu được cô đã làm gì với cậu.
– Mình không biết nữa. – Cô trả lời một cách do dự. – Mình sẽ cố. – Cô muốn đối xử dịu dàng nhất với cậu mà cô có thể. Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và vui tính của cậu, nơi có đôi mắt ấm áp màu nâu hạt dẻ với những đốm vàng.
– Hứa đi. – Giọng Oliver lạnh băng. – Hãy hứa là cậu sẽ đến. – Cậu ôm chặt cô đến nỗi cô phải ngạc nhiên vì sức lực của cậu. Cô không biết là con người có thể mạnh mẽ như ma cà rồng khi có việc gì đó phát sinh.
Trái tim cô bị giằng xé. Charles Force nói đúng. Cô nên tránh xa cậu. Ai đó đang bị tổn thương, và cô không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng Oliver đang đau khổ vì cô. Cô không đáng được như vậy.
– Ollie, cậu biết là mình…
– Đừng nói gì hết. Chỉ cần cậu có mặt ở đây thôi. – Cậu nói một cách mạnh mẽ và buông cô ra nhanh đến nỗi cô gần như bị mất thăng bằng. Sau đó cậu nhanh chóng bỏ đi, để lại cô một mình trong căn phòng tối với một cảm giác mất mát kì lạ.
Tối hôm đó, Schuyler lướt trên những con đường tối tăm và ẩm ướt, để lại vệt mờ màu bạc của chiếc áo mưa cô. Cô có thể đón xe taxi, nhưng không có chiếc xe nào chạy qua trong trời mưa, và cô thích đi bộ hơn – hay đúng hơn là lướt đi. Cô thích sử dụng các cơ bắp ma cà rồng của mình, thích thú về việc cô có thể chạy nhanh như thế nào khi cô đặt tâm trí mình vào điều đó. Cô có thể đi khắp toàn bộ chiều dài của hòn đảo như một con mèo, cô di chuyển nhanh đến nỗi cô không hề bị ướt. Không có một giọt mưa nào trên người cô.
Tòa nhà nằm ở góc đường giao giữa đường Perry và đại lộ West Side là một trong những căn hộ mới xây dựng bằng thủy tinh khiến người ta chói mắt được thiết kế bởi kiến trúc sư Richard Meier. Tòa nhà phát ra ánh sáng như pha lê trong buổi hoàng hôn đầy sương mù. Schuyler không bao giờ chán việc ngắm nhìn tòa nhà, nó thật đẹp.
Schuyler trượt vào bên trong qua các cửa hông, thích thú vì tốc độ của ma cà rồng làm cho cô trở nên vô hình đối với người bảo vệ cũng như với những cư dân khác. Cô lướt ngang qua thang máy, thích thú với việc sử dụng tài năng của thế giới khác và chạy lên cầu thang bộ, chạy những bốn hoặc năm bậc một lúc, có khi những mười bậc. Chỉ giây lát sau cô đã ở trong căn hộ.
Căn hộ thật ấm áp, những ngọn đèn đường bên dưới rọi sáng mọi thứ bên trong căn phòng từ trên trần xuống dưới sàn nhà. Cô nhấn nút để rèm cửa tự động kéo lên. Rèm cửa mở ra để lộ nơi ẩn nấp bí mật được đặt ở một trong những tòa nhà dễ nhìn thấy nhất của Manhattan.
Chủ nhà đã đặt những khúc gỗ vào lò sưởi, vì vậy Schuyler dễ dàng nhóm lửa bằng cách nhấn vào một nút khác. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng liếm vào những khúc gỗ. Schuyler quan sát ngọn lửa như thể có thể nhìn thấy tương lai của mình trong ngọn lửa vậy, sau đó cô đặt tay lên đầu.
Cô đang làm gì ở đây?
Tại sao cô lại đến đây?
Những gì họ đang làm là sai trái. Cậu ấy biết điều đó. Cô cũng biết. Hai người đã nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Cô cảm nhận được cảm giác ngây ngất và đau khổ trước viễn cảnh của cuộc gặp gỡ. Schuyler làm mình bận rộn bằng cách làm sạch máy rửa chén, sắp xếp lại bàn ghế và thắp những ngọn nến. Cô nối dàn loa vào chiếc ipod của mình, và ngay sau đó giọng hát của Rufus Wainwright vang vọng qua các bức tường. Đây là một bài hát yêu thích của họ.
Cô định tắm một lát vì biết rằng áo choàng của mình được treo trong tủ. Có rất ít bằng chứng về sự hiện diện của họ trong căn phòng này – một vài cuốn sách, một bộ quần áo, một cặp bàn chải đánh răng. Nơi này không phải là nhà mà là một nơi bí mật.
Cô ngắm mình trong gương – đầu tóc rối bù nhưng mắt cô thì sáng rực. Cậu ấy sẽ sớm đến đây thôi. Dĩ nhiên là cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy đã nhắc đi nhắc lại điều này.
Thời gian hẹn đã trôi nhưng chẳng có ai đến. Schuyler ngồi bó gối, cố gắng chống lại cảm giác thất vọng đang dâng lên như thủy triều.
Cô gần như ngủ gục thì thấy một cái bóng trên sân thượng. Schuyler nhìn lên chờ đợi, cảm giác trộn lẫn giữa sự hy vọng và sự buồn bã sâu sắc. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay cả khi cô nhìn thấy cậu mỗi ngày, nó luôn giống như lần đầu tiên vậy.
– Xin chào. – Một giọng nói vang lên. Một chàng trai bước ra từ bòng tối nhưng đó không phải là người cô đang chờ đợi.
BẢN LƯU TRỮ: Nơi cất giữ những tài liệu lịch sử được phân loại: Altithronus Clearance Only Transcript of Venator report filed 2/1
Schuyler Van Alen: có sự ghét bỏ dễ dàng nhận thấy từ đồng loại. Thích công ty của Conduit của cô, người nam: Oliver Hazard Perry. Nạn nhân của hai vụ tấn công có thể do Máu Bạc gây ra. Sẽ tiếp tục theo dõi, cho tới bây giờ có thể nhận thấy cô ấy không nằm trong thành phần có tội.
Bliss Llewellyn: trường hợp thú vị. Than phiền về việc đau đầu, chóng mặt và bị ngất. Có lẽ là tác động của việc biến đổi? Được phát hiện bị chìm trong hồ Công viên Trung tâm đêm 11/28. Người giám sát đã giải cứu đối tượng mà không tiết lộ thân phận.
Madeleine Force: sở hữu quyền lực tối quan trọng và biểu hiện trắng trợn việc coi thường luật lệ, đặc biệt là những luật liên quan đến loài người. Cập nhật thông tin về DYLAN WARD: đội Long Island báo cáo đã nhìn thấy đối tượng chạy trốn khỏi nhà Ward trên đảo Shelter. Đã cử quân tiếp viện.
CHƯƠNG 5
Cuộc họp được triệu tập như thường lệ. Thư kí đang cầm những văn kiện hồ sơ. Đại diện cuộc họp là các gia tộc lâu đời, gồm bảy gia tộc chính (Van Alen, Cutler, Oelrich, Van Horn, Schlumberger, Stewart, và Rockefeller), nhà Llewellyns và Duponts (được đại diện bởi Eliza – trông như bị thần kinh – là cháu gái cuối cùng của Priscilla), nhà Whitneys và nhà Carondolets. Đây là buổi họp kín của người cao tuổi – cuộc họp của các tầng lớp Máu Xanh. Đây là nơi mà các quyết định về dòng giống, về tương lai của gia tộc được thực hiện.
Lawrence chào đón mọi người đã tới phiên họp đầu tiên trong năm với một lời chào nồng nhiệt, và bắt đầu thảo luận về những điều phải làm trong cuộc họp: người tài trợ ngân quỹ sắp tới cho Ngân hàng máu New York, những tin tức mới nhất về các bệnh lây qua máu và việc chúng ảnh hưởng thế nào đến Máu Xanh, những thư kí đáng tin cậy của họ đang làm việc như thế nào – tiền bạc của Máu Xanh đã được đầu tư mạnh vào thị trường chứng khoán, và suy thoái gần đây nhất đã làm thất thoát hàng triệu USD.
Mimi không kiềm chế được. Lawrence tiến hành cuộc họp như thể không có gì là không ổn, như thể một kẻ phản bội không ngồi bên cạnh ông ta. Thật tức điên lên được! Kingsley, kẻ bị xem là Máu Bạc, Kingley, kẻ đã sắp xếp cuộc tấn công tại Sở lưu trữ, Kingsley, kẻ đã từng là quân sư phía sau lớp vỏ bọc, vậy mà giờ hắn ta ở đây, ngồi tại cuộc họp này như thể anh ta thuộc về nơi này.
Ngoài mặt, các thành viên Hội đồng trông có vẻ điềm tĩnh và không có vẻ sửng sốt hơn bao giờ hết, mặc dù Mimi có thể phát hiện có sự khó chịu nho nhỏ, một luồng bất hòa nhỏ trong hàng ngũ. Tại sao Lawrence không nói gì? Những người lớn tuổi đã rỉ tai nhau về các sự kiện thảm họa gần đây trên đường phố Wall. Ah, cuối cùng… Lawrence quay sang Kingsley. Một lời giải thích vào phút cuối.
Nhưng không. Lawrence công bố rằng Kingsley có một báo cáo và nhường lại chỗ đứng cho kẻ gọi là Venator, một Người Chuyên Nói Sự Thật, một thành viên của đội cảnh sát ma cà rồng bí mật.
Kingsley tỏ lòng biết ơn bằng một nụ cười tàn nhẫn.
– Thưa quý vị… và um, Mimi. – Hắn ta bắt đầu. Hắn ta từng trông đẹp trai một cách tội lỗi hơn bao giờ hết, nhưng kể từ khi mọi người biết hắn là một Venator, hắn trông già dặn hơn rất nhiều. Không còn là một thanh niên nổi loạn, anh ta trông thật nghiêm chỉnh và u sầu trong chiếc áo khoác và cà vạt màu đen.
Nhiều thành viên trong Hội đồng trao đổi với nhau những cái nhíu mày, và ông Brooks Stewart với mái tóc trắng ho nhẹ để giữ cho Cushing Carondolet không nhấp nhổm trên ghế. Khi tiếng ồn ào lắng đi, Kingsley tiếp tục mà không có lời bình luận nào.
– Tôi mang đến một tin tức trầm trọng. Có một sự xáo trộn trên lục địa Nam Mỹ. Đội của tôi đã phát hiện có một dấu hiệu đáng ngại dẫn đến việc vi phạm luật lệ có thể xảy ra.
Mimi hiểu từng từ một trong ngôn ngữ thiêng liêng – Kingsley nói với họ có một sự phá vỡ. Tuy nhiên, phá vỡ của cái gì?
– Chuyện gì đang xảy ra? Dashiell Van Horn muốn biết. – Mimi nhận ra ông ta là thẩm phán trong buổi xử án cô.
– Những vết nứt trên nền móng của tòa Corcovado. Một số báo cáo của Những người cao tuổi trong Hội đồng cho biết Alfonso Almeida đã không quay trở về từ nơi tạm trú thông thường của ông ở Andes. Gia đình ông có liên quan đến chuyện này.
Esme Schlumberger khịt mũi.
– Alfie chỉ thích bị lạc trong sa mạc hằng năm. Anh ta nói rằng điều đó làm cho anh ta gần gũi với thiên nhiên. Nó chẳng có nghĩa gì cả.
– Nhưng đây là Corcovado – đó mới là vấn đề.
Edmund Oelrich, người hiện giờ đứng đầu Sở lưu trữ kể từ cái chết của bà Priscilla nói.
– Và với những gì chúng ta biết về Máu Bạc, có kẻ đã xâm nhập vào Sở lưu trữ thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. – Kingsley nói.
– Đúng vậy. – Dashiell Van Horn đồng ý, hạ thấp cặp kính nửa vầng trăng của ông xuống.
Lawrence gật đầu.
– Dĩ nhiên chúng ta đều biết tin về bọn Máu Bạc đã trốn sang Nam Mỹ trước khi chúng biến mất. Máu Xanh giữ vùng đất phía Bắc, và một số người tin rằng bọn Máu Bạc tiến về miền Nam để tập hợp lại. Dĩ nhiên là chúng ta không có bất kì bằng chứng nào về điều này…
Nhiều thành viên trong Hội đồng lúng túng thấy rõ. Kể từ cuộc tấn công tại Sở lưu trữ, họ đã phải thừa nhận rằng Lawrence, người bị trục xuất trước đây, đã đúng trong một thời gian dài. Rằng những người giám sát đã cố tình bỏ qua các dấu hiệu, đã bị mắc kẹt đầu óc trong cát như một bầy đà điểu, quá sợ hãi để chấp nhận sự thật rằng Máu Bạc, những con quỷ huyền thoại, kẻ thù cổ xưa của họ, đã trở lại.
– Cho đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào.
Kingsley gật đầu.
– Nhưng có vẻ như những nghi ngờ của Lawrence là đúng.
– Nếu Corcovado bị tổn thương, tôi không thể biết được là chúng ta đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng đến mức nào. – Lawrence nói.
– Nhưng vẫn chưa có… xác chết nào phải không? – Eliza Dupont rụt rè hỏi.
– Không có cho đến khi chúng ta biết được. – Kingsley xác nhận. – Một cô gái tên Riberio Yana, cũng đã bị mất tích. Nhưng mẹ cô nghĩ rằng cô ta đã bỏ trốn cùng với bạn trai của mình vào một ngày cuối tuần ngẫu hứng ở Punta del Este. – Hắn ta nói với một nụ cười mỉa mai.
Mimi vẫn giữ im lặng. Cô là thành viên duy nhất chưa đóng góp câu hỏi cho cuộc thảo luận. Tại New York, đã không có xác chết nào cũng như không có cuộc tấn công nào kể từ cuộc tấn công buổi tối tại Sở lưu trữ. Cô cảm thấy thất vọng nhưng cô không thể nhớ tại sao Corcovado là một nơi quan trọng đến vậy – rõ ràng là mọi người trong Hội đồng đều biết tại sao, nhưng cô thì không. Thật bực mình khi cô chưa có lại ký ức đầy đủ của mình.
Những từ ngữ này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì với cô hết. Và cô cũng sẽ không hỏi bất cứ ai nghĩa của nó là gì – cô quá kiêu ngạo. Mặc dù Charles có thể trả lời cô, nhưng kể từ khi ông từ chức trong Hội đồng, ông cũng ít quan tâm đến bất kì điều gì còn lưu lại trong phòng ông. Ông chỉ mải mê nghiên cứu những cuốn sách cổ và những bức tranh, nghe những bản ghi âm bị bóp nghẹt.
– Cuộc tấn công tại Sở lưu trữ cho thấy Máu Bạc đã không còn là huyền thoại mà chúng ta có thể bỏ qua được nữa. Chúng ta phải hành động nhanh lên. Corcovado phải được giữ lại. – Lawrence tuyên bố.
“Lawrence đang nói về chuyện quái gì vậy?” Mimi ước gì cô biết được.
– Vậy kế hoạch là gì? – Edmund hỏi. Bầu không khí liền thay đổi. Nỗi lo lắng vì sự hiện diện của Kingsley đã chuyển thành nỗi lo lắng vì tin tức mà anh đem đến.
Kingsley xốc xốc đống giấy tờ trước mặt. – Tôi sẽ gia nhập với đội của tôi ở thủ đô. Sao Paolo là một ổ chuột nên sẽ là một nơi ẩn náu tuyệt vời. Sau đó chúng tôi sẽ băng qua Rio để đến Corcovado, kiểm tra tình hình và nói chuyện với một số gia đình ở đó.
Lawrence gật đầu. Mimi nghĩ ông sẽ giải tán cuộc họp, nhưng không. Thay vào đó, ông móc từ túi áo ra một điếu xì gà. Kingsley nghiêng người để châm thuốc, Lawrence rít một hơi dài. Khói thuốc bay đầy không khí. Mimi muốn ra hiệu nhắc nhở Lawrence rằng quy tắc của Hội đồng là cấm hút thuốc, nhưng cô không dám.
Ông chăm chú nhìn mặt bàn với con mắt nghiêm khắc.
– Tôi biết rằng vài người trong số các bạn đang thắc mắc tại sao Kingsley lại có mặt ở đây hôm nay.
Lawrence nói, cuối cùng cũng đề cập đến câu hỏi đang thiêu đốt tâm trí mọi người.
Ông lại nhả ra một làn khói nữa.
– Đặc biệt là anh ấy có liên quan đến các chứng cứ đã được thể hiện tại phiên tòa. Tuy nhiên, tôi được biết rằng Martins, và Kingsley nói riêng, là vô tội. Hành động của họ đã được chứng minh bằng một nhiệm vụ được đưa ra bởi Regis trước đây. Để bảo vệ của Coven, tôi không thể tiết lộ thêm bất cứ thông tin nào về điều này.
“Cha cô! Charles đã đưa ra một nhiệm vụ nào đó, nhưng tại sao Lawrence không nói cho họ biết đó là nhiệm vụ gì?”.
– Đó là nhiệm vụ gì? – Edmund gặng hỏi. – Tại sao Hội đồng lại giữ kín chuyện này?
– Đây không phải là nơi để chuáng ta đặt câu hỏi cho Regis. – Forsyth Llewellyn nhắc nhở sắc bén.
Nan Cutler gật đầu. – Đó không phải là cách làm của chúng ta.
Mimi có thể thấy được cuộc họp đã chia làm hai phe: một nửa thành viên rất giận dữ và lo lắng, trong khi nửa còn lại đã chuẩn bị với tuyên bố của Lawrence mà không có thắc mắc nào. Điều này không quan trọng. Hội đồng không phải là nền dân chủ. Các regis là nhà lãnh đạo mà lời nói của họ là mệnh lệnh. Mimi run lên vì cơn giận dữ bị kìm nén. Chuyện gì đã xảy ra với Hội đồng đã kết án thiêu sống cô chỉ mới cách đây vài tháng? Thật không công bằng. Làm sao họ có thể tin tưởng một Máu Bạc đã “hoàn lương”?
– Có ai bất đồng ý kiến không? – Lawrence tùy tiện hỏi.
– Edmund? Dashiell?
Dashiell cúi đầu. – Không. Chúng tôi đặt niềm tin của chúng tôi vào ông, Lawrence.
Edmund miễn cưỡng gật đầu.