Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã – Chương 20: Ngôi nhà máu
Newark nằm bên kia sông, chỉ cách cái cống ngầm một đoạn và mới đây ta có thể bắt đầu tận hưởng một hình ảnh đầy sinh khí của nó. Nhưng như thường lệ Mimi vẫn thích những thứ mang màu sắc của Manhatta hơn và cô thường tránh đi tới New Jersey trừ khi phải ra sân bay (hay là tiện đường đi qua đó để tới một nơi nào khác). Mà ngay cả khi đi như thế thì cô cũng chỉ tới Teterboro thôi. Cô đã rời nhà ga Thợ Săn sớm hơn vài giờ và chẳng thèm phát biểu gì khi chiếc xe hơi chở cô ngang qua khu dân sinh đẹp mê ly nằm mé bến tàu để đưa họ vào sâu hơn vào trong một khu công nghiệp. Cô chỉ thấy mừng là tối đó cô không phải ở một mình mà thôi.
– Ngay đây rồi – Oliver nói với lái xe – Anh có thể cho tụi tôi xuống phía trước kia – Cậu ta đã im lặng suốt chuyến đi dài bốn mươi phút và chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi cô nói với cậu nơi họ sẽ đi tìm Evan.
Sau khi chia tay những người Thợ Săn, Mimi đã tới đón cậu ở Kho Lưu Trữ – nơi cậu ở suốt từ chiều hôm trước để xem đi xem lại đoạn băng nhằm tìm ra manh mối. Cô đã nói với cậu về ba hình ảnh mà mấy anh em kia tìm thấy.
– Những người chép sách sẽ giải nghĩa được nó. Mọi thứ đều có ở Kho Lưu Trữ cả – Oliver khẳng định với cô.
– Tôi ước gì tôi cũng có được sự tự tin như cậu – Cô cũng hy vọng việc ghé thăm ngôi nhà máu sẽ không làm họ tốn thời gian vô ích mặc dù các Thợ Săn cho là sẽ như thế.
Mimi đi theo Oliver ra khỏi xe và nhìn quanh một cách hiểm ác. Đó là một khu với những nhà kho bỏ hoang và những khoảng đất trống. Đường xá đầy chai vỡ và bơm kim tiêm vứt bừa bãi. Có một khu để đồ phế liệu được căng dây thép gai xung quanh và vài con chó ghẻ lở, gầy nhom đi lang thang kiếm ăn trên phố. Cô thấy rùng mình.
– Đi nào. Tôi nghĩ nó ở đằng này – Oliver bảo rồi dẫn đường tới tòa nhà gần nhất – nơi Mimi thấy một cánh cửa bằng thép được điểm những vết son đỏ.
Cánh cửa lách cách mở ra.
– Chỉ thành viên mới được vào – Một giọng nói cáu kỉnh vang lên.
Oliver gật đầu ra hiệu với Mimi – người lúc này vừa lên tiếng:
– Tôi là bạn của câu lạc bộ. Chúng tôi cần một căn phòng.
Cánh cửa đập mạnh rồi lại mở ra. Một phụ nữ trung tuổi nhìn có vẻ rất nghiêm khắc, đang nhai kẹo cao su chặn đường họ. Mimi đã nghe kể về những ma cà rồng bậc thấp – họ thường sống bên ngoài Hội Kín – nhưng cô chưa từng gặp ai.
– Cô sẽ phải trả phí qua đêm và nếu cô muốn thứ gì khác ngoài thực đơn thì cô sẽ phải giữ thẻ theo dõi.
Mimi đưa thẻ tín dụng của mình cho bà ta rồi cô và Oliver đi vào trong. Họ thấy mình ở trong một khu vực chờ khá hẹp, có hai chiếc ghế bành đang tắm mình trong luồng ánh sáng màu đỏ. Bà chủ nhà nhìn khắp lượt bọn họ.
– Gái hay trai?
Mimi nhún vai, không chắc về điều vừa được hỏi, vậy nên Oliver trả liền trả lời.
– À, gái.
Họ cùng được xem một nhóm những cô gái Máu Đỏ yếu ớt đã bị thôi miên, cổ của họ thấy rõ những vết cắn còn mới và máu đang nhỏ ra từ những vết thương hở ấy. Các cô gái trông có vẻ mụ mị như đang say thuốc, đã được tận dụng và hút cạn máu. Họ đều mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn hoặc những bộ đồ ngủ mỏng tang. Vài người trong số họ vẫn còn ở độ tuổi vị thanh niên.
Mimi biết rất rõ về những ngôi nhà máu. Tất nhiên là thế rồi, vì cô đâu phải trẻ mới sinh ngày hôm qua. Đó là nơi mà những người thân cận bị ruồng bỏ tới để trải nghiệm Nụ Hôn Thần Thánh cùng bất cứ ma cà rồng nào. Đó là một việc làm ghê tởm. Caerimonia là một nghi thức thiêng liêng, trang trọng và cũng đầy riêng tư chứ không phải để phí phạm một cách rẻ mạt như thế. Trong khi Nụ Hôn Thần Thánh nhằm đảm bảo rằng không một ma cà rồng nào có thể cướp mất được con người đã được đánh dấu thì vẫn có một ma thuật đen tối từ xa xưa giúp làm phá bỏ độc tố đó. Đó là một quá trình nguy hiểm làm cho con người trở nêm yếu đuối nhưng những kẻ đã tạo nên nó thì lại chẳng mấy quan tâm. Đó là nơi duy nhất dành cho những người tiền thân cận cũng như cho những Máu Xanh không quan tâm tới việc dùng con người theo cách này. Chẳng cần phải bàn thì điều này cũng hoàn toàn trái ngược lại với Bộ Luật và vô cùng vi phạm pháp luật. Các Thợ Săn đã thử đột kích để tấn công bọn họ một lần nhưng nơi đó không phải vùng trọng điểm của họ nên các nơi khác vẫn tiếp tục hoạt động.
Nó có mùi máu và sự đau khổ, giống như tình yêu bị phung phí. Gương mặt của những kẻ thân cận ở đây trông rỗng tuếch, vô vị, đôi mắt họ thì đờ đẫn, vô hồn.
– Cô – Mimi nói mà cảm thấy buồn nôn trong dạ khi cô chọn một trong số những cô gái trẻ nhất trong đám.
– Phòng thứ hai ở bên phải – Mụ kia nói như thế rồi chỉ đường cho họ tới lan can cầu thang.
Họ đi chầm chậm dọc theo hành lang. Phòng ở đây gần như không phải là phòng – phần lớn là các bức tường đều có rèm phủ kín, che các đôi bên trong. Họ tìm thấy nơi mà mình đã được chỉ định rồi đặt cô gái lên giường – chỉ là một manh chiếu trải trêm sàn thôi.
– Cậu có nghĩ ít ra chúng cũng có lò xo kiểu như đệm lò xo Ikea không? – Mimi cong môi nói.
– Cứ ở yên đây nhé – Oliver bảo cô gái khi giúp cô nằm xuống – Hãy ngủ một giấc đi – Rồi cậu quay sang Mimi – Bọn họ không cho những người này được nghỉ ngơi ở đây đâu.
Mimi gật đầu tán thành. Cô chỉ tới sảnh đối diện.
– Cậu xem xét các phòng đó, tôi sẽ xem những phòng bên này.
– Được.
– Cẩn thận đấy.
– Ở đây chẳng có gì phải sợ, mọi người đều như chết hết cả rồi. Bọn họ sẽ không nhận ra chúng ta đâu – Oliver khẳng định.
– Cậu từng đến đây rồi à? – Mimi hỏi.
Oliver không trả lời mà bảo.
– Hãy gọi tôi nếu cô tìm thấy cậu ta.
Mimi kéo tấm rèm đầu tiên ra, để lộ một ma cà rồng đang hút máu hai người liền lúc. Ba người họ nằm chéo nhau trên giường, ôm nhau một cách uể oải. Ma cà rồng là một người đàn ông tóc vàng, anh ta ngẩng đầu lên khỏi cái cổ trắng xanh xao của cô gái gần nhất rồi hỏi.
– Muốn nhập hội không? – anh ta cười – cô ấy rất dễ thương.
Mimi cau mày rồi khép tấm rèm lại. Ở ngăn tiếp theo cô thấy một cô gái Máu Xanh đang nằm ngủ, cuộn người bên cạnh một chàng trai. Cậu ta không phải là Evan vậy nên cô để họ được tự nhiên. Cô đang định mở tiếp tấm rèm tiếp theo – Hãy xem mình tìm thấy gì sau cánh cửa thứ ba nào! – Cô đang nghĩ tới một thứ gì đó cuồng loạn hơn thì chợt nghe tiếng thì thào của Oliver vang vang nổi bật trên thứ âm thanh nhóp nhép, van vỉ.
– Cậu ta ở đây.
Cô chạy tới tận phía cuối hành lang bên kia. Tấm rèm được kéo ra và Oliver đang đứng ngay cạnh cơ thể mảnh mai của Evan Howe. Anh chàng đã mất tích chưa đầy một tuần vậy mà trông không thể nhận ra. Trông cậu ta như một cái xác khô, đầu tóc bẩn thỉu, má hõm sâu và cũng không còn thấy những lúm đồng tiền đâu nữa. Thực sự không còn là Evan, Mimi nghĩ. Không phải đôi mắt vô hồn này. Quá nhiều ma cà rồng cùng hút máu một người sẽ dẫn tới thảm kịch này. . . nó được gọi là Hủy Hoại. Mimi nhớ tới ánh mắt vô hồn của cái đầu bị treo trên cọc, cảm thấy lạnh người.
– Cậu ta vẫn còn sống – Oliver bảo – Evan, dậy đi.
Chàng trai nặng nhọc ngồi dậy. Cậu liếc mắt nhìn Mimi.
– A, xin chào người đẹp.
– Tôi là Mimi Force – Mimi bắt tay cậu ta – Evan, chúng tôi muốn hỏi cậu vài câu về Victoria.
– Ai cơ? – Cậu chàng vừa hỏi vừa nhỏ nước miếng.
– Victoria Taylor. Bạn gái. . . của cậu đúng không? – Mimi tấn công.
– À phải. Vix. Lâu không gặp cô ấy. Cô ta bỏ tôi rồi – Mắt cậu ta lại trở nên linh hoạt, hơi có chút cảnh giác khi nghe tên cô gái.
– Lần cuối cậu thấy cô ấy khi nào? – Oliver vừa quỳ xuống bên cạnh cậu ta vừa hỏi một cách nhẹ nhàng.
Evan rũ người xuống trả lời:
– Không biết.
– Cậu không nhớ bữa tiệc của Jamie Kip à? Cuối tuần trước ấy – Mimi hỏi.
– Ai là Jamie Kip? Mà này, cô định sẽ hút máu hay làm gì tôi thế?
Evan nói vẻ mệnh lệnh, khó chịu và bắt đầu cào cào vào chiếc váy ngắn của Mimi. Mimi cự tuyệt lại nỗ lực của cậu ta rồi căng thẳng nhìn Oliver – lúc này đang giúp Evan nằm xuống chiếc chiếu nơi cậu ta sẽ nhanh chóng thấy buồn ngủ.
– Đã bao nhiêu ma cà rồng hút máu cậu ta rồi? – Mimi thì thào với Oliver.
Cậu khoanh tay trước ngực rồi lắc đầu.
– Tôi đoán là cũng khá nhiều. . . Cậu ta trông tệ quá. Tôi thấy ngạc nhiên là cậu ta vẫn còn nhớ Victoria đấy.
– Người ta luôn nhớ người đầu tiên của mình – Mimi bảo. Đó ít nhất cũng là điều đúng với những người thân cận. Họ không bao giờ quên – họ không có lựa chọn nào khác. Nhưng còn Máu Xanh thì sao? Cô có nhớ con người đầu tiên, anh chàng đầu tiên mà cô thực hiện nghi thức Caerimonia không? Tên anh ta là gì? – Scott hay gì đó đại loại thế? Cô lắc đầu.
– Quét não bộ cậu ta đi – Oliver gợi ý.
Mimi dùng glom để đâm xuyên vào tiềm thức của Evan. Cô nhìn thấy cậu ta tỉnh dậy vào sáng thứ bảy trên chiếc giường trong nhà kho của Jamie Kip, đơn độc nhìn mình, lảo đảo, mất phương hướng nhưng rất hạnh phúc. Suốt những ngày cuối tuần cậu ta đã ở trong tình trạng u mê. Giờ thì tình trạng ấy đã mất đi. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ ấy trước đây: tràn đầy sức sống đầu tiên của tình yêu. Cậu ta dùng di động để gọi điện. Cậu ta gọi cho Victoria. Cậu cần cô ấy. Cậu yêu cô ấy hơn bao giờ hết. Cậu đi tới căn hộ của cô ấy, nhưng cô không có ở đó. Cậu gọi điện cho tất cả bạn bè của cô ấy. Không ai biết cô đang ở đâu. Một ngày đã trôi qua. Cô bắt đầu thấy ngứa ngáy khó chịu, bắt đầu run rẩy, bắt đầu thèm muốn. Caerimonia đã gắn kết cả đời cậu với cô ấy. Cậu muốn được làm như thế lần nữa, muốn cô hút máu mình, nhưng giờ cô lại đi mất. Lúc này là thứ ba. Cậu ta bắt đầu sốt nhẹ. Cậu bị rối trí. Rồi thứ tư đến. Cậu không về nhà, cũng không tới trường. Rồi như trong một giấc mơ, cậu thấy mình ở trong ngôi nhà máu. Và cậu ở đây từ hôm ấy tới giờ. Các Thợ Săn đã đúng: cậu ta không liên quan gì tới việc Victoria biến mất cả. Cậu ta cũng chỉ là một nạn nhân khác mà thôi. Một tổn thất phụ thêm.
– Evan, chúng tôi muốn đưa cậu về nhà. Bố mẹ cậu đang rất lo lắng – Mimi vừa lay Evan vừa bảo.
– Tôi không đi đâu cả. Tôi sẽ không rời đây đâu – Cậu lắc đầu. Mắt cậu ta lại thấy linh hoạt được một lát – Bây giờ chỗ này là nhà của tôi rồi.
Mimi đi theo Oliver xuống dưới tầng. Cô lấy lại thẻ tín dụng của mình rồi họ cùng đi ra cửa. Cô thấy mình đang run rẩy. Cô đã có bao nhiêu người thân cận rồi? Quá nhiều đến mức không thể đếm được. Có ai trong số họ cũng kết thúc cuộc đời mình tại nơi cô đã làm việc xong với họ không? Liệu cô có phó thác nhiều người cho số phận như thế này không? Cô có làm điều này với người ta không? Với những chàng trai mà cô đã dùng? Cô không yêu họ, nhưng cô cũng không muốn họ phải kết thúc như thế này. Cô biết là mình bất cẩn và ích kỷ. . . nhưng cô không. . . cô không. . .
– Không – Oliver bảo – Tôi biết là cô đang nghĩ điều gì nhưng nó không giống như thế này đâu. Chắc chắn là một trong số chúng tôi đã không chịu nổi đã chào thua, nhưng không phải tất cả. Người ta có thể chống lại nó. Đó gọi là tự kìm chế. Chỉ có những kẻ yếu đuối mới kết thúc ở nơi này thôi. Hoặc có thể là những người thiếu may mắn. Ma cà rồng của Evan đã biến mất sau lần hút máu đầu tiên. Đó là thời điểm mà sự khao khát mãnh liệt nhất. Khi người ta đã làm nó vài lần thì người ta sẽ quen với nó, quen với cảm giác không hoàn thiện.
– Vậy. . . một số thân cận, họ không sao đúng không? Kể cả khi họ không được làm điều đó lần nào nữa phải không? – Cô hỏi với vẻ đầy hy vọng.
– Chắc rồi. Không phải tất cả mọi người đều bị nghiện chuyện đó. Nó trở thành thứ mà ta bắt đầu phải học cách sống cùng với nó, giống như một nỗi buồn dai dẳng chưa mất đi được – Oliver nhún vai – ít ra thì đó cũng là điều tôi đã được nghe.
Họ đứng trên vỉa hè bẩn thỉu bên ngoài ngôi nhà. Mimi muốn đặt bàn tay an ủi lên vai Oliver, nhưng cô không biết cậu có thích điều đó hay không. Nên thay vì làm thế cô bảo.
– Cậu sẽ không bao giờ có kết cục như cậu ta cả. Đừng lo lắng về điều đó.
– Tôi cũng hy vọng là không. Nhưng đừng bao giờ nói không bao giờ.
Mimi thoáng thấy ghét cay ghét đắng Schuyler Van Alen hơn bao giờ hết. Nhưng lần này nó chẳng liên quan gì tới Jack cả.
NGƯỜI HAY THAY ĐỔI
Florence, 1452
Giovanni Rustici hay Gio như người ta vẫn gọi là một Thợ Săn mới nhất trong nhóm, nhưng đã là một trong số Thợ Săn giỏi nhất. Anh cũng là một nhà điêu khắc tài ba, có khiếu trong cô việc hơn nhiều so với Tomi. Chỉ trong vòng vài tháng anh đã thành nhân viên tập sự yêu thích của Thầy. Dre thì vẫn ở xa, anh có công việc ở Siena, thế có nghĩa là anh sẽ không có mặt ở nhà trong khoảng hai tuần tới. Ban ngày Tomi và Gio cùng làm việc trên những cánh cửa nhà thờ Bastistery, còn ban đêm họ cùng đi tuần trên phố, không lúc nào ngơi nghỉ và cũng không đơn giản chút nào.
Tomi giãi bày với Gio việc cô lo lắng về mối liên kết của Máu Đỏ và hậu quả của nó sẽ thế nào.
– Có lẽ đã tới lúc chúng ta đến thăm Người Hay Thay Đổi rồi – Gio đề nghị.
Người Hay Thay Đổi sống ở các ống thoát nước ở Florence. Sinh vậy này đã không nhìn thấy ánh sáng mặt trời cả thế kỷ, nó đã teo quắt người lại, bị mù và rất đáng thương. Nó quá yếu để có thể trở thành bất cứ mối hại nào cho ma cà rồng nữa nên Andreas đã ra sắc lệnh rằng không ai được chạm vào Croatan vì đó là một nguồn tin quý giá. Để đổi lại, các Thợ Săn phải để nó sống. Người Hay Thay Đổi đã cảnh báo họ, cho họ biết tin là một trong số những đồng loạt của nó đã thâm nhập vào đội lính gác lâu dài.
Người Hay Thay Đổi không hài lòng khi thấy họ.
Tomi phớt lờ những tiếng huýt gió của nó và vẽ một biểu tượng lên vách hang.
– Chúng ta đã tìm thấy dấu hiệu này trên một con người. Hãy cho chúng ta biết điều mà ngươi biết.
Gio dùng mũi kiếm của mình đâm vào Máu Bạc.
– Hãy trả lời cô ấy, đồ quái vật, nếu không chúng ta sẽ trả ngươi về nơi thuộc về nhà ngươi.
Người Hay Thay Đổi cười lớn:
– Ta chẳng sợ Địa Ngục đâu.
– Có những thứ còn tệ hơn cả thế giới dưới lòng đất đấy. Chủ của ngươi sẽ không vui vẻ gì về việc ngươi đã bỏ hắn ta lúc ở Rome đâu. Nếu hắn ta trở lại, chắc chắn hắn sẽ trả thù những kẻ tay sai đã phản bội mình – Tomi dọa – Ai đã cho con người cái dấu hiệu đó? Nó có nghĩa là gì?
Gio tung một loạt cú đấm mạnh vào sinh vật kia và ra lệnh.
– Trả lời cô ấy mau!
– Tôi không biết, tôi không biết mà! – Máu Bạc rúm mình lại – Chỉ có điều là hôm nay bạn của các vị – Savonarola, sẽ trở thành Giáo Chủ thôi – Nó nói với nụ cười gian xảo.
– Gì nữa?
– Thầy dòng tốt bụng là một Máu Bạc.
– Hắn ta đang nói dối. Savonarola không phải Croatan – Gio phản đối.
Tomi gật đầu. Thầy dòng Petruvian đã từng là một Thợ Săn trước khi anh ta gia nhập vào giới tu sĩ.
– Anh ta đã bị Hủy Hoại, biến thành Sinh vật Kinh Tởm sau vụ ở Trieste – Người Hay Thay Đổi bảo họ. Ở Trieste đội quân tiên phong đã bị binh đoàn Máu Bạc mà họ đang lần theo dấu vết, tấn công. Tuy thế các Thợ Săn đã chiến thắng – hoặc là Tomi vẫn luôn tin như thế.
– Còn ai khác biết chuyện này nữa? – Gio hỏi.
– Andreas del Pollaiuolo – Người Hay Thay Đổi thì thào.
HỌC THUYẾT REGIS
Họp hành triền miên. Kể từ khi nhận chức Regent, Mimi cảm thấy cuộc sống của mình được đo bằng những cuộc triệu tập hội thảo như chạy marathon nhưng chẳng có kết quả gì. Hôm nay trường được nghỉ, họp giáo viên gì đó. Nếu như trước đây thì cô sẽ dành ngày nghỉ để làm những công việc quen thuộc: một bữa ăn nửa buổi sau khi đã được massage một cách thư thái rồi thong thả đi dạo dọc các cửa hiệu ở Madison, dừng ở quán The Pierre chỉ để uống trà, tiếp theo là một giấc ngủ ngắn trước khi tới nhà hàng mới nhất để ăn tối.
Nhưng giờ thì chẳng còn thời gian đâu cho mấy việc lặt vặt đó nữa. Cô dành thời gian cả ngày trong văn phòng, đọc đi đọc lại các báo cáo rồi ghi danh biết bao các tiểu ban của mình. Đội Thợ Săn được chỉ định đi tìm Forsyth Llewellyn là những người cuối cùng tới ghi danh. Trong khi việc lật đổ Kingsley khiến Leviathan và Lucifer bị giam cầm dưới thế giới ngầm thì những kẻ cùng hội cùng thuyền với bọn chúng vẫn còn rất nhiều. Các Thợ Săn đã tường trình về một đầu mối cho thấy Forsyth đang ở Argentina và Mimi đã đồng ý cử một đội quân đi theo hướng đó.
Còn về chuyện của Victoria, Mimi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tin tức về cô gái vẫn rất mờ mịt trong khi trăng sắp tàn. Sẽ nhanh chóng có một vầng trăng mới mọc lên ở chân trời và hình ảnh đầu tiên xuất hiện của nó được Máu Xanh gọi là bóng trăng lưỡi liềm – cái ánh bạc trên nền trời ấy có nghĩa là một bình minh mới đã lên.
Từ tối chủ nhật đến giờ không có thêm thư lạ nữa nhưng Mimi vẫn thấy không yên. Sam và Ted đã dùng tất cả các Thợ Săn để tiến hành điều tra vụ việc ở New York, nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ. Hàng thế kỉ giao tranh đã trang bị cho cô vốn hiểu biết về các chiến lược trận mạc, kiến thức về vũ khí cũng như chiến trận – nhưng đây lại là một mối hiểm nguy hoàn toàn mới, nó rất tinh ranh và không thể đoán trước được. Cô e rằng Máu Xanh đã quá quen với những ưu thế vượt trội của mình, quá tin tưởng vào sức mạnh của mình, nhưng họ lại thiếu tài năng trong việc giải quyết vụ bắt cóc và tìm ra kẻ phá hoại.
Mimi lấy hai tay ôm đầu để suy nghĩ, cô nghĩ nhiều đến mức cô lo là đầu mình có thể nổ tung mất. Cô đã xem tất cả các cuốn sách, tra cứu về lịch sử của Regis, lịch sử các vị lãnh đạo, những hành động trong thời kỳ khủng hoảng, xem xét tất cả các quyết định đã được đưa ra để giúp đưa Hội Kín tới đây, vào thời điểm này. Myles Standish (Michael, Trái Tim Thuần Khiết) đã hứa rằng Máu Xanh sẽ tìm được nơi ẩn náu an toàn trong thế giới mới và để làm thế họ phải xa rời Hội Kín ở Châu Âu. Ông ấy đã viện dẫn học thuyết của Regis để thực hiện điều đó. Đúng là thế. Mimi cũng có thể làm như vậy. Cô có thể làm điều gì đó nếu các Thợ Săn thất bại. Tất nhiên là cô có thể rồi. Luôn có câu trả lời cho mọi câu hỏi mà. Cô không phải kẻ vô dụng. Bộ luật của Ma cà rồng đã nói rõ điều đó ngay trước mặt cô.
Thuyết Regis: Người Regis hay Regent phải có sự đề phòng trước để đảm bảo an toàn cho Hội Kín bằng mọi giá nếu cần thiết.
Điều này đưa đến cho Mimi một ý tưởng. Với sức mạnh của học thuyết Regis cô có thể phá mạng phòng thủ. Sao trước đây cô lại không nghĩ đến nó nhỉ? Thực sự là nó rất đơn giản mà. Kẻ nào bắt Victoria sẽ đang giam giữ cô ấy, giấu đi nơi ở thực tế của cô ấy và bao phủ các tín hiệu của cô ấy trong glom. Nhưng với việc phá mạng phòng thủ thì tất cả Máu Xanh sẽ phải lộ mặt trong thế giới tâm linh. Nó sẽ phá được bất cứ câu thần chú che phủ nào đang dùng cho cô ấy và các Thợ Săn sẽ có thể giải thoát Victoria qua glom.
Nhưng làm thế là khá mạo hiểm. Các mạng phòng thủ bảo vệ Hội Kín giúp giấu đi những linh hồn bất tử trong glom và giữ cho những sangre azul này tránh khỏi rất nhiều những mối hiểm họa của thế giới chạng vạng. Nếu không có các mạng này họ gần như chỉ là các Máu Đỏ mà thôi. Nhưng nó sẽ chỉ mất một lát mà thôi. Mimi nghĩ. Sẽ nhanh như chớp mắt thôi. Cô sẽ khôi phục lại chúng ngay khi họ cứu được Victoria.
Cô phải thử. Nếu các Thợ Săn không thành công cô sẽ phá các mạng phòng thủ. Cô hy vọng mình không phải làm điều đó, nhưng nếu phải làm cô sẵn sàng thực hiện. Cô sẽ không để Victoria bị thiêu cháy.
Ngay cả khi nguy hiểm cận kề thì cuộc sống của Mimi cũng vẫn tiếp diễn, đặc biệt là đời sống xã hội của cô. Không việc gì phải bỏ lỡ quá nhiều những cuộc hẹn đã lên lịch. Hội Kín sẽ bắt đầu lên tiếng, sau đó sẽ lo lắng, rồi chóng mặt mà cô thì không chịu được chuyện đó. Đã có đủ những lời đàm tiếu và đảo lộn từ những sự việc xảy ra hồi tháng trước rồi. Cô sẽ phải trấn an người của mình, chỉ cho họ thấy là không việc gì phải lo lắng cả. Họ vẫn là Máu Xanh, những người sáng láng, những người được phù trợ và cũng bị nguyền rủa.
Tối nay khai mạc buổi nhạc opera tại Trung tâm Lincoln và người ta đang mong chờ sự góp mặt của cô. Mimi tắt máy tính. Cô phải về nhà để thay đồ. Như trước đây thì cô sẽ rất hứng thú với việc mặc những bộ váy hot nhất và khoe khoang những đồ trang sức đắt tiền. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy sợ cái bổn phận này. Cô muốn đi săn tìm Victoria hay ở trong Kho Tư Liệu với Oliver hoặc trong glom với các Thợ Săn mà thôi, chứ không phải đến một đêm hội cộng đồng ngớ ngẩn như thế này.
Sau khi thăm ngôi nhà máu, Mimi quyết định sẽ đi theo các quy tắc của Ủy Ban về việc quan tâm chăm sóc các thân cận con người. Cô cũng đã tìm ra được người thân cận đầu tiên của mình – Scott Caldwell – hiện giờ đang là sinh viên năm cuối Đại học New York – người đã nhớ về mối tình của họ như là chuyện của ngày hôm qua và đã rất vui được hộ tống cô tới buổi diễn ra sự kiện kia. Scott đúng là kiểu mẫu thân cận mà cô thích: đẹp trai, ngốc nghếch và cô hy vọng sự bất lực một cách hoàn hảo của anh ta trong việc xử lý các cảm giác sẽ giúp anh ta không bao giờ phải kết thúc cuộc đời trong một ngôi nhà máu sau những gì cô đã làm với anh. Anh ta có vẻ rất biết vâng lời và cũng rất bảnh bao trong bộ vét tuxedo.
Họ cùng bước vào, hơi muộn một chút. Mimi giữ cao vạt váy dạ hội để Scott không giẫm lên nó. Cô vẫy tay chào mấy gương mặt quen thuộc: cặp đôi mới Don Alejandro và Danielle Castaneda, họ đến từ London; còn có Muffie Astor Carter trông sáng sủa trong bộ đồ lụa màu hồng. Helen Archibal – vợ của Josiah Archibald – một tiền bối trong Hội Kín và cũng là một trong những người phụ nữ lãnh đạo của Hội, đã bắt chuyện với Mimi.
– Madeleine, hôm qua tôi đã trông thấy nhà Taylor ở buổi vũ ba lê. Gertrude trông kinh khủng lắm. Cô ta không nói chuyện với tôi, nhưng tôi có nghe được là vài điều rất tệ đã xảy ra, điều gì đó liên quan tới đoạn băng kinh tởm mà cậu con trai tôi đã cho tôi xem. Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Các Thợ Săn đã cảnh báo Mimi rằng ngay cả khi Hội Âm Mưu đã tập trung tới việc vô hiệu hóa mối đe dọa của việc phát tán đoạn băng thì những tin đồn vẫn xoáy vào việc chính Máu Xanh là những người đứng đằng sau chuyện đó và điều này tạo nên nỗi lo lắng trong các gia đình lớn tuổi.
– Nó đã nằm trong tầm kiểm soát rồi – Mimi nhẹ giọng – Hội Âm Mưu đã lo vụ đó. Chỉ là mấy trò nghịch ngợm của tụi trẻ thôi mà, mấy thành viên trẻ tuổi thích sáng tạo nên làm nó thế thôi.
– À, sau những chuyện đã xảy ra với việc đính ước của cô thì có lẽ chúng ta sẽ an toàn hơn. . . không còn là mục tiêu như trước nữa. . .
– Bà muốn chúng ta lại phải trốn tránh nữa hay sao? – Mimi bật lại – Tôi thì không, tôi thích ở trên mặt đất hơn.
Kể từ thảm họa đính ước, đã có rất nhiều những lời thì thào bàn tán trong Hội Kín rằng có lẽ đã đến lúc giải thể hội, để đi tới thế giới ngầm. Mimi đã gạt nó ra như đó chỉ là những lời nhằm gây hoang mang sợ hãi. Cô không hề mong muốn sống lại cuộc sống của những Thiên Thần Bóng Tối và thấy sợ phải nghĩ tới việc các thành viên của Hội Kín sẽ xem xét vấn đề đó.
– Nói như một thiên thần bóng tối thực thụ ấy. Cô không quan tâm tới bất cứ chuyện gì ngoài việc thỏa mãn bản thân mình – Helen nhếch mép nói – Cô sẽ đặt tất cả chúng tôi vào tình huống nguy hiểm. Chúng tôi sẽ không chịu như thế đâu.
Mimi thấy bàng hoàng. Cô vẫn biết là không phải tất cả mọi người trong Hội Kín đều vui vẻ khi Azrael là Regent của họ và cô cũng biết rất nhiều người sẽ không bao giờ quên hay tha thứ cho cô và Abbadon về sự chia tách của họ chống lại đấng Toàn Năng. Hầu hết vẫn còn đổ lỗi cho họ về việc họ bị trục xuất. Nhưng phỉ vào mặt cô như thế này thì. . .
– Xin lỗi – Mimi nói và đẩy Helen sang một bên. Cô đã chịu đủ những thái độ đối xử thô lỗ rồi. Bên trong thính phòng, tiếng cồng vang vang nhắc nhở khán giả hãy về ghế của mình. Mimi đang đi theo Scott thẳng tới cánh cửa phòng hòa nhạc thì chuông điện thoại kêu. Oliver gọi.
– Chuyện gì thế? – Cô hỏi – Họ sắp đóng cửa rồi mà cậu biết là ở Met người ta sẽ không cho những người đến muộn vào ghế đâu.
– Đừng lo. Sau khi nghe điều tôi phải nói thì việc bỏ lỡ cảnh đầu tiên sẽ là việc cô làm đấy.