Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 4: Sứ Mệnh Của Dòng Họ Van Alen – Chương 27
Cô đã từng cô đơn. Cô đã ở cô đơn trong phần lớn cuộc sống của mình. Bà cô không ủng hộ tình trạng lơ lửng hiện tại, thủ đoạn đáng lo ngại của việc nuôi dạy con cái thời hiện đại. Không có ai trong nhà đến xem vài vở kịch trong trường có cô tham gia, không có ai cổ vũ ngoài lề cho cô trong những trò đá bóng vào Thứ Bảy. Chỉ có thể chìm hoặc bơi với Cordelia: không có nguy cơ chết đuối vì được chú ý quá nhiều. Tuổi thơ của Schuyler nhìn từ bên ngoài trông rất cô đơn: không anh chị em, không cha mẹ, và cho đến khi Oliver bước vào cuộc sống của cô, thì cũng không bạn bè.
Nhưng có 1 bí mật: Schuyler đã không cô đơn. Cô có những bức tranh, bản vẽ, nghệ thuật và những cuốn sách của cô. Cô thích được 1 mình. Những thứ đó đã đi theo cô, cô không biết làm thế nào để chat chit 1 cách bình thường, hoặc làm thế nào để thể hiện và noi gương những hành vi xã hội hay thay đổi đã thu hút mọi người đến với nhau. Cô mãi mãi là 1 Cô Gái Nhỏ Thích Hợp bên cửa số, run rẩy trong giá lạnh. Nhưng khi mọi người dọa cô, thì cô không bao h sợ hãi bóng tối.
Ít nhất thì không cho đến h. Bóng tối vây quanh cô là nguyên chất: hoàn chỉnh, thậm chí tầm nhìn của ma cà rồng là vô ích. Cô trốn trong một đường hầm cho đến khi những tiếng gào thét và âm thanh của cuộc giao tranh lắng xuống, chìm dần vào bóng tối.
Đáng lẽ cô phải ở lại; cô đã nghĩ gì chứ? Tại sao cô lại bỏ anh lại 1 mình? Cô đã bỏ lại Oliver và h la Jack. Nhưng cô đã không có vũ khí; cô không có gì cả. Jack muốn cô chạy, vì vậy cô đã làm như thế.
– Jack? Jack – cô gọi, giọng cô vang vọng dọc theo chiều dài của đường hầm.
– Anh ổn không? Jack!
Không có câu trả lời.
Sự im lặng thậm chí còn đáng lo ngại hơn. Yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ở đâu đó trên những hầm mộ, có thể nghe thấy tiếng tí tách của từng giọt nước rơi xuống những vết nứt trong các bức tường và bắn xuống sàn. Cô cuộn người thật chặt, không chắc phải làm gì. Vai cô đau nhức, và cảm thấy như thể các cơ của cô bị đông cứng. Vậy ra, đây là những gì của sự sợ hãi trong bóng tối. Sợ hãi và cô đơn trong bóng tối.
Schuyler gọi tên Jack tưởng chừng như hàng h, nhưng không có câu trả lời. Cũng không có dấu hiệu của bọn Máu Bạc, nhưng điều đó không có nghĩa gì cả. Có thể chúng đã rút lui, chỉ để quay lại sau đó. Cô không muốn nghĩ chuyện gì có thể xảy đến với Jack…Bọn chúng có thể bắt được anh không?Anh có bị phá hủy không? Bị mất? Bị phá hủy?
Jack đã ra đi. Không. Schuyler lắc đầu mặc dù cô chỉ đang tranh cãi với chính mình. Không cách nào anh ngã xuống được. Không phải anh. Không phải với ánh sáng chói lọi đáng sợ mà anh có. Không. Cô đã nhìn thấy hình dạng thật của anh và hình dáng đó thật khiếp sợ. 1 cột lửa. 1 ngàn mặt trời lộng lẫy cháy sáng với ngọn lửa có màu sắc của bóng đêm sâu thẳm nhất. Khủng khiếp và tuyệt vời và đáng sợ hơn bất cứ điều gì cô đã từng nhìn thấy.
Không!
Anh ấy sẽ quay lại vì mình.
Cô tin điều đó.
Cô nhìn quanh mê cung những đường hầm. Cô không biết mình đang ở đâu, hoặc cô đã từ đâu đến. Anh có thể bị lạc trong này trong nhiều thế kỷ, Schuyler đã nói như vậy với Jack. Đó là điều tưởng tượng.
Mình đang làm gì vậy? Mình là 1 đứa ngốc. Giao lộ! Đó là nơi tự nhiên. Charles đã nói gì nhỉ. Giao lộ. Nơi bọn chúng không thể vượt qua. Tất cả các đường hầm đều dẫn đến đó. Nơi đó ở đâu? Cô không thể nhìn thấy, vì vậy cô sờ mó dọc theo bức tường. Nơi này mở rộng. Cô sờ cái khác. Hai đường hầm. Một ngã ba đường. Cô sẽ phải lựa chọn. Nhưng cái nào? Cô mò mẫm dọc theo thớ gỗ, cố gắng cảm nhận một cái gì đó. Nếu cô không thể nhìn thấy, có lẽ cô có thể ngửi thấy mùi…
Mùi nơi này thật sạch sẽ, cô nhớ lại. Cô đã tưởng hang động ngầm này có mùi mốc, giống như một chiếc khăn ẩm ướt bị bỏ lại quá lâu trên sàn nhà. Nhưng khi cô và Jack lần đầu tiên biến mất vào trong các hầm mộ, cô đã ngạc nhiên khi hít thở được không khí trong lành.
Lối này, cô nghĩ. Lối này có mùi tươi mát hơn 1 chút, như thể có thể nó sẽ dẫn đến không khí tươi mát hơn, có thể lên những bậc thang dẫn lên trên và ra ngoài. Cô quyết định. Cô bước vào đường hầm tối, chỉ với ngón tay như người dẫn đường.
Cô cảm thấy như thể mình đã đi trong bóng tối hàng dặm, nhưng mũi cô đã không làm cô thất bại, không khí đã trong lành, và từ xa cô có thể nhìn thấy nó. . . một ánh sáng trong bóng tối. Jack. Đó chắc hẳn là Jack.
Cuối cùng cô cũng đến được giao lộ.
Nhưng đó là ánh sáng từ ngọn đuốc mà Jack đã mang theo trước khi họ bị tấn công. Và không có ai ở đó.