Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 4: Sứ Mệnh Của Dòng Họ Van Alen – Chương 1
GIA TÀI CỦA GIA TỘC VAN ALEN
Với sự khám phá ra danh tính thật sự của Bliss dẫn đến các mối đe dọa ngày càng tăng của b5n Máu Bạc nham hiểm. Sau khi bỏ đi đến sống 1 cuộc sống hào nhoáng ở thành phố New York, Máu Xanh bây giờ đã tìm thấy chính mình trong một trận chiến lịch sử cho sự sống còn. Không phải lo lắng, tình yêu vẫn còn giữa các ma cà rồng trẻ tuổi của vùng Upper East Side. Hoặc là vậy? Schuyler đã có sự lựa chọn của mình. Cô đã từ bỏ Jack để đến với Oliver, lựa chọn con người thay vì ma cà rồng. Nhưng tình yêu cũ khó chết…Và thậm chí Mimi với trái tim lạnh lùng dường như cũng bị các mối quan hệ ràng buộc.
Cuộc trò chuyện
– Người ta nói rằng con gái của Allegra sẽ đánh bại đuợc Máu Bạc. Ta tin rằng Schuyler sẽ mang lại cho chúng ta sự cứu rỗi mà chúng ta tìm kiếm. Con bé mạnh mẽ gần như giống mẹ nó. Và một ngày đó con bé thậm chí sẽ còn mạnh hơn.
– Schuyler Van Alen…người lai? Ông có chắc cô ta là người đó không? – Charles hỏi.
Lawrence gật đầu.
– Bởi vì Allegra có hai đứa con gái? – Charles nói, âm sắc sáng sủa, gần như khôi hài. – Chắc là ông không quên điều này chứ?
– Trưởng lão dòng họ Van Alen? – giọng nói trở nên lạnh lùng. Tất nhiên là không. Nhưng điều này không xứng với ông khi ông xem thể thao quan trọng hơn lần sinh nở đầu tiên của Allegra? – Charles bác bỏ Lawrence. quở trách ông bằng 1 cái phẩy tay.
– Là lỗi của ta. Ta có lỗi trong cái chết đó. Giọt máu của nó nằm trong tay chúng ta. – Lawrence thở dài. Các sự kiện trong ngày đã khiến ông mệt mỏi, cũng như những ký ức của quá khứ.
– Chỉ là, ta tự hỏi…
– Cái gì?
– Như ta đã từng tự hỏi trong những năm nay, Charles, người đó có bao h thực sự bỉ tiêu diệt
Cáo phó trên báo New York Times
Lawrence Van Alen,
105 tuổi, nhà hảo tâm và triết học, đã chết
Lawrence Winslow Van Alen, một giáo sư lịch sử và ngôn ngữ học tại Đại học Venice, đã qua đời tối qua tại nhà ông bên dòng sông Drive ở Manhattan. Ông thọ 105 tuổi. Cái chết của ông đã được bác sĩ Patricia Hazard – bác sĩ chăm sóc ông – chứng thực. Nguyên nhân cái chết được cho là do tuổi cao.
Giáo sư Van Alen là hậu duệ của William Henry Van Alen, được biết đến như 1 thiếu tướng hải quân, một biểu tượng của nước Mỹ và một trong những người đàn ông giàu có nhất của Gilded Age, mà sự giàu có là do tàu hơi nước, đường sắt và đầu tư tư nhân và doanh nghiệp môi giới. Gia tộc Van Alens đã thành lập tuyến đường sắt trung tâm ở New York.
CHƯƠNG 1 Schuyler
Không có thời gian để thương tiếc. Trở về New York sau khi Lawrence bị giết tại Rio (che đậy của Uỷ ban bằng một cáo phó thích hợp trên tờ báo Times), Schuyler Van Alen lên kế họach. Không có thời gian nghỉ ngơi. Một năm của chuyển động liên tục, hầu như mỗi một bước đi Venators đều săn đuổi cô. Một chuyến bay đến Buenos Aires, tiếp theo đến Dubai. Một đêm không ngủ trong một quán trọ qua đêm dành cho khách du lịch ở Amsterdam, tiếp theo là chiếc giường ngủ trong 1 giảng đường ở Bruges.
Cô đã đánh dấu sinh nhật thứ mười sáu của mình trên tuyến xe lửa xuyên Siberi bằng 1 tách Nescaf nhạt nhẽo của cà phê và 1 số bánh quy dễ bể của Nga. Bằng cách nào đó, người bạn tốt nhất của cô, Oliver HazardPerry, đã tìm thấy một cây nến để thắp trên chiếc bánh của Nga. Cậu đã làm công việc như 1 Conduit khá nghiêm túc. Nhờ sự tính toán cẩn thận của Oliver mà họ có thể kéo dài số tiền của họ cho đến hôm nay. Hội đồng đã đóng băng sự truy cập vào tài khỏan của Hazard-Perry ngay sau khi họ rời New York.
Bây giờ là tháng tám ở Paris, và thời tiết rất nóng. Họ thấy hầu hết các thành phố là thị trấn ma : hiệu bánh, cửa hàng, và quán rượu đóng cửa trong khi chủ sở hữu bỏ trốn đến kỳ nghỉ ba tuần trên những bãi biển tại phía bắc. Những người duy nhất quanh đây là khách du lịch Mỹ và Nhật Bản, những người đổ xô đến tất cả các phòng trưng bày bảo tàng, mỗi khu vườn trên tất cả các quảng trường công cộng, bọn họ trong những đôi giày thể thao trắng và đội mũ bóng chày ở đâu cũng có không thể nào lờ đi được. Nhưng Schuyler hoan nghênh sự hiện diện của họ. Cô hy vọng đám đông di chuyển chậm chạp này sẽ làm cho cô và Oliver dễ dàng hơn trong việc phát hiện sự đeo bám của Venator. Schuyler đã có thể tự mình ngụy trang bằng cách thay đổi những đặc điểm của cơ thể, nhưng vir65c thực hiện mutatio lấy đi 1 phần lớn sức lực của cô. Cô không nói điều gì với Oliver, nhưng gần đây cô thậm chí không thể làm thay đổi nhiều màu sắc của mắt cô được.
Và bây giờ, sau gần một năm ẩn náu, họ sắp sửa lộ diện. Đây là một canh bạc, nhưng họ đã tuyệt vọng. Sống mà không có sự bảo vệ và sự hiểu biết về xã hội bí mật của ma cà rồng và nhóm người được chọn đáng tin cậy. Và trong khi không ai trong 2 người chịu thừa nhận, thì cả đều mệt mỏi vì trốn chạy.
Vì vậy, bây giờ Schuyler đã ngồi ở ghế sau một chiếc xe buýt, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài khuy đến tận cổ với chiếc quần dài mỏng màu đen và dôi giày đế bằng đen bằng đế cao su. Mái tóc sậm màu của cô được cột kiểu đuôi ngựa, và ngoại trừ một chút son bóng, cô không trang điểm gì hết. Cô ở giữa sự pha trộn của đội ngũ nhân viên phục vụ được thuê vào buổi tối. Nhưng chắc chắn sẽ có người để ý. Chắc chắn sẽ có người nghe được tim cô đang đập như thế nào, sẽ lưu ý về cách hít thở nông và nhanh của cô. Cô phải bình tĩnh. Cô phải lạoi bỏ tâm trí của mình và trở thành người quản lý khách sạn. Trong nhiều năm Schuyler đã rất xuất sắc trong việc vô hình. Lần này, cuộc sống của mình phụ thuộc vào nó. Xe búyt chở hành khách qua 1 cây cầu để đến khách sạn Lambert trên đảo Saint-Louis, một hòn đảo nhỏ trên dòng sông Seine. Lambert là 1 ngôi nhà đẹp nhất của thành phố đẹp nhất trên thế giới. Ít nhất, cô luôn nghĩ là vậy. Mặc dù nói là ngôi nhà cho trang nhã. Lâu đài thì đúng hơn, thứ gì đó giống như trong truyện cổ tích. Những bức tường đồ sộ và những mái nhà 2 mảng màu bạc bắt nguồn từ sương mù bao quanh. Nhứ đứa trẻ chơi trốn tìm trong những khu vườn kiểu cách, nơi có những cây cối được điêu khắc hình nón nhắc nhở cô về hình dáng của 1 bàn cờ. Cô nhớ 1 giàn sản phẩm tưởng tượng trong sân trong và ném những mẩu bánh mì cho những con ngỗng trên nền đất cao nhìn ra sông Seine.
Làm thế nào cô lấy lại cuộc sống trợ cấp! Tối nay cô sẽ không bước vào khách sạn riêng, lãnh địa cao quý như 1 khách mời, mà là một người đầy tớ khiêm tốn. Giống như một con chuột bò vào lỗ. Schuyler cảm thấy lo lắng, và cô cần gần như tất cả sự tự kiểm soát để giữ chúng với nhau. Tại bất kỳ thời điểm nào cô sợ rằng cô có thể la hét, cô đã rất lo lắng cô không thể ngăn hai bàn tay khỏi run rẩy. Chúng run lẩy bẩy, run rẩy trong vạt áo cô như những con chim bị mắc kẹt. Bên cạnh cô, Oliver thật đẹp trai trong bộ đồng phục của một bartender, mặc bộ vest với chiếc nơ lụa đen và những chiếc khuy áo màu bạc. Nhưng trông cậu nhợt nhạt bên dưới cổ áo bướm của mình, vai cậu căng cứng dưới chiếc áo khoác. Đôi mắt nâu lục nhạt trong trẻo của cậu vẩn đục, màu xám nhiều hơn so với màu xanh lá cây. Khuôn mặt Oliver không biểu lộ cùng nét trống rỗng, nhìn chán nản như những người khác. Cậu cảnh giác, sẵn sàng cho một cuộc chiến hoặc bỏ chạy. Bất cứ ai nhìn cậu đủ lâu có thể nhìn thấy điều đó.
Tụi mình không nên ở đây, Schuyler nghĩ. Tụi mình đã nghĩ gì vậy? Rủi ro là quá lớn. Họ sẽ tìm thấy tụi mình và tách rời tụi mình… và sau đó…phần còn lại quá khủng khiếp để suy ngẫm. Cô đã đổ mồ hôi dưới chiếc áo sơ mi. Máy điều hòa không khí đã không hoạt động, và xe buýt thì chật ních. Cô dựa đầu vào ô kính cửa sổ. Cho tới nay Lawrence đã chết được 1 năm. 445 ngày. Schuyler vẫn tiếp tục đếm, nghĩ rằng cô có thể đạt được con số kỳ diệu, nó sẽ ngừng làm tổn thương.
Đây không phải là trò chơi, mặc dù đôi khi nó cảm thấy giống như một phiên bản siêu thực kinh khủng của mèo và chuột. Oliver đặt một tay lên đầu cô để cố gắng ngăn 2 tay cô khỏi run rẩy. Những run rẩy này đã bắt đầu cách đây vài tháng, mới đầu chỉ là một chút co giật, nhưng chẳng bao lâu cô nhận ra cô đã phải tập trung bất cứ khi nào cô làm chuyện đơn giản như nhặt một chiếc nĩa hoặc mở một phong bì.
Cô biết đó là gì, và không có gì cô có thể làm về chuyện này. Bác sĩ Pat đã nói với cô lần đầu tiên khi cô đến văn phòng bà : cô là lọai người duy nhất, Dominium Cognato, người lai đầu tiên, và không thể nói được cơ thể con người của cô sẽ phản ứng với việc chuyển thành bất tử như thế nào; sẽ có tác dụng phụ, trở ngại đặc biệt đối với trường hợp của cô.
Tuy nhiên, cô cảm thấy tốt hơn khi Oliver nắm tay cô. Anh luôn biết phải làm gì. Cô dựa dẫm vào anh rất nhiều, và tình yêu của cô dành cho anh chỉ sâu sắc thêm trong 1 năm nay họ đã trải qua với nhau. Cô siết chặt tay anh, quyện vào những ngón tay cô. Máu anh chảy trong huyết quản của cô, những suy nghĩ nhanh chóng của anh là để bào đảm tự do cho cô.
Đối với tất cả mọi người và tất cả những gì họ đã bỏ lại phía sau ở New York, Schuyler đã không còn quan tâm nữa. Tất cả những chuyện đó là quá khứ. Cô đã lựa chọn và an tâm với lựa chọn của mình. Cô đã chấp nhận cuộc sống của cô dù nó là gi. 1 lần cô nhớ tha thiết cô bạn Bliss của mình, và nhiều hơn một lần muốn liên lạc với cô ấy, nhưng điều đó không thể được. Không ai có thể biết được họ đang ở đâu. Không một ai, thậm chí cả Bliss.
Có thể họ sẽ may mắn đêm nay. Vận may của họ vẫn giữ vững cho đến nay. Oh, có một vài cuộc gọi gần đây. 1 vào buổi tối ở Cologne, khi cô đột ngột muốn muốn chạy trốn khỏi một người phụ nữ hỏi đường đến nhà thờ. Illuminata đã làm tên tay sai bỏ đi. Schuyler đã thấy cảnh ánh sáng rực rỡ, nhẹ nhàng, tinh tế lúc hoàng hôn trước khi đặt phòng 1 cách nhanh nhất. Ngụy trang chỉ đi xa đến vậy thôi. Tại 1 số thời điểm, bản chất thật sự của bạn sẽ bị tiết lộ.
Đó chẳng phải là những gì mả người điều tra đã lập luận trong cuộc điều tra chính thức các sự kiện ở Rio. Rằng có thể Schuyler không phải là người được cho là.
Ngoài vòng pháp luật. Trốn thoát. Đó là cô bây h. Chắc chắn không phải cháu gái đau buồn của Lawrence Van Allen.
Không.
Theo Hội đồng, cô đã giết ông.