Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 3: Hé Lộ – Chương 34
Theo như Bliss quan tâm, cô có thể ở lại Rio mãi mãi. Buổi chiều cô lang thang trên những bãi biển tuyệt đẹp của thành phố, mặc đồ bơi cô mua tại cửa hàng của khách sạn khi bộ đồ mà cô đã mua là quá khăt khe với thành phố này.
Họ đã ở tại khách sạn Fasano tuyệt vời ở Ipanema, và mặc dù Bliss rất thích phơi nắng trên mái nhà, cô cũng rất mong muốn đi dạo bên bờ biển một mình. BobiAnne đã yêu cầu cô dẫn Jordan theo và 2 chị em đã vui vẻ bơi lội trên biển. Những người Brazil mặc những bộ bikini thiếu vải, dù hình dáng và kích thước của họ như thế nào; điều này thật tự do và có cái gì đó kinh khủng cùng 1 lúc. Bản chất Mỹ trong Bliss tin rằng những bà cụ không nên mặc đồ được buộc bằng dây da.
Tuy nhiên, cô thực sự bắt đầu tự mình tận hưởng, thư giãn trong thời tiết oi bức và quên việc họ ở Rio cho một nhiệm vụ khá nghiêm trọng. Cô đã nghe Forsyth nói chuyện với Nan Cutler, và có vẻ như Lawrence thực sự bị vướng vào 1 mớ lộn xộn. Cha mẹ cô không nói điều gì, nhưng rõ ràng họ đang bất ổn và lo lắng. Forsyth cáu kỉnh với những điều nhỏ nhặt nhất, và thậm chí BobiAnne cũng dễ bực mình. Bliss thắc mắc không biết Schuyler có bất kỳ may mắn nào liên lạc được với ông ta.
Bliss đã không thể thuyết phục được gia đình cô mang Schuyler theo với họ. (“Tuyệt đối không”, cha cô nói. “Con bé dưới sự trông nom của Charles và ta không nghĩ ông ta sẽ cho phép”). Cô làm điều tốt tiếp theo là đưa cho Schuyler đủ số tiền để đảm bảo cho 1 chiếc vé từ tài khoản cá nhân của cô. Có thể Schuyler đã ở trong thành phố rồi, nhưng cô đáng lẽ phải gọi cho Bliss khi cô đến rồi chứ, và cho đến nay Bliss không nghe được tin tức gì từ cô. Cô hy vọng Schuyler vẫn ổn. Rio không phải là nơi cho những cô gái trẻ đi du lịch một mình.
Cô cố gọi cho Dylan lần nữa, nhưng không có ai trả lời. 2 người bọn họ bắt đầu có thói quen nói chuyện với nhau mỗi tối và liên lạc với nhau suốt ngày. Cô biết khi nào anh tập yoga, khi nào anh điều trị, và khi nào anh ăn trưa. Việc anh không trả lời bất kì tin nhắn nào của cô làm cô lo lắng. Anh đang ở đâu?
Cô quay số chính của trung tâm và yêu cầu gặp nhân viên tư vấn của anh.
– Dylan hả? – Giọng nói của người trị liệu rất phấn khởi. – Cậu ta được ra viện rồi.
– Thật sao? – Đây là tin mới cho Bliss. Dylan thậm chí không hề đề cập đến việc anh đã có đủ tư cách để xuất viện.
– Ông có biết ai đón anh ấy không?
– Để xem… – Có âm thanh của những giấy tờ bị lật tung. – Ở đây nói là cậu ta được trả cho Thượng nghị sĩ Llewellyn.
Bliss cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng là cha cô đã không đề cập chuyện này với cô. Có lẽ phải có thời gian để đối chất với ông về những gì cô biết, nhưng những suy nghĩ về việc nói chuyện này ra với Forsyth đã làm cho dạ dày của cô cảm thấy nôn nao. Dylan sẽ gọi cho cô khi anh có cơ hội, cô chắc chắn rằng anh sẽ. Cô sẽ chỉ phải chờ đợi. Kế bên cô Jordan đang co người lại dưới chiếc ô, trùm khăn tắm và 1 lớp kem chống nắng. Bliss đã chế nhạo cô bé vì điều này – trút sự khó chịu về Dylan bằng cách nhạo báng em gái cô.
– Chị cũng không rám nắng – Jordan vặn lại.
– Đúng vậy, nhưng chị không quan tâm. Chị thích rám nắng.
– B, em muốn 1 ly nước trái cây dừa? Jordan hỏi, chỉ vào người bán hàng rong đang bán đồ.
– Chắc rồi. – Bliss thọc sâu vào trong túi để lấy chiếc ví, thì đột nhiên mọi thứ trở nên trắng xóa. Cô không nhìn thấy gì hết. Cô hoàn toàn bị mù, mặc dù mắt cô vẫn đang mở lớn. Đây là cảm giác lo âu, mất tự nhiên nhất – gần như là có 1 ai khác đang nhìn qua đôi mắt cô. Như thể có 1 ai đó ở trong đầu cô.
Khi tầm nhìn của cô trở lại, cô đang run rẩy.
– Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? – cô hỏi Jordan.
Mặt Jordan trắng bệch.
– Mắt của chị – chúng màu xanh dương.
Bliss có đôi mắt màu xanh lá cây, xanh như chiếc vòng ngọc lục bảo đang lấp lánh trên cổ cô.
– Em đang đùa à. – Bliss cười.
Jordan trông như đang cố gắng quyết định một cái gì đó. Cuối cùng, cô bé nói.
– Nghe này, chị phải tin rằng em đã không có lựa chọnnào khác, được không? – cô bé nắm lấy cánh tay Bliss.
– Em đang nói gì vậy? – Bliss hỏi, hoàn toàn bối rối.
Jordan chỉ lắc đầu, và Bliss bị sốc khi nhìn thấy đứa em gái gần khóc.
– Không có, không có gì đâu. – Jordan khụt khịt.
Bliss ghì lấy cô bé. – Thôi nào, bé cưng.
– Hãy nhớ rằng chị đã thực sự như 1 người chị gái của em. – Jordan thì thầm nhỏ đến nỗi Bliss tự hỏi cô bé có thực sự nói điều đó hay cô chỉ nghe nhầm thôi.
– Cho dù em đang lo lắng về chuyện gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi, được không? – Bliss nói, ôm em gái cô thật chặt.
– Sẽ không có gì xảy ra đâu, chị hứa.