Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 2: Vũ Hội Hóa Trang – Chương 1
Những con chim bồ câu đang chiếm lấy quảng trường St. Mark. Có tới hàng trăm con, tất cả đều to, lông xám, lặng lẽ đi lại trên quảng trường, và liên tục mổ những mẩu vụn bánh mì sfogliatelle3 và bánh mì nho kẻ ô vuông mà khách du lịch vô tình để rơi. Lúc này đang là buổi trưa, dù mặt trời đã bị những đám mây che khuất, khiến thành phố như chìm trong một bức màn xám xịt, ảm đạm. Những con thuyền đáy bằng vắng khách xếp hàng dọc bến đậu, còn những người lái thuyền trong trang phục áo kẻ sọc nằm dựa vào mái chèo, chờ những vị khách còn đang ở tận chốn nào. Giờ này nước triều vẫn chưa lên nhưng người ta vẫn có thể nhận ra những vệt tối màu trên vách mặt tiền những tòa nhà ven kênh do bị thấm nước mỗi khi thủy triều dâng cao. Schuyler Van Alen chống khuỷu tay lên chiếc bàn café ọp ẹp, hai tay giữ lấy mặt, khiến chiếc cằm của cô khuất lấp trong chiếc áo cổ lọ ngoại cỡ. Schuyler là một ma cà rồng Máu Xanh, thành viên cuối cùng của nhà Van Alen, một gia tộc từng có thời bá chủ cả New York, nơi mà quyền lực và của cải của họ đã góp phần tạo dựng nên Manhattan ngày nay. Từ lâu lắm rồi, cái tên Van Alen đồng nghĩa với quyền lực, đặc quyền và các quyền bảo trợ. Nhưng đó là chuyện từ thời xa xưa, của cải của gia tộc đã hao mòn dần theo năm tháng đến nỗi mà Schuyler đã trở nên quen với cuộc sống tằn tiện hơn là hưởng thú vui vung tiền mua sắm. Nhìn bộ cánh cô đang mặc lúc này là đủ hiểu: chiếc áo cổ lọ màu đen dài quá hông, chiếc quần bó ống ngắn cũn cỡn, bên ngoài là chiếc áo jacket kiểu lính phòng không, cuối cùng là đôi bốt của dân lái môtô đã cũ sờn, tất cả đều là phế phẩm của một cửa hàng chuyên bán đồ secondhand4.
3 Sfogliatelle: một loại bánh mỳ Ý, có vỏ ngoài như những chiếc lá chồng lên nhau. 4 Đồ secondhand: đồ cũ đã dùng rồi.
Nếu bộ đồ này mà khoác lên người bất cứ cô gái nào khác thì trông chẳng khác nào miếng rẻ rách trên người một kẻ đầu đường xó chợ, nhưng khi mặc trên người Schuyler, nó lại trông như thể y phục của một thành viên hoàng gia. Bộ quần áo càng làm tôn lên dáng người mỏng manh, nhỏ nhắn của cô. Với làn da tai tái trắng ngà, đôi mắt xanh sâu thẳm và mái tóc dày sẫm màu, đen pha xanh, trông Schuyler thực sự nổi bật và đáng yêu đến mức khó tin rằng thế giới này còn tồn tại một vẻ đẹp như thế. Vẻ đẹp đó càng được nhân lên cùng với sự thánh thiện mỗi khi cô mỉm cười, dù rằng ít có cơ hội cho nụ cười ấy xuất hiện vào buổi sáng nay.
– Vui lên nào. – Oliver Hazard-Perry nói trong lúc nâng tách espresso lên gần miệng. – Dù gì thì ít ra chúng ta cũng có một kì nghỉ nho nhỏ. Cậu xem, thành phố này không tuyệt vời sao? Thôi nào, cậu phải thừa nhận chuyện tụi mình đang ở Venice sung sướng hơn cả ngàn lần so với việc bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm môn Hóa chứ.
Oliver luôn là bạn thân nhất của Schuyler kể từ khi hai người còn rất nhỏ. Đó là một anh chàng đẹp trai, cao lênh khênh với mái tóc mềm mượt, nụ cười lém lỉnh và đôi mắt nâu nhạt ấm áp. Cậu là bạn tâm giao, là đồng phạm trong mọi trò tội lỗi và, như Schuyler được biết cách đây không lâu, còn là một Conduit truyền đời của cô, một kiểu trợ lý cho ma cà rồng, một cánh tay mặt hay một kiểu người hầu cấp cao, đại loại vậy. Oliver chính là người đã giúp họ thực hiện chuyến đi từ New York đến Venice này trong một khoảng thời gian cực ngắn. Cậu đã thuyết phục ba mình cho cả hai bám càng trong chuyến công du của ông tới châu Âu.
Mặc kệ những lời động viên của Oliver, Schuyler vẫn cứ rầu rĩ. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của họ ở Venice, vậy mà cả hai vẫn chưa tìm được chút manh mối nào. Ngày mai họ sẽ bay về New York, tay trắng như lúc khởi hành. Chuyến đi này đúng là công cốc. Cô bắt đầu xé nhỏ cái nhãn trên chai Pellegrino của mình một cách cẩn thận, tạo thành những dải mỏng màu xanh. Cô vẫn chưa muốn bỏ cuộc sớm như vậy.
Gần hai tháng trước, bà của Schuyler, Cordelia Van Alen, đã bị một Máu Bạc, kẻ thù truyền kiếp của gia tộc ma cà rồng Máu Xanh, tấn công. Cordelia đã kể cho Schuyler nghe chuyện về Máu Bạc. Cũng giống như Máu Xanh, đó là những thiên thần sa ngã, bị đuổi ra khỏi Thiên Đàng và chịu kiếp sống bất tử trên trái đất. Tuy nhiên, khác với Máu Xanh, ma cà rồng Máu Bạc đặt lòng trung thành của mình nơi Lucifer, Hoàng tử Thiên Đàng đang chịu án lưu đày. Bản thân Lucifer đã từ chối tuân theo Luật lệ của gia tộc ma cà rồng, một bộ Luật nghiêm khắc chứa đầy những luân thường đạo lý và cũng là hi vọng của Máu Xanh với ước muốn một ngày nào đó, họ sẽ được trở lại Thiên Đàng. Cordelia từng là giám hộ hợp pháp của Schuyler. Cô chưa từng gặp bố mẹ mình theo đúng nghĩa: bố cô đã chết trước cả khi cô được sinh ra, còn mẹ cô rơi vào trạng thái hôn mê suốt từ lúc cô chào đời đến giờ. Trong phần lớn tuổi thơ của Schuyler, Cordelia luôn tỏ ra xa cách, nhưng bà là gia đình duy nhất của cô trên thế giới này, và dù sao đi nữa, cô thực lòng yêu bà mình.
– Bà tớ đoan chắc ông ấy ở đây. – Schuyler nói trong lúc chán chường ném mẩu vụn bánh mì về phía những con chim bồ câu đang tụ tập dưới chân bàn của họ. Cô luôn nói câu này kể từ lúc họ đến Venice. Cuộc chiến đấu với tên Máu Bạc đã làm Cordelia kiệt sức, nhưng trước khi bà cô chìm vào trạng thái “ngủ đông” (các ma cà rồng Máu Xanh sẽ tiếp tục hồi sinh trong một chu kì mới), bà đã nhắc đi nhắc lại việc đi tìm người ông mất tích của cô, Lawrence Van Alen, người mà bà tin chắc đang nắm giữ chìa khóa giúp họ tiêu diệt Máu Bạc. Trong hơi thở cuối cùng, Cordelia đã chỉ dẫn Schuyler tới Venice để tìm ông ngoại. Chính vì vậy cô mới lặn lội tới tận đây, lùng sục từng ngõ ngách trong thành phố và dọc cả những con kênh lộng gió, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của người ông mất tích.
– Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi rồi. Chẳng ai biết, thậm chí từng nghe thấy cái tên Lawrence Van Alen hay Tiến sĩ John Carver cả. – Oliver thở dài, nhắc lại cho cô nhớ hàng tá lần họ ghé qua các trường đại học, qua quán bar Harry trên phố Cipriani, hay qua từng khách sạn, villa, nhà trọ trong thành phố.
John Carver là tên mà Lawrence đã mang trong suốt thời gian gia tộc định cư tại Plymouth.
– Tớ biết mà. Tớ còn đang nghĩ có khi ông thậm chí không tồn tại. – Schuyler đáp lại.
– Có thể bà cậu đã nhầm. Bà quá yếu, mất phương hướng và cảm thấy bối rối nên không rõ phải chỉ cậu đi tới đâu. – Oliver gợi ý – Chuyến đi này chẳng khác nào đi săn ngỗng trời vậy.
Schuyler cũng từng nghĩ tới giả thiết này. Có lẽ Cordelia đã nhầm lẫn, và có thể Charles Force, thủ lĩnh hiện thời của gia tộc ma cà rồng, đã đúng về mọi chuyện. Nhưng nỗi đau mất bà đã ảnh hưởng quá nhiều tới Schuyler. Cô vẫn nung nấu quyết tâm thực hiện di nguyện cuối cùng của người bà quá cố.
– Tớ không nghĩ vậy đâu, Ollie. Nếu cứ như cậu nói thì tớ đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Nhưng tớ phải tìm bằng được ông ấy. Tớ phải tìm ra ông ngoại. Cứ nghĩ lại những điều Charles Force đã nói, tớ lại cảm thấy bị tổn thương…
– Ông ta nói gì? – Oliver hỏi. Schuyler đã từng đề cập đến cuộc nói chuyện giữa cô và Charles Force trước khi hai người rời New York nhưng không thực sự đi sâu vào chi tiết.
– Ông ta nói… – Schuyler nhắm hai mắt, nhớ lại cuộc đối mặt căng thẳng giữa hai người.
Hôm đó cô tới bệnh viện thăm mẹ. Allegra Van Alen vẫn cứ đẹp và xa cách như bao lần cô tới thăm bà. Kể từ sau khi Schuyler chào đời, mẹ cô vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê như vậy, lơ lửng giữa cái chết và sự sống. Schuyler không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa khi bắt gặp vị khách trong phòng bệnh của mẹ cô. Charles Force đang quỳ gối bên cạnh giường mẹ cô nằm, nhưng ngay khi nhìn thấy Schuyler, ông ta nhanh chóng đứng dậy và lau mắt. Bỗng nhiên, cô cảm thấy thương hại người đàn ông này. Chỉ mới tháng trước thôi, cô vẫn tin rằng ông là hóa thân của quỷ dữ, thậm chí đã buộc tội ông chính là Máu Bạc. Một sự nhầm lẫn tai hại.
Bởi Charles Force chính là Michael Trái Tim Thuần Khiết, một trong những tổng lãnh thiên thần đã tự nguyện chịu hình phạt lưu đày khỏi Thiên Đàng để giúp đỡ những người anh em của mình – những thiên thần bị đuổi khỏi Thiên Đàng trong cuộc nổi dậy của Lucifer5 và chịu hình phạt sống trên trái đất với tư cách là ma cà rồng Máu Xanh. Michael là người duy nhất chọn làm ma cà rồng chứ không phải bị trừng phạt mà biến thành. Mẹ Schuyler, Allegra Van Alen, là ma cà rồng thứ hai cùng chung đặc điểm này. Allegra chính là Gabrielle Thanh Khiết, còn được biết đến với cái tên Gabrielle Đoan Chính. Từ xa xưa, Michael và Gabrielle đã luôn là một đôi. Họ là một cặp sinh đôi bị giới hạn máu với nhau, trong chu kỳ này cả hai được tái sinh trong vai anh trai và em gái.
5 Lucifer: tên gọi của Satan trong Thiên Chúa giáo.
Mối quan hệ dựa trên giới hạn máu thực chất là một lời thề bất tử giữa các ma cà rồng Máu Xanh, nhưng Gabrielle đã chối bỏ lời thề đó với Michael khi kết hôn với thần linh quen thuộc loài người của mình, chính là ba của Schuyler.
– Cô có biết lý do mẹ cô chìm vào hôn mê không? Nói đúng hơn là lý do khiến cô ấy đã chọn cuộc sống mê man này? – Charles hỏi Schuyler.
– Bà ấy đã thề rằng sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ ai làm thần linh quen thuộc nữa sau khi ba tôi qua đời. Cordelia nói đó là vì mẹ không muốn sống nữa.
– Nhưng cô ấy không chết vì cô ấy là một ma cà rồng bất tử. Cô ấy vẫn sống… -Charles cay đắng tiếp lời – …nếu người ta thực sự coi đây là “sống”.
– Đó là lựa chọn của bà ấy. – Schuyler nói bằng một giọng đều đều. Cô không thích giọng điệu phán xét trong lời nói của Charles.
– Lựa chọn…- Charles nguyền rủa – Một khái niệm lãng mạn làm sao, nhưng chẳng có chút nghĩa lý gì hết. – Ông ta quay về phía Schuyler – Tôi nghe nói cô sắp đi Venice.
Schuyler gật đầu đáp lại:
– Ngày mai chúng tôi bay. Tôi đi để tìm ông ngoại tôi.
Bà cô đã nói rằng con gái của Gabrielle được cho là có khả năng cứu rỗi linh hồn của tất cả bọn họ. Và chỉ có ông cô mới biết cách đánh bại bọn Máu Bạc. Ông sẽ giúp cô.
Cordelia giải thích rằng trong suốt chiều dài lịch sử kể từ khi ma cà rồng tồn tại trên trái đất, Máu Bạc luôn săn lùng Máu Xanh, hút cạn máu và ký ức của họ. Cuộc tấn công cuối cùng mà người ta còn nhớ đến xảy ra ở Plymouth. Khi đó gia tộc ma cà rồng đang trong thời kỳ đầu ổn định cuộc sống tại Tân Thế giới. Bốn trăm năm sau, tại thành phố New York, khi Schuyler vừa mới bắt đầu năm học thứ hai bậc Trung học tại Trường Duschesne ít lâu thì các cuộc tấn công lại tái diễn. Nạn nhân đầu tiên chính là bạn học của cô, Aggie Carondolet. Ngay sau cái chết của Aggie, số người bị tấn công ngày một tăng lên. Điều khiến Schuyler bận tâm nhất chính là những con mồi mà Máu Bạc săn lùng đều là những ma cà rồng trẻ. Giai đoạn từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi luôn là quãng thời gian khó khăn đối với Máu Xanh. Đây là thời kỳ mà họ yếu đuối nhất, trước khi thực sự kiểm soát được sức mạnh của mình.
– Lawrence Van Alen đã bị trục xuất khỏi Ủy Ban, ông ta là kẻ bị lưu đày. -Charles Force nói. – Cô sẽ chẳng tìm được gì ở Venice ngoài nỗi thất vọng và chán chường. – Charles lạnh lùng tuyên bố.
– Tôi không quan tâm – Schuyler chỉ biết cúi đầu lặng lẽ. Cô nắm chặt lấy gấu áo len, vặn nó thành những vòng xoắn. – Ông vẫn không chịu thừa nhận rằng Máu Bạc đã quay trở lại. Và chúng đã tấn công rất nhiều người trong chúng ta.
Vụ tấn công mới nhất xảy ra ít ngày sau tang lễ của bà cô. Summer Amory, người vừa mới làm lễ ra mắt giới thượng lưu vào năm ngoái, được người ta tìm thấy, bị hút cạn máu, trong một căn hộ thuộc tòa cao ốc Trump. Phần tàn bạo nhất của bọn Máu Bạc chính là ở chỗ chúng không khiến người ta chết mà đẩy nạn nhân vào số phận thê thảm hơn nhiều so với cái chết. Luật lệ của ma cà rồng công khai nghiêm cấm tất cả các ma cà rồng thực hiện nghi lễ Caerimonia Osculor, còn được gọi là Nụ hôn Thần Thánh trên chính đồng loại của mình. Để thực hiện Caerimonia, các ma cà rồng phải tuân theo những quy định nghiêm ngặt. Luật không cho phép họ hút cạn máu ngay cả đối với một con người.
Nhưng Lucifer và các môn đệ của ông ta đã phát hiện ra rằng nếu thực hiện Nụ hôn trên các ma cà rồng thay vì thực hiện trên con người sẽ làm cho họ mạnh lên gấp nhiều lần. Máu Đỏ chỉ có một kiếp sống duy nhất trong khi Máu Xanh nắm giữ trong dòng máu của mình ký ức của một kiếp sống bất tử. Máu Bạc không chỉ hút cạn máu của ma cà rồng mà còn hút luôn ký ức của họ, khiến họ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, và tệ hơn nữa, biến họ thành nô lệ của chúng, của sự điên loạn vì chúng đã hấp thu quá nhiều các ký ức. Máu Bạc chính là một hỗn thể các kiếp sống bị giam hãm trong một cái xà lim. Vĩnh viễn. Tàn độc.
Nếp nhăn trên trán Charles Force hằn sâu hơn nữa.
– Máu Bạc đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi. Điều cô vừa nói không thể xảy ra. Phải có một sự giải thích khác cho tất cả chuyện này, và Ủy Ban đang xúc tiến điều tra tìm ra lời giải đó.
– Ủy Ban chẳng làm gì cả! Ủy Ban chẳng xúc tiến cái gì hết! – Schuyler cãi lại.
Cô biết Charles Force vẫn đang cố bám vào cái dấu tích lịch sử khi ông ta đánh bại Lucifer, lúc đó được biết đến với cái tên Caligula – ông Hoàng Máu Bạc điên cuồng, trong trận chiến cuối cùng giữa hai phe tại Rome. Lucifer đã bị Michael tống vào Hỏa ngục bằng chính thanh gươm vàng của mình.
– Tùy cô thôi. – Charles thở dài – Tôi không thể ngăn cô đi Venice được, nhưng tôi xin cảnh báo cho cô biết Lawrence chỉ bằng một nửa người đàn ông mà Cordelia mong ông ta trở thành.
Charles nâng cằm Schuyler lên trong khi cô nhìn ông với ánh mắt đầy thách thức.
Cuối cùng ông nhẹ nhàng nói:
– Hãy cẩn trọng, con gái của Allegra.
Schuyler rùng mình khi nhớ lại sự đụng chạm ấy. Hai tuần vừa qua chẳng được tích sự gì ngoài việc chứng tỏ Charles Force đã đúng. Có lẽ Schuyler sẽ thôi không đặt ra các câu hỏi nữa mà cứ thế quay về New York làm một cô bé ngoan, một ma cà rồng an phận, sẽ không bao giờ nghi ngờ bất cứ hành động nào của Ủy Ban nữa. Lúc đó, có lẽ mối bận tâm duy nhất của cô sẽ là chuyện phải mặc gì trong dạ tiệc Four Hundred sắp tới tại khách sạn St. Regis. Cô thổi tung làn tóc mái, hướng cái nhìn cầu khẩn qua phía bên kia chiếc bàn, tới nơi người bạn thân nhất của cô. Oliver luôn là một trợ thủ trung thành. Cậu đã ở bên cô trong suốt cuộc hành trình, và cả trong những ngày cô lâm vào cảnh tang gia bối rối.
– Tớ biết là ông ấy ở đây, tớ có thể cảm thấy điều đó. – Schuyler nói. – Tớ ước gì chúng ta không phải rời đi ngay ngày mai.
Cô đặt cái chai lại lên bàn, lúc này trên vỏ chai hoàn toàn trơ trụi, cái nhãn đã bị bóc ra không còn một mẩu. Người bồi bàn tiến lại phía họ mang theo hóa đơn, Oliver nhanh chóng rút từ trong ví da một chiếc thẻ tín dụng trước khi Schuyler kịp phản đối.
Họ quyết định bắt một chiếc thuyền, làm một tua cuối cùng vòng quanh thành phố cổ này. Oliver giúp Schuyler lên thuyền. Cả hai dựa lưng vào cái nệm nhung cùng một lúc khiến cẳng tay của hai người chạm vào nhau. Schuyler ngay lập tức hơi dịch ra xa, cảm thấy có chút xấu hổ trước sự đụng chạm vừa rồi. Điều này quả thực mới mẻ đối với cô. Trước đây cô luôn thoải mái mỗi khi ở bên Oliver. Hồi nhỏ, họ còn từng cùng nhau ở trần, ngụp lặn trong cái hồ phía sau nhà bà ngoại cô ở Nantucket, rồi cả những buổi tối nằm ngủ bên nhau trong chiếc túi ngủ đôi nữa. Họ thân nhau như anh em ruột thịt. Vậy nhưng gần đây, Schuyler phát hiện ra rằng cô đang phản ứng lại sự có mặt của Oliver với một ý thức về bản thân mới xuất hiện mà chính cô cũng không lý giải được. Cứ như thể một sáng cô thức dậy và phát hiện ra người bạn thân nhất của mình là một cậu con trai, thậm chí rất đẹp trai nữa là khác.
Người lái thuyền đưa con thuyền ra khỏi bến đậu, bắt đầu cuộc du ngoạn trên sông nước. Trong khi Oliver lôi máy ảnh ra chụp, Schuyler cũng cố thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ. Nhưng dù thành phố này đẹp tới nhường nào, trong lòng cô vẫn ồ ạt những cơn sóng của khổ đau và cảm giác trơ trọi. Nếu không tìm được ông ngoại thì cô sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Ngoài Oliver ra cô chẳng còn ai thân thích trên thế giới này. Khi chỉ còn một mình đơn thương độc mã, liệu chuyện gì sẽ xảy đến với cô? Tên Máu Bạc đó, nếu hắn đúng là một Máu Bạc, đã tấn công cô hai lần rồi. Cô giữ chặt một tay ở cổ như thể để tự bảo vệ bản thân khỏi những cuộc tấn công trước đây. Ai mà biết được liệu hắn có quay trở lại nữa không? Và nếu vậy thì khi nào? Liệu những cuộc thảm sát có dừng lại như Ủy Ban hi vọng? Hay vẫn tiếp tục xảy ra như cô nghi ngờ, cho tới khi tất cả bọn họ bị tiêu diệt không còn một ai? Schuyler rùng mình mặc dù thời tiết lúc này không hề lạnh. Ngó sang bờ bên kia, Schuyler bắt gặp bóng dáng một người phụ nữ đi ra từ một tòa nhà.
Người phụ nữ ấy trông rất quen.
Không thể nào, Schuyler thầm nghĩ. Không thể như vậy được. Mẹ cô đang nằm hôn mê trong bệnh viện mãi tận New York cơ mà. Bà không thể nào lại xuất hiện ngay tại Italia này được. Hay là bà có thể? Phải chăng có điều gì đó về Allegra mà Schuyler không biết?
Đột nhiên, như thể nghe thấy suy nghĩ của cô, người phụ nữ quay ra nhìn thẳng vào mắt Schuyler. Đó chính là mẹ cô. Không thể nhầm được. Người phụ nữ này cũng có mái tóc vàng của Allegra, cả cái mũi quý tộc ấy, cái gò má như hình lưỡi dao ấy. Ngay cả dáng người thanh thoát và đôi mắt xanh lục bảo sáng ngời đều là của mẹ cô.
– Oliver, đó là, ôi Chúa tôi! – Schuyler thốt lên kinh ngạc, giật giật áo khoác cậu bạn. Cô điên cuồng chỉ tay về phía bờ bên kia.
– Hả? – Oliver quay lại.
– Người phụ nữ đó… tớ nghĩ đó là m… mẹ tớ! Đó, kia kìa! – Schuyler vẫn chỉ tay về phía bóng người đang chạy rất nhanh rồi biến mất vào một đám đông lúc này đang túa ra từ Điện Ducal.
– Tớ biết, tớ biết mà, nhưng… – Schuyler nói. – Nhìn kìa, lại là bà ấy kìa, đúng là mẹ tớ mà, thề có Chúa, đó chính là mẹ tớ. – Cậu nghĩ xem mình đang ở đâu chứ? – Oliver hỏi vì lúc này Schuyler chồn hết cả hai chân lên rồi. – Có chuyện gì với cậu vậy? Bám chắc vào! Sky, ngồi xuống! – Oliver lẩm bẩm dưới hơi thở – Chuyện này chỉ tổ phí thời gian thôi.
Schuyler quay lại, nhìn cậu chằm chằm.
– Cậu biết là cậu không cần đi cùng tớ mà.
Oliver thở dài.
– Phải rồi. Nói cứ như thể tự cậu sang được Venice này vậy. Cậu thậm chí còn chưa tới Brooklyn6 bao giờ. Schuyler thở hắt rồi tiếp tục quay ra, hướng cái nhìn chăm chú về phía người phụ nữ tóc vàng, cô điên cuồng muốn thoát khỏi con thuyền “rùa bò” này. Oliver nói đúng. Schuyler nợ cậu quá nhiều khi cậu chịu sang Venice với cô, và cô luôn cảm thấy khó chịu bởi cảm giác phải dựa dẫm vào cậu. Đó cũng là điều cô đang nói cho Oliver hay.
– Cậu dựa dẫm vào tớ là chuyện đương nhiên mà. – Oliver kiên nhẫn giảng giải.
– Tớ là Conduit của cậu. Nhiệm vụ của tớ là giúp cậu quản lý những chuyện trong cuộc sống dưới lốt người của cậu. Tớ chỉ không ngờ điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải trở thành đại lý du lịch của cậu, nhưng mà vậy thì sao chứ?!
6 Brooklyn: một khu nằm ngay trong thành phố New York, nơi có cây cầu Brooklyn nổi tiếng.
– Cậu đang nói về cái quái gì thế hả? – Oliver hỏi lại, mắt cậu dò dẫm dọc lối đi bên kia bờ sông, về phía Schuyler vẫn đang chỉ tay. – Người phụ nữ đó á? Cậu nghiêm túc chứ? Sky, đừng nói cậu bị mất trí nhé? Mẹ cậu đang nằm viện tận bên New York cơ mà. Hơn nữa bà ấy còn bị hôn mê. – Oliver giận dữ nói.
– Vậy thì giúp tớ đi. – Schuyler hét lên. – Tớ cần phải đi… – Giọng cô rít lên điên cuồng.
Lúc này Schuyler đã sẵn sàng. Cô nhảy khỏi thuyền lên lối đi bộ dọc con kênh bằng một bước nhảy thần diệu mà con người không bao giờ đủ khả năng thực hiện, đơn giản vì khoảng cách giữa chỗ cô đứng và chỗ marciapiede (vỉa hè -nguyên văn tiếng Ý) gần nhất cũng phải tới hơn chín mét.
– Chờ đã! Schuyler! – Oliver hét lên, loạng choạng đứng dậy. – Andiamo! Segua quella ragazza! (Nguyên văn tiếng Ý – “Nhanh lên! Đuổi theo cô gái đó!) – Cậu giục người lái thuyền bám theo Schuyler, nhưng không dám chắc con thuyền chèo tay này có phải là phương tiện tốt nhất để đuổi theo một ma cà rồng siêu tốc độ không.
Schuyler cảm thấy tầm nhìn trở nên rõ hơn, các giác quan cũng nhạy bén hơn. Cô biết mình đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức mà cô cảm giác như mọi người xung quanh đứng yên tại chỗ. Nhưng người phụ nữ kia cũng di chuyển nhanh không kém, nếu không muốn nói là còn nhanh hơn. Bà ta gần như bay ngang dọc các con kênh nhỏ chằng chịt khắp thành phố, khéo léo né tránh những chiếc thuyền máy rồi bay sang phía bờ bên kia của con sông chính. Nhưng Schuyler không vì thế mà giảm tốc độ, cả hai người họ lúc này chỉ còn là những cái bóng mờ ảo chuyển động chớp nhá ngang dọc đường phố. Schuyler nhận ra cuộc vượt đuổi này làm cô thích thú, như thể cô đang xoải những cơ bắp mà cô thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng.
– Mẹ ơi! – Cuối cùng, khi nhìn thấy người phụ nữ nhảy một bước ngoạn mục từ một ban công xuống một lối vào bí mật, Schuyler cảm thấy tuyệt vọng và gọi to thành tiếng.
Nhưng người phụ nữ không hề quay lại, bà ta nhanh chóng biến mất sau cánh cổng của một tòa cung điện gần đó. Schuyler nhảy xuống chỗ đó, thở dốc, cố bám theo người phụ nữ vào bên trong với ước muốn cháy bỏng khám phá nhân dạng thực sự của người lạ mặt bí ẩn kia.