Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 1: Máu Xanh – Chương 39
Carlyler Hotel là một khách sạn riêng biệt và thanh lịch nằm trên Đại Lộ Madison theo phong cách của một trang viên sang trọng của Anh. Một trong những khách sạn được đồn là khá xa hoa. Ngay cả máy điều hòa nhiệt độ cũng luôn ở trong tình trạng lạnh hai tư độ. Khi còn nhỏ, bà thường dắt Schuyler tới Bamelmans Bar vì Shirley Tempes. Cordelia ngồi ở quán bar và hút thuốc, uống một chai Sazerac sau một chai khác, còn Schuyler thì lặng lẽ ngồi, nhìn những con vật đang đùa nghịch trong bức tranh vẽ trên tường hay tính xem có bao nhiêu quý bà vào đây mà đội mũ và có một đóa hoa nhỏ cài trên áo. Sau đó họ tới phòng ăn chính để ăn ngon lành một bữa ăn kiểu Pháp có năm món. Từ ngày Cordelia thông báo bà “chỉ đủ” cho ngôi nhà ở Riverside Drive, thì họ tới căn hộ hai phòng ở Carlyle vào các dịp cuối tuần. Schuyler yêu cầu người phục vụ phòng mang một ít dâu tây và kem tới, đổ đầy bồn tắm xoáy nước, và ăn bữa tối thiếu dinh dưỡng của cô ở giữa những bọt bong bóng.
Chiều hôm đó, khi bước trên lối vào được lát cẩm thạch trắng Schuyler có cảm giác ngôi nhà chìm trong những cảnh vật im lìm xung quanh. Cô cố gắng gạt những suy nghĩ đau đớn về Jack Force và cuộc gặp gỡ
nhục nhã với bố cậu ta ra khỏi tâm trí. Bliss yêu cầu cô và Oliver tới đây để gặp cô ấy mà không hề giải thích tại sao. Oliver đã ngồi trong một góc hoàn toàn tách biệt ở quán bar.
– Manhattan à? – Cậu hỏi và cầm lấy đồ uống.
– Chắc chắn rồi – Schuyler gật đầu.
Người bồi bàn thận trọng đi đến mang theo một khay bạc và li Cocktail cho cô. Anh ta đặt một cái khay bạc đựng những quả hạnh đào Tây Ban Nha lên bàn. Schuyler lấy một quả, nhai tóp tép một cách trầm tư.
– Lạy Chúa, họ có những quả hạnh đào tốt nhất và còn cái gì nữa đây?
– Chẳng có gì giống như ở khách sạn Upper East Side đâu – Oliver gật đầu ra vẻ chính chắn – Chúng ta nên tổ chức một chuyển thưởng thức các loại quả hạch tại các quán bar trong khách sạn ở New York. Hãy so sánh giữa Regency với Carlyle với St. Regis đi.
– Ừm… Regency là sự lựa chọn tốt nhất. Họ làm món khai vị nhỏ này với ba loại khác nhau rất thú vị – đậu Hà Lan có tương, những quả hạnh đào ấm, và một loại bánh quy giòn có hạt tiêu – Schuyler nói. Regency là một trong những địa điểm nổi tiếng mà Cordelia yêu thích.
Họ uống cạn ly của mình rồi yêu cầu một ly khác. Vài phút sau, Bliss chạy vào trong quán bar, tóc cô vẫn còn ướt vì trận mưa rào. Cô ngồi bên cạnh Schuyler đối diện với Oliver.
– Hây, các bạn. Cảm ơn vì đã đến gặp mình.
– Manhattan chứ?
– Chắc chắc rồi.
Ba người họ cụng ly với nhau.
– Ừm… Mấy quả hạnh đào này ngon thật – Bliss nói khi đang thưởng thức. Oliver và Schuyler cười. – Có gì buồn cười thế?
– Không có gì. Mình sẽ nói cho cậu sau, chuyện này không quan trọng – Schuyler ra vẻ bí mật.
Bliss nhướng mày. Hai người này lúc nào cũng thế. Những trò đùa, những kí ức về tình bạn mà cô không thamgia. Thật ngạc nhiên là Dylan có thể chịu đựng được điều này.
– Thôi nào, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cậu lại muốn chúng ta gặp nhau ở đây? – Schuyler hỏi.
– Cậu ấy ở đây.
– Ai? – Oliver sốt sắng.
– Ai vào đây nữa? Dylan – Bliss trả lời.
Cô nói với họ về những chuyện cô đã khám phá được từ bố… rằng Dylan đã được thả ra… nhưng chính xác thì cậu ấy chưa được tự do như Charles Force đã nói với họ. Thay vào đó cậu ấy đang bị nhốt trong một dãy phòng ở Carlyle Hotel. Tòa án cho phép Charles Force bảo lãnh Dylan ra với điều kiện là Dylan phải chịu sự giám sát của ông ta. Bố cô nói tất cả chuyện này là một sự hiểu lầm, và lời buộc tội đã bị bác bỏ. Nhưng họ không thể hiều được tại sao Dylan vẫn bị giam giữ, đặc biệt là bởi Charles Force. Và mình đã nghe lỏm bố mình nói chuyện với Charles, về việc “họ phải tự bảo vệ chính họ” và “không để cái vị trí này tuột khỏi tay” như thế nào.
– Thật ngạc nhiên, điều đó có ý nghĩa gì nhỉ? – Schuyler băn khoăn, nhón một quả hạnh đào khác. Bliss hớp một ngụm dài từ ly của cô.
– Theo những gì mình thấy thì chúng ta chỉ có thể làm như Oliver đã nói. Bắt cóc cậu ấy. Chúng ta không thể thất bại. Sử dụng khả năng điều khiển trí óc để áp đảo tốp lính bảo vệ, Schuyler, cậu từng nói là cậu làm được điều này đúng không… sau đó đưa cậu ấy nhanh chóng ra khỏi đó, còn Ollie thì canh gác bên ngoài. Họ đang giữ cậu ấy ở phòng 1001.
– Chỉ thế thôi sao? – Oliver hỏi.
– Ừ, sao lại không chứ? Cậu chính là người nói với bọn mình là hãy suy nghĩ như mộtMaCàRồngcòn gì. – Nhưng làm thế nào chúng ta có thể lên lầu? Cậu không cần phải trở thành một vị khách đúng không? – Oliver hỏi. – Thực ra – Schuyler đột ngột nói – Đó là phần dễ dàng nhất. Cordelia và mình đã từng ở đây trước kia. Mình biết những người gác thang máy.
– Và sau đó, hãy trình diễn đi – Oliver nói rồi giơ một cánh tay lên.
Ba người rời lối vào chính bước về phía thang máy được canh gác cẩn thận.
– Hây, Marty – Schuyler nói, mỉm cười với người trực thang máy trong bộ đồng phục màu đỏ với những cái khuy bằng đồng.
– Chào cô Schuyler, gần đây không thấy cô tới đây nhỉ – Anh chàng nói và ngả mũ chào.
– Tôi biết, cũng khá lâu rồi – Schuyler nói một cách nhẹ nhàng, báo hiệu cho các bạn vào bên trong thang máy được lắp gương.
– Tầng mười hai chứ? – Marty tốt bụng hỏi.
– Không, họ… ừ… lần này hãy đưa chúng tôi lên tầng mười. Anh chắc hẳn được giữ chỗ.
– Tháng tám – Anh ta giải thích – Rất nhiều khách du lịch. Có vài show ở bảo tàng Metropolitan hay gì đó – Anh ta nhấn mạnh vào chữ MƯỜI rồi lùi một bước, mỉm cười với Schuyler và các bạn của cô.
– Cảm ơn Marty, gặp lại anh sau nhé! – Schuyler nói khi cánh cửa được mở ra.
Họ bước về cuối hành lang tới căn phòng, nhưng khi họ tới phòng 1001thì chẳng thấy người nào canh gác ở trước cửa cả.
– Kì là quá – Bliss nói – Mình nghe bố mình nói rằng tất cả cảnh sát đều gác quanh cậu ấy không rời nửa bước mà.
Schuyler gần như sắp đập tan tành ổ khóa thì cô chợt thấy cánh cửa hé mở. Cô đẩy cửa. Schuyler liếc nhìn quanh căn phòng rồi nhìn Oliver và Bliss một cách lúng túng. Ba người đã chuẩn bị cho một trận chiến vậy mà lại không có lấy dù chỉ một trở ngại. Schuyler bước vào phòng, Bliss lập tức bước theo cô.
– Dylan? – Bliss gọi.
Đây là một căn phòng rất sang trọng lại còn được trải thảm, trong phòng chiếc ti vi vẫn đang bật. Một khay đựng đồ ăn tối vẫn còn thừa, vỏ chai màu bạc chất đống bên cạnh. Giường chưa được dọn, khăn tắm còn nằm trên sàn.
– Cậu có chắc là họ nói phòng 1001 không? – Schuyler hỏi.
– Chắc chắn – Bliss gật đầu.
– Các cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra? – Oliver hỏi, nhìn bao quát căn phòng rồi cầm lấy cái điều khiển tự động để tắt ti vi.
– Dylan đã đi rồi – Bliss buồn bã nói. Cô nhớ lại những gì Charles Force đã nói với cô. Cậu ấy đang được chăm sóc… nó có nghĩa là bất cứ cái gì liên quan đến cậu đều được để ý. Cô rất bực. Phải chăng họ đã tới quá muộn để cứu cậu ấy?
– Cậu ấy trốn rồi – Oliver gật gù.
– Hoặc là ai đó, hoặc là cái gì đó đã đưa cậu ấy đi – Schuyler thêm vào.
Bliss im lặng, khuôn mặt cô trở nên khó hiểu khi nhìn cái khay thức ăn mới được ăn một nửa. Schuyler đặt bàn tay lên vai Bliss an ủi.
– Mình chắc chắn dù cậu ấy ở đâu thì cậu ấy vẫn ổn. Dylan không dễ bị đánh bại đâu. Đi thôi, hãy ra khỏi đây trước khi có ai nghĩ là chúng ta đã đưa cậu ấy đi.