Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 1: Máu Xanh – Chương 35
Vì họ chẳng thể làm gì cho Dylan ngay sau đó nên Oliver đề nghị tới thăm Kho Lưu Trữ ở tầng hầm của The Bank. Trên đường đi, cô và Oliver nói cho Bliss biết tất cả những gì mà hai người đã biết. Họ phải tiếp tục cố gắng. Cho tới lúc chẳng ai trong ba người biết làm gì, đặc biệt là từ lúc họ còn không biết cách phát âm từ Croatan.
– Thay vào đó mình có thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở Plymouth? – Oliver bất ngờ hỏi – Sky, cậu đã nói rằng Jack Force kể là một phần kí ức của anh ta bị cản trở. Một cái gì đó về Thuộc Địa Plymouth.
Kho Lưu Trữ còn vắng hơn cả bình thường, ba người bọn họ miệt mài với công việc của mình. Schuyler tìm được vài cuốn lịch sử chứng minh việc chiếm Plymouth làm thuộc địa và chuyến đi Mayflower, Bliss thì tìm được vài dữ liệu khá thú vị về các cuộc hành trình trong chuyến đi, còn Oliver thì tìm thấy một cuốn sách bọc da khổng lồ bao gồm các tài liệu dân sự. Nhưng chẳng có gì đề cập đến Croatan cả.
– Lại tìm pho mát à? – Renfield hỏi, nhìn lướt qua cái bàn của họ.
– Pho mát á? – Bliss lúng túng, trong khi Oliver và Schuyler tủm tỉm cười. – Bọn mình sẽ kể cho cậu sau – Schuyler hứa.
Một lúc sau, Schuyler và Bliss nhớ là họ có một cuộc hẹn với nhóm Stitched for Civilization để kiểm tra các bức ảnh, vậy nên họ để Oliver lại sau giờ nghỉ buổi chiều. Bức quảng cáo mới sẽ được trưng bày trên bảng quảng cáo ở Quảng Trường Thời Gian vào tuần tới, và Jonas muốn chỉ cho họ xem những bức ảnh cuối cùng mà họ chọn. Trong suốt cuộc gặp, điện thoại của Schuyler cứ kêu hoài.
– Oliver đấy – Cô nói với Bliss – Mình nghe cái đã – Schuyler xin phép ra khỏi bàn
– Gì thế? – Cô hỏi.
– Quay lại đi, mình nghĩ mình tìm được thứ gì đó – Oliver nói, giọng hứng khởi.
Khi họ quay lại Kho Lưu Trữ, Oliver chỉ cho họ cái mà cậu tìm thấy. Đó là một cuốn sách bọc da, mỏng dính.
– Nó ẩn tít mãi phía sau mấy cái giá sách này, suýt nữa thì mình bỏ qua. Đây là một cuốn nhật kí của người phụ nữ thuộc nhóm những người đầu tiên tới khai hoang ở Plymouth. Hãy xem bà ấy viết gì này… Hai người đọc các trang sách, về cuộc hành trình băng qua biển, về sự thành lập thuộc địa, cuộc hành trình của chồng bà ấy tới Roanoke, và cả sự kiện cuối cùng rất điên cuồng. Văn phong gần như là không thể hiểu được, cứ như thể người viết quá sợ hãi không dám viết ra các từ ngữ trên trang giấy. Nhưng nó đây rồi.
CROATAN.
– Một từ đơn, được viết trong một tin nhắn trên một cái cây – Oliver ngâm nga
– Chúng ở đây. Chúng tôi không an toàn.
– Chuyện này đã từng xảy ra trước đây – Schuyler nói- Đó là điều mà Jack đã nói với mình. Nó cũng xảy ra sau đó. Nó chắc hẳn là cái mà bà ấy đang nói tới. Họ sợ nó.
– Cậu nói đúng. Croatan phải mang ý nghĩa gì đó… họ sợ nó. Đây chính là chìa khóa – Oliver khẳng định. – Croatan… – Bliss ngẫm nghĩ, từ này vang lên như một tiếng chuông báo động trong kí ức của cô – Mình nghĩ mình đã nghe từ này ở đâu đó.. Trán cô nhăn lại – Bà ấy nói về Roanoke. Cậu có nhớ Roanoke không? – Thực sự mình không giỏi về lịch sử đâu – Schuyler bối rối – Nhưng sẽ có việc gì đó để làm với một thuộc địa bị biến mất đúng không?
– Thuộc Địa Bị Biến Mất – Oliver tán thành – Thật không hiểu tại sao điều này lại không nảy ra trong đầu mình trước đây chứ. Nó là một thuộc địa đầu tiên được ổn định một vài năm trước Plymouth. Tuy nhiên tất cả đã biến mất. Chẳng có gì rời khỏi thuộc địa.
– Đúng rồi. Tất cả họ đều chết, nhớ không? Chưa từng có người nào biết được chuyện gì đã xảy ra với họ. Nó là một bí ẩn không giải đáp trong lịch sử nước Mỹ- Bliss bổ sung – Giống như cái chết của tổng thống John F Kenedy, vị tổng thống thứ ba mươi lăm của Mỹ ấy.
– Chắc hẳn họ là cácMaCàRồng- Oliver khẳng định.
– Và tất cả đều bị giết. Ít nhất thì Catherine Carver đã nghĩ vậy – Schuyler gật đầu tán thành. – Tất cả chỉ có từng này trang sao? – Schuyler hối thúc.
– Còn một trang nữa – Oliver nói rồi chỉ cho họ trang cuối cùng của cuốn nhật kí – Về một cuộc bầu cử nào đó. Đây, bà ấy viết: ” Chạy trốn hay Ở Lại”. Chà, chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Họ ở lại. CácMaCàRồngđã ở lại. Chúng ta sẽ không ở đây nếu họ không làm thế. Myles Standish… dù cho ông ta là ai thì chắc hẳn ông ta đã chiến thắng.
– Không nói gì về Croatan, hoặc Roanoke hay cái gì khác à? – Bliss hỏi, cầm quyển nhật kí lật qua lật lại. – Không, chỉ có thế thôi. Quyển nhật kí này kết thúc ở đây. Có vẻ như vài trang đã bị xé mất và có ai đó không muốn chúng ta biết về nó hoặc về cái gì đó. Nhưng mình đã tìm thấy một thứ. Nhìn này, có một danh sách ghi chép lại những người từng mượn nó. Họ nhìn vào chỗ Oliver đang chỉ. Một danh sách vàng lẫn lộn tên của cácMaCàRồngđã từng mượn cuốn nhật kí.
– Hầu hết bây giờ họ hoặc quá già hoặc đã không còn trên thế giới này. Nhưng hãy nhìn cái tên cuối cùng. Schuyler nhìn kĩ vào danh sách người mượn. Chữ kí cuối cùng bao gồm ba chữ cái được viết rất tinh vi và nhã nhặn. CVA. 12/24/11
– Dù là ai đã mượn cuốn sách này vào năm 1911 thì điều đó có nghĩa họ…
– Bây giờ phải trên 100 tuổi rồi – Bliss ngắt lời – Làm sao chúng ta biết được họ có còn trong chu kì hay không chứ?
– Có thể đấy. Dù gì thì nó cũng là cơ hội duy nhất chúng ta có được – Oliver nhắc nhở. – CVA là ai nhỉ – Bliss thắc mắc – C… V… A…?
– CVA – Schuyler nhắc lại. NHững chữ này nghe quen quen, nét chữ khẳng khiu – Đây là những chữ cái đầu tiên của bà. Mình chắc chắn.
– Cậu nghĩ là bà cậu mượn cuốn sách này? Có thể bà ấy biết gì về nó chăng? – Bliss hỏi. Schuyler nhún vai:
– Mình không biết, nhưng mình có thể hỏi bà.
– Khi nào bà ấy trở về từ Nantucket (*)? – Oliver sốt ruột.
– Ngày mai. MÌnh phải dùng bữa trư với bà ở Lồng Kính. Mình gần như đã quên mất.
– Vậy là… Oliver này, cái thứ được gọi là Croatan này chính là điều bí mật đứng sau cái chết của Aggie, phải không – Bliss hỏi.
– Mình nghĩ thế – Oliver gật gù – Mặc dù mình vẫn không biết nó là cái gì.
– Nhưng dù cho chúng ta có tìm ra thì vẫn chẳng làm được gì để giúp Dylan cả. Dù cho Croatan đã giết Aggie, thì bằng cách nào chúng ta chứng minh được là Dylan không làm việc đó? Làm sao chúng ta chứng minh cậu ấy vô tôi? – Bliss vẫn băn khoăn.
– Chúng ta không… – Oliver bối rối – Ý mình là, cậu không thể… MÌnh không biết mình có thể giúp được bao nhiêu.
– Ý cậu là gì? Cậu đã giúp rất rất nhiều mà- Schuyler an ủi. Cô nhìn Oliver một cách ngưỡng mộ làm cậu đỏ bừng mặt.
– Nghiên cứu, ừ. Hiện tại như thế là đủ, nhưng mình không thể giúp gì cho kế hoạch đó. – Kế hoạch gì? – Bliss bật cười hỏi.
Trong một giây trông Oliver thật nghiêm trang và đầy ẩn ý. Cậu nói hết sức trôi chảy:
– Chúng ta sẽ hành động để pháp luật phải làm việc cho chúng ta. Nó không… Cậu cần nghĩ như cácMaCàRồng. Chúng ta sẽ không thể làm cho bất kì ai tin rồi thả Dylan ra dựa trên những gì chúng ta biết được. Vì vậy chúng ta phải làm một cái gì đó… – Oliver nhìn lên vẻ tư duy.
– Cái gì?
– Bắt cóc cậu ấy.
(*) Nantucket: một hòn đảo dài 48,3 km, nằm ở phía nam Cape Cod, Massachusetts, Hoa Kì.