Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng 1: Máu Xanh – Chương 29
Schuyler tin những gì Jack đã nói với cô là đúng. Cậu nói với cô về cách họ tìm thấy Aggie ở câu lạc bộ, máu trong người bị rút cạn, giống như một Máu Đỏ sau khi bị bệnh lao phổi ở giai đoạn cuối, chỉ trừ có một điều là chuyện này lại xảy đến với một người trong số họ. Giống như họ biến con người thành nạn nhân. Jack giải thích rằng trong khiMaCàRồngvẫn tuân thủ theo Luật Lệ – không có một con người nào chết vì bị hút máu trong suốt nhiều thế kỉ, tuy nhiên những kẻ đang săn lùngMaCàRồnglại chẳng có phong cách hiệp sĩ chút nào.
Sau đó cậu kể cho cô nghe về một cô gái nào đó chết ở Connecticut mùa hè vừa rồi. MộtMaCàRồngkhác. Cô gái đó là học sinh năm hai trường Hotchkiss, họ đã tìm thấy cô ta trong tình trạng giống như Aggie. Không những vậy còn có một nam sinh mười sáu tuổi trường Choate chết ngay trước khi năm học bắt đầu. Lại một lần nữa máu của cậu ta bị rút sạch ra khỏi cơ thể. Cái chết của Aggie chỉ là trường hợp gần đây nhất mà họ biết. Jack chắc chắn Những Người Cao Tuổi đang che giấu chuyện gì đó, và cậu cương quyết tìm cho ra đó là cái gì.
– Tại sao mình lại có cảm giác như trước đây mình đã thấy chuyện này, như mình đã từng sống vào thời điểm đó? Hiềm một nỗi dường như có cái gì đó đang ngăn chặn các kí ức của mình, đang cố can thiệp vào chuyện này. Dù vậy chúng ta vẫn cần được biết. Chúng ta cần biết chuyện gì đang xảy ra với chúng ta. Và tại sao những người chết đều nằm trong độ tuổi như hai đứa mình. Cậu giúp mình chứ? – Jack hỏi.
Schuyler gật đầu.
– Chúng ta cần tìm ra cách để dừng chuyện này lại. Vì Chúng. Chúng ta không thể sống trong bóng tối như hiện nay được. Những Người Cao Tuổi nghĩ là nó sẽ rời đi, nhưng nếu nó không bỏ đi thì sao? Mình muốn được chuẩn bị cho chuyện này, dù cho nó có là gì đi nữa.
Trông Jack như đang bị kích động và rất giận dữ, Schuyler không thể giúp được gì nhưng cô có thể đưa tay vuốt nhẹ lên má cậu. Jack nhìn cô chăm chú.
– Sẽ rất nguy hiểm. Mình không muốn kéo cậu vào chuyện này, có thể cậu sẽ hối hận đấy.
– Mình không quan tâm – Schuyler lên tiếng – Mình đồng ý với cậu. Chúng ta phải tìm ra nó là cái gì. Và tại sao chúng ta lại là nạn nhân của nó.
Jack kéo Schuyler gần hơn đến nỗi cô có thể cảm nhận được tim cậu đang đập thình thịch bên trong lồng ngực. Thật ngạc nhiên là cô có thể bình tĩnh và tập trung như thế này – giống như đây là nơi duy nhất trên thế giới cô thuộc về. Jack cúi xuống, mũi cậu nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi Schuyler, cô khẽ ngửa cằm lên để đón nhận nụ hôn. Khi môi họ gặp nhau, khi lưỡi họ chạm vào nhau hai người đều có cảm giác giống như đang hôn nhau ở một trăm nơi khác nhau, giờ đây ý thức của Schuyler ngập tràn không chỉ những hình ảnh mới mà còn có cả những kí ức xa xưa. Cậu hôn cô và tâm hồn họ tan vào nhau theo một giai điệu vượt thời gian..
– Quả là một bức tranh đẹp.
Jack và Schuyler rời nhau ra. Mimi Force đang đứng ở đằng trước hai người, vỗ tay một cách chậm rãi. – Mimi, không cần phải thế đâu – Jack lạnh lùng nói. Schuyler đỏ bừng mặt. Tại sao cô em gái của Jack lại nhìn cô chằm chằm như thế… giống, giống như, giống như là cô ta đang ghen! Như vậy chẳng phải rất kì quái và khác thường sao? Cô bỏ lỡ điều gì ở đây à? Mimi là cô em gái sinh đôi của Jack cơ mà.
-Giađình Llewelly đã về. Phá bĩnh hai người chút mà. Tôi đến để báo cho hai người. Chúng ta tốt nhất nên biến khỏi đây. Jack và Schuyler theo Mimi tới cầu thang gác phía sau, nơi đây hiện có tới hàng tá các cô các cậu đang đổ ra ngoài, mang theo những chiếc túi và xì xào bàn tán với vẻ thích thú.
– Chết tiệt! Mình lại quên mang túi rồi! – Mimi rủa thầm – Còn cả chai nước thơm nữa chứ – Cô than vãn khi ra tới cổng. Bảo vệ của tòa nhà kinh hãi khi bắt gặp sự xuất hiện ồ ạt của rất nhiều thanh niên thiếu niên đổ ra ngoài, một vài trong số chúng tay còn mang những chai bia và ly cocktail trên tay. Anh ta há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhóm người giải tán, còn Mimi chạy ra chỗ xe của họ đang đỗ.
– Jack, anh có lên không? – Mimi hỏi, quay lại với vẻ sốt ruột. – Cậu đi à? – Schuyler hỏi.
– Ừ. Mình sẽ giải thích sau, được chứ? – Jack nói, khẽ bóp nhẹ tay cô. Sau đó cậu đi.
Schuyler lắc lắc đầu. Không. Tại sao cậu phải đi? Cô muốn cậu luôn ở bên cô, không chạy tới những nơi không có cô. Môi cô vẫn còn cảm giác êm dịu về nụ hôn của cậu, hai mái cô đỏ hồng vì những sợi râu lởm chởm của Jack cọ vào.
– Đừng như thế nữa. Hãy nhớ những gì mình đã nói. Phải cẩn thận. Đừng đi tới bất cứ đâu mà không có Xinh Đẹp. Schuyler lặng lẽ gật đầu. Khi sắp quay đi, cô vươn người chộp lấy cánh tay Jack. – Jack.
– Sao?
– Mình… – Cô ngập ngừng. Cô biết cô muốn nói với cậu điều gì, nhưng cô không thể thốt nên lời. Mọi thứ như trống rỗng. Jack đặt một tay lên trái tim mình và gật đầu.
– Mình cũng có cảm giác như thế về cậu. Sau đó cậu quay đi và biến mất trong chiếc Town Car, chiếc xe vút đi mang theo hai anh em họ.