Đọc truyện Gia, Thiếu Dạy Dỗ – Chương 48: Vội vã chạy như bay
Ngoài phòng mặt trời đã cao ba sào, trong phòng hai cô gái xinh đẹp đang an tường một giấc ngủ dài đằng đẵng.
Mình quên chuyện gì rồi sao, vì sao toàn thân sẽ vô lực như vậy? Giật mình một cái, Đan Vận Hi đột nhiên mở mắt ra, đầu đau đớn choáng váng một trận, ở trong phòng khách thản nhiên lướt nhìn rồi đọng lại, trì độn hai giây mới mạnh mẽ mở mắt ra nhìn về phía đồng hồ báo thức ——
9: 50!
“A a a a a a!” Đan Vận Hi ôm đầu thét chói tai.
“Ầm ỹ.” Du Niệm ở trên thảm trải sàn chuyển người rồi lại tiếp tục ngủ.
“Đứng lên! Mau đứng lên!” Đan Vận Hi giờ không rảnh để nghĩ nhiều, liều mạng lắc đẩy Du Niệm, hôm nay phải khởi hàng đi đảo Gia Bố, mà thời gian con thuyền khởi hàng là mười giờ! Thủ tục uy định trận đấu rất nghiêm khắc, muộn 1 phút đều sẽ bị cấm thi, 10 phút tới bến tàu hoàng gia, không có khả năng nha!
Mở di động ra, hết pin tắt máy! Lục trên người Du Niệm, cũng hết pin tắt máy, thôi chết rồi!
“Tại sao có thể như vậy?!” Đan Vận Hi có chút tuyệt vọng túm đầu, làm sao có thể ngủ quên cơ chứ?!
“Chà, fastfood có độc.” Du Niệm nhàn nhã đứng lên vuốt tóc, không chút để ý nói.
Đan Vận Hi phiền chán cơ hồ muốn cắn chết cô, đừng biểu hiện bình tĩnh như vậy, phải biết rằng tụi cô cản không nổi ý nghĩ con thuyền đúng giờ sẽ khởi hành tới đảo Gia Bố, số người trong trận đấu đã muốn được ủy ban kí qua, thiếu một người sẽ bị trừ điểm tập thể, sẽ bôi đen Bautis hay thậm chí là công quốc Thụy Bỉ Tư! Đây chính là trận đấu khi bắt đầu lên thuyền đã bị truyền thông trực tiếp toàn thế giới chú ý đó!
“Đi thôi.” Du Niệm đứng lên, bình tĩnh vuốt nếp nhăn trên làn váy.
Đan Vận Hi đáng thương nhìn Du Niệm, “Đi kiểu gì vậy má?”
“Cô không muốn tham gia trận đấu sao?” Du Niệm lạnh nhạt mỉm cười.
Đan Vận Hi may mắn được kiến thức tầng hầm của Du Niệm, căn phòng chứa xe thể thao số một thế giới, trước ánh đèn sáng rực trong nháy mắt thiếu chút nữa làm mù ánh mắt cô.
“Đi lên.” Du Niệm trực tiếp mở cánh cửa chiếc xe không có nhãn tước sĩ ở gần cửa nhất.
Đan Vận Hi có chút hoài nghi nhìn Du Niệm, “Hay để tôi lái đi.” Nếu cô lái, nói không chừng có thể đuổi tới bến tàu trước khi hết thời gian, tuy rằng thuyền đã sắp lên đường nhưng mà hướng uỷ ban thuyết minh nguyên nhân một tí, có lẽ sẽ nguyện ý cho tụi cô một con thuyền bé vượt theo thuyền lớn.
“Cô mà cứ dong dài, tôi sẽ không đi.” Du Niệm tao nhã vứt cái xem thường.
Đan Vận Hi lập tức nhảy vào trong xe, dây an toàn vừa mới cài, thân mình liền mạnh mẽ ngã vào chỗ ngồi, quán tính làm cho đầu cô bị chấn động lớn.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vượt qua nhanh chóng, Đan Vận Hi khó có thể khống chế trừng lớn hai mắt, nhìn mỗi chiếc xe xinh đẹp bị vượt qua trên một con đường lớn, đúng là giờ cao điểm dễ bị kẹt xe, Du Niệm lại một chút giảm tốc độ cũng không có, ngược lại càng ngày càng phóng nhanh, nhìn Du Niệm nhanh chóng chuyển động tay lái, gắt gao đạp chân ga, rất nhanh hiện lên một lượng xe chạy dày đặt, Đan Vận Hi không khỏi trừng lớn con mắt như đang gặp quỷ.
“A a a a a ——” Đan Vận Hi nhìn trước mắt đã rẽ đường đột nhiên xuất hiện thêm hai chiếc xe lớn chạy gần song song, ở giữa là giữ lại một cái khe không đủ một chiếc xe chạy qua, giữa hai hàng xe và những chiếc xe khác cũng không thể cho xe tụi cô có thể chen chân, nhưng mà Du Niệm không chút nào không có ý muốn dừng lại, mắt thấy ngay rẽ ngoặt sẽ hung hăng tông phải, không khỏi thét chói tai ra tiếng.
Khóe miệng Du Niệm uốn cong, mạnh mẽ chuyển động tay lái, chỉ thấy xe nghiêng một cái, thân xe nghiêng gần sáu mươi độ chạy nhanh giữa hai chiếc xe song song.
“A a a a a ——” còn có thể kích thích hơn chạy xe đua chạy như bay tới tận chân trời khiến Đan Vận Hi ức chế không được mà hét lên, cả người như bạch tuộc gắt gao bám chắt vào ghế dựa, giời ạ La Sinh Nhược Du Niệm cô còn có thể trâu bò nữa hay sao? Cô muốn ói ra hồn đạm*!
*Hồn đạm: Từ này mà dịch theo baike thì nghe khá mơ hồ, thế nên nếu các bạn từng xem manga thì hãy tưởng tượng ra một hồn ma chui ra từ họng của một nhân vật, icon thể hiện sự bất lực sợ hãi )))))
Một đường thu hoạch vô số huýt sáo và tiếng mắng, xe thể thao màu lam nhạt kiên cường ở giờ cao điểm của xe cộ từ lộ trình 30 phút giảm còn một nửa.
Bến tàu Bautis hoàng gia.
Không khí có vẻ có chút vội vàng xao động và bất mãn.
Đồng hồ báo thức đã chỉ đến số 10, kim phút đã muốn chỉ tới số 2, vượt qua thời gian cố định khởi hàng.
“Cho dù là thất tịch Bautis, cũng quá đủ rồi?” Bố Lý Tạp Tạp không kiên nhẫn ra tiếng, thế nhưng vì hai ả kia mà muốn phá hư quy định cho tới nay sao? Muốn cũng đừng nghĩ.
“Đúng vậy, như vậy đối với học sinh từng bị cấm thi vì đến trễ nói thật ra rất không công bằng.” Âu Dương Minh Thiến ra tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, cho dù trong đó có một người là Thất Tịch điện hạ, cũng không thể bởi vậy mà chậm trễ hành trình trận đấu, 10 phút, cũng quá rồi…”
“…”
Người bất mãn rất nhiều, đám người Khúc Quyến Sí hai mặt nhìn nhau, nhìn cách đó không xa trống rỗng càng phát ra phiền chán, tắt máy tắt máy, vẫn là tắt máy! Đáng chết!
“Lên thuyền.” đế vương Bautis ra lệnh một tiếng, ai dám phản đối, Côi Dạ Tước muốn đi tìm mọi người nhưng lại bị Đan Khương Hằng cấm, bọn họ hiện tại đại biểu là toàn bộ Bautis, toàn bộ công quốc Thụy Bỉ Tư, không có tư cách một mình rời khỏi đơn vị, cũng không có tư cách bốc đồng.
Nhìn thuyền dần dần rời xa bến tàu, khóe miệng Âu Dương Minh Thiến gợi lên mỉm cười thắng lợi.
Con thuyền to lướt qua xinh đẹp xanh miết sau lưng cửu liên nhai* Hải Ưng, mảng nước biển lớn ảnh ngược thành màu xanh biếc, sóng biển đập trên đá ngọc, cuối cùng hóa thành bọt hòa tan vào nước biển.
*Cửu liên nhai: Nhai là vách núi, liên là liên tục, cửu là số chin, đây là 9 vách núi nối tiếp nhau.
“Grừ—“ tiếng xe dồn dập vượt qua cả ca-nô và tiếng sóng biển.
“Tiếng gì vậy? Xe?”
“Bớt mói giỡn đi, nơi đây là cửu liên nhai đó! Làm sao có thể có xe?” Tuy rằng nói như vậy, nhưng là mọi người vẫn là không khỏi tập trung đến sườn thuyền nhìn ngay phương hướng phát ra âm thanh.
“Phanh!” Một chiếc xe màu xanh nhạt đột nhiên từ trong lùm cây dày đặc nhảy ra, dưới cái trợn mắt há hốc mồm của mọi người mà chạy ra khỏi vách núi, ở không trung vẽ ra độ cong sáng lạn, bóng ma hạ thấp dần, số người tập trung ở boong tàu của sườn thuyền thất kinh tản ra.
“A a a a a —— “
“Rầm!” Xe vững vàng dừng ở boong tàu phát ra một tiếng chấn vang.
Mọi người kinh ngạc nhìn chiếc xe từ trên trời giáng xuống, thẳng đến một hồi lâu cửa xe chậm rãi mở ra, Đan Vận Hi chân nhuyễn chật vật từ trên ghế phó điều khiển lết ra, banh hình chữ đại nằm ở trên boong tàu, mọi người mới hoàng hồn đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Tiểu Hi.” Đan Khương Hằng bước nhanh ôm Đan Vận Hi đứng lên.
Toàn bộ sắc mặt của Đan Vận Hi trắng như xác chết, miệng sắp sùi bọt mép, dạ dày cuồn cuộn lợi hại, mồ hôi chảy đầy mặt, Đan Vận Hi điện hạ cô một đời anh hùng lẫy lừng và hình tượng chói lọi liền hủy ở trên tay Du Niệm! La Sinh Nhược Du Niệm, cô ta quả nhiên là tử địch của cô! Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết a a a a a! Nôn ——
Bên kia, nhận ra đây là xe hắn thiết kế Côi Dạ Tước bước nhanh đi ra từ đám người, vừa vặn nhìn thấy Du Niệm mở cửa xe, khác với Đan Vận Hi chật vật như muốn rụng chết, cả người Du Niệm thần thanh khí sảng, giống nhau vừa mới làm cái gì khiến cô vận động cao hứng như vậy.
Du Niệm nhìn hắn, khóe miệng nhướn lên nụ cười, trong đôi mắt là sự dịu dàng quyến luyến hắn quen thuộc “Tước.”
Nội tâm kích động, hắn tiến lên từng bước, lại không ngờ một cái ôm ấp nhanh hơn hướng cô rộng mở, đem cô ôm vào lòng.
“Ngu ngốc! Ai cho cô dùng phương thức này lên thuyền?!”