Bạn đang đọc Giả Thành Thân Xong Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ FULL – Chương 66: Hồng Thủy Mãnh Liệt
Lúc này ở trong đại trướng, Lý Hoài mặt không đổi sắc nghe Lý Du nói chuyện tu sửa đê đập sự, trong lòng ngược lại thật bội phục công phu xã giao ngoài mặt của Lý Du.
Hắn ta dù thân tại Võ Xương, nhưng tuyệt đối không thể không biết chuyện phát sinh trong cung.
Bào đệ thân gánh điềm dữ, bị phụ hoàng chán ghét vứt bỏ, mẫu phi lại bị canh giữ, hắn đến Võ Xương vốn là lập công chuộc tội, hiện nay tình cảnh càng xấu hổ, không biết một ngày nào đó có nhận được chiếu thư gỡ bỏ chức quan của hắn từ phụ hoàng hay không.
Bây giờ “Kẻ cầm đầu” đang ở trước mắt, Lý Du còn có thể bộ dáng cung kính, huynh huynh đệ đệ, thật là có thể chịu đựng hơn hẳn người thường.
Lý Hoài ngắm nhìn thần sắc của hắn, không nhìn thấy được mảy may sơ hở nào, cũng giả vờ như không có gì phát sinh, ngồi ngay ngắn trước án bàn nghe hắn kể xong, mới như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Ngũ đệ đánh giá cái đê này phải bao lâu mới có thể xây xong?”
Lý Du vuốt vuốt mi tâm nói: “Nếu như thế nước có thể duy trì thế này thì không đến một tháng liền xong, chỉ sợ trời lại hạ mưa to, nước dâng lên tiếp.”
“Lấy tài năng của Ngũ đệ, thủ hạ lại có không ít thợ khéo, chắc hẳn chuyện tu sửa đê đập không phải việc khó.” Lý Hoài cười nhạt một tiếng.
Lý Du lúc này mới khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Lời này của hoàng huynh thật nói quá rồi, đệ đệ là sầu đến bạc đầu, chỉ đợi hoàng huynh đến giúp một chút sức lực a! Ta thấy hoàng huynh còn mang theo cả Long Võ Quân, hay là phụ hoàng có an bài khác?”
Lý Du đối với chuyện này cực kỳ để ý, Long Võ Quân cũng thôi đi, sợ là sợ phụ hoàng còn ban cho Lý Hoài quyền chỉ huy binh mã trong thành.
“Tất nhiên là vì dư nghiệt tiền triều rồi, Ngũ đệ ở đây nhiều ngày, có tin tức gì của tặc tử không?” Lý Hoài nhìn phong thuỷ đồ trên bàn lại hỏi.
Lý Du lắc đầu đáp: “Khi hoàng huynh còn ở Lương Châu, không phải đã tiêu diệt đám tặc tử ấy gần hết rồi hay sao? Cho dù bọn hắn có lòng, chỉ sợ mấy tên quân lính nhãi nhép, cũng không làm nên trò trống gì.”
“Vậy sao.” Lý Hoài sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn, hạ thấp giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi đáp cho chi tiết.”
Lý Du hơi sững sờ, không biết Lý Hoài có ý gì, thấy Lý Hoài thần sắc nghiêm túc, đành phải gật nhẹ đầu.
“Hoàng Lăng tiền triều thật sự là bị hồng thuỷ làm lộ ra?” Lý Hoài nhàn nhạt hỏi.
“Hoàng huynh hoài nghi ta hay sao?” Lý Du lập tức cau mày nói: “Đệ đệ cũng không có tâm tư mà nghĩ đến cái Hoàng Lăng gì.”
Kỳ thật Lý Hoài đã biết chuyện cái Hoàng Lăng này là thật qua tin mật báo, bất quá hắn không xác định được Lý Du đến tột cùng có động tay động chân gì hay không, nếu là có, vậy chuyện cương thi xuất hiện có quan hệ gì với hắn hay không?
“Ngươi có phái người đi qua đó chưa?” Lý Hoài tiếp tục hỏi.
Lý Du giật giật đuôi lông mày, nhìn hắn đáp: “Tất nhiên là có, chỉ là không làm gì, nhìn một cái rồi lui về thôi.”
Hắn thấy Lý Hoài để ý việc này, đành phải giải thích nói: “Cái Hoàng Lăng này là thật, Long Mạch là thật, tinh tượng cũng là thật.
Nếu hoàng huynh không tin có thể tự mình đi điều tra một phen, nhưng lúc về lại Trường An, mong hoàng huynh có thể giải thích giúp ta mấy câu trước mặt phụ hoàng, miễn cho phụ hoàng nghĩ rằng đây là cái cớ do ta sắp đặt nên.”
“Phụ hoàng sao có thể nghĩ như vậy được?” Lý Hoài cười nhạt một tiếng: “Như vậy xem ra, Ngũ đệ thực không may, đê đập chưa xây xong lại gặp lũ lụt vỡ đê, ý trời đã như thế, thì có thể làm gì được?”
Lý Du thấy hắn nâng lên thành ý trời, trong mắt chợt lóe lên không kiên nhẫn, vừa bất đắc dĩ cười nói: “Còn không phải sao, đệ đệ thật là không có phúc phận như tam ca.”
Hai người hội đàm ngươi tới ta đi trong trướng hồi lâu, Lý Hoài tuy muốn tóm lấy bằng chứng Lý Du lúc trước tham ô ngân lượng xây đê, nhưng hiện nay lại không tiện đoạt vị trí của hắn, miễn cho trễ tiến độ, lại làm dân chúng bên bờ sông chịu tai ương.
Lý Hoài bày ra rõ ràng những quan viên mình dẫn theo cùng các vật tư mang theo, sau đó thảo luận với Lý Du để phân phối đến địa phương cần.
Đợi cho tất cả đều thu xếp thỏa đáng, Lý Hoài mới đưa mắt nhìn Lý Du một cái, lên thuyền rời đi.
Nguyên Tư Trăn lúc này cũng đã về trên thuyền, thấy Lý Hoài thần sắc lãnh đạm, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, cùng nhau đứng trên boong thuyền chờ thuyền nhổ neo.
Hiện nay mặt sông còn bình tĩnh hơn cả lúc mới đến, Nguyên Tư Trăn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm sẽ không phải tiếp tục chịu đựng cơn choáng váng như lúc nãy nữa, nếu không chắc nàng không kềm được nôn ra luôn.
Sau khi ra khỏi bến, gió sông ban đêm lạnh thấu xương thổi tạt vào mặt, không khỏi làm người rợn da gà, nghĩ mà phát run, nhưng Lý Hoài hoàn toàn không có ý muốn về khoang thuyền, trước mắt bao người, Nguyên Tư Trăn cũng không tiện nói gì.
“Điện hạ.” Uất Trì Thiện Quang cũng đi lên mé mũi thuyền, đứng cùng Lý Hoài một chỗ, thấp giọng nói: “Đã bố trí xong hết, nhưng chuyện Hoàng Lăng, khu vực xung quanh đều bị chìm trong nước, thực sự là chưa có biện pháp tiến vào.”
Lý Hoài gật đầu nhẹ, không tiếp lời hắn mà ngắm nhìn dãy núi xa xa.
Nhưng vào lúc này, người chèo thuyền bên trên boong bỗng nhiên hô lớn: “Có người! Trên mặt sông có người!”
Nguyên Tư Trăn lập tức nhìn về hướng hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy một người đang trôi dạt trên mặt nước, không nhúc nhích.
Người chèo thuyền vừa định nói mấy nô tài đi vớt người kia lên, lại bị Hoa Lân không biết từ khi nào đã đứng ở ven thuyền ngăn cản, nói: “Là người chết.”
“Người chết cũng phải vớt lên chứ, đều là huynh đệ tỷ muội gặp tai hoạ, cuối đời ai chả muốn mồ yên mả đẹp.” Thuyền phu kia vẫn không dừng tay lại, cũng không đoái hoài tới Lý Hoài có đồng ý không mà tiếp tục bơi về phía kia.
Nguyên Tư Trăn nhìn kỹ hướng người chết đang nổi lềnh bềnh trong nước, thân thể vậy mà không hề bị trương phồng lên vì ngâm lâu trong nước như bình thường, ngược lại tứ chi thì cực kỳ cứng đờ thẳng băng, như một khối gỗ nổi.
Nàng lập tức tiến đến bên tai Lý Hoài nói khẽ: “Cương thi.”
Nhưng vừa dứt lời, thuyền chợt xóc nảy một cá, suýt chút làm nàng ngã nhào xuống boong thuyền, cũng may Lý Hoài kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.
“Nổi sóng rồi?” Uất Trì Thiện Quang vội vàng nhìn về phía mặt sông, không nghĩ tới chẳng qua mới một hồi, sóng trên sông lại lớn hơn rất nhiều, đỉnh đầu cũng bỗng nhiên kéo đến mây đen u ám.
Cơn sóng này vừa đánh tới, người chết đang lềnh đềnh trên mặt sông lại không thấy bóng dáng đâu nữa, thuyền phu hiện nay cũng không lo rảnh đi tìm, mà hét lớn mấy tên chạy vặt nhanh chóng thu buồm, ổn định đà thuyền.
“Vương Gia nhanh xuống khoang thuyền đi!” Uất Trì Thiện Quang vịn cột buồm, nhìn thoáng qua Nguyên Tư Trăn, ra hiệu nàng đem Lý Hoài đưa vào trong khoang thuyền.
Ai ngờ lúc này một tiếng động như sấm rền nổ ra bên trong thuyền, bao phủ lấy toàn bộ Uất Trì Thiện Quang.
Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp lao đến kéo Lý Hoài một bước, thân thuyền lại chao đảo lắc nghiêng một đợt cực lớn, thậm chí còn hất luôn mấy thuyền phu đang đứng ven thuyền rơi vào trong nước.
“Cứu người! cứu người!” Boong tàu nháy mắt loạn thành một bầy, ba bốn cây dây gai được quăng vào trong nước cứu người, nhưng sóng trên mặt sông lại càng dữ dội hơn, chiếc thuyền bị sóng nước đưa lên, đập xuống như lục bình trôi vật vờ trên mặt nước.
Nguyên Tư Trăn một tay gắt gao nắm lấy Lý Hoài, một tay ôm cột buồm, bị nước sông đánh đến mắt đều không mở ra được.
Đợi thân thuyền thật vất vả mới ổn định được một chút, nàng vội vàng buông tay, lau lau mặt một cái muốn nhìn rõ tình huống, lại bị Lý Hoài kế bên kéo tay trở về, nắm thật chặt, “Nắm vững, đừng buông tay!” Dứt lời, hắn liền kéo Nguyên Tư Trăn phóng vào trong khoang thuyền.
Uất Trì Thiện Quang vừa hét to kêu đám người trên thuyền bình tĩnh, vừa muốn hộ tống Lý Hoài vào trong khoang thuyền trước.
Lúc này trên boong thuyền đã ngập đầy nước, còn có mấy người nằm ở phía trên, cũng không biết là mới bị đập cho choáng váng hay là kiệt lực.
Uất Trì Thiện Quang không để ý tới nhiều như vậy, vội vàng hất mấy người đang nằm ngổn ngang trên boong tàu qua một bên để nhường đường.
“Cẩn thận!” Nguyên Tư Trăn vừa mở mắt ra liền thấy trên boong tàu có mấy người đang nằm, nàng còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thấy một người trong đó nhìn cực kỳ nhìn quen mắt, sắc mặt trắng xanh, thân thể cứng ngắc, y phục trên người cũng không thích hợp, đây không phải là con cương thi mới rồi còn lềnh bềnh ở trên mặt sông sao?
Nhưng nàng kêu lên quá muộn, Uất Trì Thiện Quang đã một chân hất lấy con cương thi kia, ngay khi chân hắn đụng phải con cương thi kia, đầu cương thi bỗng nhiên khẽ động, há mồm cắn vào trên đùi hắn.
Uất Trì Thiện Quang đau xót, vô ý thức liền nhấc chân muốn đá văng con cương thi ra, Nguyên Tư Trăn nhanh chóng rút ra một thanh kiếm gỗ đào nhỏ trong tay áo, đâm tới thẳng về hướng đầu cương thi.
Nhưng không ngờ lại có một cơn sóng lớn nữa ập đến, thân thuyền chao đảo, con cương thi kia thuận thế nghiêng theo nẹp thuyền trượt về phía trước, miệng vẫn cắn chân Uất Trì Thiện Quang không nhả, Uất Trì Thiện Quang bị nó kéo theo liền lảo ngã một cái, nhào qua khỏi rào chắn, cùng con cương thi kia rớt ra khỏi thuyền.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn quýnh lên, nàng vọt tới bên cạnh thuyền vừa đưa tay đi bắt, lại không ngờ rằng lực rơi xuống của Uất Trì Thiện Quang cực lớn, thân thuyền còn đang đảo về hướng mặt sông, nên cũng hất luôn nàng ra khỏi boong thuyền.
Trong lòng nàng không khỏi rên lên hỏng rồi, ống tay áo của Uất Trì Thiện Quang cũng tuột ra khỏi tay nàng.
Khi đụng đầu với cơn sóng cả cuồn cuộn trên mặt sông, nàng cực nhanh bấm một quyết nín thở, cả người đều lao vào trong con sóng lớn.
Nước sông cuồng cuộn lạnh đến thấu xương, Nguyên Tư Trăn bị sóng cuốn lật mình trong nước vài vòng, nàng thật vất vả mở mắt ra muốn đi tìm bóng dáng của Uất Trì Thiện Quang, lại chỉ thấy được một màn nước đen kịt.
Ngay khi nàng cực lực muốn nhìn rõ tình huống dưới nước, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một cái bóng đen cũng bị rơi vào trong nước, vốn dĩ nàng tưởng rằng cũng có ai đó không cẩn thận rơi xuống, đợi nàng thấy rõ là ai, lại kinh ngạc mở to hai mắt.
“Vương…” Nguyên Tư Trăn vừa định mở miệng lại bị nước sông thẳng tắp xộc vào trong họng, nếu không phải nàng có thuật pháp nín thở, lần nà có thể sặc lên đến đầu.
Bên hông Lý Hoài cột một đầu sợi dây gai, vừa nhìn thấy nàng hắn liền gắt gao níu người lại, nhưng nước sông cuồn cuộn không ngừng, hai người còn chưa kịp dừng một hồi, lại bị dòng thuỷ lưu dưới nước cuốn lên, Nguyên Tư Trăn vô ý thức đưa tay ôm chặt lấy eo Lý Hoài, cùng hắn níu vào sợi dây gai kia, cả hai chập chùng lên xuống trong màn nước sông điên đảo.
Ngay khi dây gai bên hông hắn bắt đầu căng ra, đáy sông lại có một dòng nước xoáy thẳng tắp vọt tới bên này, thân thuyền bị hất đến văng về phía sau, sợi dây gai kia lại không chịu nổi lực lôi kéo này liền đứt phựt, hai người nháy mắt bị dòng nước xoáy cuốn vào sâu trong lòng sông.
Nguyên Tư Trăn bị nước cuốn đến váng đầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được nước sông quanh mình càng lúc càng lạnh.
Khí lực Lý Hoài ôm lấy Nguyên Tư Trăn cực lớn, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Lý Hoài không biết thuật pháp, sao có thể nín thở ở trong nước lâu như vậy, liền cố gắng hết sức, khó khăn mở mắt ra.
Nàng không biết hai người đã bị cuốn đến bao sâu rồi, mở mắt ra cũng chỉ có một màu đen kịt, đành phải đưa tay sờ soạng về hướng khuôn mặt Lý Hoài.
Hàm răng Lý Hoài đang nghiến chặt, miệng cũng mím lại hết sức, Nguyên Tư Trăn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bưng lấy mặt của hắn, chồm lên, dùng miệng tách môi của hắn, độ cho hắn mấy hơi thở.
Nhưng thuật pháp nín thở của nàng cũng không thể ở trong nước quá lâu, không đầy một lát, Nguyên Tư Trăn liền cảm giác có chút hết sức, nước sông lạnh thấu xương, nàng cảm giác nhiệt độ trên người nàng đang dần dần bị xói mòn, vội vàng hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi để cho mình tỉnh táo lại, tiếp tục độ khí cho Lý Hoài.
Ý thức Lý Hoài cũng có chút tan rã, lại bị mùi máu tươi bỗng nhiên xông đến trong miệng làm bừng tỉnh, máu trên đầu lưỡi ấm áp tản ra trong miệng hắn, làm hai tay đang ôm lấy Nguyên Tư Trăn của hắn lại xiết chặt, sợ người trong ngực sẽ bị nước sông đang cuộn trào mãnh liệt tách nàng ra khỏi hắn…!
Trải qua cơn sóng lớn, sóng gió trên mặt sông cuối cùng cũng nhỏ xuống, nhưng trời lại đổ mưa to, thuyền phu dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chèo thuyền, biết nước sông lại sắp dâng lên cao, nếu còn không mau vào bờ, chỉ sợ sẽ bị lũ dữ trên đầu nguồn cuốn đi mất.
Trong lòng hắn tuy sợ hãi, nhưng lại không thể cầm lái về bờ, bởi vì Tấn Vương điện hạ cũng rơi vào trong nước, nếu không thể tìm được điện hạ về, chỉ sợ hắn cũng khó thoát tội chết.
Mạnh Du cùng mấy ảnh vệ đã lao vào trong nước tìm mấy lần, ngoại trừ tìm được một hộ vệ vận khí tốt ra, thì hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Lý Hoài cùng Uất Trì Thiện Quang.
Hắn nhìn xem mặt sông vừa bình tĩnh trở lại đã ẩn ẩn muốn dậy sóng, trái tim đều treo đến cổ họng, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh..