Bạn đang đọc Giả Thành Thân Xong Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ FULL – Chương 127: Tất Cả Đều Kết Thúc
Nguyên Tư Trăn cùng La Sát giằng co hồi lâu, thấy còn chưa thể áp chế nó, cứ tiếp tục như thế sợ là nó sẽ tránh được, nàng lo lắng tự hỏi xem có còn biện pháp nào khác, lần đầu tiên hi vọng Hoa Lân cũng có thể ở đây, ba người hợp lực tru diệt nó.
Mà luồng Long khí xem như gần tan thành mây khói kia vẫn còn đang lởn vởn trên không trung, đung đưa thân thể tàn tạ không chịu nổi, Nguyên Tư Trăn thấy cái Long khí này vẫn đang che chở La Sát, làm loạn linh lực của pháp khí bọn họ, liền nhìn Lăng Tiêu hô: “Long khí từ đâu mà đến?”
Nàng đã từng nhìn thấy Tử khí Chân Long của Lý Hoài một lần trong Hoàng Lăng tiền triều, chẳng qua chỉ là một chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa, mà cái Long khí bị La Sát nhuộm dần thành rồng đen này lại thật lâu không tiêu tán, nhất định có chỗ Bàn Long chỗ, phải lật đổ Long Mạch của nó mới có thể hủy.
Chỗ Bàn Long chính là đầu nguồn của Long, Lăng Tiêu vốn đã có ý này, còn sớm đã thôi diễn ra vị trí, thấy Nguyên Tư Trăn có cùng ý nghĩ với mình, hiện tại cũng không phải lúc phòng bị lẫn nhau phòng, liền chỉ vào phương hướng đông nam, cao giọng nói: “Hoàng thành Đông Nam.”
Nguyên Tư Trăn nhìn lại, chính là Vọng Tiên Đài ở Long Thủ Sơn.
Long Thủ Sơn là nơi cao nhất trong hoàng cung này, có thể quan sát toàn bộ hồ Thái Dịch, mà Vọng Tiên Đài được xây bên trên Long Thủ Sơn, cao tới một trăm năm mươi thước, có năm trăm ba mươi chín bậc thang, leo lên đài này, phảng phất như có thể nhìn thấy quỳnh lâu ngọc vũ ở Thiên Đình, nên mới lấy tên là Vọng Tiên.
Mà địa thế cao đối với đám La Sát Phi Thiên mà nói, cực kì có lợi, nàng và Lăng Tiêu liếc nhau một cái, nàng liền vội vàng thu lại Châu Hoả trong ô giấy dầu, nhanh chóng chạy về hướng Vọng Tiên Đài.
Mất đi một người áp chế, La Sát liền sắp bung kiếm mà ra, tay áo dài của Lăng Tiêu hơi vung lên, pháp quyết trong tay cũng không buông, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng kéo La Sát về hướng Vọng Tiên Đài.
Tới gần Vọng Tiên Đài, Long khí tàn tạ dần dần khôi phục, quỷ khí của La Sát càng dày đặc hơn, thân thể của nó trong không trung dần dần biến lớn, nhe răng trợn mắt phát ra vài tiếng gào thét, đám người trong Hoàng thành nghe vào tai như tiếng mài xương cắt thịt, tâm thần chấn động.
Lúc này bất luận là quan viên mới vừa vào cung, hay là thủ vệ cung nữ trong cung đều ngẩng đầu đi tìm chỗ tiếng gào thét kia, đã thấy trong không trung một La Sát tóc đỏ mắt xanh nhe răng trợn mắt, giống như ác quỷ giáng thế, người nhát gan thậm chí còn bị dọa đến chạy trối chết.
Nguyên Tư Trăn nghe tiếng hô hoán nổi lên bốn phía, càng nhanh chân chạy về trước hơn, bọn họ muốn dẫn La Sát tới nơi đây, thừa dịp Long khí hội tụ tìm được tung tích của Long Mạch, lại chặt đứt Long Mạch tru diệt nó tru, mà nàng thì phải đi vào trước để tiếp ứng Lăng Tiêu.
Nhưng trong nháy mắt nàng bước vào Vọng Tiên Đài, một loại cảm giác quái dị không nói ra được liền tuôn ra, nàng vô ý thức nhìn lại xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy cái gì.
Nguyên Tư Trăn không dừng lại lâu, tế ra đèn hoa sen liền nhảy lên chỗ cao nhất trên Vọng Tiên Đài, đem toàn bộ hoàng thành thu vào đáy mắt.
Mà La Sát đang gào thét trong không trung liền muốn chạy lên Long Thủ Sơn, Lăng Tiêu vung tay áo thu lại ô giấy dầu, nhưng luồng hào quang đỏ trên mặt dù lại không diệt, nó hướng về trên thân La Sát trùng trùng cho một kích, đánh nó văng vào bên trong phạm vi Vọng Tiên Đài.
Cái chỗ Bàn Long này dù đã khô kiệt, nhưng Long khí bốn phía lưu lại vẫn tụ vào quanh thân La Sát, trong mơ hồ, lại hiện ra dáng vẻ rồng đen xoay tròn.
Khi Nguyên Tư Trăn vừa muốn nổi lên Chân Hỏa, tìm kiếm nơi Long khí phát ra, đài cao nàng đang đứng bỗng nhiên có hơi chấn động một cái, còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, bốn phía Vọng Tiên Đài liền nổi lên kim quang, trong nháy mắt, khắp bốn phía Long Thủ Sơn hiện ra mười hai vị Thiên Vương, mỗi người trong tay cầm pháp khí, mở mắt trừng trừng, bao vây La Sát vào giữa.
“Đây là…!Thập Nhị Thiên Vương Trận?” Nguyên Tư Trăn kinh hô một tiếng, Thập Nhị Thiên Vương Trận chính là bí pháp của sư môn, là sát trận thượng cổ được kế thừ từ tổ sư gia để lại sau trận chiến Phong Thần.
Trận pháp này gọi ra mười hai vị Thiên Vương, có thể giết hết yêu ma trong trận pháp không còn một mống.
Thập Nhị Thiên Vương Trận giống như nơi đồ long, quỷ ảnh La Sát kia vốn bị Nguyên Tư Trăn cùng Lăng Tiêu đánh cho nguyên khí đại thương, vừa vào trận pháp liền không còn cơ hội trốn thoát.
Long khí quanh thân bị pháp khí Thiên Vương xé rách, không có Long khí hộ thể, nó chỉ có thể vẫy vùng trong trận pháp giãy chết, tiếng gào thét kinh thiên chấn địa, ngay cả Nguyên Tư Trăn nghe tới cũng chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy quanh mình đều đắm chìm trong bi phẫn thật sâu.
Quỷ ảnh La Sát đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần một kích cuối cùng liền có thể thu phục nó, Nguyên Tư Trăn nhanh chóng bắt pháp quyết, tế đèn hoa sen trực tiếp về hướng Thiên Vương Trận, Chân Hỏa từ bấc đèn đột nhiên nhảy ra, lửa cháy hừng hực, khí thế ngập trời.
Mà lúc này Lăng Tiêu còn đang ở chân núi cũng không cam lòng yếu thế, ô giấy dầu theo chỉ dẫn của hắn từ giữa không trung rớt xuống, mặt dù lóng lánh ánh hào quang, lao về hướng quỷ ảnh La Sát.
Cái công đức này về ai, phải xem một kích này.
Ngay khi ô giấy dầu cùng đèn hoa sen muốn đồng thời đụng vào, một cơn gió mạnh từ tâm lòng đất cuốn lấy La Sát, trong lúc nhất thời, trong trận loé lên kim quan, ác quỷ La Sát giống như bị những mũi dao gió xoắn nát, bỗng nhiên tiêu tán ở trong trận, chỉ để lại những tia gió nhẹ cuối cùng, thổi qua bụi hoa trên đất, lộ ra một cây quạt xếp vẽ đầy những hoa văn phức tạp.
Chân Hoả của Nguyên Tư Trăn đã không thể dừng được, cùng ô giấy dầu nhào vào một mớ lăn xuống trên mặt đất, mắt thấy công đức tới tay liền bị cướp đi, trong nháy mắt đầu nàng trống rỗng, qua một lúc tức giận mới cuồn cuộn xông ra.
“Hoa Lân! Ngươi thắng không động võ!” Nàng cắn răng nghiến lợi hô.
Lúc này, trận pháp Thập Nhị Thiên Vương đã tán, Hoa Lân không biết từ nơi nào xông ra, nhàn nhã đi về hướng quạt xếp của mình, căn bản không lắng nghe tiếng mắng bi phẫn của Nguyên Tư Trăn trên Vọng Tiên Đài.
Thu cái công đức này, chính giữa quạt xếp của nàng ta liền vẽ lên một ác quỷ tóc đỏ mắt xanh, bên cạnh quỷ ảnh còn quấn tròn lấy một con rồng lớn màu đen, điền vào tràn đầy những chỗ trống trên quạt xếp.
Đến bây giờ, nàng ta đã công đức viên mãn.
Cho dù cách xa, Nguyên Tư Trăn cũng có thể thấy được mặt quạt loé lên ánh kim quang của nàng ta, trong lòng càng là một mảnh tuyệt vọng, Hoa Lân công đức viên mãn, mà nàng phí công nhọc sức, cho dù đèn hoa sen cũng chỉ còn thiếu một chút xíu công đức, tất cả cố gắng đều trôi theo dòng nước.
Nguyên Tư Trăn vừa tức giận lại thương tâm, một mình ở trên đài cao hận đến dậm chân, lại không có bất kỳ biện pháp nào thay đổi.
Trong chớp mắt công đức về tay Hoa Lân, Lăng Tiêu cũng hiếm khi một mặt lộ vẻ giận dữ, kết cục đã định, hắn ngược lại không khó tiếp nhận giống như Nguyên Tư Trăn, còn khoác lên nụ cười như gió xuân ấm áp, đi đến Long Thủ Sơn, nhặt ô giấy dầu rơi xuống đất, vừa tiếc rẻ sờ lấy mặt dù, vừa nhìn Hoa Lân nói ra: “Nghĩ không ra là tiểu sư muội ngư ông đắc lợi.”
Trong mắt Hoa Lân tuy có ý mừng, nhưng trên mặt vẫn không quá mức biểu lộ, cũng không nhìn hoa văn trên mặt quạt nữa, liền dắt quạt xếp vào hông, nhìn Lăng Tiêu nói: “Sư huynh nói lời này không đúng, ta cũng không phải là ngư ông đắc lợi, nếu không có trận pháp này của ta, hai người chỉ sợ không thu nổi La Sát này.”
Khi nàng ta hồi cung, liền phát giác khí tức của hắc long, còn phí chút thời gian thôi diễn ra Long Mạch, bố trí trận pháp.
Lăng Tiêu nghe vậy cười khẽ, “Nếu như không có hai ta hao tổn tinh lực của nó, lại áp chế kéo nó đến đây, trận pháp này của tiểu sự muội có bày cũng như không.” Hắn run run mấy giọt nước trên ô giấy dầu xuống, trong mắt dù còn có vẻ thất vọng, nhưng trong lòng đã không có xoắn xuýt, tiếp tục nói: “Chẳng qua ngươi có thể bày ra sát trận này, ngược lại cũng có chút bản lĩnh, đến lúc đó kế thừa đạo thống của tổ sư, chắc hẳn sư phụ cũng hài lòng.”
Ba sư huynh muội bọn hắn tu hành nhiều năm, đều có lòng hướng đạo, xuống núi thưởng lãm một phen, cũng là khảo nghiệm của sư phụ đối với bọn hắn, dù sao ba người ai cũng có sở trường riêng, khó nói ai cao hơn ai.
Hiện nay đạo thống của tổ sư về tay tiểu sư muội, Lăng Tiêu lại có chút cảm thấy là cho ý trời như thế, hắn và Nguyên Tư Trăn tính tình cũng không ổn trọng bằng Hoa Lân, trong lòng càng lại có không ít tạp niệm, thật nếu muốn nói ai càng thích hợp để tiếp tục dốc lòng tu đạo, vậy thật đúng là Hoa Lân.
“Ngươi khi nào về núi?” Hoa Lân thấy Lăng Tiêu chống ô lên định xuống núi, như có điều suy nghĩ hỏi.
Bước chân Lăng Tiêu không ngừng, cũng không quay đầu lại, khẽ nói: “Khi ta chơi tận hứng đi.”
Dưới dù, tay áo người tung bay, cũng giống như khi hắn đến, lúc đi cũng chưa từng có chút lưu luyến.
Không bị rằng buộc về núi, thế gian này còn rất nhiều cuộc gặp gỡ đang chờ hắn, tuyệt đối sẽ không dừng chân tại chỗ nào.
– ————————————
Ác quỷ La Sát làm đám người trong cung kinh hãi, nhưng sau đó là mười hai Thiên Vương liền xuất hiện, trấn áp nó, ngược lại làm cho không ít người cảm thấy là thần tiên hiển linh thu phục quỷ quái, tự mình nghị luận ầm ĩ, xôn xao hẳn lên.
Mà Lý Hoài ngược lại mượn cơ hội sai người lan truyền lời đồn đây là có ý chỉ, điềm lành hiện ra, vì hắn đăng ngôi đế vị.
Ý chỉ truyền ngôi hắn đã sớm chuẩn bị xong một phần, thật không nghĩ đến còn tìm được một phần khác do tự tay Lý Duyên Khánh viết được giấu trong ngăn kéo ẩn ở Bồng Lai Điện.
Lý Hoài cảm thấy cũng hiểu được, sau khi hắn mất trí nhớ, một loạt hành động chắc hẳn lại làm cho Lý Duyên Khánh coi trọng.
Trên ý chỉ kia chỉ thiếu một cái long ấn, chỉ có nhất quốc chi quân mới có tư cách đóng ngọc tỉ truyền quốc.
Lúc này ngọc tỉ truyền quốc bị được tổng lĩnh thái giám mới đặt lên bên trên bàn ngọc, cung cung kính kính dâng lên cho Lý Hoài.
Hai tay của hắn nâng cái ngọc tỉ nặng nề này lên, cuối cùng nhìn thoáng qua chiếu thư, liền không chút do dự vững vàng đóng dấu long ấn lên bên trên.
Đến tận đây, hết thảy đều kết thúc.
Tối nay thành Trường An đã nghiêng trời lệch đất, đợi sau hai canh giờ, tiếng thần từ Thái Cực Môn gõ vang, chính là lúc tân đế lên ngôi.
Mà trong hai canh giờ này, người trong hoàng cung bận bịu thành một cụm, Lý Hoài ngược lại tranh thủ được chút thời gian.
Mới rồi con La Sát kia làm cho hắn cực kỳ lo lắng đến an nguy của Nguyên Tư Trăn, hiện tại liền lập tức sai người đi tìm.
Nguyên Tư Trăn lúc này vẫn còn ngồi trên đài cao ở Vọng Tiên Đài, tức giận trong đầu đã nguôi, chỉ còn cô đơn, trong lòng vắng vẻ, nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Nàng đã gào khóc lớn một hồi, hiện tại chỉ còn mấy giọt nước mắt đang đảo quanh hốc mắt
Ngay khi nàng đang một mình bi thương, một tiếng thở dài đột ngột vang lên trong Vọng Tiên Đài trống rỗng, nàng lập tức nhìn lại phương hướng của thanh âm, chỉ thấy cách đó không xa có một bức tranh treo trên tường, theo gió phiêu lãng, trên bức tranh là vẽ cảnh tiên nhân tấu nhạc, mà có một nữ tử ngồi trên đám mây đang nhìn về hướng nàng, chính là bộ dáng của Uất Trì Tài Nhân.
“Ngươi quả nhiên là Khí Linh.” Thanh âm Nguyên Tư Trăn có chút khàn khàn, nàng đứng dậy đi đến trước mặt bức tranh, nhìn Uất Trì Tài Nhân hỏi: “Vì sao ngươi lại đóng vai làm Uất Trì tiểu thư?”
Khí Linh từ đám mây bay xuống, rơi vào cung điện bên trong họa, như có điều suy nghĩ nói: “Xem náo nhiệt thôi.”
“Xem náo nhiệt?” Nguyên Tư Trăn không hiểu.
“Ai, ta ở trong bức họa đó rất nhiều năm, mỗi ngày đều đối mặt với ba bức tường trắng, chỉ có thể nhìn thấy mấy đạo sĩ quét dọn trong đạo quán, còn có Uất Trì phu nhân ngẫu nhiên đến xem ta một chút.” Khí Linh cũng không giấu diếm, ngữ khí êm ái nói.
“Bà ấy biết ngươi là…” Nguyên Tư Trăn nhíu mày lại hỏi.
Khí Linh lắc đầu, trong lòng cũng có lòng cảm kích đối với Uất Trì phu nhân, “Bà ấy chỉ cho rằng ta là một bức họa, ký thác lên người ta nỗi nhớ nhung đối với nữ nhi.
Mười mấy năm qua, đồ trang sức, xiêm y, tất cả đều mang cho ta, còn để vào trong phòng ta những cái tạp thư thoại bản kia.”
Nghe xong lời này, Nguyên Tư Trăn liền hiểu được, vì sao cái Khí Linh này làm đủ chuyện để mô phỏng theo lời trong sách viết.
Chắc là trong lúc buồn bực ngán ngẩm, chỉ có thể tìm được vui thú từ trong sách, đem những tích cổ kia đều xem là trạng thái bình thường của thế gian.
“Ngươi vào cung câu dẫn Ngô Vương, lại hãm hại Lý Hoài, vậy mà là làm tuỳ sử diễn nghĩa kia đó sao?” Nàng cho dù có thể hiểu được tâm thái của Khí Linh không giống người thường, nhưng cũng không thể gật đầu tán thành với chuyện nàng ta đã làm.
Một cái động tác này, không chỉ sẽ đưa Lý Hoài vào chỗ chết, càng sẽ huỷ hoại Uất Trì gia chỉ trong chốc lát.
Khí Linh nhìn ra bất ngờ trong mắt nàng, bụm mặt khẽ cười vài tiếng, mới nói: “Vào cung không phải ý của ta, ngày ấy tại vườn mai, ta chỉ muốn làm theo trong « Ngọc Đăng ký » nói, tới bắt chuyện với Lý Hoài.
Không nghĩ tới còn dẫn cả Lý Mộc đến, sau ngày hôm đó, ta liền bỗng nhiên bị thánh thượng triệu tiến cung.”
Nguyên Tư Trăn nhíu mày tưởng tượng, chẳng lẽ Lý Duyên Khánh nhìn thấy chuyện trong vườn mai, tưởng rằng hai người bọn họ tranh đoạt Uất Trì tiểu thư, mới tận lực dẫn lửa, để hai huynh đệ đánh nhau?
Nàng hồi tưởng lại hành động nuôi cổ của Lý Duyên Khánh, liền cảm giác cái suy đoán này xác nhận không sai, chỉ là Lý Duyên Khánh đoán chừng cũng không nghĩ đến Uất Trì tiểu thư vốn là một Khí Linh tâm trí không được đầy đủ.
Nếu như thật sự làm theo bản diễn nghĩa kia, tình tiết phát triển hẳn là Lý Hoài sẽ vượt ngục tạo phản, huynh đệ tranh chấp, xã tắc hủy diệt, dẫn đến một thế cục loạn thế, bây giờ dù không phải như thế, thế nhưng cũng dẫn ra một trận cung đình tranh đấu.
“Ngươi xem đủ rồi?” Nguyên Tư Trăn ngữ khí lành lạnh hỏi, suy nghĩ nên làm thế nào thu được cái Khí Linh này.
Bức tranh rỗng lấy từ trong đạo quán kia ra cũng còn mang ở trên người, có lẽ lại muốn dùng tới.
Khí Linh thật đúng là nghiêm túc nghĩ nghĩ, có chút đáng tiếc nói: “Mặc dù đặc sắc, nhưng luôn luôn thiếu chút gì.”
Tay Nguyên Tư Trăn vắt chéo sau lưng, tránh khỏi ánh mắt Khí Linh, rút từ trong đèn hoa sen ra bức tranh, trước đó nàng cũng không nghĩ đến, bởi vì bức tranh cùng mặt đèn có chất liệu giống nhau, nên có thể thu được vào bên trong đèn.
Nàng muốn dẫn Khí Linh này ra khỏi bức tranh trước mặt, liền thăm dò mà hỏi: “Ngươi vì sao có thể tu luyện thành Khí Linh ở trong đạo quán?”
“Ta vốn là Khí Linh, căn bản không cần phải Tu luyện, chẳng qua là bị chân nhân đặt ở trong đạo quan thôi, hắn chỉ nói muốn ta nghỉ ngơi mười bảy năm, ngày tháng đến, ta liền được ra ngoài.” Khí Linh có chút giơ tay, lại còn có chút đắc ý.
Nguyên Tư Trăn vốn nghĩ tới có thể nào nghe được chút chuyện có liên quan đến sư phụ, nghe được hai chữ Chân nhân, trong lòng cả kinh, vội vàng lại hỏi: “Vị chân nhân nào?”
Khí Linh thấy vậy không đáp lời, chỉ ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái.
“…!Vậy vì sao hắn lại đặt ngươi vào bên trong đạo quán?” Trong lòng Nguyên Tư Trăn có điều suy nghĩ, càng thực sự muốn biết vì sao sư phụ phải làm như vậy?.