Gia Sư Băng Giá

Chương 14: Mưu Đồ Xấu


Bạn đang đọc Gia Sư Băng Giá – Chương 14: Mưu Đồ Xấu

Đây là chuyện trong 3 ngày mà khi đó tôi chỉ ở trong p` và khóc.
Lệ Thư đến trg` , mọi ng ai cũng tò mò vì sao k có tôi đi cùng. Nghe nói thì Thư đc lên làm No1 nhưng mà cô ấy đến xin thầy HT vì thế chỉ làm No2. Vì k có tôi, H Anh k để ý đến tôi nữa, vì vậy anh ta bắt đầu có tình cảm với Lệ Thư.
Trên dg` đi học về, cô gặp K Phương:
– Lệ Thư, tôi muốn gặp cô, tôi có chuyện muốn nói.
– Ừ.
Thế là 2 ng đến 1 quán café gần đó, và nói chuyện.
– Tôi có cách để làm 2 chị em cô hòa đấy.
– Thật sao. – Lệ Thư nhạc nhiên.
– Ừ, sẽ đc nếu cô làm theo lời tôi.
– Đc thôi. (Lệ Thư k dễ tin ng thế nhưng vì nghe nói đến tôi nên mới tin.)
– Chỉ cần cô ….. thế này…..và thế này….
2 ng nói chuyện 1 lúc r` về. Cô gọi cho ngay cho Gia Kiệt :

– Gia Kiệt à, tôi có chuyện muốn nhờ anh, anh đến nhà tôi ngay đi.
– OK- nói r` hắn ta lao ngay đến nhà tôi.
2 ng ra sau vườn nơi mà dù có hét ta cỡ nào tôi cũng k thể nào nghe nổi.
– Tôi nhờ anh kêu nó dậy và đi đến cái nhà hoang ở cuối dg` zùm tôi. Tôi phải giải quyết xong với nó chứ k thể để nó giận tôi mãi như thế đc.
– Ừ, đúng r` á, 2 ng mau làm lành ik để cho ng khác đỡ khổ.
Nói r` GK lên p` tôi, khẽ gọi:
– Lệ Anh ơi, em ra đây đi, Lệ Thư ra ngoài r`.
Tôi giật mình, bò ra mở cửa. Trông tôi lúc này thật thảm thương, mở đc cửa ra thì tôi ngất đi. GK liền đỡ tôi dậy và đưa tôi vào bệnh viện.
– Lệ Anh k sao chứ – Là tiếng của Lệ Thư.
– Cô ấy k sao, chỉ bị suy nhược thôi, ngày mai là ra đc.
– Khổ thân con bé, ở mãi trong p` 3 ngày liền.
R` trong 1 ngày, họ chăm sóc tôi còn kĩ hơn cả trẻ sơ sinh. R` tôi đc xuất viện.
Mọi ng đưa tôi về nhà, nhưng k có Lệ Thư, tôi cảm thấy thiếu thiếu 1 cái j mà k thể nào hiểu đc.
– Mọi ng về trc’ đi, tôi đưa cô ấy đi dạo 1 lát. – GK nói.
– Cho tôi đi với. – HA nói.
– k, anh ở nhà đi, để lúc khác nhá – GK nháy mắt.
R` tôi theo GK đến ngôi nhà trống ở cuối dg` nhà tôi.
– Em vào đi, để anh lấy ít đồ r` vô sau.
– Vâng ạ. – Nói r` tôi vào trong ngôi nhà. TRông đó tối đen. Tôi rụt rè bước vào. Bỗng nhiên cửa đóng sập lại. R` căn p` sáng trưng.
– Chị nhờ nó đưa em vào đây đấy. – Tiếng của Lệ Thư. – chị muốn giải quyết chuyện của chúng ta.
– Chúng ta chẳng có chuyện j để nói cả. – Tôi nói.

– Có chứ, em là em của chị, chị cần em thừa nhận điều đó.
– Cần tôi ư, tôi tưởng chị cần mọi ng hơn.
– K chị k cần ai cả, chị cần em hơn. Lệ Anh, chị chỉ cần mỗi em thôi, xin em đấy.
– K, tôi đã nói là tôi k có chị mà. – Tôi hét r` bỏ ra cửa.
– K đc, cô đứng đấy, tôi k cho cô đi đâu cả. – K bít từ đâu K Thương lao tới, trên tay cầm 1 con dao mũi nhọn lao về phía tôi, vì quá gấp, tôi k kịp phản ứng j chỉ biết nhắm chặt mắt lại, chờ bị đâm.
– Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa . Tôi nghe tiếng hét, nhưng k phải của tôi. Mà đó là của chị tôi. Thì ra chị ấy đã lao ra và đỡ cho tôi.
– Chị ơi, chị k sao chứ? Chị tỉnh lại đi – nói r` tôi hét lên. – Anh GK ơi vào giúp em với.
R` cả GK, GH, TV, HA đều lao vào cả. GH bắt K Thương lại.
– Mau cứu chị tôi với. – Thế là tôi hét
Tôi cùng GK, HA đưa chị ấy vào bệnh viện cấp cứu. Tôi khóc:
– Chị ơi, chị mà có làm sao thì em biết phải như thế nào đây. – Tôi nấc lên.
Tôi mệt quá và thiếp đi, lúc đó vì GK ra ngoài nên tôi tựa đầu vào vai HA.
R` bác sĩ đi ra.
– Xin hỏi ai là ng nhà của bệnh nhân của Lệ Thư.
Tôi giật mình, liền chạy ra.

– Dạ, cháu ạ, chị ấy có sao k ạ? – Tôi hỏi
– Cô ấy đã qua cơn nguy kịch r`, cần phải nhập viện để điều trị.
– Vâng ạ.
– Để anh đi làm thủ tục nhập viện cho, em vào với chị em đi. – Gia Kiệt nói.
Tôi chạy ngay đến bên chị, nắm tay chị và khóc:
– Chị ơi, em sợ lắm, chị tỉnh dậy đi.
Chị tỉnh dậy, mỉm cười và bảo:
– Cuối cùng thì em cũng thừa nhận là em có 1 ng chị r`.
– Huhu, chị ơi.
– Chị k sao, thấy em thừa nhận là có 1 ng chị là chị vui lắm r`.
Thế là tôi cũng nhận chị, chị em tôi đoàn tụ, 1 tuần này tôi cứ ở bên chị, chăm sóc cho chị, k rời khỏi chị 1 phút giây nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.