Giả quý tộc

Chương 72


Đọc truyện Giả quý tộc – Chương 72:

Thời điểm Dương Vi nghe thấy Cao Lâm tới truyền lời, kỳ thật cô cũng không nghĩ nhiều, Cao Lâm vừa nói chuyện vừa có chút khó xử nói: “Đây là ý kiến bên truyền thông đề nghị, nói rằng những điểm nóng như vậy không thể bỏ phí. Tuy nhiên tiên sinh cũng nói rằng nên tới hỏi ngài một chút, xem ngài nghĩ như thế nào.”
 
Nghe xong lời này, Dương Vi cười cười, cô hỏi ngược lại: “Tống Triết nghĩ như thế nào?”
 
“Tiên sinh nói nghe theo ngài.”
 
Cao Lâm nghiền ngẫm ý tứ Tống Triết, đem quyền quyết định giao cho Dương Vi, Dương Vi suy nghĩ, tuy rằng cô không quá thích dính líu tới những việc như thế này, nhưng bộ phim này là tâm huyết của rất nhiều người, có thể đẩy nó lên càng cao càng tốt. Hiện tại cô đang độc thân, nếu nói Tống Triết không sợ truyền thông viết loạn, thì đương nhiên cô cũng không có gì phải ngại.
 
Cô gật đầu, Cao Lâm thở phào một hơi, trở về thu xếp mọi chuyện. Chờ đến ngày đầu tiên công chiếu, Tống Triết bao một phòng chiếu phim, tới thời gian, Dương Vi mang theo khẩu trang kính râm , thừa dịp lúc ít người, lặng lẽ đi vào.
 
Thời điểm cô đi vào, rạp chiếu phim còn chưa tắt đèn, trên màn hình đang chiếu quảng cáo, cô thấy ở hàng ghế giữa có một người đã ngồi xuống, cô đoán đó là Tống Triết, mỉm cười đi qua.
 
Hôm nay Tống Triết mặc một bộ tây trang rất trang trọng, nhìn qua có vẻ hơi nghiêm túc, anh nghe thấy tiếng Dương Vi tới, liền đứng dậy, có chút cứng đờ nói: “Tới?”
 
Dương Vi nhìn thần sắc của anh không khỏi cười: “Có thể đừng mang bộ dáng như lâm đại địch như vậy được không?”
 
Tống Triết gật đầu, cố tình khiến mình trông có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút: “Em nói đúng.”
 
Nói xong, Dương Vi ngồi xuống trước, Tống Triết mới ngồi xuống theo.
 
Giữa hai người là bắp rang, trong tầm tay Dương Vi là bình nước, Tống Triết đưa Coca qua, dò hỏi: “Uống Coca hay uống nước?”
 
“Uống nước đi.”
 
Dương Vi thở dài: “Hiện tại em cũng là thần tượng rồi, sợ béo.”
 
Tống Triết trên dưới đánh giá cô một chút, đồng ý nói: “Chính xác là hơi béo một chút.”
 
Sắc mặt Dương Vi cứng đờ.
 
Bên miệng Tống Triết mang theo ý cười, anh giả như không biết quay đầu đi, lúc này toàn bộ rạp chiếu phim đều chìm trong màu đen, dưới sự hắc ám đó hai người cũng trở nên an tĩnh , sau đó trên màn hình bắt đầu mở màn bằng một dải cát vàng, hình ảnh đầu tiên là một mình Dương Vi mang đeo khăn quàng cổ, độc hành trên sa mạc, tiếng lục lạc vang lên từng trận, hàng chữ màu đỏ từ từ hiện lên ——
 
“Worlds and Miles”.
 

Bộ phim này cả hai người đều đã xem qua, bọn họ đã sớm biết trước tình tiết kế tiếp, Tống Triết nhìn hình ảnh này, bình thản nói: “Đây là quay ở đâu?”
 
“Đôn Hoàng.”
 
“Bên kia cảm giác thế nào?”
“Khác biệt rất lớn với phía nam,” Dương Vi chậm rãi nói, “Tới phương bắc rồi, mới biết được đại mạc thẳng tắp và cô độc, mặt trời lặn xuống dòng sông dài là thế nào.”
 
Bộ phim phóng sự này quay trong hai năm, bọn họ đi qua trời nam biển bắc, Tống Triết một mặt xem, một mặt dò hỏi tình huống cụ thể lúc ấy là như thế nào.
 
Hiện thực vĩnh viễn tàn khốc và khúc chiết hơn so với màn ảnh, có một số việc khi Tống Triết nghe thấy, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.(*)
 
(*) kinh hồn táng đảm: đáng sợ ,khiếp đảm
 
“Lúc ấy điều kiện của khách sạn không tốt, có người đã theo dõi em từ sớm, chúng em không biết, thời điểm em trở lại khách sạn, mới vừa bước chân vào cửa liền cảm giác không đúng, em trực tiếp lui ra ngoài, gọi những người trong đoàn phim tới, sau đó em liền thấy một người đàn ông vọt ra từ phía dưới gầm giường của em, nhảy ra ngoài bằng cửa sổ.”
 
Lời Dương Vi nói khiến Tống Triết nghe được thì nheo mắt, Dương Vi quay đầu đi, ý cười quanh miệng nhìn Tống Triết: “Anh muốn nói cái gì?”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh trầm mặc, Dương Vi đẩy anh một cái: “Muốn nói cái gì, nói đi.”
 
Nghe xong lời thúc giục của Dương Vi, Tống Triết quay đầu đi, anh nhìn màn hình, rất lâu sau, mới chậm rãi nói: “Anh cũng không biết nên nói cái gì.”
 
“Vốn dĩ muốn khuyên em, về sau những chuyện như vậy không nên làm. Nhưng anh lại cảm thấy, chắc hẳn em đã được rất nhiều người đưa ra lời khuyên. Khuyên em không nên về muộn, khuyên em không nên mặc những bộ quần áo hở hang, khuyên em không nên ngồi nhờ xe, khuyên em không nên đi du lịch một mình……”
 
 
“Đã khuyên em làm rất nhiều chuyện , chuyện quay phim phóng sự này, một đoàn phim mấy chục người đi theo, sau đó đều được kết nối với quan chức chính phủ, dưới tình huống đó còn gặp phải loại sự tình này, nếu anh tiếp tục khuyên em, vậy về sau khi em ra ngoài, có phải anh cũng nên khuyên nhủ hay không?”
 
Dương Vi nghe Tống Triết nói, thần sắc cô nhìn không ra vui buồn , cô quay đầu đi.
 
“Đúng vậy,” cô thở dài ra tiếng, “Đó là cảm thụ lớn nhất của em sau khi rời khỏi đây.”
 
“Quân tử bất lập nguy tường(*), nhưng khi em vừa đi ra ngoài, liền phát hiện sinh ra là phụ nữ, nên nơi nơi đều có thể là nguy tường.”
 
( *) Quân tử bất lập nguy tường: quân tử không đứng dưới 1 bức tường đã sụp đổ

 
Tống Triết không nói chuyện, anh nghe ra sự mềm yếu trong lời nói của cô, anh đột nhiên nói: “Vậy thì anh sẽ đi cùng em.”
 
 
Lời này khiến Dương Vi ngẩn người, cô nhìn sườn mặt anh, thần sắc Tống Triết bình tĩnh, nhìn màn ảnh, làm như không chút để ý: “Em muốn đi nơi nào, cứ gọi anh, anh bảo vệ em.”
 
“Bất cứ ai cũng chỉ sống một lần trong đời, trong phạm vi năng lực, có thể cho phép lựa chọn thứ mình muốn, đây là quyền lợi khi được sinh ra làm người. Trong phạm vi năng lực của anh, em muốn đi nơi nào, anh đều có thể bảo vệ em.”
 
 
“Về sau nếu anh có con trai, anh cũng sẽ dạy nó thành người, người như chúng ta càng ngày càng nhiều, một thế hệ tiếp nối một thế hệ, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ có được cuộc sống mà em muốn.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt sáng ngời mang theo vài phần dịu dàng: “Từ từ sẽ tới.”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, tim đập nhanh.
 
Không có bất cứ một loại dịu dàng nào so sánh được với sự hiểu biết.
 
Mỗi một câu cô nói, nguyện vọng của cô anh đều biết rất rõ ràng, anh đứng bên cạnh cô, anh cùng cô chạy băng băng trên cùng một con đường.
 
Dương Vi nhìn anh, cô chợt cảm thấy người này dường như điểm xuyết chiếu sáng tới nơi cô chưa từng phát hiện.
 
Tống Triết bị cô nhìn khiến tim đập nhanh hơn, anh có chút ngượng ngùng quay đầu đi, trên mặt lại còn muốn ra vẻ trấn định, ho nhẹ một tiếng nói: “Em nhìn anh như vậy làm gì? Có phải quá đẹp trai hay không?”
 
Lần này Dương Vi không phủ nhận, cô cười rộ lên.
 
“Đúng vậy.”
 
Cô nói: “Quá đẹp trai.”
 
Trong khi hai người nói chuyện, bộ phim kết thúc với phụ đề xuất hiện trong bài phát biểu của họ . Tống Triết và Dương Vi vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, mới vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim, Tống Triết liền cảm giác được có một trận gió thổi lại đây, anh theo bản năng chắn phía trước Dương Vi, quay đầu lại nhìn thoáng qua váy trên người Dương Vi , anh suy nghĩ, sau đó cởi áo khoác của mình xuống dưới, trực tiếp khoác trên người cô.
 
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết nhanh chóng buông lỏng tay, ho nhẹ nói: “Đoán chừng bên ngoài có phóng viên, tạo dáng cho bọn họ chụp một chút.”
 

Dương Vi nghe thế, gật đầu, áo khoác trên người cô còn mang theo độ ấm của Tống Triết, khiến cô có chút phát ngốc.
 
Sau khi hai người tiến vào hội trường, Cao Lâm liền phát tin tức cho truyền thông , đại diện các phương tiện truyền thông đều ngồi canh ở cửa rạp chiếu phim , Dương Vi và Tống Triết vừa đi ra , phóng viên liền chen chúc xông lên, đối diện với ánh đèn microphone, Dương Vi vẫn duy trì mỉm cười, Tống Triết che chở cô, để nhân viên bảo vệ chuẩn bị cho hai người một không gian an toàn.
 
Hai người vừa lên xe, vừa nghe phóng viên đặt câu hỏi, Tống Triết lên xe trước, nghe thấy có người hỏi một câu: “Tống thiếu gia, có phải hai người đã ở bên nhau hay không?!”
 
Tống thiếu gia là cách xưng hô năm đó mọi người dành cho anh, đã rất lâu rồi anh không được nghe , trong nháy mắt khi nghe thấy cái từ này, anh nhướng mày, ngoái đầu lại nhìn qua.
 
Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên mỉm cười, lọn tóc giữa trán nhẹ nhàng đung đưa trong gió, anh cười nói: “Cái này phải hỏi Dương Vi nha.”
 
Nghe được lời này, rất nhiều người thét chói tai ra tiếng, Dương Vi ngồi trong xe, dở khóc dở cười, có phóng viên đuổi theo xe hô to: “Dương Vi, xin hãy trả lời !!”
 
Dương Vi nhấp môi cười, không nói gì, trong lòng Tống Triết hơi chột dạ, anh đột nhiên có vài phần tính tình thời niên thiếu, từ trong xe ló đầu ra , cao giọng nói: “Tất cả đều là vì tuyên truyền! Vì bộ phim!”
 
 
Động tác này khiến tất cả mọi người đều mông lung, Tống Triết nhanh chóng thu hồi thân mình, ngồi vào vị trí, bắt đầu làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh , cúi đầu sửa sang lại cà vạt.
 
Trong lòng anh thấp thỏm, cúi đầu không dám nói lời nào, chỉnh lại cà vạt, lúc này, rốt cuộc Dương Vi cũng lên tiếng.
 
“Tống Triết.”
 
“Hử?”
 
Tống Triết như lâm đại địch, dựng dậy toàn bộ tinh thần, chuẩn bị đối phó với sự tra khảo của Dương Vi.
 
Nhưng mà lúc này, Dương Vi chỉ mỉm cười nói một câu: “Vừa rồi tư thế kia rất nguy hiểm, về sau đừng như vậy.”
 
Tống Triết ngốc luôn, anh có chút không rõ ý tứ của Dương Vi .
 
“Cái kia, vừa rồi……”
 
Tống Triết muốn giải thích, Dương Vi mỉm cười nhìn anh, tự hỏi xem anh định nói dối như thế nào. Tống Triết nghẹn nửa ngày, rốt cuộc mới nói: “Tất cả đều là vì tuyên truyền……”
 
“Ừ.” Dương Vi gật đầu, nghiêm túc nói, “Em biết, đều là vì tuyên truyền.”
 
Tống Triết: “……”
 
Cảm giác bộ dáng của cô không giống như đã biết .
 

Hai người từng người trở về nhà, lúc này tin tức hai người bao rạp xem phim đã được đăng tải lên Weibo, các loại ảnh chụp cùng video phát sóng trực tiếp đều được truyền đi, cùng ngày đó từ ngữ mấu chốt của hot search chính là ——> Mong hai người nhanh chóng kết hôn!
 
Dương Vi trở về nhà, lên Weibo, cô click mở bình luận, phát hiện phía dưới Weibo của mình bị lấp kín bởi các bình luận “Hãy lập tức kết hôn cùng Tống Triết!”
“Kết hôn đi, lập tức kết hôn!”
 
Trong một không gian nghiêm túc hơn một chút, có một số fans đi theo cô từ lúc cô mới bắt đầu livestream: “Vi Vi, tôi biết cô từng chịu rất nhiều sự khổ sở, đi qua rất nhiều con đường, tôi tôn trọng tất cả lựa chọn của cô, nhưng tôi còn muốn nói một câu, khi nhìn thấy chú chó nhỏ trong video đứng chắn gió cho cô, tôi thật sự rớt nước mắt.”
 
“Vi Vi, ô ô ô tôi thấy chú chó nhỏ vừa đẹp trai lại có tiền, vừa thấy cô dưỡng anh ta thành da tóc sáng bóng như vậy , sau này anh ta lại ở bên người khác, tôi liền chịu không nổi, ô ô ô, hai người gương vỡ lại lành đi, đường gương vỡ lại lành này tôi nguyện ý ăn!”
 
“Chuyện khác không nói nhiều, tôi chỉ nói một câu, trong nháy mắt Tống thiếu gia quay đầu lại kia quá kinh diễm, nhan sắc tùy hứng, mặc kệ làm cái gì, tôi đều tha thứ cho anh ấy……”
 
……
 
Mà so sánh với phần bình luận hơi chút phức tạp dưới Weibo của Dương Vi, thì bình luận ở Weibo của Tống Triết lại phi thường đơn giản thô bạo, cơ bản chỉ có 3 câu nói:
 
“Có phải anh vẫn còn theo đuổi cô ấy hay không?”
 
“Anh chút tiền đồ nào hay không?”
 
“Thổ lộ ! Ở bên nhau ! Kết hôn! Tống tổng xông lên đi!!”
 
Hai người phải đối mặt với những bình luận khác nhau trên Weibo, nên tâm trạng cũng khác nhau.
 
Dương Vi nhìn bình luận, cô cũng không biết vì sao, nhiều năm như vậy, lại một lần nữa, giống như một cô gái hơn mười tuổi, chậm rãi đỏ mặt.
Có chút bất an cùng ngọt ngào xông lên, lại mang theo vài phần ngượng ngùng cùng thẹn thùng.
 
Cô phát hiện, cuộc gặp mặt cùng Tống Triết sau hai năm, từ lúc cô buông tay, dường như lại một lần nữa bởi vì người này, nỗi lòng bắt đầu mất bình tĩnh.
 
“A a a!”
 
Cả người Dương Vi bò lên bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, không muốn nói một câu nào.
 
Lần này cộng đồng mạng, quá choáng váng !
 
Mà Tống Triết nhìn bình luận trên màn hình, anh mím môi, suy nghĩ, thời điểm đồng hồ điểm 0 giờ anh đăng hình ảnh một con chó màu vàng dựng ngón tay cái——
 
Hôm nay cũng là một ngày nỗ lực!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.