Giả quý tộc

Chương 48


Đọc truyện Giả quý tộc – Chương 48:

“Cái…… Cái gì?” Võ Luân ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Dương Vi, Dương Vi cũng có chút phát ngốc. Tống Triết nhìn Võ Luân, bình tĩnh nói: “Cô nợ cô ấy một lời xin lỗi.”
 
“Vì sao lại muốn em xin lỗi?!” Vừa nghe thấy hai chữ đó, ngay tức khắc Võ Luân trở nên phẫn nộ , cô ta nhìn Tống Triết, trong mắt mang theo nước mắt, “Anh trai như thế , anh cũng như vậy, các người đều bắt em phải xin lỗi cô ta, tôi làm sai cái gì mà phải xin lỗi?!”
 
Tống Triết không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Võ Luân, thần sắc bình tĩnh kia khiến Võ Luân chậm rãi bình tĩnh lại.
 
Cô ta biết Tống Triết có lẽ đã hiểu những gì cô ta làm, rốt cuộc thông báo của Dương Vi không giữ cho cô ta nửa phần mặt mũi, cô ta dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi tồn tại tâm tư chia rẽ hai người, tôi cũng không thích cô ta, tôi ghen ghét cô ta. Tôi và anh quen biết từ nhỏ, lúc còn nhỏ bọn họ đều nói tôi sẽ gả cho anh, cô ta thì tính là cái thứ gì?!”
 
Võ Luân nâng tay lên, chỉ vào Dương Vi, kích động nói: “Cô ta đoạt đồ của tôi tôi không nên tìm cô ta gây phiền toái sao?”
 
Nghe được lời này, Võ Ấp đang uống nước bên cạnh phun ra.
 
Tống Triết từ từ nhìn qua đi, Võ Ấp nhanh chóng nói: “Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi không biết đầu óc em ấy có bệnh.”
 
Võ Luân bị Võ Ấp chọc tức cho thở hồng hộc, cô ta còn muốn nói thêm, cuối cùng Võ Ấp lên tiếng: “Được rồi, tôi tới nói đi.”
 
Võ Luân bị anh đè lại, xoay đầu đi, cũng không nói chuyện nữa, Võ Ấp thở dài, rót thêm trà cho Dương Vi cùng Tống Triết, bình tĩnh nói: “Kỳ thật em ấy thích anh Triết, chuyện này tôi biết. Khi đó tôi tưởng, cả đời người kiểu gì cũng thích người khác một chút, tôi cho rằng em ấy chỉ là yên lặng yêu đơn phương, không để ở trong lòng. Điểm này là tôi làm anh nhưng thất trách, tôi phải xin lỗi hai người.”
 
Nói xong, anh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Vi, nghiêm túc nói: “Năm đó em ấy nháo ra sự kiện tai tiếng kia, kỳ thật trong nhà cũng không biết em ấy lấy anh Triết làm người thay thế, nếu biết, chúng tôi nhất định sẽ sớm nói rõ ràng chuyện này với cô. Nhưng cho dù như thế nào, em ấy và anh Triết – một người đàn ông đã kết hôn nháo ra tai tiếng, trong nhà đều không đồng ý, cho nên có một tháng em ấy không xuất hiện, chính là bị lão gia tử đóng cửa cấm đoán.”
 
Võ Luân ngồi một bên, sắc mặt mang theo vài phần cứng đờ, Võ Ấp nói tiếp: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô em gái này của tôi, tính tình chỉ bị nuông chiều một ít, không tính là hư. Nhưng thẳng đến hôm nay tôi mới phát hiện, em ấy cong vẹo đến thế, nhưng cho dù như thế nào, đây đều là nhà tôi sai. Tôi phải xin lỗi cô,” Võ Ấp nhìn Dương Vi, nghiêm túc nói, “Thực xin lỗi, Dương Vi.”
 
Nghe tiếng xin lỗi này, Dương Vi không thể không nói, trong lòng cô thư thái rất nhiều. Khi cô cho rằng chuyện này cứ kết thúc như thế dưới tình huống này, Tống Triết đột nhiên mở miệng: “Cậu thì sao?”
 
Võ Ấp ngẩn người, tiếp theo liền nghe thấy Tống Triết nói: “Cậu không cần xin lỗi sao?”
 
“Nhiều năm như vậy, cậu, tôi , Võ Luân, đều không cần xin lỗi sao?”
 
Võ Ấp không nói chuyện, anh biết rõ ràng Tống Triết ám chỉ cái gì. Thời niên thiếu , trong xương cốt bọn họ đều bài xích Dương Vi. Ác ý của thiếu niên cho dù bị che lấp, cũng sẽ không tự chủ được mà biểu lộ ra.
 
Bọn họ đã từng cùng nhau cười thầm cô quê mùa, biết rõ tình cảm của cô đối với Tống Triết, nhưng vẫn phóng túng Võ Luân thích làm gì thì làm.

 
“Võ Ấp, kỳ thật trong xương cốt cậu, trước sau đều cảm thấy, tình cảm của Võ Luân đối với tôi cũng không đáng xấu hổ, cô ta và tôi mới là một đôi, cho nên cậu vẫn luôn phóng túng.”
 
“Không phải…… anh Triết……”
 
“Giống đàn ông một chút!”
 
Tống Triết chợt nâng cao âm lượng, lời này lấp kín lời nói của Võ Ấp , Võ Ấp trầm mặc, rất lâu sau, rốt cuộc anh lên tiếng: “Đúng vậy, đích xác tôi đã từng nghĩ như vậy. Nhưng tôi nghĩ như vậy nguyên nhân là bởi vì, tôi cho rằng cậu không thích cô ấy.”
 
Anh giương mắt nhìn về phía Tống Triết: “Tôi cho rằng năm đó cô ấy bỏ rơi cậu, để một mình cậu xuất ngoại, cậu không có khả năng lại thích cô ấy . Cậu là anh em của tôi, tôi vĩnh viễn hy vọng cậu sống thật tốt. Cho đến khi tôi thật sự lớn lên, tôi liền rõ ràng, cậu đối với cô ấy là có tình cảm. Chuyện này, tôi có sai, cậu có sai, tiểu Luân có sai.”
 
“Tôi nói những lời đó không phải vì muốn giảm bớt hành vi phạm tội, Dương Vi, tôi xin lỗi vì quá khứ , cô muốn chúng tôi chuộc tội như thế nào đều có thể, tôi mang theo tiểu Luân tới, chính là hy vọng những việc chúng tôi làm sai, vào một ngày tôi có thể có đền bù.”
 
Nói xong , Võ Ấp giương mắt nhìn Dương Vi, nghiêm túc lên tiếng: “Hy vọng cô có thể tha thứ, nếu không tha thứ, cũng không sao.”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn mọi người, Tống Triết đang chìm đắm vào quá khứ, cúi đầu không nói, Võ Luân quay đầu sang một bên khóc thút thít, chỉ có Võ Ấp nghiêm túc nhìn cô, trên mặt mang theo sự thành khẩn. Rất lâu sau, cô nâng trà lên, mỉm cười nói: “Ai mà thời niên thiếu không phạm sai lầm? Trong lúc vô tình, có lẽ tôi cũng làm tổn thương người khác. Kỳ thật nghiêm túc lại mà nói, các người cũng từng giúp đỡ tôi, cho nên trước sau tôi đều mang một loại tình cảm phức tạp đối mặt với mọi người. Nhưng hôm nay nếu anh xin lỗi, tôi phải cho anh một câu trả lời, Võ Ấp,” cô giương mắt nhìn anh, “Không quan hệ.”
 
Thời điểm lời này nói ra, cô mới phát hiện, nguyên lai nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn chờ đợi một tiếng thực xin lỗi.
 
Đối với hầu hết những cực khổ trong cuộc sống, rất nhiều người sau khi đi qua, điều họ mong muốn cũng không phải trả thù hay như thế nào, kỳ thật cũng chỉ muốn một câu thực xin lỗi thành tâm thực lòng.
 
Võ Ấp gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía Võ Luân, thần sắc nghiêm túc: “Tiểu Luân, hôm nay em có thể không nói lời xin lỗi, anh cũng biết anh dẫn em tới, lời xin lỗi của em không có khả năng phát ra từ nội tâm. Nhưng em phải biết được, em đã sai.”
 
“Em không sai!”
 
Võ Luân gân cổ, rống to ra tiếng: “Sai chính là các người! rõ ràng anh Triết nên thích tôi! Anh ấy rất tốt với tôi, anh ấy vẫn luôn giúp đỡ tôi, anh ấy không thích cô ta! Tôi làm tất cả đều vì muốn tốt cho anh ấy!”
 
“Anh ấy nên thích tôi,” cô ta khóc lóc ra tiếng, “Nên thích tôi !”
 
Tất cả mọi người không nói chuyện, qua hồi lâu, Tống Triết đột nhiên đứng lên, anh đứng trước mặt Võ Luân, thần sắc bình tĩnh.

 
“Tiểu luân, cô đứng lên.”
 
Võ Luân khóc lóc không nói lời nào, Tống Triết liền mạnh mẽ kéo cô ta lên, anh đứng trước mặt cô, lạnh nhạt mở miệng: “Cho tới nay, bởi vì cô là em gái của Võ Ấp, cho nên tôi xem ở mặt mũi cậu ta mà chăm sóc cô, để cô hiểu lầm, là tôi nên nói xin lỗi với cô.”
 
“Không có……”
 
“Cho tới nay, không giữ khoảng cách với cô, sau khi cô trưởng thành vẫn coi cô như cô em gái trước kia, là tôi sai, tôi cũng nên nói xin lỗi với cô.”
 
“Tôi nên sớm nhăc nhở cô quay lại khi biết cô lạc đường, nên sớm khiến cô thanh tỉnh hơn một chút, nhưng tôi không có phát hiện, không để ý, đây đều là tôi sai.”
 
“Anh không có……” Võ Luân run rẩy lên tiếng, “Anh không sai, kia đều là bởi vì trong lòng anh có em……”
 
“Tôi không có.” Tống Triết quyết đoán mở miệng, thanh âm lạnh lẽo mà bình tĩnh, “Từ đầu tới đuôi, từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích một mình Dương Vi.”
 
Trong nháy mắt khi lời nói vừa ra khỏi miệng, Võ Luân đột nhiên quăng một cái tát qua, rống giận ra tiếng: “Anh câm mồm!”
 
Một tiếng “Bang” giòn tan vang lên không trung, Tống Triết bị cô ta tát nghiêng mặt, Võ Ấp ngay lập tức đứng dậy, Tống Triết giơ tay ngăn Võ Ấp, quay đầu lẳng lặng nhìn Võ Luân, thần sắc lạnh nhạt, vẫn mở miệng như cũ:
“Tôi không thích cô.”
 
Võ Luân “Bang” một cái, lại quăng một cái tát qua.
 
Tay cô ta run rẩy xuống, cắn răng nhìn Tống Triết: “Không thích tôi, lúc trước vì sao anh lại giúp tôi? Vì sao không giữ khoảng cách với tôi? Vì sao còn phải đáp ứng giúp tôi gánh tai tiếng ?!”
 
“Cho nên tôi nói xin lỗi,” thần sắc Tống Triết trầm tĩnh, “Tôi không biết, đối với cô mà nói, ký hợp đồng với cô, nói chuyện bình thường với cô, giúp cô che dấu tai tiếng, sẽ khiến cô cho rằng tôi thích cô. Lúc ấy không chỉ riêng mình cô, cho dù bất cứ một người bạn nào muốn tôi giúp, tôi đều sẽ giúp.”
 
“Anh khốn nạn!” Võ Luân lại một cái tát đánh đi, cô ta gào rống ra tiếng, “Anh khốn nạn! Anh khốn nạn! anh thích tôi, anh nên thích tôi !”
Trong lúc cô ta phẫn nộ, từng cái tát cứ đánh qua, thẳng đến cuối cùng, rốt cuộc cô ta mất đi sức lực, lui một bước, tay chống trên ghế, khóc đến khàn cả giọng, Tống Triết quay đầu lại, lau sạch sẽ máu trên khóe miệng, bình tĩnh dò hỏi: “Còn đánh nữa không?”

 
“Tống Triết……” Môi Võ Luân run rẩy, “Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
 
Tống Triết không trả lời, cuối cùng anh hỏi lại: “Tôi thực xin lỗi, tôi nói, cô tức giận, cũng được. Cuối cùng tôi hỏi cô một lần, còn đánh nữa không?”
 
Võ Luân không nói chuyện, cô ta khóc lóc muốn rời đi, nhưng cũng chính trong nháy mắt kia, Tống Triết bắt lấy tay cô ta, đột nhiên một cái tát rơi trên mặt Võ Luân!
 
Võ Luân bị một cái tát của Tống Triết đánh đập vào mặt bàn, Dương Vi đột nhiên đứng lên, cô và Võ Ấp cùng nhìn Võ Luân vừa đụng vào bàn, đang ngơ ngác che mặt.
 
“Để cô thích tôi, tôi thực xin lỗi.” thần sắc Tống Triết lạnh nhạt, “Cô là em gái Võ Ấp, cũng là người bạn tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên những bạt tai đó tôi nhận, đây là tôi xin lỗi cô. Nhưng Võ Luân, một cái tát này là tôi dành cho cô.”
 
“Cô không nên phá hư cuộc hôn nhân của tôi, không nên tìm Dương Vi gây phiền toái, không nên đem ghen ghét của mình đặt lên người không liên quan. Lúc trước cô không nên tính kế để tôi gánh tai tiếng với cô, tiếp theo cô không nên khắp nơi tản ra lời đồn khiêu khích Dương Vi, sau này cô không nên vì thanh danh của mình mà tới cửa tìm Dương Vi gây phiền toái, hôm nay cô cũng không nên đến chết không nhận sai rồi nói bậy bạ với cô ấy.”
 
“Tôi sai, tôi nhận. Chuyện giữa tôi và Dương Vi vấn đề nằm ở tôi, lúc trước đáp ứng gánh tai tiếng giúp cô là tôi, cho dù tôi bị thiên đao vạn quả cũng không thể thoái thác tội của mình. Tôi sai tôi sẽ đền bù, mà cô sai cô cũng nên bồi thường.”
 
Thanh âm Tống Triết thả chậm, anh nhìn Võ Luân, trong mắt không có nửa phần độ ấm: “Cô có thể không cảm thấy mình sai , nhưng cô cần phải chịu trừng phạt, vừa rồi những bạt tai đó, là tôi nên nhận. Mà một cái tát này, là tôi thay, Dương Vi đánh.”
 
“Cuối cùng, tôi lặp lại lần nữa.”
 
Thần sắc anh trịnh trọng: “Tôi không thích cô,”
 
Lời này khiến thân mình Võ Luân kịch liệt run rẩy, Tống Triết duỗi tay nâng mắt kính, bình tĩnh lên tiếng, “Quá khứ là thế, hiện tại , tương lai cũng vậy. Nếu cô có oán hận, đặt ở trên người tôi. Cô có thể hận tôi cả đời,” Tống Triết vòng trở lại vị trí của mình, thong dong ngồi xuống, giương mắt nhìn về Võ Luân phía đối diện đang thất thần, “Đừng thích tôi cả đời.”
 
“Cả đời này tôi sẽ không thích người như cô vì tình yêu mà không màng tất cả, không phân biệt đúng sai.”
 
“Người tôi thích,” thanh âm Tống Triết nghẹn ngào, “Cô ấy , cô, và tôi,  hoàn toàn bất đồng.”
 
Võ Luân không nói chuyện, cô ta bụm mặt, nghe Tống Triết nói, cả người không phản ứng kịp. Tống Triết rũ đôi mắt, nhấp ngụm trà, thấp giọng nói: “Võ Ấp, xin lỗi không như vậy quá không thực tế, tôi nhớ rõ dưới danh nghĩa cô ấy có một studio, ký hợp đồng với vài người.”
 
“Cậu muốn làm gì?”
 
Võ Luân ngẩng đầu lên, không thể tin tưởng nhìn Tống Triết, Tống Triết giương mắt nhìn về phía Võ Ấp, bình tĩnh nói: “Cậu trở về nói cho lão gia tử chuyện của cô ấy, cô ấy nên bị quản giáo một chút, đi ra ngoài đọc sách thật tốt, cậu cảm thấy thế nào?”
 
“Tôi hiểu.” Võ Ấp hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Vi, “Dương Vi, Studio dưới danh nghĩa của em ấy tôi sẽ mau chóng chuyển nhượng cổ phần cho cô, tôi cũng sẽ mang em ấy về cho lão gia tử xử lý, em ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi giới giải trí xuất ngoại đọc sách, trước khi cô tha thứ cho em ấy, em ấy sẽ không về nước, tôi cũng bảo đảm em ấy sẽ không quấy rầy cô.”
 

“Cổ phần tôi không cần……”
 
“Cứ như vậy đi.” Tống Triết ngắt lời Dương Vi, nói với Võ Ấp, “Tôi sẽ cho luật sư sang bên cậu xử lý thủ tục, đừng kéo dài nữa.”
 
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn thời gian, có chút mỏi mệt nói: “Tôi cũng mệt mỏi, cậu mang Võ Luân trở về đi.”
 
Võ Ấp đáp ứng, anh đứng dậy, lôi kéo Võ Luân dường như đã thất thần đi ra ngoài cửa, trước khi tới cửa , Võ Luân đột nhiên dừng lại bước chân.
“Thực xin lỗi.”
 
Thanh âm cô ta như muỗi ngâm, Dương Vi ngẩn người, cũng chính nháy mắt kia, Võ Luân đột nhiên mở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.
 
Chờ hai người đều ra ngoài, Dương Vi mới quay đầu lại nhìn về phía Tống Triết.
 
Tống Triết ngồi một mình trên ghế, bưng trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
 
Khóe miệng anh vẫn còn bầm tím, có thể thấy được lực tay Võ Luân không nhỏ.
 
Dương Vi chần chờ, liền nghe thấy Tống Triết mở miệng: “Thời điểm em ngủ anh trộm ghi lại dấu vân tay, cho nên có thể mở cửa. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không tùy tiện mở.”
 
Anh nhìn phía trước, ánh mắt không dừng trên người Dương Vi, ngữ khí lạnh nhạt lại bình tĩnh.
 
“Lúc trước khi mẹ anh mất để lại cho em 5% cổ phần kia anh không thay đổi tên họ, vẫn như cũ là của em. Vân tay trong biệt thự vẫn là của em, em muốn có thể trở về bất cứ lúc nào. Tất cả cổ phần, bất động sản, tiền mặt, dưới danh nghĩa của anh anh đều nguyện ý chuyển nhượng cho em. Hợp đồng của nền tảng Miêu Miêu, em thích thì giữ lại, không thích thì bỏ đi.”
 
“Anh sẽ hỗ trợ tất cả những việc em muốn làm, em muốn kể chuyện cười, diễn viên, đầu tư, bất cứ chuyện gì,anh đều hỗ trợ. Việc nhà anh làm, con anh chăm sóc, sẽ không khiến em nhọc lòng nửa phần. Em có bất cứ thứ gì không vui đều là anh sai, em muốn đánh muốn mắng đều có thể. Anh sẽ là một người chồng thật tốt, cho dù em không yêu anh, em cũng có thể sống rất khá.”
“Dương Vi,”
 
Nói xong, anh quay mặt lại, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời bình tĩnh đến có chút đáng sợ.
 
Hai người ngồi song song, tựa như thời thiếu niên ngồi chung, anh nhìn cô, trong giọng nói không mang một chút kỳ vọng, phảng phất như là một câu trần thuật, bình tĩnh mở miệng.
 
“Cùng anh kết hôn đi.”
 
Anh nghiêm túc nhìn cô: “Anh đem tất cả cho em.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.