Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 26


Đọc truyện Giả O Sẽ Bị Cắn – Chương 26


Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá


Lục Vưu bị bệnh đã nghỉ nhiều ngày không tới trường học, Đoạn Từ thì hai ngày nay cũng biến mất không thấy tăm hơi.


Tổ học bá cũng chỉ còn sót lại mỗi Lâm Dữ lẻ loi một mình.


Trần Thần sợ cậu tẻ nhạt, vừa tan học liền cùng cậu tán gẫu, mỗi lần đều thảo luận về đề tài khác nhau.


“Lâm Dữ, dạo này tôi có một quyển tiểu thuyết hay lắm, cậu có muốn xem không?”


“Tiểu Lâm ơi, ăn khoai chiên không nè?”


“Tiểu Lâm à, uống sữa tươi không?”


……


“Đậu má!”


Mở màn cho lần này rất khác với các lần trước, đã thành công khơi dậy được hứng thú trong Lâm Dữ.


Cậu mới vừa để bút xuống, trong sách cậu có thêm một chiếc điện thoại.


Giọng Trần Thần khó nén nổi kích động: “Má má máaaaa! Cậu xem thông báo mới nhất của trường học chúng ta chưa!”


Tài khoản WeChat chính thức của trường nhất trung thường đăng các hoạt động của trường, lịch trình khóa học, v.v.. nên Lâm Dữ cũng không quan tâm gì lắm.


“Làm sao vậy?”


Lâm Dữ cúi đầu, thấy nội dung thông báo.


(Thông báo về việc xóa bỏ xử lý kỷ luật của học sinh Lư Thanh Vận)


Cậu vừa mở ra nhìn, thông báo này không chỉ xóa bỏ xử lý kỷ luật của Lư Thanh Vận, mà còn đưa ra thủ phạm thật sự là Quan Huyền Nhã, còn về phần hình phạt của cô ả, trường vẫn đang họp để bàn bạc.


“Việc này làm sao trường học biết được ta? Hơn nữa còn đưa ra bằng chứng!”


Trần Thần mang vẻ mặt khó mà tin nổi.


“Hẳn là Đoạn Từ làm đấy.”


Lâm Dữ quay đầu lại, bàn học trống rỗng, chẳng có gì cả.


Trần Thần kinh ngạc: “Cậu chắc chắn chứ?”


Lâm Dữ gật gật đầu: “Ừm.”

“Đờ mờ!” Trần Thần kinh hô thành tiếng, “Không hổ là nam thần của tôi! Không chỉ có học giỏi, gia thế tốt, cao to đẹp trai mà còn thích giúp người làm niềm vui nữa!”


“Quá hoàn hảo luôn!”


Lâm Dữ: …


Thích tới mức này cũng quá nghiêm trọng rồi à nha.


Những bạn học lén lút mang điện thoại theo cũng thấy được tin tức này, lớp học vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào hẳn lên, tất cả đều bàn về chuyện của Quan Huyền Nhã.


Từ Nguyên Gia cũng ý thức được ngày đó trên xe mình đã hiểu lầm Lâm Dữ và Trần Thần.


Xoắn xuýt một hồi lâu, Từ Nguyên Gia mới điềm tĩnh nghiêm mặt đi tới:


“Thần ca, tôi sai rồi, tôi đúng là có mắt không tròng, nhìn người không rõ mà.”


“Cậu đừng giận tôi nha.”


Trần Thần đem người đẩy ra, Từ Nguyên Gia ôm tới, hai người bắt đầu rùm beng.


Lâm Dữ chống cằm, nghe thấy bên ban ba truyền đến tiếng gầm gừ.


“Tôi không tin, đây nhất định là giả.”


“Huyền Nhã không thể làm ra chuyện như vậy được!”


“Nhất định là có quan hệ với Lư Thanh Vận rồi!”



Nghe thấy câu nói này, Lâm Dữ tán thành gật gật đầu.


Lời này nói cũng không sai, đúng thực là dựa vào quan hệ.


Quan hệ với Đoạn Từ.


Cùng lúc đó, Quan Huyền Nhã ở trong bệnh viện cũng nhìn thấy thông báo này.


Sắc mặt cô ả trắng bệch, hỏi người đàn ông bên cạnh:


“Chú Trần, không phải chú đã nói sẽ giúp con giải quyết chuyện này rồi sao?”


“Tại sao trường học lại đăng thông báo này?!”


Người được gọi là chú Trần là một người đàn ông mặc âu phục đang bình tĩnh nhìn điện thoại di động:


“Đừng gấp gáp, trước tiên con cứ dưỡng thương cho tốt đi, chuyện này chú sẽ xử lý.”


“Đúng rồi, trong giấy kiểm tra sức khoẻ có viết con sắp tới thời kỳ phát tình rồi à.”

Quan Huyền Nhã gật đầu: “Dạ, thuốc ức chế con đã mang đủ.”


Người đàn ông mặc âu phục cười cười: “Mang thuốc ức chế làm gì chứ, hiện giờ chỉ có con là Omega có độ xứng đôi cao nhất với Đoạn Từ thôi.”


“Chỉ cần nó đánh dấu con, vậy thì con chính là người của Đoạn gia rồi.”


“Đoạn gia… Chỉ có mỗi một đứa con độc đinh.”


Quan Huyền Nhã cắn môi nói: “Nhưng lần trước cậu ấy đối với tin tức của con một chút cũng không có phản ứng.”


Người đàn ông mặc âu phục sờ tóc của cô ả, vô cùng khẳng định nói:


“Yên tâm đi, lần sau sẽ có.”


“Con cần phải nắm chắc cơ hội.”


***


Tiết tự học buổi tối.


Lâm Dữ cắn cán bút, chậm rãi làm bài.


Trải qua khoảng thời gian học tập này, các kiến thức căn bản cậu cũng đã nắm được, nếu gặp phải đề khó thì vẫn phải tốn thêm nhiều công sức giải.


Một âm thanh nặng nề vang lên, trên bàn Lục Vưu nhiều hơn một cái cặp sách.


Lâm Dữ ngẩng đầu, thấy Đoạn Từ tới.


Hắn ung dung ngồi vào chỗ vốn là của Lục Vưu, tựa như đây vốn là chỗ ngồi của chính hắn vậy.


Lâm Dữ chọt chọt tay hắn: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”


Đoạn Từ nhìn chằm chằm bảng đen: “Tôi không thấy rõ.”


Lâm Dữ quay đầu nhìn bảng lớp sạch sẽ, không có một chữ, hỏi:


“Cậu muốn nhìn cái gì?”


Đoạn Từ chỉ vào quốc kỳ bên cạnh đồng hồ của phòng học:


“Nhìn đi, còn mấy phút nữa là tan học.”


Lâm Dữ nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, bất đắc dĩ nói:


“Vậy Lục Vưu trở lại phải ngồi đâu giờ?”

“Lục Vưu?” Đoạn Từ nhíu mày, “Cậu ta có lẽ phải một tuần nữa mới có thể trở về.”


“Sao cậu biết?”


Lâm Dữ truy hỏi: “Cậu ấy còn không nói cho tôi, chỉ nói là vài ngày mà thôi.”


Đoạn Từ thuận miệng đáp: “Tôi đoán.”


“Hơn nữa chờ cậu ta về cũng phải điều chỉnh lại chỗ ngồi.”


Lâm Dữ hiếu kỳ: “Tại sao lại phải điều chỉnh chỗ ngồi?


Đoạn Từ giải thích: “Lớp chúng ta mỗi tháng sẽ đổi chỗ một lần.”


“Hử?”


Lâm Dữ vội vàng hỏi: “Có thể không đổi không?”


Cậu vô cùng hài lòng với bạn cùng bàn của mình.


Đoạn Từ hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại không muốn đổi?”


Lâm Dữ suy tư chốc lát, chậm rãi nói ra ưu điểm của Lục Vưu: “Cậu ấy có thành tích tốt, tính cách cũng tốt, học tập lại rất chăm chỉ, luôn kiên nhẫn giảng bài cho tôi —— “


Đoạn Từ bổ sung: “Lớn lên cũng rất đẹp trai.”


“Chúc mừng cậu, bây giờ cậu đã có được một người như vậy ngồi cùng bàn rồi.”


“Đúng là không biết xấu hổ.”


Lâm Dữ ghét bỏ quay đầu, không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, chuyên tâm làm bài tập.


Đoạn Từ gục xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần.


Sớm nay hắn theo ông nội đi tảo mộ, rồi lại xử lý chuyện của công ty và chuyện xử lý kỷ luật, cả ngày không được nghỉ ngơi.


Chuông tan học vang lên, cửa sau bị đẩy ra.


Quý Hoằng oanh liệt đi vào, ngồi ở vị trí của Đoạn Từ, nhìn Lâm Dữ nói:


“Tiểu Lâm ơi, ngày mai là sinh nhật tôi đấy, buổi tối cùng đi ra ngoài happy nha.”


Lâm Dữ chớp chớp mắt: “Đi chỗ nào thế?”


“Tìm một quán gần trường ăn uống rồi đi hát karaoke.”


Những nơi thú vị lúc sơ trung Quý Hoằng đều đã đi chơi khắp cả rồi, sau khi cùng Đoạn Từ đến nhất trung, y mới bắt đầu tu tâm dưỡng tính, những nơi trước đây không còn thường đi nữa.


Y thấy Lâm Dữ mặt ngây ra liền nghĩ ra nên đi đâu chơi.


Quý Hoằng tiến đến trước mặt Lâm Dữ, chớp mi nói:


“Để anh đây dẫn cậu đi va chạm xã hội nhé?”


“Va chạm xã hội?”

Đoạn Từ sâu thẳm ngẩng đầu nhìn: “Quý Nhị thiếu gia sẽ cho chúng tôi đi va chạm xã hội ở đâu?”


Quý Hoằng bị dọa hết hồn, ngã ngồi ở trên ghế:


“Ủa mợ nó! Sao cậu lại ở đây.”


Đoạn Từ không để ý tới y, tiếp tục hỏi: “Cậu định dẫn bé con đi đâu?”


“Club Hắc Mã,” Quý Hoằng biết Đoạn Từ đang nghĩ gì, liền vội vàng nói, “Chỉ ăn một bữa cơm, hát ca một chút rồi đi xem phim thôi, cái gì cũng không chơi.”


Bồi tiếp rượu, bồi chơi, bồi XX gì đó đều không cho.


Đoạn Từ quay đầu hỏi Lâm Dữ: “Muốn đi đâu?”


Lâm Dữ có chút mờ mịt: “Không phải sinh nhật Quý Hoằng sao?”


Sao lại hỏi cậu muốn đi đâu?


Quý Hoằng cũng tỉnh táo lại, thẳng tắp sống lưng:


“Đúng vậy! Đây là sinh nhật tôi, phải do tôi quyết định!”


“Đi club Hắc Mã!”


“Được thôi,” Đoạn Từ nhắc nhở, “Cậu chú ý một chút, đừng chơi đùa quá mức.”


Quý Hoằng cười hì hì nói: “Yên tâm, hôm nay tôi sẽ đi chơi cho đủ.”


“Đưa chìa khóa cho tôi, đêm nay không trở về phòng ký túc.”


Đoạn Từ đem thẻ gác cổng và chìa khóa ném cho y: “Đừng có chạy vào phòng tôi đấy.”


Lâm Dữ nhìn Đoạn Từ, rồi lại nhìn Quý Hoằng, không giống như đang cãi nhau nha.


Cậu không nhịn được hỏi: “Các cậu chia phòng ngủ sao?”


Quý Hoằng cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái: “Đương nhiên rồi.”


“Cậu ta đánh rắm nhiều, phòng cũng không thể vào, chớ nói chi là ngủ cùng một giường.”


Lâm Dữ ngẩn người.


Cả phòng cũng không thể tiến vào, lại còn có thể tình bền như kim sao.


Cậu trầm mặc chốc lát, trọng mang theo nghiêm túc nhìn Quý Hoằng nói:


“Khổ cực cho cậu rồi.”


Quý Hoằng thở dài một hơi: “Đúng vậy.”


Chắc có lẽ đời trước mình đã tạo ra đại nghiệt gì đó rồi đi.


Tác giả có lời muốn nói:


Đoạn Từ: Hãy tự tin và xóa bỏ chữ “có lẽ” và “đi”.


Editor dễ thương: theo tôi hiểu có lẽ là Đoạn Từ đang nói móc Quý Hoằng thì phải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.