Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 1


Đọc truyện Giả O Sẽ Bị Cắn – Chương 1

Editor: Lầu trên có XB


Beta: Cá


Thành phố Tuyền Đức.
Đầu thu mang theo nhiệt độ dễ chịu, không khí tràn ngập hương hoa quế thơm ngát.
Lâm Dữ cố gắng giơ điện thoại mình lên cao, để cho Cửu cha nhìn cậu qua video được rõ ràng hơn.
“Trường học rất được ạ.”
Người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ ghét bỏ:
“Trường học này quá nát, chỉ có mấy cái cây con con.”
“Con nhìn kìa, tường còn bẩn thế kia cơ mà.”
“Có phải Bạch ba của con tính sai rồi không ?”
Lâm Dữ nhìn xung quanh một vòng, hình như cũng không giống như lời Cửu cha mới nói lắm.
Trường nhất trung Tuyền Đức đã xây dựng được trăm năm rồi, nói tóm lại cũng có chút vết tích của lịch sử.
Về phần cây cối, cây trong trường học làm sao có thể so cùng với cây ở trên núi bọn họ đây.
Cửu cha vốn không tình nguyện cho cậu xuống núi mà, Lâm Dữ chỉ dám nhỏ giọng phản bác ở trong lòng, chứ không dám nói ra.
Phượng Cửu nhìn trường học rách rưới phía sau nhãi con nhà mình, càng nhìn càng thấy đau lòng:
“Không được, ta phải tới đón con về, trường học lừa đảo này ở đâu thế.”
“Bảo bối, cơ duyên lần này chúng ta không cần nữa được không.”

“Anh nói cái gì?”
Đầu điện thoại bên kia vang lên một giọng nam ôn nhu, sau đó màn hình bỗng tối sầm.
Chờ màn hình bên kia sáng lên, người trước video đã biến thành người khác.
Là ba ba của Lâm Dữ.
“Bạch ba!”
Bạch Trạch nhìn trường học phía sau Lâm Dữ, thở phào nhẹ nhõm: “Trường học này cũng ổn đấy.”
Bạch Trạch tiếp tục căn dặn: “Khoảng thời gian này cứ vui chơi thoải mái, con mới xuống núi, không cần quá căng thẳng về chuyện cơ duyên.”
Lâm Dữ gật gật đầu: “Dạ được ạ.”
“Con người hiện tại đã không giống như quá khứ nữa, tiểu yêu không phải là đối thủ của bọn họ.”
“Thân thể của con kém, gặp phải chuyện gì cũng đừng cậy mạnh, cứ học theo như những Omgea trong lớp, có biết không?”
……


“Dạ.”
Lâm Dữ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, những câu này ba cậu đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Tính từ khi cậu thành niên đến khi tới trường nhất trung Tuyền Đức này tìm cơ duyên, hai vị lão phụ thân này liền mở ra hình thức nói đâu đâu, Cửu cha cả ngày ghé vào lỗ tai cậu nói rằng miệng lưỡi của con người toàn là lời gian dối, rồi chỉ ra những tiểu yêu đã từng bị lừa gạt.
Bạch ba thì liên tiếp nhét đồ vào trong nhẫn chứa của cậu, như muốn đem cả tòa núi Phong Danh dời tới cho cậu luôn.
Các thúc thúc, a di thì càng không cần phải nói, nước mắt lăn ngắn lăn dài gọi điện tới hỏi Lâm Dữ có muốn cái gì không.
Cúp điện thoại đi, Lâm Dữ thở ra một hơi.
Cậu cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, trong lòng thầm nói không thể bỏ mất cơ duyên thành niên của mình.
Tiểu hồ ly ở Thanh Khâu kia cũng bởi vì lúc trước bỏ lỡ mất đi cơ duyên thành niên của mình, nên năm trăm năm nay chỉ có một cái đuôi.
Tiểu kim long ở Đông Hải càng thảm hơn, đến bây giờ vẫn không thể hóa thành hình người.

Lâm Dữ tuy rằng cũng là tiểu yêu vị thành niên, nhưng mà từ khi ra đời đã liền có thể hóa thành hình người rồi, chỉ không thể sử dụng pháp thuật được thôi.
Ngoại trừ có thể hoá hình ra, cậu và con người bình thường không khác nhau gì mấy.
Nhẫn chứa đồ của cậu cũng được Cửu cha thiết kế riêng.
Lâm Dữ chạm vào chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình, lấy ra một bao kẹo hoa quế, vừa đi vừa ăn.
Trường Nhất Trung Tuyền Đức rất lớn, trên internet có giới thiệu trường học này có 40% diện tích cây xanh nên tùy ý cũng có thể nhìn thấy được hoa cỏ cây cối ở khắp mọi nơi.
Lớp học được xây theo phong cách Trung Quốc hiện đại, giống nhau như đúc, người lần đầu tiên đến trường căn bản không thể nhận ra sự khác biệt.
Lâm Dữ mờ mịt nhìn bức tường cao hai mét.
Cậu rõ ràng đi theo bản đồ chỉ dẫn ở cổng trường mà. Tại sao lại đi đến chỗ này chứ?
Tòa nhà dạy học sinh cấp ba ở đâu?
Lâm Dữ đang muốn gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của mình, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi thuốc lá xen lẫn bên trong mùi hoa quế.
Bước chân cậu dừng lại, nghiêng đầu thì thấy một nam sinh có vóc người cao to.
Trên người hắn là đồng phục học sinh màu trắng đơn giản, nghiêng dựa vào trên thân cây hoa quế, tay trái lười nhác cắm trong túi, tay phải kẹp thuốc lá, xuyên qua làn khói mơ hồ có thể thấy được ngũ quan suất khí của hắn.
Mắt Lâm Dữ sáng lên, đi tới trước mặt nam sinh: “Bạn học, xin hỏi tòa nhà dạy học của lớp 12 ở nơi nào vậy?”
Nam sinh mở hờ mắt: “Omega?”
Lâm Dữ gật gật đầu, lấy chứng minh thư ra, đưa tới trước mặt nam sinh.
Chứng minh thư được quốc gia chứng thực!
Sợ đối phương không thấy rõ, cậu còn đặc biệt đọc ra:
“Họ tên Lâm Dữ, giới tính Omega, ngày hôm nay vừa mới chuyển đến nhất trung Tuyền Đức.”
Lông mày nhíu chặt của Đoạn Từ hơi buông lỏng, trên người Omega này không có mùi hương.
Một chút tín tức tố cũng không có.
Lâm Dữ lại hỏi một lần nữa: “Xin hỏi tòa nhà dạy học của lớp 12 ở nơi nào vậy?”
Đoạn Từ nhìn chằm chằm cậu một lát, mở miệng nói “Phía Đông.”

Phía Đông?
Phía Đông là đi qua trái hay là qua phải nhỉ?
Lâm Dữ hơi ngượng ngùng mà hỏi: “Cái kia… Phía Đông là đi bên nào vậy?”
Cậu là một tiểu yêu ở phía Nam, nên không phân biệt được phương hướng.
Đoạn Từ cười nhạo một tiếng: “Muốn tôi dẫn cậu đi sao?”
Nhận thấy thái độ đối phương cũng không quá hữu hảo, Lâm Dữ lắc đầu:
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Đoạn Từ hít một hơi thuốc, chậm rãi phóng thích tin tức tố của mình.
Lâm Dữ gãi gãi cái cổ: “Ừm.., thôi để tôi đi tìm người khác hỏi vậy.”
Thấy cậu không có bất kỳ phản ứng nào, Đoạn Từ chậm rãi giơ tay, chỉ hướng về phía Bắc.
Lâm Dữ nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Đoạn Từ phun ra một vòng khói, sắc mặt lạnh nhạt.
Lâm Dữ vốn định xoay người rời đi, nhưng thấy người này liên tục nhìn chằm chằm vào mình, lại không dám động.
Cậu lần đầu tiên hướng con người hỏi đường.
Đây là, là muốn tạ lễ sao?
“Phải bao nhiêu tiền?”
Đoạn Từ: ? ? ?
Hắn hoài nghi mình có phải đang nghe lầm hay không: “Hả?”
Nhìn thấy biểu tình của Đoạn Từ, Lâm Dữ biết mình đã đoán sai mất rồi.
Bình thường đối tượng mà Cửu cha trả thù lao đều là con người trưởng thành, không phải là trẻ con.
Trẻ con…
Lâm Dữ suy nghĩ một chút, lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một bao kẹo, bỏ vào trong tay hắn, thành khẩn nói cảm ơn lần thứ hai:
“Cám ơn cậu, cậu đúng là người tốt.”
“Cái này là kẹo hoa quế mà a di của tôi làm.”
Cậu liếc qua thuốc lá trong tay của Đoạn Từ lại bổ sung thêm: “Nó có thể giúp cai được thuốc lá đấy.”
“Quý trọng sinh mệnh, rời xa thuốc lá.”

Nói xong, cậu quay người đi về hướng bắc.
Mặt Đoạn Từ không cảm xúc, đang muốn đem kẹo ném đi, thì đồng bạn trốn tiết đi tới.
“Đó là ai vậy?”
Đoạn Từ: “Hỏi đường.”
Đồng bạn hỏi: “Phương Dược mới quen được bạn gái, muốn mời chúng ta đi ăn cơm đấy?”
“Không đi, ” Đoạn Từ nhả khói, tiện tay đem đường bỏ vào trong túi đồng phục học sinh, “Tôi về phòng ngủ đây.”
Ở một chỗ khác, Lâm Dữ một đường đi về hướng bắc, thấy được một tòa nhà khác với tất cả các tòa còn lại.
Khác với những tòa nhà giảng dạy, nó chỉ có ba tầng, và nó có hình bán nguyệt, trông hơi có cảm giác nghệ thuật.
Bước chân Lâm Dữ tăng nhanh, trong lòng nghĩ thầm đây chính là đãi ngộ đặc biệt của học sinh cấp ba sao?
Đi vào tòa nhà, thì thấy bên trong chứa đầy những cái bàn được xếp nghiêm chỉnh, không có một bóng người, cả ba phía của chỗ này đều có cửa. Bên trong, có một dãy cửa sổ trong suốt, thỉnh thoảng có vài người đi lại.
Mà đây thì không giống như một lớp học nha.
Lâm Dữ có chút mờ mịt, mặc dù đây là lần đầu tiên đi học, nhưng cậu cũng đã nhìn thấy hình ảnh của lớp học trên trang web chính thức rồi.
Ở đây cũng không có bảng đen gì cả!
Lúc này, có một bác gái mặc tạp dề đi ngang qua.
Lâm Dữ liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, xin hỏi nơi này là chỗ nào vậy ạ?”
Bác gái còn tưởng rằng cậu đi nhầm nhà ăn, cười nói:
“Nơi này là nhà ăn 1, nhà ăn 2 ở chỗ khác.”
Lâm Dữ choáng váng, nơi này không phải là phòng học? ?
“Vậy cho cháu hỏi tòa nhà dạy học của lớp 12 ở chỗ nào vậy ạ?”
“Nó nằm ở phía Đông.”
“Chỗ này không phải là phía Đông ạ ?”
“Chỗ này là phía Bắc.”
Lâm Dữ tự an ủi mình, có thể bạn học vừa mới nảy không biết biết tòa nhà dạy học của lớp 12.
Coi như là không biết tòa dạy học đi, nhưng có thể không biết được nhà ăn à!
Tên lừa đảo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.