Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 33


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 33


Lần cuối cùng rơi vào mê man Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay, cắn chặt răng, ta phải tỉnh lại, Lam Trạm còn đang đợi ta!
___
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân như đang chơi vơi giữa không gian, xung quanh tối đen như mực, toàn thân hắn bị giữ chặt không thể động đậy.

Đột nhiên một lực lớn từ đâu kéo lấy hắn, giống như khi bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương mười sáu năm trước, không biết bị kéo đi bao lâu, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra lần nữa, bản thân không ngờ bị kéo tới Loạn Táng Cương.

Ngụy Vô Tiện giãy giụa đứng dậy, lảo đảo chạy tới điện Phục Ma, trong điện không một bóng người, không thấy Lam Trạm, Ôn Ninh cũng không thấy.

“Xảy ra chuyện gì…..!
Ngụy Vô Tiện có chút không xác định được chuyện gì đang xảy ra, hắn chạy vào điện, thấy một lớp bụi phủ mờ khắp nơi, rõ ràng là Loạn Táng Cương mười sáu năm sau, Lam Trạm đâu rồi?
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nghe thấy hướng Huyết Trì có động tĩnh, hắn vội vã chạy tới, chỉ thấy Lam Vong Cơ một thân đầy máu ngồi giữa Huyết Tèi hai mắt nhắm nghiền, Âm Hổ Phù không ngừng tuôn ra từng ngọn tà khí đen kịt vây nuốt lấy Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm!!”
Ngụy Vô Tiện hoảng loạn, Âm Hổ Phù chẳng phải đã bị phong ấn trong quan tài Xích Phong Tôn rồi sao? Thứ tà túy này muốn làm gì Lam Trạm đây?!
Ngụy Vô Tiện chạy tới cạnh Lam Vong Cơ, đưa tay chụp lấy Âm Hổ Phù nhưng lại chụp phải không khí.

” Lam Trạm!!!! Ngươi mau nhìn ta!!!”
Quả nhiên vẫn không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện bất lực ngồi phịch trên đất, trong lúc hắn đang lo lắng sốt ruột không ngừng, Lam Vong Cơ đột nhiên đứng dậy, ra khỏi Huyết Trì, hướng ra bên ngoài.

Tị Trần lại bị hắn vứt lại bên Huyết Trì, Âm Hổ Phù vẫn không ngừng sôi sục nhả tà khí quấn lấy y, Ngụy Vô Tiện lập tức chạy theo.

“Lam Trạm ngươi đi đâu!?”
Lam Vong Cơ vẫn chưa ngừng bước, càng đi càng xa, Ngụy Vô Tiện đột nhiên không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Lam Trạm bị tà khí quấn thân, hắn sốt ruột muốn điên rồi, không ngừng giãy giụa…..!
Trong Tĩnh thất

Lam Vong Cơ đang ngồi bên bàn chép kinh Phật, ánh mắt vẫn lướt qua người nằm trên giường.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện khẽ động đậy, Lam Vong Cơ lập tức dừng bút, ngồi xuống nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nín thở chờ đợi, tim như muốn nảy khỏi lồng ngực.

Y nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, cúi xuống cạnh hắn, ngữ khí hơi run rẩy:
“Ngụy Anh, tỉnh lại……”
Ngụy Vô Tiện vẫn vây ở nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích được một chút nào, mắt thấy Lam Vong Cơ ngày một xa, đến bóng lưng cũng dần khuất khỏi mắt hắn, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, siết chặt tay, dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa.

” Lam Trạm!!! ”
Lam Vong Cơ vẫn luôn chăm chú dõi theo Ngụy Vô Tiện, bàn tay bị y nắm chặt đột nhiên túm lấy tay y Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, giãy giụa như đang gặp phải ác mộng, Lam Vong Cơ đưa tay vỗ nhẹ lên má Ngụy Vô Tiện.

“Ngụy Anh! Ngụy Anh! Tỉnh lại!”
Ngụy Vô Tiện nắm tay y càng lúc càng chặt, sắc mặt vô cùng lo lắng, Lam Vong Cơ gọi tên hắn hết lần này qua lần khác, Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở to mắt, buột miệng kêu lên:
“Lam Trạm!!!”
Lam Vong Cơ lập tức ôm chặt hắn vào lòng, chôn đầu vào cổ hắn, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, hai tay siết chặt như muốn khảm người trong lòng vào tận xương tủy mình, tham lam hít lấy mùi hương trên thân thể hắn…..!
“Ngụy Anh…..!Cuối cùng ngươi cũng tỉnh…..”
Ngụy Vô Tiện ôm lấy eo Lam Trạm, nép thật sát vào người y, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Đột nhiên cảm giác một cỗ ấm nóng lướt trên cổ mình, Lam Trạm khóc sao!?
Ngụy Vô Tiện vô cùng tự trách, rõ ràng hứa với Lam Trạm sẽ không bị thương nữa, không rời khỏi y, lần này chắc chắn đã khiến y vô cùng đau lòng…….!
“Lam Trạm…..”
Hai người ôm nhau thật lâu, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều ngập tràn nhung nhớ cùng niềm vui không thể kìm nén, Lam Vong Cơ trước giờ dù cho Thái Sơn có đổ sập trước mắt cũng không đoái hoài nay nghĩ lại mà thấy sợ hãi vô cùng…..!
Ngụy Vô Tiện nhấc tay nhẹ nhàng ôm lấy sườn mặt Lam Vong Cơ, khe khẽ vỗ về, hốc mắt vẫn còn long lanh ánh nước, mỉm cười:
“Lam Trạm…….!ngươi gầy rồi……”

Lam Vong Cơ lại ôm chặt hắn vào lòng, người yêu tưởng chừng như cách biệt âm dương trở về trong vòng tay mình khiến y run rẩy.

“Ngụy Anh, đừng bao giờ có lần sau nữa…..”
Ngụy Vô Tiện rúc đầu vào ngực y, giọng nói nghẹn ngào:
“Ừ.”
Hai người lại ôm nhau thật lâu, Ngụy Vô Tiện dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của y, chóp mũi là mùi đàn hương quen thuộc trên người y, kiếp nạn lần này khiến hắn càng biết trân trọng Lam Trạm hơn.

Ngụy Vô Tiện dụi dụi đầu vào ngực Lam Trạm, giọng mang theo âm mũi nụng nịu với y:
“Lam Trạm, ta đói rồi……”
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên lưng hắn, mềm giọng đáp:
“Ngươi nằm thêm chút nữa, ta đi hầm canh, được không?”
(Qua vụ này chắc Tiện được sủng tận trời luôn)
Ngụy Vô Tiện dùng dằng cọ cọ eo Lam Trạm, lắc đầu, hắn không muốn rời xa Lam Trạm một phút nào nữa.

“Ngươi dắt ta cùng tới trù phòng đi, ta muốn nhìn thấy ngươi.”
Lam Vong Cơ cũng không nỡ để hắn lại, lấy bộ đồ khác thay cho hắn rồi trực tiếp bế bổng người lên đi tới trù phòng.

Vết thương của Ngụy Vô Tiện dù sao cũng mới lành, hắn rúc sâu vào ngực Lam Trạm để y bế đi.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện ra khỏi tiểu viện Long Đảm, men theo con đường rải đầy sỏi trắng đến trù phòng, trùng hợp gặp ngay Lam Cảnh Nghi, Lam Cảnh Nghi đang xách hộp thức ăn muốn mang đến cho Âu Dương Tử Khâm, vừa ngẩng đầu liền thấy Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đi tới, cậu phản ứng theo điều kiện mà chắp tay hành lễ, chào:
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối.”
Lam Vong Cơ hơi gật đầu rồi đi thẳng tới trù phòng, đặt Ngụy Vô Tiện ngồi ngay ngắn trên ghế.


Lam Cảnh Nghi vẫn luôn nhìn theo hai người, đột nhiên mới phản ứng lại, hét ầm lên:
“Ngụy tiền bối!!!!”
Hộp thức ăn trong tay cũng rơi bộp xuống đất còn người cầm thì đứng đơ tại trận.

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc bắt đầu rửa củ sen và xương sườn, Ngụy Vô Tiện dựa trên ghế cười như được mùa, đáy mắt đầy vui vẻ nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm xem kìa, thằng bé Cảnh Nghi đơ luôn rồi, ha ha ha ha ha.”
Trong tiếng cười của Ngụy Vô Tiện, Lam Cảnh Nghi dần tỉnh lại, cậu lao vụt như một mũi tên chạy về phía Lam thất, vừa chỵ vừa gào ầm lên:
“Tư Truy! Kim Lăng!! Ngụy tiền bối tỉnh rồi!!!!!”
Ngụy Vô Tiện nhìn bóng Lam Cảnh Nghi bốc hơi như một làn khói, cười híp mắt bám vào tay ghế ngồi thẳng dậy, cằm gác lên thành ghế hỏi Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, cấm làm ồn cơ mà? Ngươi chuẩn bị phạt Cảnh Nghi chép mấy lần gia quy đó?”
Lam Vong Cơ xắt xương sườn và củ sen thành từng miếng vừa ăn, môi hơi nhếch lên mỉm cười.

“Ngươi nói là được.”
Ngụy Vô Tiện càng cười tươi hơn, chậm chạp đứng dậy đi đến sau lưng Lam Trạm, đưa tay ôm lấy eo y, tựa má vào lưng y.

“Hàm Quang Quân công tư phân mình, kỷ cương nghiêm chỉnh của chúng ta đâu rồi? Hử?”
Lam Vong Cơ lần lượt xếp xương sườn và củ sen vào trong nồi, lửa bếp đang nồng, chẳng mấy chốc là nấu xong rồi, y múc một gáo nước sạch rửa tay xong mới xoay người lại ôm lấy Ngụy Vô Tiện, lưu luyến chiều chuộng nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nhấc cằm Ngụy Vô Tiện, làm theo trái tim thúc giục, hôn lên đôi môi kia.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu đón lấy, hai tay ôm lấy vai Lam Vong Cơ, hai mắt nhắm lại cảm nhận thật kỹ sự đòi hỏi của Lam Trạm, y dùng lưỡi quấn lấy môi hắn, chậm rãi đẩy mở hàm răng, đầu lưỡi càn quét khắp khoang miệng, cẩn thận, nâng niu, lại quấn lấy lưỡi hắn đùa nghịch, dây dưa không dứt…..!
Đám Lam Tư Truy và Kim Lăng nghe tin từ Lam Cảnh Nghi, vội vội vàng vàng từ Lan thất ùn ùn chạy đến trù phòng, không đợi được mà xông thẳng vào gọi:
“Cha!”
“Cậu lớn!”
“Ngụy sư huynh!”
“Ngụy tiền bối!”
Chẳng ngờ gặp đúng lúc Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đang triền miên hôn sâu.

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng đẩy Lam Vong Cơ, dùng ống tay chà chà vết nước còn dính trên khóe môi đỏ hồng, ngại ngùng ho mấy tiếng.


“Khụ khụ, ha ha ha, đều tới rồi à…..!Ấy là……!Ta khỏe lại rồi, nhọc lòng mọi người lo lắng, ha ha ha ha……”
Mấy đứa tiểu bối ngượng vô cùng, không biết nên nhìn vào đâu mới phải.

Lam Tư Truy chớp chớp mắt, ngập ngừng mở lời:
“Vậy…..!Cha, tỉnh rồi là tốt, bọn con…..!Bọn con lần sau lại tới thăm người?”
Kim Lăng cũng vội vàng phụ họa:
“Ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, tỉnh rồi là tốt, bọn con…..!Bọn con hôm nay còn có tiết!!! Về….!Về trước đây…….”
Cả lũ còn lại lập tức gật đầu, đứa nào đứa nấy chậm rề rề nối gót nhau lui ra.

Lam Vong Cơ lạnh lùng liếc qua.

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, cấm làm ồn.

Gia quy, ba trăm lần.”
“A…….!?”
Đám nhỏ lập tức nhăn nhó mặt mày, cả lũ đáng thương hề hề nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chỉ đành cười gượng, chưa kịp mở miệng, Lam Vong Cơ lại nói:
“Cảnh Nghi năm trăm lầm, chống ngược người chép.” (trồng cây chuối đó các cô)
“…….”
“……”
“Vâng……”
Mấy đứa nhỏ cung kính thi lễ rồi lui ra, lễ vừa xong, Lam Tư Truy và Kim Lăng một trái một phải dìu Lam Cảnh Nghi, không dám ho hoe làm càn một chút nào nữa, đứa nào đứa nấy cực kì nhã chính phép tắc mà rời đi.

Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười gập cả eo.

“Lam Trạm, ha ha ha ha, ngươi xấu tính quá….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.