Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 20
Cô Tô
Trước cửa núi Vân Thâm Bất Tri Xứ
Đệ tử các nhà lần lượt mang thiếp mời tới rồi tiến vào sơn cốc.
Lam Hi Thần, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi phụ trách đón tiếp, ba người bận đến nỗi không dứt ra được.
Lam Tư Truy đưa mấy môn sinh của Thanh Hà Nhiếp thị về phòng xong, trên đường đến Hàn thất bỗng gặp Lam Cảnh Nghi vừa từ trong phòng đi ra.
Làm Cảnh Nghi túm lấy tay cậu, hỏi:
“Tư Truy, bận đến thế này rồi, Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối vẫn chưa tới sao?”
Lam Tư Truy suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Hôm qua phụ thân tìm được mấy quyển sách cổ về y thuật, trong sách có ghi lại một số cách tu dưỡng rèn luyện sức khoẻ, phụ thân bây giờ chắc đang giúp cha điều dưỡng rồi.”
Lam Cảnh Nghi chớp chớp hai mắt, chán nản nói:
“Điều khí dưỡng thân cũng không phải ngày một ngày hai, thời gian không gấp được! Hơn nữa các nhà đến nghe giảng là việc lớn, Hàm Quang Quân lại là Tiên đốc kế nhiệm, dù sao cũng nên ra mặt một lần chứ……!”
Lam Tư Truy vỗ nhẹ tay cậu, nhỏ giọng thầm thì:
“Không lẽ ngươi không biết? Trong lòng phụ thân, những việc liên quan đến cha mới là quan trọng nhất, ở đây đã có Trạch Vu Quân với ta và ngươi gánh vác rồi còn gì, không lo.”
Lam Cảnh Nghi nhún vai rồi lại vội vàng chạy tới tiền sảnh đón khách.
Lam Tư Truy vào Tĩnh thất, thi lễ với Lam Hi Trần xong liền báo:
“Trạch Vu Quân, các gia tộc đến bái phỏng lần này có Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Mi Sơn Ngu thị, Ba Lăng Âu Dương thị, Nhạc Lăng Tần thị, Đình Sơn Hà thị.
Đệ tử các nhà tới nghe giảng đã tập trung đầy đủ, chỗ ở cũng được sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
Lam Hi Thần vừa ý gật đầu:
“Tư Truy, con sắp xếp rất ổn.
Lễ gặp mặt chính thức cử hành vào giờ Thìn* ngày mai.
Con, Cảnh Nghi và những đệ tử Lam thị khác tham gia lần nghe giảng này cũng cần chuẩn bị thật tốt.”
*Giờ Thìn: Từ bảy đến chín giờ sáng.
Lam Tư Truy đáp:
“Vâng.”
Lam Tư Truy lui khỏi Hàn thất, trên đường tới Lan thất liền gặp Lam Cảnh Nghi đang dắt theo Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân tới Tĩnh thất.
Kim Lăng đứng từ xa đã trông thấy cậu liền gọi lớn:
“Tư Truy! Bọn ta ở bên này! Mau qua đây đi!”
Lam Cảnh Nghi kéo Kim Lăng lại, lớn giọng bảo:
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm làm ồn!”
Kim Lăng lườm cậu một cái:
“Xời! Tiếng ngươi cũng to chẳng kém! Chỉ được cái gia quy rõ lắm…..”
Lam Cảnh Nghi hất mặt sang hướng khác:
“Hừ! Tính nết đại tiểu thư……”
“Ngươi thử nói đại tiểu thư một lần nữa xem?”
Nói xong liền nắm chặt Tuế Hoa trong tay.
Lam Tư Truy vội vàng chạy tới.
“Kim Lăng, Tử Chân, sao mọi người không về phòng nghỉ ngơi? Có việc gì sao?”
Âu Dương Tử Chân đáp:
“Hôm nay không thấy Hàm Quang Quân với Ngụy tiền bối.
Nghe Cảnh Nghi nói Hàm Quang Quân đang giúp Ngụy tiền bối điều dưỡng thân thể, Kim Lăng lo Ngụy tiền bối không khỏe nên bọn ta mới cùng tới bái phỏng.”
Kim Lăng nhíu mi lo lắng, vội hỏi:
“Cậu ta nói cậu lớn tu quỷ đạo, thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng.
Lầm trước ở Đàm Châu lại gặp phải Hắc Tông Dạ Khuyển, liệu có bị ảnh hưởng gì không?! Lúc trước….!ta…!còn bị ta đâm một kiếm……”
Lam Tư Truy an ủi hắn:
“Đừng lo, phụ thân tra cứu sách y cổ, tìm ra cách điều dưỡng cho cha rồi.
Có phụ thân ở đó, cha sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Mấy đứa vừa trò chuyện vừa đi tới tiểu viện Long Đảm*.
*Tiểu viện Long Đảm: Nguyên tác là “Long Đảm tiểu trúc”, tức là căn nhà nhỏ có dây Long Đảm phủ kín.
Mình thấy trong phim nó là một viện nhỏ nên dịch như vậy để thuận tiện hơn vì sau cụm này còn xuất hiện nhiều.
Men theo con đường nhỏ rải đầy sỏi trắng của Vân Thâm Bất Tri Xứ, đến trước cửa viện nhỏ có hoa Long Đảm nở kín tường, Âu Dương Tử Chân và Kim Lăng lần đầu tiên tới đây, trông thấy một đám thỏ đang tự do nô đùa trên cỏ, Âu Dương Tử Chân vô cùng ngạc nhiên:
“Tư Truy à, nhà huynh còn nuôi cả một bầy thỏ nữa sao!”
Lam Tư Truy đáp:
“Ừ, từ khi ta còn nhỏ đã có rồi, là thỏ phụ thân nuôi.”
Lam Cảnh Nghi xen vào:
“Ta kể cho, hồi nhỏ Tư Truy còn bị Hàm Quang Quân thả vào chuồng thỏ cho chơi với thỏ cơ, huynh ấy còn tranh ăn cà rốt với thỏ nữa, há há há……”
Lam Tư Truy dẫn Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân vào viện, cửa Tĩnh thất vẫn đang khép chặt.
Mấy đứa đang định gõ cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Ngụy Vô Tiện rên rỉ:
“Lam Trạm! Đau……”
Cả đám ngây ra đứng nguyên một chỗ, cánh tay giơ ra đang muốn gõ cửa của Kim Lăng cũng cứng đơ treo trước mặt…!
Lại nghe tiếng Lam Vong Cơ trầm giọng:
“Nhịn một chút.”
Nghĩ tới quan hệ của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, bên tai lại truyền đến tiếng Ngụy Vô Tiện hô nhẹ, không kìm được mà tưởng tượng…..!Mấy đứa ngơ ngác nhìn nhau, ngượng ngập vô cùng.
Âu Dương Tử Chân xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, Kim Lăng và Lam Tư Truy cũng đỏ hết lỗ tai, chỉ có Lam Cảnh Nghi tiếc hận dán chặt mắt vào cánh cửa, trong bụng thầm nghĩ:
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm dâm loạn!”
Cuối cùng, Lam Tư Truy coi như có chút kinh nghiệm, tỉnh táo lại sớm nhất, lại sợ bị hai người trong phòng phát hiện, cậu đè thấp giọng, thì thầm:
“Ây……!Kim Lăng, Tử Chân, lần trước phụ thân ban cho ta một thanh kiếm tên Thanh Hành, hai người chưa thấy đúng không? Để ta dẫn tới phòng ta xem nhé.”
Ba đứa còn lại gật đầu như giã tỏi:
“Xem, xem! Đi xem! Nhanh nhanh nhanh đi……”
Nói rồi liền nhón chân thật nhẹ rời khỏi viện nhỏ, ra khỏi viện liền điên cuồng bỏ chạy, cấm đi nhanh cái gì đó đều ném hết ra sau đầu……..!
Trong Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện áo quần xộc xệch ngồi trên giường, trên mấy huyệt Bách hội, Phong trì, Đãn trung, Hợp cốc, Dũng tuyền đều cắm ngân châm, Lam Vong Cơ y phục chỉnh tề, tóc buộc gọn gàng ngồi bên giường.
Ngụy Vô Tiện bi phẫn mếu máo, mắt long lanh đáng thương nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ sửa soạn lại quần áo cho hắn, vừa không ảnh hưởng đến việc thi châm lại che đi được một mảnh xuân sắc.
“Ngụy Anh, ngươi hứa với ta rồi”
Ngụy Vô Tiện cũng muốn sống thật lâu cùng Lam, muốn hắn điều dưỡng thân thể cũng được thôi, nhưng cảm giác huyệt vị toàn thân cắm đầy kim châm thế này đúng là không dễ chịu chút nào.
Hơn nữa vì để tránh hắn cử động lung tung, Lam Vong Cơ còn dùng Định thân thuật với hắn…..!
Ngụy Vô Tiện đáng thương hề hề nài nỉ:
“Lam Trạm…..!Không thể đổi cách khác được sao…..”
“Không thể.”
“……Lam nhị ca ca……!Thương ta chút đi mà!”
Ngụy Vô Tiện mặt dày giãy giụa xin xỏ.
Lam Vong Cơ không chút nương tay, đáp:
“Còn thời gian một chung trà nữa.”
*Thời gian một chung trà: 10 – 14.4 phút
Đợi đến khi Lam Vong Cơ rút hết châm trên người Ngụy Vô Tiện xuống, giải định thân chú cho hân, Ngụy Vô Tiện chợt có cảm giác như một lần nữa tìm thấy tụ do.
Lam Vong Cơ mang một chén thuốc vừa đậm vừa đắng tới, Ngụy Vô Tiện mặt nhăn như bánh bao, rụt người vùi kín trong chăn.
“Lam Trạm! Ta sợ nhất là đắng! Không uống!”
Lam Vong Cơ không nói một lời, tay bưng bát thuốc đứng bên giường, thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện thấy xung quanh yên lặng bất thường mới trộm vén chăn ra nhìn.
Chỉ thấy Lam Vong Cơ dịu dàng nhìn hắn, cảm giác như nếu hắn không uống hết bát thuốc này, y sẽ đứng mãi ở đó, đứng đến sông cạn đá mòn……!
Ngụy Vô Tiện bất lực chui ra, vô cùng không tình nguyện mà đỡ chất chén thuốc, bịt mũi, nhắm chặt mắt rồi uống liền một hơi cạn sạch, vị thuốc lan tràn trong miệng, đắng không kể xiết……!
Lam Vong Cơ cúi người phủ lên môi hắn, đầu lưỡi vươn sang đưa khắp miệng hắn, đầu lưỡi giao hòa như muốn quét sạch vị đắng còn lưu lại, đến khi Ngụy Vô Tiện có chút mê man rồi mới dừng lại.
Lam Vong Cơ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước đọng trên khóe miệng hắn, cất giọng trầm khàn, hỏi:
“Còn đắng không?”
Ngụy Vô Tiện vẫn ngơ ngác, hai mắt mở lớn, thầm nhủ:
“Trời ạ……!Lam Trạm còn biết trêu ghẹo kiểu này nữa sao……!Chịu sao nổi!!!?”.