Đọc truyện Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng FULL – Chương 7
Editor: LunaYang97
Tin đồn về học bá bắt đầu lan truyền trong giới học sinh.
Nghe nói rằng giáo viên chủ nhiệm ban 6 đã tìm thấy một bức thư tình không tên trong ngăn kéo của học bá, học bá không biết ai đã đặt nó vào, trong lớp cũng không ai thừa nhận.
Giáo viên chủ nhiệm ban 6 lo lắng đến mức chỉ có thể tiếp tục làm công tác tư tưởng cho học bá và cảnh báo không nên yêu đương lúc này.
Trì Nghiên là đối tượng đào tạo trọng điểm của toàn bộ học sinh cuối cấp 3.
Trong các kỳ kiểm tra thành tích trước đây do các trường đại học ở thành phố A tiến hành, Trì Nghiên có thể đảm bảo vị trí số một, có thể lấy hạng 1 toàn thành phố, hạng 1 tỉnh cũng không phải là không thể..
Vì thế, chỉ cần có một chút rắc rối nhỏ, chủ nhiệm ban 6 đã cảm thấy như gặp kẻ thù lớn.
“Thành tích khủng như Trì Nghiên, có cô gái nào dám xuống tay,” Chu Phàm thở dài, vừa nhặt cơm vừa nói, “Còn có tính cách của học bá, đó có thể là tính cách của bạn trai sao? Cần tìm một chàng trai ấm áp cung cấp nước nóng và đồ ăn, chẳng hạn như tớ.
”
” Nhưng trông cậu thật xấu.
“Tề Thành.
Chu Phàm bị sốc nặng, không muốn nói chuyện.
Hạ Lập không nhịn được cười phụt cơm.
Tề Thành uống một ngụm nước, bên cạnh liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Tề Thành!” Chu Điệp chạy tới, kéo cô bạn ngồi xuống bên cạnh Tề Thành, “Thật trùng hợp.
Cậu đang ăn cái gì thế? Ngon không”
Tề Thành thản nhiên chỉ tay đánh rớt bàn tay cô muốn leo lên, “Cậu còn không mau đi mua đồ ăn đi?”
“Sao cậu hung dữ vậy?” Chu Điệp trừng mắt nhìn anh, sau đó bật cười, ghé sát vào đĩa cơm của anh, “Nói cho tớ biết, loại nào ăn ngon hơn? Được không? ”
” Các món ăn nhìn khá ngon.
“Tề Thành.
Bạn của Chu Điệp khẽ liếc anh một cái, tiếp theo nhìn lướt qua trên bàn ăn, sau đó kéo quần áo của Chu Điệp.
Các món ăn trên món ăn của Tề Thành rất đặc sắc.
Anh chàng này ăn ở căng tin, luôn chọn ra đủ loại đồ ăn kèm khó coi từ bát đĩa, lại dành thêm vài phút để bát đĩa thẳng đứng, dường như có cảm giác như đang ăn nhà hàng.
Chu Điệp và cô bạn nhỏ nhìn nhau, mỉm cười bỏ chạy.
Ngay khi họ rời đi, trước khi cầm đũa lên Tề Thành quay đầu lại nhìn xung quanh.
Hạ Lập cũng liếc mắt nhìn trái phải, “Cũng may là người nào đó không xuất hiện.”
Chu Phàm kinh ngạc, “Là ai?”
Tề Thành câu môi, đút một miếng thịt cho cậu.
“Ăn còn không bịt được miệng cậu? ”
Ăn xong, ba người đi siêu thị mua bánh mì và dăm bông cho Hàn An.
Công việc và nghỉ ngơi của sinh viên mỹ thuật tự do hơn họ, nhưng đôi khi cũng khó hơn.
Ví dụ như buổi trưa hôm nay, Hàn An còn chưa vẽ xong, chỉ có thể giúp mang đồ ăn tới, dùng thời gian buổi trưa nhanh chóng làm cho xong tiến độ, trước khi buổi trưa liền trở về ký túc xá.
Siêu thị có ít người hơn nhiều so với nhà ăn.
Thời tiết bên ngoài nắng nóng, nhất là vào buổi trưa nắng chói chang khiến người khô rát.
Tình cờ thấy ở giữa siêu thị có một quầy kem que, Tề Thành nhìn quanh và chọn một cây kem.
Anh mở cửa ngăn đá, ngay khi tay anh chạm vào nó, bàn tay kia đã vô tư vươn tới từ bên cạnh anh, đặt lên cùng một thanh kem.
Da ngăm đen hơn Tề Thành,màu lúa mạch khỏe mạnh và xinh đẹp.
Kỳ Chung một tay chống vào tủ lạnh, tay kia thò vào, dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Tề Thành, nụ cười trên khóe miệng xấu xa tự mãn.
“Tiểu bạch kiểm, chúng ta lại gặp nhau.”
Trên đầu còn có mồ hôi, giọng nói hơi hổn hển, mồ hôi làm ướt mái tóc ngắn và đôi mắt sáng ngời của cậu.
Cửa ngăn đá vẫn mở, rất nhiều hơi lạnh phả ra, sức lực trong tay không kém Kỳ Chung, tựa như làm cho Kỳ Chung khó chịu sẽ khiến anh vô cùng hài lòng.
Thứ bị hai tay ấn vào là một miếng bánh sữa, trùng hợp là trong tủ lạnh toàn bộ chỉ có một miếng, Tề Thành lại quét tủ lạnh, “Cậu muốn cái này?”
Kỳ Chung ngón tay không nhúc nhích, khóe miệng cười tự đắc muốn lên trời, “Đúng vậy, nếu không, tao tại sao lại ở đây lãng phí thời gian?”
Ở phía sau, hai người đi cùng Kỳ Chung vội vàng đuổi kịp hắn, “Kỳ Chung, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Không biết cậu nhìn thấy bên ngoài siêu thị là ai, liền đi tới bên này.
Vừa cơm nước xong, chạy xuống thế này còn mệt hơn ăn cơm.
Họ một bên thở hổn hển một bên nhìn chằm chằm vào Kỳ Chung và Tề Thành.
Tề Thành nhìn bọn họ, “Lần này nhớ tìm người đi cùng với cậu sao?”
“Tao không cần tìm người.” Kỳ Chung nói xong, dựa sát vào Tề Thành, nhìn kỹ anh, để chính mình làm cho người khác sợ hãi, cậu chỉ nhếch lên một bên khóe miệng cười, “Tề Thành, lần này đến lượt tao dạy dỗ mày.”
Mồ hôi từ tóc mai trượt ra, ướt đẫm lông mày kiếm, đắc ý dào dạt.
Tề Thành cầm lấy kem trong tay trước mặt, cười nói: “Của tôi.”
Cửa tủ đông cuối cùng cũng đóng lại, Kỳ Chung sắc mặt biến sắc, tiến lên ngăn cản anh chạy đi.
Lối đi của siêu thị chỉ lớn một chút, đã bị Kỳ Chung chặn lại, tách ra đôi chân dài, tựa như đám lưu manh ép Tề Thành trên con đường này, “Làm sao lại là của mày? Tao rõ ràng đã nhìn thấy trước.”
Ngạo mạn cực kỳ.
Bây giờ, cậu không thể chờ đợi để dọa cho Tề Thành khóc rớt nước mắt.
“Trên đầu cậu vẫn còn đổ mồ hôi,” Tề Thành nói, “Cậu chạy tới đây khi nhìn thấy tôi sao?”
Đôi mắt Kỳ Chung thoáng hiện.
“Mày nghĩ mày là ai?, Người có thể làm tao đuổi theo có rất nhiều.Nhưng trong đó không có ai tên Tề Thành! ”
Tề Thành yên lặng nhìn cậu.
Kỳ Chung đối với loại ánh mắt này càng thêm khó chịu, lông mày đè xuống, giống như khó chịu, “Mày nhìn cái gì?.”
Chân dài bị chặn ở hai bên cũng rụt lại một chút, vừa nhìn liền thấy Tề Thành vẫn đang nhìn cậu,liền lảng tránh khỏi tầm mắt, cau mày càng chặt.
Tề Thành cười, “Vậy thì cậu chọn đồ tiếp đi, tôi đi trước.”
Anh vừa đi bên cạnh vừa cởi mở vỗ vai Kỳ Chung, thật ra bàn tay đã dùng lực, đè khiến cậu không thể nhúc nhích..
Hai người bạn của Kỳ Chung cũng không rõ nguyên do, vì vậy họ nhìn sắc mặt của Kỳ Chung trở nên tối sầm, sau đó nhìn Tề Thành đi ngang qua Kỳ Chung.
Không ai trong số họ có thể nhìn thấy 2 người họ đang làm.
Kỳ Chung vai đau, “Khốn kiếp!”
Trên mày rối rắm có thể thắt thành một cái nơ.
Khi bọn họ trở lại ký túc xá, Hàn An đang nằm trên ghế với vẻ mặt đờ đẫn.
Mười ngón tay đều là màu xám bút chì, bàn tay đang rũ xuống bên cạnh, gần như chạm đất.
“Sao lại mệt thế này?” Chu Phàm làm ướt khăn lau tay, lau xong liền lấy đi giặt sạch, bận rộn từ trong ra ngoài.
“Không phải đâu, mỹ thuật sao lại mệt được?”
Hàn An mệt mỏi nói.
“Cậu không hiểu, cô giáo vẫn phải nhận xét vào buổi chiều.
Tớ đã tìm hiểu chi tiết cả buổi sáng.
Sau khi tớ làm xong, tất cả các tỷ lệ đều sai.
Tớ sẽ không nói gì về nó.
Cậu có biết phối cảnh không? Tớ đã vẽ 3/4 khuôn mặt bên phải kết quả khóe miệng bị kéo ra phía trước.
” ( ngu mỹ thuật nên chém đại:.