Đọc truyện Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng FULL – Chương 15
Editor: LunaYang97
Bác sĩ gửi tin nhắn vào ban đêm như thường lệ.
Nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi đến, Tề Thành mới chợt nhớ ra mình vẫn còn một nick phụ, và nick phụ đó đã vào nhóm của đám chanh chua than thân trách phận.
Anh bấm vào nick QQ phụ, vừa vào xong âm thanh nhắc nhở đã bắt đầu vang lên, vang lên một thời gian mới hoàn toàn im lặng.
Quản trị viên của [Nhóm Anti nam thần trung học ] đã chọc Tề Thành yêu cầu Tề Thành tham gia đánh giá, sau khi đánh giá xong anh mới được ở lại nhóm, nếu không tối thứ sáu sẽ bị đuổi.
Xét duyệt phi thường gắt gao, Tề Thành suy tư một hồi hỏi: [Làm sao để được xét duyệt? ]
Quản trị viên nhanh chóng trả lời: [Điều này đối với chúng tôi rất đơn giản, chỉ để đảm bảo rằng bạn thực sự không thích Tề Thành, chỉ cần đề cập đến một trong những khuyết điểm của anh ta, sau khi xác nhận đúng sẽ được duyệt.
]
Tề Thành suy nghĩ một chút, ngón tay lướt trên màn hình, [Thứ cho tôi phải nói thẳng, hắn có khuyết điểm sao? ]
[Bàn tay châm thuốc hơi run run.JPG], Người quản lý nói, [Nếu không, cậu có thể nghĩ tại sao nhóm chúng tôi chỉ có 200 người? ]
Tề Thành nhếch mép cười vài lần, sau khi cười đủ rồi bắt đầu tìm ra khuyết điểm của bản thân.
[Bài thi lần trước của hắn bị môn ngữ văn và tiếng Anh kéo điểm xuống, này có tính là khuyết điểm không?[
[Tính a! ]
Bên kia rất cao hứng, [Điểm của hắn từ trước đến nay đều rất tốt, tôi không thèm đả kích, lần này có lật ngược được không?! ]
Tề Thành chân thành nói, [Tiếng Anh 109, Ngữ văn 101, hắn muốn leo lên top 10, nhưng lăn lộn không thành công]
[……] Quản trị viên nghẹn rồi.
Sau khi xem xét xong, Tề Thành thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, đang định vào nhóm xem thử thì một tin nhắn khác nhắc nhở vang lên.
[Kỳ Chung: Người anh em]
Tích tích hai lần.
[Kỳ Chung: Cậu nói cậu là bạn cùng lớp của Tề Thành, phải không]
[Kỳ Chung: Hai ngày qua hắn ta có phải thường xuyên ra khỏi lớp không? ]
Tề Thành nhìn tin nhắn trên điện thoại, ánh mắt lóe lên, nói: [Cái gì? ]
Kỳ Chung chỉ đơn giản hỏi trực tiếp: [Có phải Tề Thành đang yêu không? ]
Đang yêu?
[Lão công đẹp trai của ngươi: Ai nói cậu ấy đang yêu? ]
[Kỳ Chung: Cho nên là..
không có? ]
Kỳ Chung kéo chăn bông lên che đầu, màn hình điện thoại làm sáng lên khuôn mặt, cậu nhìn chằm chằm tin tức bên kia không chớp mắt.
7, 8, 9, 10…!
[Lão công đẹp trai của ngươi: Đi mà hỏi cậu ta, làm sao tôi biết được một chuyện như vậy.
]
Kỳ Chung trừng mắt, đây là cái quái gì!
Chờ cậu có thể nghĩ ra những gì để nói với bên kia, bên kia đã offline.
Sau hai ngày ở Giang gia, Tề Thành trở lại trường học.
Anh đi thẳng trở lại lớp học, mỉm cười khi Hạ Lập và Chu Phàm bước vào lớp, hai người ngạc nhiên hét lên.
“Lúc trở về, tớ thấy ngoài cổng trường có một nhà hàng Đông Bắc mới mở,” Tề Thành cười nói, tránh né mấy ngón tay thịt lợn muối của họ, “Đừng làm phiền, buổi trưa mời các cậu ra ngoài ăn cơm.”
“Được rồi,” Chu Phàm mặc đồng phục học sinh.
Cậu ném chiếc áo khoác cho anh, “Tớ nói tại sao cậu lại yêu cầu tớ mang áo khoác đồng phục học sinh.
Hóa ra là đã trở lại.”
Hạ Lập, “Chúng tớ tưởng rằng cậu sẽ trở lại sau tiết hai.”
Tề Thành vẫn mặc quần áo bình thường.
Đứng giữa đám đông mặc đồng phục học sinh, sáng như cảnh đẹp.
Anh lấy chiếc áo khoác mà Chu Phàm ném cho mình, rồi mặc vào một cách bình tĩnh.
Từ Ninh ở hàng ghế đầu bí mật liếc nhìn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.
Ở độ tuổi này, nhìn thấy một cậu bé xuất sắc như vậy thực sự là một điều rất tàn nhẫn.
Kỉ niệm thanh xuân sẽ chỉ khiến hắn trở nên hoàn mỹ hơn, sau này càng cảm thấy tất cả mọi người đều kém mình.
Càng nghĩ về điều đó, càng khó sống với thực tế.
Giữa trưa.
Tề Thành và Hạ Lập, Chu Phàm rời lớp học đợi ở cửa phòng tranh của Hàn An.
Giáo viên mỹ thuật của họ đang xem lại bức tranh, xung quanh cửa trước và cửa sau có rất nhiều người, Hàn An ở phía sau cô giáo và giơ tay ra hiệu cho họ.
Tề Thành vừa mới ngủ dậy, lúc này mới khôi phục tinh thần.
Tóc trên trán bị hất lên, vầng trán đầy đặn lộ ra một vết đỏ, trên mặt là một loại tiêu sái không kiềm chế được.
Hạ Lập cùng Chu Phàm để anh đứng một mình tỉnh táo, họ chạy sang phía bên kia để tránh làm lá xanh làm nền cạnh hoa hồng.
Ba phút sau, một nhóm bốn người bước ra khỏi trường.
Nhà hàng mới mở mà Tề Thành cho biết ở gần đây, có hai tầng và trang trí phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ.
Khi một vài người trong số họ vừa bước xuống lầu, thì có người ở trên hét lên: “Này.”
Giọng do khói thuốc nên hơi khàn khàn.
Tề Thành nhìn lên.
Ban công trên tầng hai trồng đầy hoa cỏ, những chùm hoa đỏ rực rỡ leo trên lan can rủ xuống dòng thác rực rỡ, tươi tốt.
Ngô Nguyên đứng giữa ban công hút thuốc, nhìn xuống một cách trịch thượng.
Đôi mắt hắn đen nhánh, sau khi quan sát vài giây, hắn thở ra một hơi rồi ném bao thuốc từ trong lòng bàn tay ra.
Tề Thành vươn tay bắt lấy, hộp thuốc vừa ném vào tay, trong đó chỉ còn một điếu thuốc, cùng 500 tệ được cuộn lại.
Khóe miệng cong lên, Tề Thành lấy điếu thuốc ra ngậm trong miệng, ngẩng đầu nhìn lầu hai.
Khi từ trên lầu hai nhìn xuống, anh đẹp trai đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mấy ngày nay, Ngô Nguyên bận việc riêng, rất ít ở trường học, cũng rất ít khi nhìn thấy Tề Thành.
Bây giờ nhìn thấy, Tề Thành lại có chút thay đổi.
Ngô Nguyên nhìn bọn họ bước vào nhà hàng, từ trong đầu ngón tay lay động tàn thuốc, đứng vài phút sau mới xoay người bước lên lầu hai.
Tầng 1.
Người phục vụ đã đưa họ đến nơi giới thiệu cho một vài món ăn và nhắc nhở, “Chúng tôi ba ngày trước vừa khai trương, đang có sự kiện ưu đãi, chúng tôi tặng cho các bạn một món tráng miệng tự chế.
Xin hỏi các bạn muốn loại nào?”
Tất cả bốn người đều không thích đồ ngọt, Tề Thành từ chối, “Không cần, cám ơn.”
Trước khi bưng bát đĩa đến, Hàn An liếc nhìn lên lầu hỏi: “Sao cậu lại quen biết hắn ta?”
Điếu thuốc Ngô Nguyên đưa Tề Thành không châm lửa, nghịch giữa các ngón tay, “Quen biết từ trước.”
“Là cậu ta tự động tìm chết, chọc tức Ngô Nguyên,” Hạ Lập không kìm được mà trách móc, đem chuyện Tề Thành cùng Ngô Nguyên vì một điếu thuốc.
Dẫn đến huyết án với cả hai, “Về phần sau này, tớ không biết.”
“Lần trước hắn ở ngoài hành lang chào hỏi Tề Thành, làm tớ sợ muốn chết.”
Hàn An dùng đũa chọc chọc Tề Thành.
“Tên này không dễ chọc, quậy phá xã hội, ngày nào cũng đánh nhau chém giết máu me, Tề Thành cậu đừng thân với hắn.
”
Tề Thành bật cười, ném điếu thuốc sang một bên, chống cằm nhìn chằm chằm Hàn An.
“Tớ không thân với hắn.”
“Cậu…” Hàn Ân, “Tớ sợ là cậu đã yêu thích rồi.”
Tề Thành nhướng mày, phục vụ dọn món ăn lên vừa trò chuyện vừa ăn.
Bời vì thời gian ngủ trưa có giới hạn nên đã tăng tốc độ lên một chút.
Sau nửa giờ, họ đứng dậy và đi ra ngoài.
Tề Thành đi thanh toán tiền, nhân viên thu ngân đưa một cái bánh ngọt, “Anh chàng đẹp trai, bánh của anh.”
Tề Thành thản nhiên nói: “Tôi không cần.”
“Đây không phải là đồ tặng kia,” nhân viên thu ngân lộ ra vẻ xấu hổ.
“Đây là một khách hàng khác đã trả cho anh.
Anh có chắc là mình không muốn nó không?”
Tề Thành nhận lấy.
Một mẩu giấy ghi chú được dán trên hộp bánh được đóng gói đẹp mắt, nét chữ trên đó lạnh như băng sắc nét, nhảy múa điên cuồng.
[Lần thứ hai, chào]
Bốn ký tự đầu lạnh lùng cứng rắn, nhưng ký tự cuối cùng đã phá vỡ lớp vỏ lạnh lùng và cứng rắn của dòng văn sắc sảo này.
[Đại ca trường gửi đồ ngọt cho bạn, có muốn nhận nó không?]
[A.
So với đồ ngọt, tôi muốn biết biểu hiện của đại ca trong như thế nào khi mua tráng miệng cho tôi.]
[B.
Thực sự là…!hơi đáng yêu]
Tề Thành nhìn xung quanh nhưng không thấy Ngô Nguyên.
Anh xé tờ giấy nhắn sau đó bỏ vào túi, sau đó nhấc chiếc bánh lên, “Cảm ơn vị khách đó dùm tôi.”
Lúc bước ra, Hạ Lập và những người khác vẫn còn đang kinh ngạc, “Sao lại lấy chiếc bánh nhỏ?”
Chiếc bánh nhỏ trắng hồng.
Hai màu được trộn lẫn vào nhau, Tề Thành nhấc nó lên cho họ xem,cười và nói:
“Dễ thương không?”
“Dễ thương.”
Khi nhìn vào cảm giác thật ngọt ngào.
Khi bọn họ trở về trường học vừa mới bắt đầu giờ ngủ trưa, chờ ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã hai giờ chiều.
Tề Thành buổi sáng đã ngủ rồi, hiện tại trông vẫn còn cực kỳ buồn ngủ.
Anh ra khỏi giường, hé mắt theo dòng người vào phòng tắm.
Hạ Lập nói rằng anh là thần ngủ, điều đó thực sự không có nghĩa là oan uổng anh.
Tề Thành bóp một cái vòi, những giọt nước mát lạnh sạch sẽ chảy xuống, cầm nước đổ lên mặt.
Căn phòng đầy mùi xà phòng và nước giặt, ba cửa sổ nhỏ đón ánh nắng vào, nhuộm giọt nước trên mũi Tề Thành thành một màu vàng.
“Đây là Tề Thành?”
“Bạn cùng bàn nói với tớ nếu có thể có một nửa nhan sắc như Tề Thành thì tốt rồi.”
Giọng nói lầm lì khi nghe thấy bên tai đã trở nên không rõ.
Bàn tay dính đầy nước của Tề Thành đưa lên vuốt tóc.
Hoàn toàn tỉnh táo.
Các bạn cùng phòng biết anh ngủ được bao nhiêu cũng tranh thủ rửa mặt, cuối cùng không phải lo anh sẽ ngã vào bồn rửa mặt.
Hơn hai giờ là lúc mọi người đổ xô đến khu dạy học, đã giữa tháng 8 rồi mà cái nắng trưa vẫn chói chang vô cùng, mặc áo khoác học sinh mà mồ hôi nhễ nhại vì nắng.
Đồng phục học sinh của trường trung học số 2 là màu trắng tinh khôi, mặc màu này lên người mập và lùn chính là một thảm họa thực sự.
Nhưng nếu là giá treo quần áo, thì đó là loại đẹp đến điên đảo.
Bên kia phòng tranh của Hàn An ở lầu một, Tề Thành và những người khác tình cờ đi ngang qua, vừa đến cửa phòng vẽ, Hàn An liền ngăn họ lại, “Chờ một chút.”
Cậu ta vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Một lớp vẽ có khoảng 30 học sinh, mùa này thích hợp cho việc vẽ thực, nhưng thầy dạy mỹ thuật của Hàn An lại vô cùng nghiêm khắc, nhường khung cảnh tuyệt vời bên ngoài cho bọn họ vẽ lại.
Những gì hôm nay vẽ là tay.
Có hơn 30 bảng vẽ cùng vẽ một bức ảnh.
“Hôm nay tớ vẽ tượng bán thân hoặc tay người,” Hàn An giải thích, “Bức vẽ ở lớp chúng tớ rất kinh khủng.
Buổi sáng lớp cuối cùng toàn là vẽ tay, lẽ ra buổi chiều bọn tớ sẽ vẽ tay”.
Cậu ta nhìn Tề Thành vài lần, đột nhiên nhếch mép, “Tề Thành, bức ảnh này có quen không?”
Những người am hiểu tin tức đều biết rằng Tề Thành từng làm người mẫu tay.
Nhưng mẫu tay là gì, chụp kiểu gì và cần phải làm những gì.
Để chụp được một bức ảnh đẹp thì tất cả những điều này đều không phải ai cũng rõ.
Những người khác truyền lại nó, cho rằng Tề Thành là một người mẫu.
Hình ảnh trên bảng kẹp một bên là cận cảnh một bàn tay.
Nền màu đen tuyền, chỉ có bàn tay là màu trắng, các khớp xương rõ ràng, từ trên xuống dưới, như một đóa hoa hồng tinh xảo xinh đẹp.
Một giọt nước trong suốt nhỏ ra từ tâm hoa, nhỏ xuống dưới tấm ảnh từ mặt sau màu đen.
Nhìn qua bức ảnh, có vẻ như cả hai bàn tay đều có mùi thơm nhẹ của hoa hồng.
Bức ảnh này phù hợp với thẩm mỹ của sinh viên mỹ thuật, và nó cũng có thể khơi dậy ham muốn vẽ tranh của sinh viên mỹ thuật, nhưng thôi, đây không phải là hình ảnh tham khảo để học cách vẽ đẹp.
Đây là tay của Tề Thành, một bức ảnh mà anh đã từng chụp.
“Cả một phòng vẽ tranh đều nghiên cứu bức ảnh này của cậu” Hàn An trêu chọc anh “cảm giác thế nào?”
” Nghiên cứu như thế này, cậu vẫn vẽ rất xấu,” Tề Thành nhìn vào bản vẽ của Hàn An cười cười, tùy ý giơ tay lên, đưa cho Hàn An, “Đây, cho cậu sờ thử.”.