Giả Làm Bạn Trai

Chương 2


Đọc truyện Giả Làm Bạn Trai – Chương 2

Lúc Chu Dục đến gần, Hà Hòa nhìn thấy gương mặt của anh thì hơi bất ngờ, quả thật rất xuất chúng, rất đẹp trai, lại còn mang theo một loại cảm giác bá đạo như có như không, thêm vào tư thế và bước chân vững vàng trầm ổn khi bước đi, vừa có khí chất vừa có khí thế.

Nhìn thấy anh ta đi về phía mình, Hà Hòa liền nghĩ hẳn anh ta là người mình đang chờ.

Ừm, trăm phần trăm ăn đứt Phùng Viêm.

Sau đó…cậu thấy cái người sắp sửa trở thành bạn trai một ngày của mình kia mở miệng, biểu cảm giống như gặp được người quen đã lâu, câu đầu tiên thốt ra lại còn là gọi một tiếng “A Hòa”, cách nói cũng mang hơi hướm như lâu ngày gặp lại.

Hà Hòa đang muốn đứng dậy chào hỏi liền hơi sửng sốt, nghĩ thầm, quả nhiên là chuyên nghiệp ghê.

Hà Hòa cười cười, vươn tay phải:

“Ngài Chu phải không, chào ngài, tôi là Hà Hòa.

Chu Dục khựng lại, chậm rãi tiến lại cạnh bàn, nhìn Hà Hòa một cách khó hiểu:

“Ngài Chu?”

Hà Hòa hơi nhướng mày, không nhanh không chậm mà nói:

“Ngài là Chu Dục không sai chứ?”


Không sai, người không sai, tên không sai, nhưng thái độ này thì rõ là sai rồi.

Chu Dục nhìn kĩ người từng là cái đuôi nhỏ của mình mười mấy năm trước, ánh mắt cậu trong veo bình thản, chỉ lộ ra một chút khó hiểu và thắc mắc, phong cách rất chín chắn, làm người ta cảm thấy đáng tin cậy, hoàn toàn tương phản với cậu bé tùy tùng ngày xưa.

Nhưng anh tin chắc mình không nhìn lầm người, bởi vì ngoài đường nét mặt mũi sắc sảo hơn hồi bé thì bộ dạng Hà Hòa không thay đổi nhiều. Chỉ có lông mày rõ ràng đậm hơn, đôi mày sắc nét nổi bật lên giữa khuôn mặt dịu dàng như thể hiện một phần tính cách bướng bỉnh ẩn bên trong vẻ mềm mại ôn hòa.

Chu Dục đánh giá trong lòng, mỉm cười bắt tay với Hà Hòa.

“Là tôi, cậu đợi lâu rồi nhỉ?”

Cảm nhận được cảm giác tay người ta trong tay mình, tim Chu Dục nảy lên một cái. A, tay nhỏ này, chân nhỏ này của nhóc con cũng không thay đổi gì.

Hà Hòa là trẻ sinh non, từ nhỏ đến lớn vóc người nhỏ nhắn, so với trẻ em cùng tuổi gầy hơn rất nhiều, làm hại lúc đầu Chu Dục còn tưởng rằng cậu là con nít bốn năm tuổi. Lúc cậu cầm sách giáo khoa lớp một đến hỏi bài, Chu Dục còn nghĩ cậu bé này học giỏi thật, lớp lá còn chưa học xong đã tự mình học chương trình lớp một.

Ai mà ngờ cậu là học sinh lớp một thật, sáu tuổi học vỡ lòng mà nhìn thấy nhỏ xíu, làm Chu Dục câm nín nửa ngày.

Nhiều năm như vậy trôi qua, cậu vẫn là cái thân hình nhỏ nhỏ kia, không phải là lùn một mẩu, nhưng quả thật không liên quan gì đến hai chữ “cao to”, một tay anh là có thể nắm trọn tay cậu.

Chu Dục buông tay, ngồi xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ nhóc này quên mất mình rồi? Lúc hai người chia tay Hà Hòa đã tám tuổi rồi, trí nhớ không đến nỗi kém như vậy chứ?

Anh quyết định quan sát tình hình cái đã.

Anh tự nhiên cầm lấy thực đơn hỏi:

“Cậu muốn ăn gì? Món ăn đặc sắc của nhà hàng này cũng khá ngon.”

Hà Hòa nhìn thấy anh vậy mà lại chủ động dẫn dắt thì nghĩ thầm, anh ta thật có khí thế, không hề giống giả vờ chút nào.

Cậu hỏi: “Ngài Chu rất quen thuộc nhà hàng này sao?”

“Phải, văn phòng của tôi ở đối diện chỗ này”

Văn phòng? Hà Hòa ngoái nhìn ngoài cửa sổ, phía đối diện đều là tòa nhà công sở, chẳng lẽ trong đó mà có hộp đêm các kiểu? Hay là ý anh ta là ở phía sau cao ốc?


Nhưng mà cậu cũng không quá để ý đến việc này, cậu cười nói:

“Tùy ngài đi vậy, tôi không kén ăn.”

Chu Dục cười nhẹ, hạ giọng nói: “Vẫn y hệt lúc nhỏ.”

Nhưng anh cũng còn nhớ Hà Hòa tuy luôn tỏ ra không để ý nhưng thật ra lại thích ăn đồ ngọt, mà không khí nhà họ Hà nghiêm túc nặng nề, quan hệ trong nhà phức tạp, rất ít khi làm đồ ngọt. Vì vậy, Hà Hòa thường ưa chạy sang nhà anh ăn ké. Lâu dần, mỗi ngày anh đều dặn người giúp việc làm một ít đồ ngọt, nếu Hà Hòa không đến ăn thì cũng sẽ đưa qua nhà cho cậu.

Thế nên dù đã không gặp nhau một thời gian rất lâu, Chu Dục vẫn còn giữ lại thói quen này.

Chu Dục thoáng thất thần, lại gọi phục vụ đến chọn vài món tủ của nhà hàng, sau đó cho thêm tiền boa, bảo phục vụ đến tiệm bánh ngọt gần đó mua vài món về. Chu Dục là khách quen ở đây, phục vụ đều biết anh nên liền tươi cười nhận đi làm.

Chờ phục vụ đi rồi, Hà Hòa đang định nói đến chuyện chính thì nghe Chu Dục hỏi:

“Chắc cậu bây giờ còn đang đi học phải không?”

Hà Hòa trả lời: “Vâng, cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

“Vậy tìm được công việc chưa? Hay là…” Hay là đang chuẩn bị vào công ty gia đình?

Chu Dục không nói hết nửa câu sau, vì anh chợt phát hiện ra một chuyện, lẽ ra Hà Hòa sẽ không ở thành phố H. Thái hậu nương nương nhà anh nói, đối tượng xem mắt lần này học đại học ở thành phố H, nếu không có vấn đề gì thì cũng dự định định cơ ở đây luôn.

Hà Hòa bị hỏi về công việc, liền cảm thấy囧, trả lời ngắn gọn: “Trước mắt vẫn còn đang thực tập.” Còn về nội dung công việc, thôi bỏ qua đi, vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết người lớn nam x nam, không nói ra thì tốt hơn, xấu hổ nha. Chỉ có thể trách bản thân nhẹ dạ, bị tên Đinh Phi Vũ kia dụ dỗ, leo nhầm thuyền giặc.

Bởi vì Phùng Viêm và mẹ anh ta tạo áp lực nên gần đây phòng làm việc nhận được ít đơn đặt hàng hơn, những đơn hàng đang làm đều hơi hơi không bình thường. Hay sau này vẫn nên khuyên ông chủ nhận nhiều nhiều đơn hàng bình thường, hẳn là có thể … quay đầu là bờ? Hà Hòa không dám chắc lắm nghĩ nghĩ. Uầy, hình như phòng làm việc từ trên xuống dưới không có ai bình thường, nhất là ông chủ.


Cậu ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác:

“Ngài Chu, người môi giới có nói yêu cầu của tôi cho ngài chưa?”

Yêu cầu? Yêu cầu gì? Thái hậu nói liên thanh một hồi, Chu Dục chỉ nhớ được “đang học đại học ở thành phố H” là đã không tệ rồi, à, còn có “là nam, rất đẹp” thôi. Vơn, anh chỉ nhớ là đẹp thôi =))

Thật ra thông tin có nhiều hơn như vậy, nhưng đều nằm trong WeChat cả rồi, anh còn chưa xem, bây giờ cũng đâu mở lên xem được nữa. Để không làm người ta cảm thấy mình không xem trọng buổi gặp mặt này, anh gật gật đầu tỏ vẻ đã nắm chắc, chuẩn bị lặng lẽ âm thầm dời đề tài:

“ Chỉ là tôi rất tò mò, cậu còn trẻ, sao lại phải đi xem mắt?”

Hà Hòa ngẩn ra, hơi nhíu mày, phản ứng làm Chu Dục bất ngờ:

“Xem mắt? Người môi giới không nói rõ với ngài sao? Tôi chỉ cần tìm một người giả làm bạn trai một ngày, không phải tìm người xem mắt.”

Chu Dục suýt sặc, kinh ngạc nói:

“Giả làm bạn trai? Một ngày?”

__________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.