Đọc truyện Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái – Chương 88
Camera nện trên người Chu Từ Phưởng, cô ngã người ra sau, tay đập vào trên giá camera, bị cắt một vết thương thật dài.
Cô lập tức dùng tay che lại miệng vết thương, máu từ khe hở ngón tay chảy ra.
Lúc xảy ra sự cố, là thời gian nghỉ ngơi, Giang Chức đã uống xong một hộp sữa bò, cách quá xa, anh nghe không rõ động tĩnh, không có tinh thần gì, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Triệu phó đạo tới đây, chần chờ một chút, vẫn tiến lên gọi người: “Giang đạo.”
Giang Chức xốc mí mắt một chút, ánh mặt trời mới từ sau mây xuất hiện không gắt lắm, nhưng vẫn có chút chói mắt, hắn giơ tay, chắn ánh sáng trước mắt một chút.
A Vãn lập tức đứng qua, dùng thân hình cường tráng chắn sáng che nắng cho ông chủ.
Triệu phó đạo nói: “Minh tứ tiểu thư cãi nhau với Dư Nhiên.”
Trong giới đều biết, Minh gia tứ tiểu thư coi trọng mỹ mạo của Giang đạo diễn, Dư Nhiên cũng có điểm nhỏ tâm tư như vậy, hai người này xem như tình địch gặp nhau.
Chỉ có điều —
Giang Chức không mấy hứng thú: “Đánh nhau rồi?”
“Này thì hết rồi.” Triệu phó đạo nói đúng sự thật, “Chỉ là một người diễn quần chúng bị đẩy ngã, bị thương.” Nhưng nói như thế nào cũng là nợ đào hoa của vị mỹ nhân này nha.
Mỹ nhân chắc là mệt mỏi, nhéo nhéo ấn đường, nhan sắc có vài phần không vui, không có nhiều kiên nhẫn: “Đem người đưa đi bệnh viện.”
Triệu phó đạo gật đầu ứng, lại xin chỉ thị: “Vậy Minh tứ tiểu thư và Dư Nhiên thì sao?”
Hai đóa đào hoa kia, cũng không phải là hoa bình thường, là trong vòng lưu lượng hoa nha, nhất là Minh tứ tiểu thư kia, còn là một bá vương hoa, một cái làm không tốt, Weibo đều có thể làm tê liệt.
“Hợp đồng trang thứ tám, điều thứ chín.”
Giang đại đạo diễn hoàn toàn việc công xử theo phép công.
Hợp đồng trang thứ tám, điều thứ chín –hiện trường quay phim, không phải việc bất khả kháng mà làm lỡ thời gian, bên B bồi thường gấp mười lần phí làm lỡ thời gian.
Triệu phó đạo minh bạch.
“Ồn muốn chết.”
A Vãn nhìn nhìn ông chủ đại nhân, anh đang nghiêng người nằm, ánh mắt lộ vẻ không thoải mái, màu môi hồng nhạt, nhấp thành một đường thẳng cứng ngắc, nói thật, vẻ mặt này thật không tốt, nhưng ông chủ lớn lên đẹp, hiện vẻ mặt như vậy, vẫn là cảnh đẹp ý vui.
A Vãn tự biết đầu óc không dùng tốt bằng nắm tay, tiến lên, hỏi nhiều: “Nếu không tôi đem người đuổi ra?”
Ông chủ cũng chưa nói, che miệng ho hai tiếng, đứng dậy đi phòng nghỉ, đi rất chậm, ba bước thở gấp, bởi vì khí không thuận, hơi hơi cong thân, nhìn từ phía sau, anh lộ ra một đoạn sau cổ trắng đến không thể tưởng tưởng.
Là ý tứ gì? Đuổi người hay không? A Vãn nghĩ nghĩ, quyết định đi trước cho tiện.
Bởi vì nữ chính cùng nữ chính đoàn phim cách vách náo loạn như vậy một hồi, quay phim tạm dừng, Phương Lý Tưởng đã tẩy trang, khuôn mặt nhỏ mộc mạc thật tươi đẹp, bởi vì vinh hạnh thăng làm Chức Nữ lang , chuyên viên trang điểm đặc biệt đưa cô đi tới phòng thay quần áo độc lập mà thay đồ, chờ thay xong đi ra, đã không thấy Chu Từ Phưởng, không biết bị người phụ trách mang đi đâu.
Phương Lý Tưởng kéo một chị gái diễn quần chúng hỏi: “Thấy Từ Phưởng không?”
Chị gái quần chúng lại hỏi ngược lại: “Ai là Từ Phưởng?”
Chu Từ Phưởng không phải một loại chậm nhiệt, bộ dạng lạnh lùng, còn có đôi chút chướng ngại giao tiếp, trừ Phương Lý Tưởng, cơ bản cô không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện.
Quen biết với Chu Từ Phưởng vài tháng, Phương Lý Tưởng cũng không có điện thoại cô, cô rất ít mang di động theo, cũng cơ bản không cần WeChat, tựa như người tối cổ.
Phương Lý Tưởng miêu tả· người tối cổ · Từ Phưởng với chị gái quần chúng: “Tóc dài như này, rất trắng rất xinh đẹp, thường xuyên mang cái mũ, khí chất có chút nhược kia.”
Chị gái mặt mê man.
Được rồi, Chu Từ Phưởng ở đoàn phim cảm giác tồn tại hoàn toàn bằng không, Phương Lý Tưởng nói: “Chính là người vừa mới bị thương kia.”
“À, cô ấy đi phòng nghỉ băng bó thì phải.”
Phòng nghỉ của đoàn làm phim chỉ có bốn gian, nam nữ diễn viên chính mỗi người một gian, một gian chung, một gian chuyên dụng cho đạo diễn, người phụ trách thấy Chu Từ Phưởng bị thương, lại không chịu đi bệnh viện, liền để cô vào phòng nghỉ, còn dặn dò riêng cô, đi phòng nghỉ chung.
Giờ này, phòng nghỉ đều là người, chỉ có một gian trống.
Hành lang, ngẫu nhiên có tiếng ho khan quanh quẩn.
“Giang Chức.”
Người phụ nữ giọng điệu vui sướng, bước chân có chút vội vã.
Đằng trước, Giang Chức chậm rì rì xoay người lại, thấy người tới, không mấy hứng thú: “Xuất viện lúc nào?”
Ngày hôm qua, Tiết Bảo Di giúp anh đem người phụ nữ này ném vào trong biển, tối hôm qua còn nằm ở bệnh viện, vậy mà nhanh như vậy liền tung tăng nhảy nhót.
Minh Tái Anh một chút cũng không tức giận, cười tủm tỉm mà đáp lời: “Hôm nay.”
Lại nói, Minh Tái Anh các phương diện đều không tồi, Minh gia là thương gia vật liệu xây dựng nổi danh đế đô, cha cô ta lớn tuổi mới có một đứa con gái là cô ta, ở trong nhà rất được sủng ái, diện mạo cũng xuất sắc, trước lồi sau vểnh, một cô gái mắt hạnh miệng anh đào rất xinh đẹp, tuy rằng không có kỹ thuật diễn, nhưng ở giới giải trí cũng làm đến hô mưa gọi gió, chính là —
Đầu óc chẳng ra gì, một cây gân.
Giang Chức liếc cô ta một cái: “Uống nước biển còn ít sao.”
“…”
Minh Tái Anh kỳ thật ra là tính cách cay như ớt, chỉ là trước Giang Chức không bày tính nết, tư thái để xuống thấp, mặc một thân diễn phục hậu cung Hoàng Hậu ngoan ngoãn xin lỗi nhận sai: “Việc kia là do em xúc động, em xin lỗi.”
Cô ta bảo đảm, “Sau này em sẽ giữ khuôn phép thành thành thật thật mà theo đuổi anh, không bao giờ chơi trò khôn vặt.”
Cô ta vì sao sẽ thích Giang Chức?
Lý do rất đơn giản, mặt hắn trông được nha, lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, cho nên, từ hai năm trước trong một buổi tiệc rượu ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn thấy Giang Chức, liền nhớ thương mỹ mạo của anh.
Giang Chức đối với cô ta, chính là treo khuôn mặt lạnh nhạt cấm dục vạn năm: “Tôi không thích phụ nữ.” Hắn chính thức.
Anh mười tám tuổi thành niên.
Trong vòng đều biết, anh là gay hàng thật giá thật, xem AV cũng không cứng.
Minh Tái Anh nghiêm túc tự hỏi một chút: “Vậy em đổi cá tính?”
Giang Chức một đôi mắt đào hoa xinh đẹp tinh xảo nháy mắt rét lạnh, không biết có phải bị mặt dày vô sỉ của cô ta làm tức hay không, quay đầu đi chỗ khác ho kịch liệt.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..”
Màu da anh tái nhợt, ho một cái, đỏ bừng một mảng lớn, vành mắt cũng hiện một tầng màu đỏ, hơi nước mờ mịt.
Chậc chậc chậc..
Đẹp đến không thể tưởng tượng.
Minh Tái Anh nhanh chóng tiến lên, muốn thuận khí giúp mỹ nhân.
Giang Chức lui về phía sau, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Minh Tái Anh, giận mắng: “Chết ở đâu vậy?”
Một cái liếc mắt này, giống như đào hoa băng vũ, lạnh lùng mà đánh ở trên người, A Vãn khoan thai tới muộn run run hai cái: “Tôi đi vệ sinh.”
Hôm nay anh ta tiêu chảy.
Giang Chức hết sạch kiên nhẫn: “Còn không mang cô ta đi cho tôi.” Nói xong, che miệng ho khan, cổ cũng đỏ.
Minh Tái Anh đau lòng muốn chết rồi, nhanh chóng lui về phía sau: “Anh đừng tức giận, em tự mình đi, tự mình đi.” Nói xong, tự giác chạy lấy người, nhưng vẫn không quá cam lòng, từng bước lưu luyến.
A Vãn nghĩ nghĩ, theo sau.
Giang Chức chờ thuận khí xong, mới đẩy cửa phòng nghỉ ra, giờ này, bên ngoài đã đen, phòng nghỉ tối tăm không thể nhìn thấy vật, anh sờ được công tắc đèn, mới vừa ấn xuống, một khuôn mặt không hề báo trước mà xông vào trong mắt.
“Cùm cụp.”
Cửa bị gió thổi lên.
Giang Chức đồng tử hơi hơi cứng lại: “Cô là ai?”
Đôi mắt này..
Giống như đã từng gặp qua.
Quá mức xinh đẹp, chỉ là có chút lạnh, sáng trong sáng trong, chán đời lại nản lòng, cố tình quang hoa sáng quắc.
Chủ nhân đôi mắt không trả lời vấn đề của anh.
Ánh mắt anh đảo qua cô, tầm mắt vừa dừng trên cánh tay máu chảy đầm đìa của cô, đột nhiên không kịp phòng bị, trước mắt bị một bàn tay còn dính máu che lại.
Anh sửng sốt, bên tai, âm thanh nhạt giống một sợi khói.
Cô nói: “Đừng nhìn.”
Tay cô đang lành lại, tốc độ mau đến nỗi mắt thường có thể nhìn ra cổ quái, cô tránh mọi người mới trốn đến nơi này.
Da thịt dán nhau, anh mới vừa ho, nhiệt độ hơi nóng, cô không giống vậy, tay lạnh giống khối băng, ngón tay đều là máu, nhàn nhạt mùi máu tươi, một tia một sợi mà chui vào hô hấp của anh.
Theo lý mà nói, anh nên ngại bẩn, lại quên phản ứng, sửng sốt hồi lâu mới há mồm, còn chưa phát ra tiếng, âm sắc tia khói kia giống như lúc ẩn lúc hiện quanh quẩn bên lỗ tai anh.
“Cũng đừng kêu, tôi không làm hại anh.”
Lòng bàn tay dính máu của cô còn che ở trên mắt anh, chỉ có một tia sáng lọt vào khe hở ngón tay, giống như bị phủ một tầng huyết sắc, hơi hơi phiếm đỏ tươi.
Mùi tanh rất nặng.
Giang Chức lui về phía sau, gần như đồng thời, giơ tay bắt được cổ tay cô, vừa định đẩy ra, bả vai bị khuỷu tay chặn lại, cả người anh bị cô ấn ở trên tường.
Anh hơi thở không thông.
“Khụ khụ khụ khụ khụ..”
Ho đến phổi muốn văng ra.
Chu Từ Phưởng nghe anh ho kịch liệt, lập tức thả lỏng lực đạo, một bàn tay che khuất đôi mắt anh, một bàn tay ấn trên vai anh, vết thương trên cánh tay đã sớm kết vảy, lại khiến trên người, trên mặt anh toàn là máu.
Cô nhìn ra được, anh bị bệnh, sức lực lại nhẹ hơn: “Tôi băng bó xong liền đi, đừng kêu đừng nhìn, được không?”
Không biết có phải ho quá mạnh hay không, anh cảm thấy khô nóng, liếm môi, hầu kết nhẹ nhàng lăn một chút: “Không được.”
Cô nhíu mày.
“Bang.”
Cô tắt đèn, gần như đồng thời, cũng buông lỏng tay.
Giang Chức đỡ tường đứng thẳng, quanh mũi đều là hơi thở xa lạ khiến anh bực bội, không có ánh đèn, anh tìm cặp mắt kia trong bóng tối: “Cô muốn làm cái –“
Lời nói chưa nói xong, cằm anh bị nắm, giật mình ngốc lăng, có người tới gần, mùi hương bạc hà ngọt lạnh pha lẫn mùi máu ùn ùn kéo đến bao phủ.
“Đừng nói chuyện, nếu tôi dùng lực, anh sẽ rất đau.”
Sức lực của cô so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, bóp nhẹ một chút, anh sẽ rất đau, có khả năng còn đem anh niết hư, Chu Từ Phưởng nghĩ, cô phải nhẹ nhàng mà, không thể để anh kêu to.
Giang Chức hầu kết lại lăn một chút.
Chưa từng có người khác phái nào, cách anh gần như vậy, cảm giác xâm lược mạnh mẽ như vậy, làm anh vô cùng không thoải mái, cằm còn bị bóp, ngón tay lạnh băng thấm đến làn da của anh, một lạnh một nóng, va chạm đến cả người anh đều tê dại.
Anh thậm chí nghe được chính mình nuốt thanh: “Cách, cách xa một chút.”
Thảo, lại có thể nói lắp.
Đối phương trầm mặc trong chốc lát: “Được.”
Cô cách xa một chút, nghĩ nghĩ, vẫn là buông tay ra, từ trong túi lấy ra băng vải người phụ trách đưa cho, dùng hàm răng ngậm một đầu, một tay quấn lên vết thương trên cánh tay gần như đã bình phục.
Tiếng hít thở thật nặng, là Giang Chức, hắn hoãn lại lúc lâu, bất động thanh sắc mà chạm vào công tác đèn, vừa định ấn xuống, Chu Từ Phưởng nghe được thanh âm, lập tức nắm tay anh.
Sau đó, cô liền nghe thấy một thanh âm xương cốt kẽo kẹt vang lên.
Giang Chức thở hốc vì kinh ngạc, đau đến khuôn mặt tuấn tú đều trắng.
Cô sửng sốt một chút: “Hình như trật khớp.”
Cô thật sự không dùng lực, chỉ là sức lực cô hơn ba mươi lần người thường, lần này hay lắm, anh bị cô niết hỏng rồi.
.