Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 1919


Đọc truyện Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái – Chương 1919


Thứ hai mưa phùn rả rích, gió đông mang theo hơi nước ẩm ướt, có phần lạnh thấu xương, dòng nước lạnh liên tục mấy ngày, mùa đông năm nay sắp tới rồi.

Bảy giờ rưỡi, Bản Tin Thời Sự kết thúc.

Tám giờ, Đường Dĩnh thu dọn đồ đạc xong xuôi, qua phòng nghỉ bên cạnh gõ cửa.

“Mời vào.”

Đại khái do bệnh nghề nghiệp, cô luôn chú ý đến âm thanh trước tiên, trong cả đài truyền hình kể ra thì giọng nói của anh hay nhất.

Đường Dĩnh đẩy cửa ra, không tùy tiện đi vào, chỉ đứng ở cửa: “Sư huynh, em giúp anh.”

Sư huynh của cô, Chu Thanh Nhượng, người duy nhất ở đài truyền hình chỉ dùng không đến ba năm đã ngồi lên vị trí chủ trì Bản Tin Thời Sự của đài.

Anh đã thay tây trang ra, mặc áo khoác dày ngồi ngay ngắn trên xe lăn: “Không cần.”

Ngoài cửa sổ nhà nhà sáng đèn, trên người anh vẫn không nhiễm một tia khói lửa nhân gian.

Anh trông thật tuấn nhã, giống người trong tranh cổ, không rực rỡ nhiều màu, chỉ nhạt nhẽo như bức tranh thủy mặc*, lại thật tinh tế đẹp đẽ.

Tuổi của anh không nhỏ nữa, khóe mắt có nếp nhăn mờ mờ, không thích cười cũng không thích nói chuyện, luôn độc lai độc vãng.
Tính tình anh rất tốt, rất ôn hòa, nhưng ngoại trừ công việc, ngày thường anh đều không thân thiết với ai.

Anh đi đứng không tốt, chân trái bị cắt chi, ba năm trước có mang chân giả, đùi phải từng giải phẫu, đinh còn chưa được lấy ra, rất ít đứng thẳng.

Anh ngồi xe lăn, trước giờ lại không làm phiền người khác, anh có để một bộ nạng trên xe lăn, rất ít có người gặp qua dáng vẻ chống nạng của anh.

Đường Dĩnh đã thấy một lần, anh cong eo cố hết sức chống nạng, từng bước một đi rất chậm rất chậm.

“Để em giúp anh nhé,” cô vẫn là không yên tâm, “Bên ngoài mưa rồi, đường trơn lắm.”

Anh chỉ lắc đầu, không nói gì khác.

Phải trải qua vấp ngã cỡ nào mới có thể tâm như nước lặng thế này.
Đường Dĩnh đứng ở cửa hồi lâu mới rời đi, gặp lại anh, là ở cửa đài truyền hình.

Xe lăn của anh ngừng ở trên bậc thềm, bảo vệ trước cửa đi tới hỏi anh cần hỗ trợ hay không, anh cự tuyệt, cầm nạng đặt ở trên xe lăn chống chân khó khăn đứng lên, chỉ chống một cái nạng, dùng một cái tay khác nâng xe lăn, đi xuống từng bậc thang, vì dùng sức mà gân xanh ở mu bàn tay ẩn ẩn nhô lên.

Đèn đường soi trên mặt đất ướt rượt, mài đi các góc cạnh của bóng người, mưa phùn lất phất.


Nơi ở của anh cách đài truyền hình không xa, anh để xe lăn xuống xong, ngồi xuống chậm rãi đẩy bánh xe, quãng đường không xa, chỉ là trên đường về nhà có một đoạn đường dốc, ban đêm có mưa, mặt đường trơn, lên dốc được một nửa, xe lăn lại trượt về sau.

Một bàn tay từ phía sau ngăn lại xe lăn đang trượt xuống.

Chu Thanh Nhượng quay đầu lại, ngược sáng nên thấy không rõ mặt đối phương, chỉ thấy được cô toàn thân mặc đồ màu đen.

“Cảm ơn.” Anh nói.

Cô giúp anh đẩy xe lăn lên đỉnh dốc: “Không cần cảm ơn.”

Là một cô gái trẻ.

Anh nói cảm ơn một lần nữa rồi đẩy xe lăn đi.

Chính là anh ta à.

Chu Từ Phưởng tại chỗ đứng hồi lâu, mới mang tai nghe lên: “Giúp tôi ngắt theo dõi của Hải Đường Loan.”

Âm thanh tích hợp máy móc, lưu loát từ tai nghe vang lên: “Cô muốn làm gì?”

Cô trả lời một câu không liên quan: “Chân anh ta không ổn lắm.”

Cô đi theo sau Chu Thanh Nhượng, cách khoảng chục mét, vừa đi vừa mang ba lô, mũ, áo khoác, khẩu trang lên.

“Chân anh ta không tốt, tôi phải quản đến cùng.”

Sương Hàng không hỏi nhiều: “Tôi đã biết.”

Không đến nửa phút, tai nghe của Chu Từ Phưởng truyền đến âm thanh tích hợp của Sương Hàng lần nữa: “Hải Đường Loan cách đài truyền hình chỉ có tám trăm mét, cameras bên đường có bốn cái, tôi đã gây nhiễu, cô có năm phút.”

“Ừm.”

Cô kéo mũ lưỡi trai sát xuống, nhảy lên nóc nhà.

Vì đường trơn, quãng đường ngày thường chỉ đi mười phút, Chu Thanh Nhượng dùng tới hai mươi phút.

Bảo vệ cửa gác đêm lão Kỷ ở bên ngoài tiểu khu hút thuốc, sau khi thấy người thì dập thuốc: “Chu tiên sinh đã về rồi.”

Chu Thanh Nhượng gật đầu.


Lão Kỷ đã hơn sáu mươi, nửa năm trước mới nghỉ làm ở xưởng chế dược: “Phòng an ninh có bưu kiện chuyển phát nhanh của ngài, cần ngài đích thân qua đi ký nhận.”

“Cảm ơn.”

“Tôi đẩy ngài đi qua.”

Anh không cự tuyệt: “Làm phiền.”

“Khách khí làm gì.”

Chu Từ Phưởng đứng ở đường cái đối diện, nhìn xe lăn vào tiểu khu.

“Từ Phưởng, có động tĩnh.”

Chu Từ Phưởng ngẩng đầu nhìn độ cao của rào chắn tiểu khu.

Trong tai nghe không dây, Sương Hàng nói: “Cách ba mươi mét cửa chính phía Bắc của Hải Đường Loan có hai đám người, trong đó một đám là người của Thiên Tinh, còn có một đám người thân phận tạm thời không rõ, tất cả các cửa thang máy và lối thoát hiểm của tòa số chín đều có người.”

Chu Thanh Nhượng đang sống ở tòa số chín.

Bọn cô vừa mới đưa đồ lại đây, đã có người tìm tới cửa.

“Làm sao bây giờ?” Sương Hàng hỏi ý Chu Từ Phưởng.

Cô ướm chừng độ cao một chút, lui ra sau, khom lưng nhảy vọt qua rào chắn: “Không có biện pháp.” Cô ngồi dậy, xoa xoa nước mưa trên tay, lấy một bộ bao tay màu đen từ trong túi áo khoác, “Chỉ có thể đánh người.”

Ở cửa cầu thang lầu một của tòa số chín.

Một người đàn ông từ phía sau cửa đi ra: “Chu Thanh Nhượng đã lên rồi.”

Cái bóng tráng kiện in trên mặt đất, người đàn ông mặc tây trang màu đen, mặt chữ điền, hốc mắt rất sâu.

Âm thanh của một phụ nữ từ tai nghe không dây: “Đừng rút dây động rừng, trước tiên xác nhận một chút đồ vật có ở trong tay hắn hay không đã.”

“Đã rõ.” Một bóng đen hiện lên trước mắt, hắn lập tức quay đầu lại, “Người nào?”

Đằng sao không có người, cũng không có tiếng động, đèn điều khiển bằng âm thanh của dãy này bị người động tay, chỉ có lờ mờ ánh sáng gần đó hắt tới.


“Làm sao vậy?”

“Không có chuyện!”

Người đàn ông còn chưa nói xong đã bị bóp cổ, hắn dùng sức nhấc đầu lên, đồng tử co lại: “Mày, mày, là..”

Đối phương mang khẩu trang, mặt không lớn bằng một bàn tay của con trai, dưới chân là một đôi giày vải cỡ nhỏ.

Là phụ nữ.

Cô ta đến trước mặt hắn lúc nào?

Người đàn ông định mở miệng, cái tay trên cổ đã tăng thêm một phần lực, cô gỡ tai nghe không dây của hắn xuống, để lại một câu với người bên trong: “Mặc kệ mày là ai, không được đến gây phiền phức cho Chu Thanh Nhượng nữa.”

Nói xong cô ném tai nghe trên mặt đất, đạp nát, sau đó cô ngẩng đầu, buông lỏng tay.

Người đàn ông lảo đảo về sau hai bước, sờ sờ cổ: “Cô là người nào?”

Người nào?

Ở vị trí cánh tay trên áo khoác đen của cô, thêu một chữ cái – Z.

Người đàn ông nghẹn họng nhìn trân trối: “Cô là, là..”

Cô lui về phía sau một bước, thả người nhảy, chân trái chống lên tường, đùi phải bổ về phía bên gáy của hắn, dùng lực nhấn một cái người liền ngã trên đất.

Mắt hắn trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Chu Từ Phưởng chỉnh mũ, lên lầu hai.

Có vài chiếc xe dừng ở ven đường đối diện Hải Đường Loan, dẫn đầu một chiếc Bentley đen, cửa sổ xe mở ra, người đàn ông ngồi trên ghế phụ đang nghe điện thoại.

Giọng điệu rất cung kính: “Tiểu Lạc tổng.”

Lạc gia lão gia tử mấy năm nay sức khỏe không được tốt, con lớn ngu ngốc, con thứ đã qua đời, Lạc gia tạm thời do cháu gái lớn Lạc Thanh Hòa quản lý, trên dưới công ty đều gọi cô ta một tiếng Tiểu Lạc tổng.

“Thư ký Hàn.”

“Ngài nói đi ạ.”

“Nếu lấy không được đồ thì biết bước tiếp theo làm thế nào rồi chứ?”

Hàn Phong là thư ký của Lạc Thanh Hòa, theo cô ta đã ba năm, cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô ta: “Biết.”

“Không được phạm sai lầm thêm nữa, hậu quả rất nghiêm trọng.”


“Vâng.”

Lạc Thanh Hòa cúp điện thoại.

Hàn Phong mang tai nghe lên kêu mấy tiếng, sau một lúc lâu cũng không có người đáp lại, hắn xuống xe, thấy một người chạy ra từ cửa bãi đỗ xe, thần sắc hoảng loạn.

Là người hắn đã phái đi.

Hàn Phong đi qua: “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mồ hôi đầy đầu, như người mất hồn sa sút tinh thần dáo dác nhìn khắp nơi, nói năng cũng không rõ, run rẩy nói: “Người kia..
Người đàn bà kia nháy mắt, nháy mắt đã lên tới lầu, giống, giống giống giống như nữ quỷ.”

Nữ quỷ?

Hàn Phong cười lạnh, một chân đá vào trên cẳng chân của hắn: “Ngu xuẩn, nhiều người như vậy mà không đối phó nổi một tên què.” Hắn quay đầu lại sai bảo mấy người trên chiếc xe, “Tất cả các người đi vào hết cho tôi, mặc kệ dùng cách gì, nhất định phải lấy được đồ.”

Hắn vừa mới dứt lời, có một người từ phía sau cột đèn đường đi ra.

“Thứ gì vậy?”

Hàn Phong ngẩng đầu, sửng sốt một chút: “Kiều thiếu.”

Công tử Kiều gia, Kiều Nam Sở.

Trời mưa nhỏ, anh cũng không bung dù, dựa vào đèn đường, mái tóc mang một tầng hơi nước, mặt mày phong lưu: “Biết tôi à.”

Đứa cháu Kiều gia lão gia tử thích nhất, đế đô ai mà không biết.

“Nếu đã biết tôi, hẳn là biết tôi đang làm gì chứ?” Tự nói xong cũng không đợi trả lời, anh lấy di động ra ấn một dãy số, “Trình sir, nơi này có mấy người trông rất khả nghi, anh qua đây một chuyến.”

Kiều gia, chỉ là làm cảnh sát cũng là một nhân vật lớn.

Hàn Phong như cũ mặt không đổi sắc, ngược lại rất bình tĩnh: “Kiều thiếu đây là có ý gì?”

“Tôi đi cùng Giang Chức, biết cậu ta đúng không.” Anh chỉ vào một chiếc xe cách đó không xa, “Cậu ấy vừa mới bị trộm một cái đồng hồ một ngàn hai trăm vạn, đang tìm kẻ trộm đây.”

* * *

*Tranh thủy mặc (hay tranh thủy mạc): Là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc.
“Thủy” (水) là nước, “mặc” (墨) là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu trắng đen.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.