Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 74: V8.2: Tuyệt xứng (2)


Bạn đang đọc Gia, Khẩu Vị Quá Nặng – Chương 74: V8.2: Tuyệt xứng (2)

Vụ kiện lần này gây
ảnh hưởng rất lớn tới Mộc gia, nguyên bản là một mảnh đất người người
tranh đoạt, vậy mà chỉ sau một đêm, không nói không rằng, tất cả mọi
người đều rút lui hoàn toàn, đã thế bảo địa cũng trở thành xấu địa, chưa xây dựng xong đã có người chết, đúng là xúi quẩy!

Kha Uyển Tình
bởi vì kinh hách quá độ, ban đêm lại mơ thấy ác mộng liên tục nên ngày
hôm sau rời giường liền mang theo một đôi mắt thâm quầng và sắc mặt tiều tụy. Nào ngờ vừa mới tỉnh dậy là đã nhận được tin dữ như thế, Kha Uyển
Tình vội thay quần áo rồi tức tốc chạy tới công ty, vất vả lắm mới giành được miếng thịt béo này, làm sao bà ta có thể cam lòng để nó trở thành
tảng thịt thối? Làm sao có thể nguyện ý để sự kiện mang tính bước ngoặt
ấy trở thành đề tài cho đám phu nhân thế gia chế nhạo cười cợt?

Đặc biệt là mới vừa rồi, Hoắc Á Lận còn giả bộ làm người tốt gọi điện thoại đến an ủi, nói đông nói tây một hồi cũng là đang cười nhạo bà ta. Một
kẻ coi trọng sĩ diện như Kha Uyển Tình thì làm sao có thể để mặc cho kỳ
phùng địch thủ Hoắc Á Lận cười vào mặt mình như vậy chứ? Vì thế bà ta
thà lao tâm mệt chết chứ nhất quyết không chịu nghỉ ngơi.

Đây chính là điển hình cho dạng người chết vì sĩ diện.

Hôm nay là thứ bảy – ngày mà Mộc Như Lam đến bệnh viện để tháo bột chân.
Mộc Như Lâm đã xin phép nghỉ học từ sớm để đi cùng cô, còn Mộc Như Sâm
thì bởi vì tối qua mải rối rắm về chuyện xin lỗi Mộc Như Lam nên cứ trằn trọc tới gần sáng mới thiếp đi, bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng
không hay biết gì, thành ra xui xẻo bỏ lỡ cơ hội hộ tống Mộc Như Lam.

Ở phía nam, thời tiết tháng mười hai tuy không rét buốt như phương bắc
nhưng cũng thập phần lạnh lẽo, cho dù ánh nắng rực rỡ đến đâu thì chỉ
cần một cơn gió thổi qua là đã đủ khiến người ta run cầm cập.

Mộc Như Lâm đi kế bên Mộc Như Lam, trên tay cầm một cái túi to, bên trong
túi chứa giày để Mộc Như Lam mang vào sau khi tháo bột, ở cổ tay cậu còn treo một chiếc ba lô nho nhỏ và một cái áo khoác. Mộc Như Lam chống
nạng đi đường rất bất tiện, chưa được hai bước là đã đổ mồ hôi, cô không thích cảm giác nhớp nháp của mồ hôi nên dứt khoát không chịu mặc áo
khoác, chỉ mang trên người một chiếc áo lông dê màu trắng, trước ngực áo được gắn một cái thập tự giá đang đung đưa qua lại theo từng nhịp chân
của cô.

Bệnh viện trung tâm hiện ta ngay trước mắt, Mộc Như Lâm
vừa cầm tay Mộc Như Lam vừa nhắc nhở cô bước cẩn thận, bác sĩ đã có mặt
sẵn ở đây rồi, chỉ còn chờ Mộc Như Lam tới là xong.

“Buổi trưa
chúng ta đến nhà hàng Lâu Lan ăn cơm nhé.” Sau khi bác sĩ đã tháo bột,
Mộc Như Lam vui vẻ ngồi trên ghế nói chuyện với Mộc Như Lâm.

Mộc
Như Lâm gật gật đầu, chiếc kính khung đen phản chiếu nụ cười ấm áp của
Mộc Như Lam, trái tim cậu không khỏi trở nên rộn ràng, mỗi một nhịp đập
như đang nhắc nhở cậu, khiến cậu khắc sâu cái cảm giác đứng giữa thiên
đàng và địa ngục, nước sôi lửa bỏng, không thể thoát khỏi và cũng không
muốn thoát khỏi.

Cửa phòng mở ra, bác sĩ cầm ảnh chụp CT đi tới,
mỉm cười nhìn Mộc Như Lam, “Mộc tiểu thư khôi phục rất nhanh, không hề
để lại di chứng nào.”

“Có thể thoải mái hoạt động như lúc trước không thưa bác sĩ?” Mộc Như Lâm hỏi.

Bác sĩ gật gật đầu, “Có thể, đã không có gì đáng ngại, tuy nhiên cũng không nên vội vã vận động quá mạnh, cần phải để cơ thể có thời gian nghỉ ngơi bình phục trở lại.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Mộc Như Lâm nghiêm túc ghi
nhớ lời của bác sĩ, nghĩ thầm phải trông chừng thật kỹ không cho Mộc Như Lam chạy nhảy lung tung, cho dù khả năng cô làm vậy là rất nhỏ.

“Không có gì.” Bác sĩ rất có thiện cảm với hai chị em, đúng là đứa trẻ được
giáo dục có khác, chẳng như cái tên họ Kim kia, khiến cả bệnh viện
chướng khí mù mịt, đến tận lúc xuất viện cũng chưa chịu cho người ta yên ổn, may mà tên này chỉ ở thêm một ngày hôm nay nữa thôi. Cho dù bản
thân là bác sĩ, ông ta cũng không khỏi nghĩ rằng: loại người như thế về
sau gặp chuyện gì thì cứ chết ở ngoài đường uôn đi, đừng có tới quấy rầy bệnh viện bọn họ nữa.

Mộc Như Lâm ngồi xổm xuống, lấy một đôi
tất ra từ gói đồ, bàn tay ấm áp giữ lấy chân Mộc Như Lam, Mộc Như Lam
giật giật đầu ngón chân, cúi thấp người, “Chị tự làm được mà.”

“Để em.” Mộc Như Lâm vừa đeo tất vào vừa nói, mắt kính ngăn đi tia đau lòng cùng yêu thương ngập tràn trong đôi mắt.

Mộc Như Lam không khuyên được, cũng để tùy cậu làm.

Bác sĩ nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi kinh ngạc, nghe nói quan hệ chị em Mộc gia rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến thế. Bình thường,
chị em tuổi xấp xỉ luôn tranh nhau từng chút một từ nhỏ tới lớn, cho dù
sau này quan hệ có trở nên tốt hơn thì cũng không thể tốt tới mức tự
mình mang giày cho đối phương được, mà động tác ôn nhu cùng bầu không
khí ấm áp này, rõ ràng chính là…

Nghĩ tới chuyện xấu xa đó, bác sĩ vội vàng lắc đầu, ngầm bực bản thân thần kinh suy nghĩ miên man,
nhất định là đã bị cái tên biến thái Kim Bưu Hổ đến cả em gái cũng không buông tha kia làm hỏng đầu óc mất rồi.

Đương nhiên, loại chuyện
bí mật không thể tiết lộ này chỉ là do vị bác sĩ này vô tình phát hiện
ra mà thôi. Ngày hôm ấy, ông tới phòng bệnh để khám cho Kim Bưu Hổ thì
đúng lúc hắn ta đang đi toilet, ông mới vô tình nhìn vào cái máy tính
đặt gần bàn, trên màn hình hiển thị một album ảnh, bên trong toàn là
hình chụp Kim Bưu Hổ cùng một số nữ nhân trần truồng ở trên giường, mà
trong đó còn có cả Kim Mạt Lỵ!


Lúc ấy ông vô cùng kinh hãi, vội
vàng chạy ra ngoài vờ như chưa từng đến, nếu để Kim gia biết được ông
phát hiện ra loại chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.

Mang giày xong xuôi, Mộc Như Lâm đứng dậy, Mộc Như Lam cũng đứng dậy theo,
cô đi thử vài bước, không gặp một chút bất thường nào so với khi chân
chưa bị thương, lúc này Mộc Như Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ sợ sẽ để lại di chứng làm ảnh hưởng tới cuộc sống mai sau của cô, tuy rằng
trong lòng cậu Mộc Như Lam lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng cậu vẫn hy vọng
cô luôn khỏe mạnh.

“Tốt lắm, vậy chúng cháu đi trước, cảm ơn bác sĩ.” Mộc Như Lam mỉm cười nói.

Bác sĩ chỉ cảm thấy cô gái này thật sự càng nhìn càng thuận mắt, càng xem
càng có thiện cảm, trong lòng âm thầm hâm mộ Kha Uyển Tình và Mộc Chấn
Dương, nếu con gái của ông được bằng một phần mười Mộc Như Lam thì ông
cũng đã tạ ơn trời đất rồi.

Mộc Như Lam cùng Mộc Như Lâm rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, không cần phải chống nạng, Mộc Như Lam cảm
thấy cực kỳ thoải mái, nụ cười trên mặt cũng càng thêm xán lạn, khiến
mọi người trên hành lang không khỏi ngoái đầu ngắm nhìn nụ cười như ánh
mặt trời kia, chút lo lắng sinh ra do bệnh tật liền biến mất không thấy
bóng dáng.

Trong lòng lặng lẽ dâng lên cảm giác, cuộc sống vốn
rất tươi đẹp, người sống đã là một điều may mắn, vì thế phải biết trân
trọng mà sống vui vẻ hơn.

Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra,
Mộc Như Lam cùng Mộc Như Lâm đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại,
tại thời điểm cánh cửa sắp khép chặt, một trận tiếng vang bỗng xuất
hiện, ngay sau đấy liền có người vươn tay chặn cửa, đó là một người đàn
ông mặc đồ đen trông giống như vệ sĩ.

Cửa thang máy mở ra, một
nam nhân ngồi xe lăn bị đẩy mạnh vào trong, Mộc Như Lâm vừa nhận ra thì
ánh mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét, người này chẳng phải là kẻ hôm
trước say rượu muốn động tay động chân với cậu rồi bị đánh đến bầm dập
Kim Bưu Hổ đó sao?

Kim Bưu Hổ ngồi trên xe lăn, chân trái bọc một lớp thạch cao thật dày, quanh viền mắt là một mảnh đen thâm quầng, sắc
mặt rất khó coi, có thể thấy sự kiện ma quỷ kia thiếu chút nữa đã dọa
hắn gần chết, chỉ tiếc vở xiếc đó đã bị Mặc Khiêm Nhân vạch trần, tuy
nhiên cũng xem như có chút công hiệu, ví dụ như việc Kim Bưu Hổ đối với
nữ nhân đã hoàn toàn không cương lên được nữa. (Sena: If you know what I mean =))

Kim Bưu Hổ hiển nhiên cũng thấy hai người, lúc này cửa thang máy đã chậm rãi đóng lại, đi xuống lầu một.

Kim Bưu Hổ không nói chuyện, tuy rằng sau này phát hiện sự kiện ma quỷ kia
là do có người cố ý đe dọa hắn, nhưng đồng thời cũng nói cho hắn biết:
hắn có một kẻ địch ẩn mình. Vì vậy hắn mới sai Uông Cường đi tìm Mặc
Khiêm Nhân để bắt tên thủ phạm đó, nào ngờ sáng nay lại nhận được tin
tức Uông Cường đã chết! Kim Bưu Hổ sợ tới mức vội vàng cho người tới thu thập mọi thứ chuẩn bị quay về Kim gia.

Chuyện xảy ra khiến cho hắn sức cùng lực kiệt, không còn ham muốn nói chuyện.

Vệ sĩ đẩy xe cùng hắn đứng đối mặt với cửa, vách thang máy màu bạc rất
sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng những bóng người ở trong. Kim Bưu Hổ dừng
mắt trên người Mộc Như Lam, xem xét khuôn mặt và dáng người của cô, thì
ra đây chính là cô gái đầu tiên bị hắn bắt cóc, không ngờ đã lớn như vậy rồi, hơn nữa lại trổ mã ngày càng xinh đẹp. Kim bưu Hổ có chút hối hận, lúc trước tại sao không “giải quyết” Mộc Như Lam luôn chứ? Thời điểm
Mộc Như Lam 11 tuổi, thanh danh cùng độ trọng dụng của cô còn xa mới
bằng hiện tại, Kim Bưu Hổ khi ấy đã không dám xuống tay với cô rồi,
huống chi là bây giờ?

Kim Bưu Hổ chậc lưỡi, tia thèm thuồng trong mắt chợt dập tắt, sự kiện ma quỷ lần này khiến cho hắn sinh ra sợ hãi
với nữ nhân, nữ nhân càng đẹp thì bóng ma càng lớn, tiểu đệ càng không
thể dựng dậy nổi.

Ánh mắt hắn lại chuyển sang Mộc Như Lâm đứng
cạnh Mộc Như Lam, nhìn thiếu niên đeo kính mắt màu đen, quần áo và mái
tóc cũng đồng màu nhưng không hề mang dáng dấp quê mùa, ngược lại càng
có vẻ trầm tĩnh, vóc người cao gầy, khoảng chừng 1m7, thoạt nhìn tuy
không cường tráng nhưng khuôn mặt lại rất tinh xảo xinh đẹp…

Không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt Kim Bưu Hổ bỗng nhiên lóe lên một đốm
lửa nóng, trên khuôn mặt tục tằng bắt đầu xuất hiện vẻ tham lam.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đã sớm khó chịu với sự hiện diện của
Kim Bưu Hổ, Mộc Như Lâm lập tức kéo Mộc Như Lam đi ra ngoài, thẳng đến
khi ngăn chặn được tầm mắt Kim Bưu Hổ, cậu mới thả chậm cước bộ.

Mộc Như Lam biết mâu thuẫn của Mộc Như Lâm và Kim Bưu Hổ, cũng không hỏi gì thêm, chỉ nắm lấy cánh tay cậu rồi mỉm cười, “Đi mua quần áo nào.”

Hai anh em song sinh tính cách khác nhau, cho nên phương thức đối đãi của Mộc Như Lam đối với hai người cũng khác nhau.

Mộc Như Sâm nóng nảy như lửa, thập phần chủ động, chỉ cần có mặt Mộc Như
Lam, cậu sẽ tự động bám dính lấy cô đòi cưng chiều, hệt như một con thú
cưng khi trông thấy chủ nhân của nó vậy, bình thường Mộc Như Lam không
chủ động đối tốt với cậu, mà toàn do cậu tự mình vồ tới.


Còn Mộc
Như Lâm điềm đạm như nước, trầm tĩnh xa cách, không nhiệt tình thân mật
với bất kỳ ai, dù cho Mộc Như Lam là người cậu yêu nhất thì ở trong mắt
người ngoài cũng chẳng thân thiết gì cho cam, vì vậy mỗi khi cùng Mộc
Như Lâm đi dạo phố, Mộc Như Lam sẽ kéo tay cậu, rất nhiều việc nhỏ Mộc
Như Lam cũng sẽ chủ động nói với cậu.

Điểm này thường xuyên bị
Mộc Như Sâm lên án và ghen tị, nhưng đây cũng chính là điểm khác biệt
giữa hai người, cho dù một giây trước Mộc Như Sâm hãy còn quyết tâm đòi
Mộc Như Lam đến dỗ dành, nhưng chẳng bao lâu sau, chính cậu sẽ nhịn
không được lại bám lấy cô, tiếp tục làm nũng và đùa giỡn.

Hai
người bởi vì động tác mà dựa vào quá gần, mùi hương u nhã đặc trưng của
Mộc Như Lam xâm nhập trong xoang mũi, khiến trái tim Mộc Như Lâm bất
giác rung động thật mạnh, hai má ửng đỏ giả bộ trấn định gật đầu, tùy ý
để Mộc Như Lam kéo tay cậu tới trung tâm mua sắm.

Tầng ba trung
tâm mua sắm là khu thời trang nam, Mộc Như Lam nhớ rõ quần áo mùa đông
của hai anh em phải thường xuyên được thay đổi, thiếu niên vào thời kì
dậy thì đúng là lớn cực kì nhanh, mới năm ngoái chỉ cao khoảng 1m6, vậy
mà bây giờ đã cao hơn cô cả một cái đầu rồi.

“Cái này thế nào? Có muốn thử không?” Mộc Như Lam lấy từ trên giá treo xuống một chiếc áo
khoác màu xám kiểu cách đơn giản, trước giờ quần áo của hai anh em đều
do đích thân cô mua nên cũng không cảm thấy có gì không ổn, có điều lúc
này lại cảm thấy hơi khó khăn, mười lăm tuổi tuy không lớn lắm nhưng các thiếu niên cũng đã tự biết chưng diện cho mình, hẳn sẽ không chịu mặc
loại quần áo còn dính chút ngây ngô, nhưng Mộc Như Lam lại không muốn để bọn họ trở thành một ông cụ non, mười lăm tuổi chính là mười lăm tuổi,
cần gì phải giả bộ như người lớn chứ?

Nhân viên bán hàng ở một
bên lập tức nói, “Đây là bộ sưu tập thu đông năm nay, là thiết kế dành
cho các thanh thiếu niên, có kiểu dáng đơn giản, lại được làm từ lông
cừu Australia nhập khẩu, rất thoải mái khi mặc, bạn gái của cậu có ánh
mắt tốt thật đấy, cậu hãy thử một chút đi.”

Mộc Như Lâm nhất thời hoảng hốt, hai má như bị lửa đốt cháy, thời điểm cô nhân viên bán hàng
nói từ “bạn gái”, cậu cảm thấy như bí mật mà mình đã bao bọc rất kỹ bất
ngờ bị chọc thủng một lỗ, nhất thời không kịp che lại, khiến cho cậu bối rối đến luống cuống tay chân.

“Cô hiểu lầm rồi, đây là em trai của tôi.” Mộc Như Lam không chút hoang mang, mỉm cười giải thích.

Có lẽ vì cử chỉ của ba chị em quả thật quá thân mật nên chỉ cần Mộc Như
Lam cùng một trong hai người đi ra khỏi cửa thì sẽ lập tức hiểu nhầm là
người yêu. Đối với việc này Mộc Như Lam đã sớm tạo thành thói quen,
nhưng Mộc Như Lâm thì khác, bởi vì tồn tại cái đuôi bám người mang tên
Mộc Như Sâm nên cậu rất ít khi được đi riêng cùng Mộc Như Lam, vì thế bộ dạng mới kích động như vậy.

“Hả?” Nhân viên kinh ngạc mở to hai
mắt, có vẻ hơi khó tin, cô ta gượng gạo gật đầu, trong lòng thầm nghĩ
hai người chắc chắn không phải chị em ruột, nếu là chị em ruột thì làm
sao có thể thân mật đến thế, mặc dù đúng là có một số cặp chị em ruột
quan hệ rất tốt nhưng cũng không thể nào tạo ra loại không khí như vậy
được.

Câu nói kia như gáo nước lạnh tát vào tâm trạng bối rối của Mộc Như Lâm, trái tim bỗng chốc trở nên trống rỗng, lớp mắt kính che đi sự khó chịu và cô đơn trong mắt người thiếu niên.

(Sena: Tới đây em phải tạm nghỉ edit vì công cuộc học… học nữa… học mãi… hộc máu của cụ Lê-nin rồi, tạm biệt mấy chị editor, tạm biệt mấy chị theo dõi
pj này, hẹn gặp mấy chị vào một ngày “hơi xa” nhé *khóc* ( TωT ) À, mấy
chị kb với em qua fb.com/phuong.chau.9400 nha, em tiếp hết =)))~)

Tại tòa nhà đã bị đình chỉ thi công vì xảy ra vụ án giết người.

Mặc Khiêm Nhân chậm rãi đi lên tầng ba, tầm mắt đảo qua từng ngóc ngách
một, trong đầu dường như có một công thức nào đó đang nhanh chóng tổ
hợp.

Tòa nhà hiện tại đang dừng lại ở giai đoạn thi công phần
thô, cầu thang vẫn còn gồ ghề, đến cả lan can cũng chưa có, nếu đi lên
tầng cao mà không dựa vào tường thì nhất định sẽ không tránh khỏi sợ
hãi. Điểm quan trọng là, trên mặt đất có một tầng xi măng rất mỏng. Vào
rạng sáng hôm nay, cảnh sát đã mang đi toàn bộ những gì bọn họ thu thập
được, Mặc Khiêm Nhân nghe xong nội dung báo cáo thì mới chạy tới đây.

Ngoại trừ các loại vật liệu để ngổn ngang, trong tòa nhà chỉ còn mỗi một mình Mặc Khiêm Nhân. Chiếc lưới xanh ở bên ngoài bị gió thổi lung lay, vài
mảnh gỗ nhỏ va chạm lên mặt tường, phát ra những âm thanh trầm đục.

Mặc Khiêm Nhân lên tới tầng ba, tại tầng ba, ngoài một vũng máu lớn trơn
trượt, cảnh sát còn phát hiện một sợi tơ màu xanh nhạt và một cây kẹo
mút, đó cũng chính là loại sợi tơ mà Mặc Khiêm Nhân đã thấy ở tầng hầm

bên dưới hắc ốc của Mộc Như Lam, và loại kẹo mút mà Mộc Như Lam đã cầm
trên tay ngay sáng hôm xảy ra án mạng.

Trên kẹo mút không có nước bọt và vân tay của bất kỳ ai, mà dấu vết lưu lại đã chứng minh Uông
Cường chính là người đạp vỡ nó. Đây là loại kẹo mút do cửa hàng tmt kinh doanh, mỗi ngày tiêu thụ đến cả ngàn vạn cây, chẳng biết phải đến bao
giờ mới có thể khoanh vùng nghi phạm. Còn trên sợi tơ màu xanh, ngoài
dấu vân tay của Uông Cường ra thì hoàn toàn không còn gì khác.

Tuy giá trị của hai vật chứng duy nhất tại hiện trường đã giảm hơn phân nửa nhưng cũng không phải là mất hoàn toàn, cảnh sát đang bắt đầu truy tìm
nơi sản xuất loại tơ này, thành phần của nó khá đặc biệt, độ cứng còn
cao hơn cả dây đàn piano, đây không phải là loại mặt hàng mà người bình
thường có thể mua được, vì vậy chỉ cần chờ đến khi điều tra ra thì kẻ
vừa mua tơ vừa mua kẹo đương nhiên sẽ trở thành nghi phạm số một.

Có điều, Mặc Khiêm Nhân là loại người không bao giờ chịu chờ đợi.

Hắn gần như đã chắc chắn Mộc Như Lam chính là kẻ giết chết Uông Cường, hắn
không chỉ muốn tìm ra chứng cứ phạm tội, hắn còn muốn nắm rõ động cơ của cô, thủ pháp của cô, cô làm cách nào để có thể giết Uông Cường mà không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong khi bản thân không hề có mặt tại hiện
trường.

Tầng ba cực kỳ lộn xộn, mảnh gỗ, máy khoan, đinh ốc rơi
vãi lung tung trên nền nhà, phía trước là khung cửa sổ nơi Uông Cường
rơi xuống, bên ngoài thấp thoáng một lưới màu xanh, cũng không hiểu vì
sao người ta vẫn chưa niêm phong nơi này.

Mặc Khiêm Nhân chậm rãi đi về phía cánh cửa đang mở toang hoác, tầm mắt thả xuống mặt đất, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân do nhân viên điều tra để lại, vết máu hôm qua vẫn chưa được xóa sạch, đóa hoa chết chóc cứ thế mà nở rộ giữa
phông nền xám nâu, tạo nên một mảng đỏ sậm ghê người.

Hắn đứng
tại mép tầng lầu ngay phía trên vết máu đó, đôi mắt sắc bén đạm mạc
hướng xuống dưới, ngọn gió lạnh lẽo khẽ lay động mái tóc đen của hắn,
góc áo trắng sạch sẽ thoáng phất phơ, hai tay hắn đút vào trong túi quần đen, thoạt nhìn không giống một người đang tra án mà lại mang bóng dáng của một đấng quân vương đang đứng trên đỉnh núi cao.

Vừa bước
vào đây, Lưu Miên ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy một hình ảnh như vậy, nam nhân anh tuấn mà lạnh lùng đứng tại mép xi măng, trên đầu và dưới
chân đều là màu đỏ sậm của vết máu đã khô, hai tay hắn đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt tựa hồ mang theo nét khinh thường ngạo mạn. Trên người hắn chỉ có hai màu trắng đen cực kỳ đơn giản nhưng lại khiến người ta
không thể dời tầm mắt, thậm chí còn có loại cảm giác chỉ dám nhìn lên
chứ không thể tới gần.

Trên gương mặt thành thục quyến rũ, đôi
mắt diễm lệ của Lưu Miên bắt ra một tia sáng thèm khát, cô ta sửa sang
lại túi xách và quần áo, sau đó nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, vui
vẻ tiến vào trong.

Mặc Khiêm Nhân không thèm liếc Lưu Miên lấy một cái, hắn đứng tại chỗ, một cảnh tượng dần dần hiện ra trong đầu ——

Trong đêm đen như mực, một gã đàn ông trung niên trán đầy mồ hôi lạnh vội vã
vọt lên cầu thang, vừa đặt chân đến đây, gã hoàn toàn không để ý thấy
viên kẹo mút tròn vo dễ lăn trượt kia, cứ như thế mà đạp lên, viên kẹo
vỡ mất một phần, gã đàn ông cũng đồng thời ngã về trước, ngay tại thời
điểm gã sắp nằm úp sấp trên mặt đất, đột nhiên có thứ gì đó vướng vào cổ gã.

Gã đàn ông vô tình đụng phải sợi tơ màu xanh, khởi động một
thiết bị nào đó, gã bị sợi dây siết chặt lấy cổ, bất thình lình bị kéo
văng ra khỏi tòa nhà, sức nặng của gã làm sợi dây giãn ra một đoạn, bởi
vì sợi dây có độ bền rất cao nên sau khi gã đàn ông rơi tới tầng hai thì đột ngột nảy lên, sợi dây cắt vào da thịt trên cổ.

Gã giãy dụa,
sợi dây lại càng lắc lư kịch kiệt hơn, nó cắt đứt phần máu thịt cuối
cùng, đầu gã đứt lìa khỏi cổ, máu đỏ phun ra như suối, văng lên trên
người Kha Uyển Tình, thiết bị điều khiển sợi tơ lúc này đã chịu đến
trọng lượng giới hạn, phựt một tiếng, sợi tơ văng ra ngoài, rơi xuống
tấm lưới màu xanh ở tầng ba, mà tất cả sự việc chỉ xảy ra nội trong vỏn
vẹn mười giây ——

Mặc Khiêm Nhân xoay người, nhanh như chớp chạy
lên tầng lầu duy nhất được xây ban công, tuyệt nhiên không để tâm đến
Lưu Miên người vừa mới bước đến tầng ba.

Ban công kia tương đương với tầng tám, vị trí cực kỳ cao.

Cũng giống với các tầng khác, tầng tám này để ngổn ngang những nguyên vật
liệu, có điều vì hôm qua không ai đi lên nên hiện trường vẫn được giữ
nguyên vẹn.

Ở mép ban công hướng nhìn ra vị trí của Kha Uyển
Tình, có một cái ròng rọc dùng để chuyển vật liệu lên cao, cách đó không xa là một cây đinh dài màu bạc, loại đinh này Mặc Khiêm Nhân cũng đã
từng thấy trong tầng hầm hắc ốc của Mộc Như Lam. Phía đối diện sợi dây
thừng trên ròng rọc là một mặt tường khác, dưới chân tường chất ngay
ngắn vài túi xi măng, chỉ có bốn năm túi trên cùng là hơi lộn xộn, một
túi còn bị rơi ra ngoài, bên trên có rất nhiều vết hằn dây thừng…

Trong nháy mắt, Mặc Khiêm Nhân đã hiểu ra.

Tựa như một cạm bẫy nguy hiểm đặt giữa rừng rậm, một khi sa bẫy, con một sẽ chỉ có một kết cục duy nhất là rơi vào tay thợ săn, hoàn toàn không thể trốn thoát. Mộc Như Lam đã dùng loại cạm bẫy đó ngay tại nơi này, công
cụ gây án bao gồm: một cái ròng rọc, mấy cây đinh dài, mấy túi xi măng,
một sợi tơ, một dây thừng, một cây kẹo mút.

Cô đem sợi tơ quấn
quanh sợi dây thừng có sẵn trên ròng rọc, đầu kia dây thừng buộc năm túi xi măng có trọng lượng vượt qua sức nặng của một gã đàn ông trường
thành, sau đó dùng đinh để cố định dây thừng và ròng rọc, làm cho ròng
rọc không thể chuyển động, năm túi xi măng lơ lửng giữa không trung. Sợi tơ thì được cô kéo đến cố định tại một vị trí đã được tính toán tỉ mỉ ở tầng ba, chờ Uông Cường ngã xuống theo khoảng góc độ đã ước chừng kỹ
lưỡng, đầu gã lọt vào vòng tơ, sợi tơ bị đột ngột kéo căng khẽ động sợi
tơ gắn với một đầu dây thừng, mà cây đinh cố định ròng rọc cũng bởi vậy
mà văng ra ngoài, năm túi xi măng rơi xuống, lôi Uông Cường gầy gò ra
khỏi tòa nhà theo đường cửa sổ sát đất, sau khi Uông Cường chết, sợi tơ
chịu tới trọng lượng giới hạn, đứt khỏi dây thừng rồi rơi xuống tầng ba, mà mấy túi xi măng bịch bịch ngã xuống đống xi măng bên dưới, có một
túi rơi trật ra ngoài.

(MDL: *phun một búng máu sau khi edit xong*)

Mộc Như Lam… được lắm, hay là nên nói ”Quả không hổ danh Mộc Như Lam”?
Tại một địa phương như thế này, không có máy theo dõi, không để lại dấu

vân tay, dùng loại phương thức ly kỳ cổ quái đó để giết người, trọng yếu hơn là, cô còn kéo theo một cái chân bó bột!

Nếu hắn không lầm
thì vào lúc Mộc Như Lam gặp hắn vào sáng hôm qua, cô kỳ thực là vừa mới
trở về sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ chứ không phải là đi tìm người như nói ngoài miệng. Cô đứng đối diện vạch ngựa vằn mà đùa
giỡn đứa nhỏ, hơn nữa trời hãy còn rất sớm nên mới làm hắn khi ấy sinh
ra ảo giác là cô chuẩn bị đi làm chuyện gì đó, nhưng mà… Cạm bẫy này
được thiết đặt như thế nào?

Mộc Như Lam hôm đó luôn ở chung với
hắn, mà ban ngày tòa nhà lại có công nhân đến làm việc, Uông Cường lại
chết vào ban đêm, trừ phi cô ta có đồng phạm, bằng không thì làm sao có
thể thiết đặt loại cạm bẫy này?

Chẳng lẽ thật sự có đồng phạm?

Mặc Khiêm Nhân lâm vào trầm tư, thế nhưng suy nghĩ lại bị một bàn tay bất thình lình xuất hiện trên vai mình cắt ngang.

Mặc Khiêm Nhân chán ghét giật giật chân mày, hắn nghiêng người né tránh bàn tay đang muốn đặt lên vai mình, ánh nhìn lạnh lùng bắn về phía người
vừa đến.

Lưu Miên mặc một bộ đồ tây màu đỏ khiêu gợi, mái tóc dợn sóng ôm lấy một khuôn mặt quyến rũ thành thục, cô ta thu tay về, cũng
không lấy làm xấu hổ, “Mặc tiên sinh tra được cái gì chưa?”

“Cô tới đây làm gì?” Mặc Khiêm Nhân không trả lời vấn đề của cô ta, chỉ lạnh nhạt hỏi.

Lưu Miên tung hoành tình trường đã nhiều năm, hiểu biết của cô ta về đàn
ông đương nhiên là mênh mông như biển, loại đàn ông như Mặc Khiêm Nhân
rất khó mồi chài, cách chinh phục duy nhất chính là dùng trí tuệ và lý
trí, vì vậy ngay từ sáng sớm, Lưu Miên đã chuẩn bị rất tốt lý do tiếp
cận hắn.

Cô ta mở túi lấy ra một tập tài liệu, “Đây, tôi vừa mới nhận được từ cục cảnh sát, hy vọng có thể giúp anh phá án.”

Sinh lý của Mặc Khiêm Nhân cự tuyệt tiếp nhận, nhưng lý trí thì ngược lại,
mà hắn trước giờ luôn là người dùng lý trí để quyết định tất cả.

Bàn tay tái nhợt mà xinh đẹp như điêu khắc vươn ra tiếp nhận tập tài liệu,
hắn còn chưa kịp lật ra coi thì Lưu Miên lại nói, “Hay là đến quán cà
phê đối diện kia đi? Tuy tôi không quen Uông Cường nhưng cũng biết được
đôi chút, không chừng có thể góp ít sức.” Lấy cớ làm việc chính là biện
pháp tốt nhất để tiếp cận người như Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm
Nhân lật xem trang đầu tiên, hai hàng lông mày bất chợt cau lại, không
đợi Lưu Miên lên tiếng, hắn đã xoay người tức tốc rời khỏi tòa nhà này,
vừa đi vừa cẩn thận nghiên cứu tập tài liệu.

Lưu Miên một lần nữa bị bỏ rơi, tuy trong lòng có chút không vui khi bị từ chối nhiều lần
nhưng dục vọng chinh phục thì lại bùng cháy ngày một mãnh liệt, nam nhân này khác hẳn những nam nhân luôn quỳ dưới gấu váy cô ta, cô ta muốn
hắn! Rất muốn!

Mặc Khiêm Nhân bước vào quán cà phê, thản nhiên
ngồi xuống một vị trí khuất trong góc, phớt lờ toàn bộ người vật xung
quanh. Lưu Miên gọi hai ly cà phê rồi cũng ngồi xuống đối diện Mặc Khiêm Nhân.

Đôi mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân phản chiếu nội dung trong tập tài liệu.

Uông Cường, từng giữ chức đội trưởng đại đội cảnh sát thành phố K, là người
chịu trách nhiệm điều tra vụ năm năm trước, vợ gã đã kiện gã ra tòa vì
bạo lực gia đình, chức vị đội trưởng cũng bởi vậy mà một đi không trở
lại. Uông Cường sau khi mất chức thì càng thêm tiêu dao, thường xuyên ra vào các quán bar đồng tính ở thành phố K, gã cực kỳ hứng thú với những
bé trai còn nhỏ tuổi, trong số các bé trai trong khu phố, đã có không ít người bị gã lừa lên giường.

Hai năm trước trong lúc phê thuốc,
gã và vài tên bạn heo bè chó cùng nhau chơi chết một bé trai 13 tuổi,
cũng không hiểu nổi tại sao chuyện lớn như vậy lại biến thành một hòn đá nhỏ ném vào lòng đại dương: chỉ gợn được chút sóng rồi lặn mất không
thấy tung tích. Uông Cường vẫn tự do thoải mái như trước, còn thi thể bé trai kia thì chẳng biết đã đi về đâu.

Nói tóm lại, đây là một tên biến chất chết cũng không hết tội.

Lật đến tờ cuối cùng, có lẽ là vì Uông Cường đã chết nên những chuyện tai
tiếng đó mới có thể bị đào lên mà trình bày rõ rành rành trên mặt giấy,
dĩ nhiên, tài liệu này chỉ nói về mỗi mình Uông Cường mà thôi, còn những thứ khác như tại sao Uông Cường vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật, gã kiếm đâu ra nhiều tiền để tiêu xài hoang phí đến thế, ai là kẻ
đã ra tay giúp gã xử lý mọi rắc rối… thì lại chẳng thấy đề cập đến.
Người bình thường có lẽ sẽ nghĩ là vì Uông Cường lúc còn làm đội trưởng
đã ăn rất nhiều hối lộ, nhưng Mặc Khiêm Nhân lại cho rằng chuyện không
đơn giản như vậy.

Lưu Miên tiếp tục thao thao bất tuyệt, Mặc
Khiêm Nhân dường như không chú tâm lắm, đến khi bắt được một điểm khác
thường, hắn mới đột nhiên lên tiếng, “Cô nói là cô biết Uông Cường qua
vụ bắt cóc năm năm trước?”

Lưu Miên thấy Mặc Khiêm Nhân để ý đến
mình thì lập tức hớn hở ra mặt, “Đúng vậy, khi đó kẻ bắt cóc đã xuống
tay giết chết hai bé gái, tôi là người phụ trách nghiệm thi.”

Thời điểm Lưu Miên nói mình đã phụ trách nghiệm thi hai bé gái, Mặc Khiêm
Nhân thấy mí mắt cô ta hơi hạ xuống, đây là một biểu hiện của sự chột dạ và giấu giếm.

Mặc Khiêm Nhân nhìn ly cà phê trên mặt bàn mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên, chất lỏng màu đen hơi nhộn nhạo, phản chiếu
hình ảnh của chính hắn. Mặc Khiêm Nhân đã tìm ra điểm khiến hắn luôn cảm thấy kỳ quái, đó chính là —— Sát án của Mộc Như Lam, tất cả đều xoay
quanh vụ bắt cóc năm năm trước.

Nhưng vì sao?

Câu hỏi đã được giải đáp, kéo theo là một loạt vấn đề khiến người ta rối rắm.

Mộc Như Lam Mộc Như Lam, Như Lam Như Lam, Lam*, người cũng như tên, luôn ẩn sau một màn sương mù, mờ mờ ảo ảo, nhìn không thấu.

*Chữ Lam (岚) trong Mộc Như Lam có nghĩa là sương mù nơi núi rừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.