Bạn đang đọc Gia, Khẩu Vị Quá Nặng – Chương 56: V3: Thiên sứ biến thái đang cận kề (6)
Đám người Mộc Như Sâm vừa mới đánh đối phương đến hoa rơi nước chảy, còn chưa tới kịp diễu võ dương oai thì Mộc Như Sâm đã nhận được điện thoại từ gia đình gọi tới.
“Chết đi đồ rác rưởi!” Mộc Như Sâm giơ chân đá văng tên đàn ông đang nằm trước mặt, cậu vừa tiếp điện thoại vừa nhìn đám người đang ngã sóng soài ở đại sảnh, trong mắt mang theo vài phần cuồng ngạo, bồng bột của tuổi trẻ.
“A lô?” Mộc Như Sâm lên tiếng, giọng của Chu Phúc từ trong điện thoại truyền đến, khuôn mặt đang tươi cười đắc ý bỗng chốc trở nên tái nhợt, âm thanh chợt cao lên mấy phần, “Cái gì?! Chị bị xe tông?! Ở đâu? Bệnh viện trung ương!”
Mộc Như Sâm cúp điện thoại rồi lao nhanh ra khỏi quán bar, sắc mặt Mộc Như Lâm cũng dần trở nên khó coi, cậu lập tức đuổi theo anh trai.
Những người khác trợn mắt nhìn nhau, bọn họ không nghe nhầm chứ? Mộc… Mộc Như Lam bị xe tông?!
Trái tim An Hữu Minh đập mạnh, chẳng hiểu sao có dự cảm xấu…
Chu Nhã Nhã ngủ mê mệt trên người An Tả Tả, tuyệt nhiên không biết gì về những chuyện đang xảy ra.
“Nghiêu… Hả?” Sắc mặt Lễ Thân khẽ biến, hắn đột nhiên quay đầu thì lại phát hiện phía sau không có lấy một bóng người, ghế dựa của Đoạn Nghiêu trống trơn, bộ bài của Thái Sử Nương Tử vung vãi trên sàn, chiếc gương của Lưu Bùi Dương rơi xuống đất, ngay cả Lê Mặc cũng không thấy đâu.
Lễ Thân đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, giây tiếp theo liền mất hứng, “Khỉ thật! Không phải chứ! Động tác nhanh như vậy, bạn bè chơi thế à?! Dám bỏ mình lại đây!”
Tối nay thật là một đêm không yên bình, Mộc Như Lam nằm trong phòng bệnh, người đến thăm cũng không ít, đầu tiên là hai em trai sinh đôi, tiếp đến là nhóm năm người Đoạn Nghiêu, cuối cùng là Lục Tử Mạnh cùng tầng và Lam Nhất Dương phòng kế bên.
“Mẹ nó! Cả đêm ầm ỹ chưa đủ hả?!” Trong phòng bệnh đối diện truyền ra một tiếng hô thô bạo của đàn ông.
Động tác cắn táo của Lam Nhất Dương thoáng dừng lại, hắn hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói, “Cái thằng kia phỏng chừng không phải là kẻ tâm thần thì cũng là tên biến thái.”
“Tại sao?” Mộc Như Lam đưa mắt nhìn ra cửa, tay tiếp tục gọt vỏ táo.
“Tên này mỗi ngày…” Nghĩ tới cái gì, âm thanh Lam Nhất Dương bỗng dừng lại, hai tai liền xuất hiện màu hồng khả nghi, “Dù sao chính là… chính là…”
Việc này bảo Lam Nhất Dương mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ bắt hắn nói cho Mộc Như Lam biết rằng cái tên Kim Bưu Hổ kia mỗi ngày đều gọi gái tới, mỗi ngày đều nằm trên giường để nữ nhân tự mình ngồi xuống hầu hạ hắn! Con mẹ nó, Lam Nhất Dương hắn sống đến chừng này tuổi cũng chưa từng thấy qua tên nam nhân nào tinh khí dồi dào như vậy, gãy một tay một chân mà cũng không chịu để tiểu huynh đệ nhà mình tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không phải lúc tản bộ vô tình đi ngang qua phòng của Kim Bưu Hổ mà nghe thấy hắn dụ dỗ cưỡng bức một y tá thì chắc Lam Nhất Dương cũng không biết được chuyện này.
Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, cuối cùng cô bật cười thành tiếng rồi cho qua.
Đợi đến khi y tá thúc giục, Lam Nhất Dương mới chịu chống gậy trở về phòng. Mộc Như Lam ngồi trên giường mỉm cười nhìn cánh cửa đang dần khép lại, ngoài phòng bóng đêm dày đặc, làn gió lạnh khẽ lay động mái tóc đen mềm mại, che đi đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của cô gái trong phòng, cũng che đi một cái nhìn thâm trầm quỷ dị …
…
Hôm sau, mây đen phủ khắp bốn phía, bầu trời xám xịt không có lấy một tia nắng, tựa hồ sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.
Ngay sáng sớm, tin tức Mộc Như Lam xin phép nghỉ học vì xe tông đã được truyền đi rộng rãi trên diễn đàn học viện Lưu Tư Lan, kèm theo đó là hình ảnh một màn cứu người kinh tâm động phách, vì thế chỉ cần liếc mắt sơ qua bài viết là đã có thể thấy được một lượng lớn người truy cập và bình luận.
Chú chim nhỏ của trâu bò lớp C: Nữ thần ơi là nữ thần! Đau lòng quá! Hào quang của Nữ thần chiếu khắp muôn nơi, tôi không cầm lòng được nữa, đề nghị tập thể tổ chức đi thăm Nữ thần!
Ngốc tử nặc mùi hoa cúc lớp XG: +1 like!
Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: +1111111 like!
Mèo tắm nắng lớp A: Hội trưởng đại nhân thật tốt bụng *khóc* cầu cưới gả! Làm con dâu tôi đi hội trưởng đại nhân!
Bánh bao với dưa muối lớp A: Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này!
Xinh đẹp cả kiếp lớp F: Tôi tìm ra tên chết tiệt dám tông hội trưởng rồi, là học sinh của học viện Tử Viên – An Hữu Minh!
Tài khoản Xinh đẹp cả kiếp vừa mới bình luận một câu, thành viên trên diễn đàn lập tức bùng nổ!
Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: Á à, thì ra là học sinh của học viện Tử Viên! Cầu Mãn Thanh thập đại khổ hình* cho hắn!
(Sena: Mãn Thanh thập đại khổ hình nổi tiếng trên toàn thế giới bởi độ độc ác và khắc nghiệt với tội nhân, ví dụ như tùng xẻo người sống, ngày nay người ta so sánh như một sự trừng phạt đối với việc làm vô nhân đạo, vì 10 khổ hình này đã bị cấm sử dụng hay lưu hành nên Sena sẽ không nêu rõ)
Ngốc tử nặc mùi hoa cúc lớp XG: Khổ hình tốt nhất chính là dùng dưa chuột của cậu bạo nát hoa cúc hắn, tập thể chúng ta cùng đi bạo hoa cúc bọn trứng thối Tử Viên đó!
Mèo tắm nắng lớp A: Đúng vậy, dám làm tổn thương con dâu tôi, thành trứng thối đáng lắm!
Xinh đẹp cả kiếp lớp F: Con dâu cậu là ai chứ = =|| ?
…
Diễn đàn hiện tại giống như một đám fan kích động vây quanh thần tượng, Bạch Tố Tình nhìn phần bình luận trên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên u ám, cuối cùng vẫn nhịn không được mà di chuyển đầu ngón tay.
Thiên sứ rác rưởi: Bản thân bị thương vì cứu người khác, đúng là thứ thánh mẫu đần độn, đã dối trá lại còn bày đặt ra vẻ, làm như cả thế giới có mình cô tốt bụng, thật ngu ngốc.
Một câu như vậy đột nhiên chen giữa cả trang dày đặc bình luận khen ngợi, diễn đàn như bị đốt cháy thêm lần nữa.
Bánh bao với dưa muối lớp A: Sủa bậy lung tung! Đứa nào đó?! Có bản lĩnh thì xưng tên ra, đừng rúc trong này làm loạn!
Chú chim nhỏ của trâu bò lớp C: Lại thêm một thứ rác rưởi ghen tị nữ thần đại nhân ấy mà, chim trĩ thì luôn ghen tị với phượng hoàng, mọi người cứ bình tĩnh.
Bình tĩnh? Bình tĩnh cái rắm đó, làm sao có thể bình tĩnh? Lượt bình luận mỗi lúc một nhiều, có thể thấy được câu nói kia đã chọc giận không ít người, đúng là đáng hận, bên ngoài cũng có một số người bực bội hỏi, “Mẹ nó ai là thiên sứ rác rưởi? Ông mà bắt được thì sẽ lột một tầng da của mày!”
Sắc mặt Bạch Tố Tình trở nên khó coi nhưng cũng không dám ghi gì thêm, trong học viện quý tộc có nhiều tàng long ngọa hổ lắm, cô ta vừa nãy mất bình tĩnh nén mới đánh liều đăng lên một câu…
Tắt điện thoại, Bạch Tố Tình đảo mắt khắp lớp F, người thì nhìn máy tính, người thì dùng điện thoại, thế nhưng cách bọn họ liên tục trao đổi ánh mắt lại khiến cho cô ta sợ hãi, vô tình nghe được có người nói thầm gì mà “Đi tìm bắt cái Thiên sứ rác rưởi kia…” Bạch Tố Tình giật mình, vội vàng đứng lên chạy nhanh tới toilet nữ, trực tiếp quăng điện thoại vào bồn cầu, nhìn dòng nước đang dần nhấn chìm chiếc điện thoại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tố Tình ngồi trên bồn cầu, trong đầu suy nghĩ về những tin tức vừa đọc được, không biết người Xinh đẹp cả kiếp lớp F vừa mới bình luận trên diễn đàn kia là ai? Là năm ba hay năm nhất hay là năm hai lớp F giống cô ta? Mà cho dù là ai, cô ta vẫn rất kiêng kị những kẻ thuộc lực lượng ủng hộ Mộc Như Lam, qua mấy lần tính kế, tuy có vài người bên phe cô ta giúp sức nhưng căn bản vẫn không có tí xíu ảnh hưởng nào đến Mộc Như Lam!
Chết tiệt! Quan trọng hơn nữa , cô ta ở Mộc gia còn chưa có chút tiến triển nào thì làm sao mà với cao tới Kha gia? Thời gian cấp bách, Bạch Tố Tình không khỏi có chút nóng nảy, cô ta nhìn xuống bồn cầu, rất sợ bên trong đột nhiên truyền đến tiếng chuông cuộc gọi của người kia…
“Không thể nào! Nói như vậy, Thư Mẫn học tỷ chẳng phải là có cơ hội rồi sao?” Bên ngoài có người đi vào toilet, không biết đang nói về đề tài gì mà lại đột nhiên đề cao âm lượng.
Dòng suy nghĩ của Bạch Tố Tình bị cắt nang đột ngột, cô ta cau mày, vừa định đứng lên đi ra ngoài thì liền nghe được một giọng nói pha lẫn chút kinh hỉ.
“Hừ! Thư Mẫn học tỷ bị Mộc Như Lam chèn ép lâu như vậy, cuối cùng ông trời cũng có mắt mà ban cho chị ấy một cơ hội!” Một nữ sinh khác nói.
Thư Mẫn ở Lưu Tư Lan học viện cũng là nhân vật phong vân giống như Âu Khải Thần và Đoạn Nghiêu, có điều vẫn không bằng Mộc Như Lam. Thêm nữa, trước đây Thư Mẫn đã tham gia tranh cử chức vị hội trưởng hội học sinh với Mộc Như Lam, cuối cùng lại thất bại thảm hại với kết quả 0 phiếu ủng hộ, điều này khiến cho cô ta nảy sinh lòng ganh ghét và oán hận.
Rõ ràng cô ta vô cùng cố gắng, rõ ràng cô ta không hề thua kém Mộc Như Lam, vì sao ngay cả một phiếu ủng hộ cũng không có? Thật không công bằng! Những người bỏ phiếu cho Mộc Như Lam căn bản không hề lấy năng lực lên làm tiêu chí hàng đầu! Thật quá đáng!
Thế nhưng Thư Mẫn cũng là kẻ có đầu, cô ta biết bên phía trung học, không biết là do bị tẩy não hay vẫn là do tự nguyện, cơ hồ toàn bộ học sinh đều là phần tử trung thành ủng hộ Mộc Như Lam, vì thế Thư Mẫn liền chuyển mục tiêu sang bên sơ trung của học viện Lưu Tư Lan, thường xuyên tới đó để giảng bài và vui đùa cùng các học đệ học muội.
Cho nên khi đám người Mộc Như Lam học lên năm ba, trung học sẽ nhận thêm tân sinh từ sơ trung, điều đó có nghĩa là tại trung học này sẽ xuất hiện một nhóm người ủng hộ Thư Mẫn, cứ như thế, cho dù có tiến hành thêm một trận tranh cử chức vị hội trưởng hội học sinh nào nữa thì cô ta cũng sẽ không phải chịu khuất nhục giống lần trước.
(Sena: Lưu Tư Lan học viện là dạng trường học liên kết, “sơ trung” chính là cấp 2 và “trung học” chính là cấp 3 ở Việt Nam; còn năm nhất, năm hai, năm ba,… theo thứ tự là các bậc học cao dần, có điều cách tính cụ thể của Trung Quốc thì gg nhé =)) – MDL: Lam Lam học sớm hai năm so với bình thường, lúc 15 tuổi tranh cử chức vị khi đang học năm hai trung học, tương ứng với lớp 11; hiện tại Lam Lam 16 tuổi học năm ba, hết năm ba là lên đại học)
Trường học vốn nên là nơi chỉ đơn thuần để học tập tri thức, nhưng khi đặt vào xã hội thượng lưu, sự ưu tú sẽ đi kèm với lực lượng ủng hộ cũng như thành phần đố kỵ. Người thông minh luôn tự tin và liều lĩnh tiến về phía trước, cho dù kết quả như thế nào thì lúc quay đầu lại họ vẫn có thể nhìn thấy quân đoàn ủng hộ hỗ trợ phía sau mình. Còn kẻ ngu xuẩn chỉ biết đứng sau lưng mà bày trò khôn vặt, đến cuối cùng, ngoại trừ một thân xác thối rữa ra thì chẳng còn gì khác.
Và hiển nhiên, Thư Mẫn chính là loại người thứ nhất..
Bạch Tố Tình tựa vào cửa, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại.
“Nghe nói Mộc Như Lam là bị thương ở xương, đụng đến gân cốt thì khẳng định không được hoạt động mạnh trong ba tháng, nếu thế cô ta phải nằm viện ít nhất nửa tháng, trong nửa tháng này hội học sinh không thể người lãnh đạo đúng không? Thư Mẫn học tỷ là phó hội trưởng, tính ra cũng có đủ tư cách để xử lý chuyện của trường.”
Học viện Lưu Tư Lan là do học sinh tự trị, hội học sinh ngoại trừ xử lý những chuyện vụn vặt trong trường thì còn phải giải quyết các cuộc xã giao giữa nhà trường và xã hội. Hội học sinh có một hội trưởng và hai hội phó, trong đó chỉ có Thư Mẫn thực sự xứng với chức vụ phó hội trưởng, còn Trần Thanh thì lại giống thư ký riêng của Mộc Như Lam hơn.
Thư Mẫn quả thật có đủ tư cách và năng lực để thay thế Mộc Như Lam.
“Phải phải, vả lại hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên cũng sắp được tiến hành, khi đó sẽ có rất nhiều nhân vật máu mặt đến tham dự, Thư Mẫn học tỷ chỉ cần tổ chức hoạt động này thật tốt để phô bày năng lực… Hừ! Nhất định phải cho bọn họ biết, học viện Lưu Tư Lan không phải chỉ có mỗi một Mộc Như Lam!”
Tất cả mọi người mỗi khi đối diện với Mộc Như Lam thì đều trở nên ảm đạm thất sắc, Thư Mẫn cũng không phải ngoại lệ, có điều lần này Mộc Như Lam nằm viện – chẳng khác nào một ngôi sao sáng to lớn bị tầng sương mù đen che kín – chính là cơ hội để các ngôi sao nhỏ tranh thủ tỏa ra hào quang hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Chúng ta trở về nói cho mọi người biết đi, lần này nhất định phải nâng học tỷ lên trên đỉnh!”
“Ừ!”
Sau khi nghe nói về thất bại của Thư Mẫn ở cuộc tranh cử, những tân sinh này đều tràn đầy căm phẫn, tuy Mộc Như Lam cũng là thần thoại của bên sơ trung nhưng nữ sinh vốn có máu ghen tị rất mạnh, đối với người ở vị trí cao lại ít giao thiệp, bọn họ sùng bái không đủ mà ghen tị có thừa; Thư Mẫn thì ngược lại, vị trí của cô ta không cao, hơn nữa lại rất hay tiếp xúc, quả thật đáng yêu mến và ủng hộ.
Đợi đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần dần rời xa, Bạch Tố Tình mới chậm rãi mở cửa ra khỏi phòng, tấm gương đối diện phản chiếu một nụ cười đầy toan tính.
…
Trong phòng họp của hội học sinh.
Trần Thanh – phát ngôn viên của Mộc Như Lam – cầm văn kiện đưa xuống cho các trưởng ban, hắn đứng trước chiếc bàn dài hình bầu dục, phía dưới bên trái là một cô gái với mái tóc ngắn gọn gàng và một khuôn mặt trái xoan, tuy không tính là diễm lệ nhưng lại tạo cảm giác mạnh mẽ giỏi giang, đôi mắt ôn hòa mỗi khi chuyển động đều lóe lên những tia sáng lợi hại khiến người khác không dám khinh thường. Đó chính là Thư Mẫn.
Lúc này mọi người đều đã có mặt đông đủ trong phòng hội nghị.
Học viện học sinh tự trị tốt ở chỗ, mỗi thành viên trong hội học sinh đều có tinh thần tự giác như thể đã vào làm việc trong các công ty ngoài xã hội, khuyết điểm kèm theo chính là bọn họ sẽ phải tranh đấu gay gắt ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
“Hội trưởng để lại cho chúng ta mấy vấn đề này, đây cũng là dịp khảo sát năng lực từng người, hy vọng mọi người sử dụng hết khả năng của mình để giải quyết chúng trong những ngày tiếp theo, đừng để hội trưởng lúc nằm viện cũng phải chú ý tới chuyện của bên này.” Trần Thanh giọng điệu lão luyện, mang theo một loại thiên vị mập mờ.
“Cứ cho là thế, nhưng chúng ta cũng phải có người chủ trì đại cục chứ, chẳng lẽ đến lúc tiến hành giao lưu với hội học sinh Tử Viên bên kia, chúng ta lại tranh nhau mà nói* sao?” Trưởng ban nghệ thuật sau khi xem xong văn kiện liền lên tiếng.
“Việc này không cần lo lắng.” Trần Thanh liếc nhìn Thư Mẫn, “Hội trưởng đề nghị, trong lúc cô ấy không có mặt, chức vụ hội trưởng đều giao cho phó hội trưởng Thư Mẫn xử lý.”
Thư Mẫn trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, cô ta lập tức quay sang nhìn Trần Thanh, Trần Thanh cũng không giải thích nhiều, mọi người đều thấy rõ* năng lực của Thư Mẫn nên không ai phản đối, lúc này cuộc họp về cơ bản là đã hoàn tất.
“Trần Thanh.” Trần Thanh vừa mới rời phòng họp thì đã bị Thư Mẫn chờ sẵn ở ngoài cửa, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
“Tôi còn đang định tìm cậu, đây, hội trưởng muốn tôi giao cái này cho cậu.” Trần Thanh từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa, “Đây là chìa khóa của văn phòng hội trưởng.”
Thư Mẫn tiếp nhận chìa khóa, cô ta cảm thấy bàn tay nóng muốn phỏng, trong lòng lại lạnh như băng, đáy mắt có một chút u ám mập mờ.
“Hội trưởng nói như thế nào?” Thư Mẫn cầm bỏ chìa khóa bỏ vào túi nhưng không hề buông ra, những dấu răng bén nhọn găm vào lòng bàn tay khiến cô ta đau điếng.
Trần Thanh phản ứng không kịp, “Cái gì?”
“Vì sao hội trưởng đem chức vụ giao cho tôi?” Giọng của Thư Mẫn có chút lạnh lùng, đây là bố thí sao? Cô ta không bao giờ quên được, năm hai ấy, cô cùng Mộc Như Lam đứng trên bục cao tại sân thể dục, phía trước là đội ngũ bầu cử từ năm một đến năm ba, từng người từng người tiến lên bỏ phiếu, tất cả đều hướng về phía Mộc Như Lam… Tất-cả-mọi-người!
Trần Thanh không hiểu lắm, “Đây chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Cậu là phó hội trưởng, năng lực cũng rất…”
“Tôi hỏi cậu là Mộc Như Lam lúc đó nói thế nào!” Thư Mẫn tức giận to tiếng, âm thanh hành lang trống rỗng khiến âm thanh vang vọng giữa hành lang vắng, khuôn mặt thường ngày khiến người khác thoải mái nay lập tức trở nên lạnh băng.
“Cậu đừng kích động.” Trần Thanh vội vàng nói, trong lòng thoáng hiểu ra vì sao Thư Mẫn tức giận, kết quả thảm hại như vậy, cho dù là ai thì chắc chắn cả đời cũng không thể quên được, “Hội trưởng nói cô ấy tín nhiệm năng lực của cậu, tin tưởng cậu có thể xử lý tốt mọi việc.” Mộc Như Lam quả thật đã nói vậy.
Thư Mẫn ngập ngừng xin lỗi xong thì bỏ đi trước, Trần Thanh ở phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa mới ra khỏi ký túc xá hội học sinh, Thư Mẫn liền bị gọi lại.
“Thư Mẫn học tỷ.”
Thư Mẫn dừng chân nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang đứng trên con đường đầy đá cuội, cô ta hơi cau mày, người này, hiện tại ở Lưu Tư Lan học viện chỉ sợ không ai không biết.
“Chuyện gì?”
Bạch Tố Tình nhoẻn miệng cười, “Em muốn cùng học tỷ thảo luận một chút việc.”
…
Mới sáng tinh mơ, Mộc Như Lam đã thức dậy, nhìn trần nhà trắng bóng trên đỉnh đầu, cô nhất thời có chút mơ màng, một hồi sau mới từ từ tỉnh hẳn rồi ngồi dậy.
Sợ đôi chân bó bột sẽ bị xáo trộn trong lúc ngủ nên bác sĩ đã giúp cô treo lên, bác sĩ trầm trọng nói rằng, nếu chân Mộc Như Lam không được tĩnh dưỡng tốt thì sau này có thể sẽ để lại di chứng, dọa mấy người Kha Uyển Tình sợ tới mức yêu cầu bệnh viện chăm sóc Mộc Như Lam như một bệnh nhân bị chấn thương nghiêm trọng.
Mộc Như Lam đặt chân của mình xuống, cô chống nạng vào toilet để rửa mặt, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Tầng trệt VIP có ít phòng bệnh, số bệnh nhân cũng rất ít nên nơi đây luôn ở trong tình trạng tuyệt đối tĩnh mịch, huống chi là vào sáng sớm tinh mơ như lúc này, vườn hoa phía dưới vẫn chưa tan hết sương mù.
Vì vậy khi đi ngang qua phòng của Kim Bưu Hổ, Mộc Như Lam dễ dàng nghe được âm thanh dâm uế truyền ra từ bên trong, nữ nhân ngâm nga, nam nhân hồng hộc thở dốc, còn có cả tiếng bàn tay vỗ lên da thịt và từng tràng ngôn từ hạ lưu thô tục, tất cả tạo nên một khúc ca ghê tởm tựa một ổ rắn độc lúc nhúc.
Mộc Như Lam làm như không nghe thấy, nụ cười ôn hòa nở rộ trên môi, cô chống nạng chậm rãi đi về phía thang máy bên kia. Giữa hành lang không một bóng người, đầu nạng va lên mặt sàn bóng loáng tạo thành từng tiếng cạch, cạch, cạch, nghe qua thì có vẻ rất thanh thúy, nhưng nếu được kết hợp với bóng tối âm u, sự thanh thúy này sẽ trở thành quái dị và rùng rợn.
“Buổi sáng tốt lành, cô dậy sớm thế?” Nhìn thấy Mộc Như Lam, y tá trực ca sáng ở tầng một liền cười hỏi, trên tay còn cầm theo vài cái bánh bao.
Mộc Như Lam nhu hòa cười đáp lại, “Buổi sáng tốt lành, không khí buổi sáng rất trong lành, tôi nghĩ muốn tản bộ một chút.”
“Nhớ cẩn thận đôi chân, đừng đi tới chỗ có cỏ và đá cuội nhé, sẽ rất dễ bị ngã.”
“Vâng, cảm ơn.”
Từng hạt sương gầy đọng lại trên phía lá tựa như những viên thủy tinh trong suốt lơ lửng giữa không trung, sau đó tí tách một tiếng, thủy tinh rời đầu lá, biến mất không một dấu vết.
Mộc Như Lam chống nạng đi trên con đường nhỏ, hai bên trảng cỏ thấm đẫm sương mai, thỉnh thoảng lại có một giọt nước vô tình xuyên qua tán cây dày, bướng bỉnh dừng chân trên mái tóc cô. Mộc Như Lam hơi co người, cũng may là cô mặc khá nhiều quần áo, nếu không thì sẽ bị tiết thu lành lạnh này làm cho cảm mạo mất.
Mới sáng sớm tới đây, Mặc Khiêm Nhân liền bắt gặp Mộc Như Lam đi từ bệnh viện ra vườn hoa phía sau, hắn lập tức bám theo, kết quả lại nhìn thấy người nọ rảnh rỗi chống nạng đi tới đi lui trong vườn hoa, cứ như thể đang thật sự tản bộ vậy. Hình ảnh này khiến Mặc Khiêm Nhân không khỏi nhớ đến lần đầu Lục Tử Mạnh chống nạng đi đường để rồi va phải Mộc Như Lam trong thang máy.
Cô gái này không thấy bất tiện sao?
Mặc Khiêm Nhân đi cách Mộc Như Lam rất xa, một lúc sau, Mộc Như Lam tựa hồ ý thức được có người đang đi theo sau mình, quay đầu nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, cô không khỏi kinh ngạc, sau đó liền nhếch môi mỉm cười, giữa màn sương trắng mong manh, nụ cười của cô tựa như hạt sương treo lơ lửng nơi đầu lá, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Dường như trái tim Mặc Khiêm Nhân có chút khác thường, thế nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
“Buổi sáng tốt lành.”
Mặc Khiêm Nhân thờ ơ cất bước đi đến, “Mới sáng sớm cô chạy ra đây làm gì?”
“Tản bộ a.” Mộc Như Lam thản nhiên nói.
“Xem ra tâm tình cô đang rất tốt.” Hôm qua vừa bị thương mà sáng hôm sau đã có thể chống nạng ra ngoài tản bộ, cô gái kỳ quái như vậy, Mặc Khiêm Nhân quả thật mới thấy lần đầu, mà không, nói đúng hơn là, đã thấy nhưng không thể trách.
“Tâm tình tôi luôn luôn tốt.” Mộc Như Lam ngồi xuống một băng ghế gỗ rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Mặc Khiêm Nhân tới đây ngồi.
Mặc Khiêm Nhân nhìn một loạt động tác của Mộc Như Lam, không khỏi mâu quang vi thiểm, cô xem hắn như một người rất thân thuộc?
Mặc Khiêm Nhân đi qua, thấy mảnh lá rụng trên mặt ghế, hắn liền cau mày.
“Ngồi đi.” Mộc Như Lam lại vỗ vỗ.
Mặc Khiêm Nhân miễn cưỡng ngồi xuống, thời điểm chạm mông lên mặt ghế, hắn thầm nghĩ về nhà phải giặt đi giặt lại cái quần này cho thật kỹ, ghế dựa trong bệnh viện lúc nào cũng đầy vi khuẩn .
“Làm gì?”
“Xem mặt trời mọc.”
“Xem mặt trời mọc ở đây?” Mặc Khiêm Nhân quay sang nhìn Mộc Như Lam.
“Tôi vừa mới tìm hiểu qua, ở đây quả thật có thể xem mặt trời mọc.” Sắc mặt của Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh như không, cô tựa lưng vào ghế dựa rồi vắt cẳng chân bó bột lên trên đầu gối, tuy động tác này vốn có điểm bất nhã nhưng đặt trên người cô thì lại rất phù hợp, nhất cử nhất động đều mang lại một cảm giác an nhàn tự tại.
Mặc Khiêm Nhân bị động tác bất ngờ của cô làm cho ngẩn người, sau đó lại thấy Mộc Như Lam kề sát vào, thoải mái đặt cánh tay phải không bị thương lên lưng ghế, cả người thả lỏng thư giãn. Tay của Mộc Như Lam để như vậy, nhìn từ trước chẳng khác nào cô đang ôm Mặc Khiêm Nhân.
Lục mụ mụ sáng sớm đến đây đưa thức ăn cho con trai bảo bối, bà xuống xe ngay sau Mặc Khiêm Nhân, vừa vào bệnh viện thì đã thấy hắn đi theo Mộc Như Lam đến vườn hoa phía sau, nhất thời cầm lồng canh hưng phấn bám theo, bà không nghe được hai người nói chuyện gì, chỉ có thể quan sát động tác, vì thế trong đầu bà hiện ra kịch bản như sau——
Mặc Khiêm Nhân ngây ngốc đi theo Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy khao khát, Mộc Như Lam rốt cục cũng phát hiện Mặc Khiêm Nhân, nữ vương dịu dàng ngồi lên ghế, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Còn không lại đây?”
Mặc Khiêm Nhân trung khuyển vì không bảo vệ tốt Mộc Như Lam nữ vương bệ hạ nên nhăn nhó đứng bất động, nữ vương bệ hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, “Còn không lại đây? Muốn liếm chân sao?”
Lúc này trung khuyển tiên sinh mới ngoan ngoãn đi tới, ngượng ngùng ngồi thẳng lưng bên cạnh nữ vương bệ hạ, nữ vương bệ hạ thấy trung khuyển vâng lời thì liền vắt chân lên, duỗi tay ra, đem người ôm vào trong ngực, vuốt lông, “Ngoan.”
Phụt…
Lục mụ mụ hưng phấn muốn phun máu, vội vàng cầm di động tách tách chụp lại vài tấm rồi lập tức gửi ảnh đi, một phút sau, Mặc mụ mụ ở thủ đô điện thoại hét tới, “Mau đưa điện thoại cho con dâu tôi!”
Mặc mụ mụ cực kì phấn khích, nhìn xem, nhìn xem người mà con bà coi trọng là ai, bà chỉ biết không có người thường nào hold nổi thằng con gia hỏa của bà, tuy rằng không ngờ con mình lại biến thành trung khuyển này nọ, nhưng trung khuyển thì cứ trung khuyển đi, nàng dâu này quá hoàn hảo! Đây chính là người mà đám lão thái thái trong đại viện luôn miệng bàn tán, nghe nói tối hôm qua còn can đảm xả thân cứu một đứa nhỏ!
Lục mụ mụ vội vàng che điện thoại, sợ bị tên tặc tinh Mặc Khiêm Nhân kia nghe được, bà lén lút núp ra sau tường, nhỏ giọng thì thầm, “Bà muốn dọa con dâu chạy mất à!”
“Sao lại dọa chạy, con dâu dù xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, huống chi tôi lại rất thích đứa con dâu này, nhanh nhanh bảo Khiêm Nhân bắt con bé lại, đem gạo nấu thành cơm thì càng tốt, tôi thích nhất là chuyện đó ha ha…”
“Tôi cũng thích a ha ha…” Lục mụ mụ che miệng cười bỉ ổi, sau đó mới tiếp tục nói, “Bà cũng biết tính tình Khiêm Nhân mà, hai đứa nhỏ đang ngọt ngào tình tứ, bà đột nhiên chen vào thì chẳng phải là quấy rối tụi nó sao? Muốn dọa sợ con gái nhà người ta à!”
“Vậy… vậy bà xem phải làm sao bây giờ? Lam Lam ưu tú như thế, nhất định bên cạnh con bé có không ít sài lang hổ báo, Mặc Khiêm Nhân đồ đầu gỗ thì làm sao đấu lại người ta…”
“Phi, con bà đức hạnh thế nào mà bà còn không biết hả, đấu không lại cái gì, tôi sợ nó còn dùng dao giải phẫu đem con dâu ra mổ xẻ ấy chứ.”
“Ha ha ha ha… Đó là thằng nhỏ kế thừa từ tôi ha ha… Mà này, con dâu tôi bị gãy xương, bà nhớ hầm canh bồi bổ nó một chút, vả lại con bé nhìn gầy quá, giúp tôi dưỡng béo lên, sau này sinh con dễ dàng hơn. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa tụi nhỏ một hộp Durex, tuy tôi rất muốn bồng cháu nhưng tầm tuổi này không thích hợp để sinh con, cứ chờ nó trưởng thành rồi nói tiếp, sau đó a, tôi sợ Khiêm Nhân quá lạnh nhạt thì khi lên giường sẽ làm con dâu không hưng phấn, vì vậy phải đưa thêm mấy tập phim AV với vài cuốn tạp chí người lớn mới được…” (MDL: ối giời ơi =)))
Chuyện chưa đâu vào đâu mà hai mẹ nói như thể ván đã đóng thuyền, núp ở góc tường xì xà xì xầm một trận, càng nói càng đáng khinh, càng nói càng không có giới hạn.
Lục Tử Mạnh ở trên lầu bụng kêu ọt ọt, tự hỏi tại sao Lục mụ mụ vẫn chưa đem đồ ăn tới, hắn đói muốn chết rồi…