Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ

Chương 49: Nói! Anh có phải chó không?


Đọc truyện Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ – Chương 49: Nói! Anh có phải chó không?

Nguyễn Khả Hạ muốn sắm sửa những thiết bị cần thiết cho căn hộ mới nhưng nếu xách theo Nguyên Bảo thì lại không tiện nên đưa con đến nhà ông nội Phó.

Cậu mua trước một cái giường trẻ em ship đến nhà mới, sau đó đến siêu thị mua mấy đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Lúc thanh toán cậu mới phát hiện ra rất nhiều thứ như cốc nước, dép lê,…… cậu đều lấy thành hai cái….

Lúc Nguyễn Khả Hạ đến tứ hợp viện đón Nguyên Bảo, Phó Viễn Sâm nói, “Tiểu Nguyễn, ngồi xuống chơi ván cờ với ông đi.”

Kỹ thuật đánh cờ của Nguyễn Khả Hạ cũng gọi là tàm tạm, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của ông nội Phó. Lần trước ngồi đánh với ông thì ván nào cũng gục trong một nốt nhạc.

Nhưng lần này, hai người họ đánh một ván cờ rất lâu chưa xong. Nguyễn Khả Hạ cảm thấy hình như ông nội đang nhường mình.

Phó Viễn Sâm: “Hai con kết hôn chắc cũng được hơn một năm rồi nhỉ.”

Nguyễn Khả Hạ chột dạ, sao đột nhiên ông nội lại hỏi cái này thế, “Vâng ạ, gần được hai năm rồi.”

Phó Viễn Sâm không nói gì.

Mãi một lúc sau ông mới chậm rãi nói, “Đứa nhóc Phó Hàn Xuyên này có nhiều khuyết điểm lắm, không biết nói chuyện, không biết quan tâm người khác…… Có con tình nguyện ở bên nó, ông vui lắm.”

Nguyễn Khả Hạ bất an trong lòng, vội nói, “Không đâu ạ. Ông nội đừng nói thế. Phó Hàn Xuyên toàn chăm sóc con thôi.”

Phó Viễn Sâm cười, trong nụ cười ấy còn ẩn một chút đau lòng, “Thực ra đứa nhóc này số khổ, nhưng bây giờ có con với Nguyên Bảo thì ông yên tâm rồi.”

“…… Ông yên tâm, tụi con sống với nhau rất tốt.”

Nguyễn Khả Hạ bế Nguyên Bảo đi, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Cậu cứ cảm thấy hình như ông nội biết hết mọi chuyện, cuộc trò chuyện hôm nay như là đang khuyên cậu đừng rời xa Phó Hàn Xuyên.

Nhưng đây là suy nghĩ của ông nội, Nguyễn Khả Hạ không chắc Phó Hàn Xuyên nghĩ thế nào. Lỡ như Phó Hàn Xuyên không hề cần cậu thì sao?

Nguyễn Khả Hạ quyết định đợi thêm một đêm nữa. Nếu Phó Hàn Xuyên vẫn không quay lại…… thì cậu không đợi nữa.

– ——————————————-

Phó Hàn Xuyên vùi đầu vào công việc giấy tờ với bên nhà cung cấp vật liệu, bận đến mức chân không chạm đất. Mãi mới có thể gọi là tạm giải quyết ổn thỏa, đến khi ký kết xong hợp đồng mới yên tâm.

Anh phải đáp chuyến bay sớm nhất để về nước, CEO bên chi nhánh nói, “Đã muộn thế này rồi, chủ tịch nên nghỉ ngơi một đêm đã rồi hẵng về.”

Phó Hàn Xuyên nói, “Trong nhà còn có việc.” Đi máy bay phải mất 12 tiếng đồng hồ, về nước cũng đã sang ngày hôm sau rồi. Anh không thể trì hoãn thêm được nữa.

Đến sân bay, Phó Hàn Xuyên nói với thư ký, “Lăng Thu, đặt giúp tôi một nhà hàng.”

Lăng Thu hiểu ý tức thì, “Bao trọn ạ?”

Phó Hàn Xuyên nhíu mày suy tư, “Ừ. Đặt thêm một bó hoa nữa. Cô thấy…… hoa nào thì được?” Thực sự anh không hề có kinh nghiệm về những chuyện như thế này.

Lăng Thu sốc luôn.


Chòi ôi, sếp đang hỏi ý kiến cô chuyện hẹn hò hở?

Lăng Thu âm thầm kích động, dáng vẻ nhăn nhó bối rối của Phó Hàn Xuyên quả nhiên là trăm năm khó gặp.

Chết cũng không hối tiếc gì hết.

Nội tâm Lăng thu gào thét, bên ngoài vẫn tựa như gió thoảng mây bay, “Cái đó phải phụ thuộc xem đối phương thích gì. Nhưng thông thường thì sẽ tặng hoa hồng ạ.”

Phó Hàn Xuyên: “Ừ. Vậy thì mua hoa hồng, đem tới nhà hàng.”

*

Lúc Phó Hàn Xuyên ngồi trên máy bay thì Nguyễn Khả Hạ đang ở nhà gói ghém hành lý.

Phó Hàn Xuyên cũng đâu có nói là cậu ở lại đâu, điện thoại cũng chẳng gọi lấy một cuộc. Cậu việc gì phải ở lại đây? Lẽ nào ở lại làm chó à?

Cậu không muốn làm chó đâu.

Nguyễn Khả Hạ chạy lên chạy xuống lấy đồ.

Ghi ta Phó Hàn Xuyên cho, cầm đi.

Đàm kalimba Phó Hàn Xuyên tặng, nhét vào vali.

Bản nhạc Phó Hàn Xuyên sửa cho cậu, nhét vào balo.

Đồ ăn vặt Phó Hàn Xuyên mua những chưa ăn hết, nhét túi mang đi.

Túi dâu tây nhỏ đi mua với Phó Hàn Xuyên, đã cầm.

Quay đầu lại thấy Nguyên Bảo ngồi ngẩn ngơ.

Bây giờ Phó Hàn Xuyên không ở nhà, cậu đưa Nguyên Bảo đi chăm sóc giúp anh. Dù sao cũng không xem như là vi phạm hợp đồng.

Nguyễn Khả Hạ đeo balo đằng sau, địu Nguyên Bảo ở đằng trước, đeo khẩu trang, đội mũ, kính đen đầy đủ rồi leo lên xe của công ty chuyển nhà.

Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của Nguyên Bảo, Nguyễn Khả Hạ ngồi trên xe còn gọi điện đặt một cái bánh gato socola cho Nguyên Bảo nữa.

– ————————————————–

Phó Hàn Xuyên vừa xuống sân bay cái là phi thẳng về nhà luôn. Mở cửa nhà ra, bên trong bao trùm một bầu không khí yên tĩnh.

Anh nhớ là hôm nay Nguyễn Khả Hạ đâu có lịch làm việc, lẽ nào là ra ngoài chơi rồi?

Phó Hàn Xuyên đi lên tầng, trong phòng Nguyễn Khả Hạ không có ai cả.

Không chỉ không có người, tất cả quần áo trong tủ, vật dụng hàng ngày, chậu cây trên bệ cửa sổ…… tất cả đều biến mất.


Trong phòng để quần áo, cái giá Nguyễn Khả Hạ trưng đồ fan tặng cũng trống trơn.

Phó Hàn Xuyên có chút mù mờ, đứng như trời trồng. Trái tim anh dậy lên cảm giác đau đớn, lan ra khắp toàn thân.

Anh đứng đó rất lâu, nhớ ra trên bàn ăn có để thứ gì đó, từ từ đi xuống cầu thang.

Trên bàn có một tấm thẻ ngân hàng, trên đó có dán một tờ giấy nhớ với dòng chữ ngay ngắn của Nguyễn Khả Hạ: [ 5 triệu 500 nghìn (cả vốn lẫn lãi) ]

Phó Hàn Xuyên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, anh nhìn vào cái hộp màu xanh nhỏ để kế bên.

Anh từ từ cầm cái hộp lên, mở ra. Thấy thứ bên trong, đồng tử anh co lại.

Một cặp khuy măng-sét cài áo hình tròn.

Là đôi mà Nguyễn Khả Hạ mua trong buổi bán đấu giá từ thiện.

Hóa ra là tặng cho anh sao……

Tim Phó Hàn Xuyên đập thình thịch trong lồng ngực, anh cầm một chiếc khuy măng-sét lên, vô tình lật nó lại.

Phó Hàn Xuyên ngẩn người ra, nhìn rất lâu.

Đằng sau khuy là một chữ cái nhỏ tí.

“R” (*)

(*) Nguyễn Khả Hạ là 阮可夏 /Ruǎnkěxià/. R là chữ cái đều trong phiên âm tên.

– ————————————————-

Nguyễn Khả Hạ mời Tạ Thần và Kỳ Hàng tới nhà để ăn tiệc mừng tân gia và sinh nhật Nguyên Bảo. Nhưng cậu không biết nấu ăn, định đặt đồ ăn về.

Tạ Thần đã biết cậu sinh một đứa rồi, sau khi phút kinh ngạc ban đầu thì Tạ Thần bắt đầu: “Ngưỡng mộ quá đi!”

Nguyễn Khả Hạ: “……” Hình như đây nào phải là cái chức năng đáng được ngưỡng mộ đâu.

Kỳ Hàng và Tạ Thần đến cửa hàng trẻ em để mua quà cho Nguyên Bảo. Tạ Thần chưa gặp Nguyên Bảo bao giờ nhưng chỉ nhìn ảnh thôi đã thích mê bé con rồi.

Kỳ Hàng cực kỳ thích dáng vẻ Tạ Thần lúc chuyên tâm chọn quà, không nhịn được nói, “Sau này chúng mình cũng phải có một đứa.”

Tạ Thần cạn lời, đỏ cả mặt lên, “Nguyễn Nguyễn là trường hợp đặc biệt. Em tưởng là đàn ông nào cũng sinh được con à?”

Kỳ Hàng cười ngu, “Anh thích thì đến lúc đó chúng mình nhận nuôi một đứa. Nếu mà anh sinh được thật thì em chẳng nỡ để anh sinh đâu.”

*


Chuông cửa reo. Nguyễn Khả Hạ đoán là Tạ Thần với Kỳ Hàng đến, chẳng buồn xem camera mà chạy ra mở cửa luôn.

“Đến rồi à……”

Chữ “anh trai” còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị nghẹn ở cổ họng.”

Phó Hàn Xuyên đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nóng rực nhìn Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ và Phó Hàn Xuyên nhìn nhau một lúc.

Lúc này đây, cậu có thể chắc chắn rằng.

Người này cực kỳ để ý đến cậu.

Hơi thở Phó Hàn Xuyên có chút gấp gáp, vài sợi tóc xoã ra trước trán, nhìn cái là biết đi vội đến đây.

Nguyễn Khả Hạ cảm thấy dáng vẻ này của anh đúng là càng đẹp trai hơn, đẹp đến điên đảo chúng sinh, làm cậu chỉ muốn nhào đến ôm anh mà thôi.

Hơn nữa, cậu còn để ý thấy trên tay áo Phó Hàn Xuyên là đôi khuya măng-sét cậu tặng.

Ánh mắt Phó Hàn Xuyên ghim chặt vào người Nguyễn Khả Hạ, nhẹ giọng hỏi, “Anh vào được không?”

Nguyễn Khả Hạ vừa định mở lời thì Phó Hàn Xuyên đã chen vào rồi đóng cửa lại.

Nguyễn Khả Hạ cúi đầu, liều mạng kiềm chế nụ cười đang chuẩn bị bung nở trên môi, lấy lại biểu cảm lạnh lùng nên có.

Cậu cảm thấy ôi chao sao mà mình xấu xa thế nhò.

Thực ra cậu vẫn luôn ôm một hy vọng, tin rằng Phó Hàn Xuyên sẽ đến tìm cậu, vì thế mới dám liều mình dọn đi.

Vì nếu mà cậu ở lại, thì tỷ lệ thành chó sẽ cao lắm đấy.

Nguyễn Khả Hạ nói xã giao, “Anh đến đón Nguyên Bảo à? Anh không ở nhà nên tôi giúp anh……”

Cậu nói chưa dứt lời, Phó Hàn Xuyên đã đưa tay ra kéo cậu ghì vào lòng.

Nguyễn Khả Hạ không ngờ anh lại đột ngột ôm cậu như thế, có chút bối rối.

Phó Hàn Xuyên thấp giọng nói, “Để anh ôm một lát, anh nhớ em rồi.”

Anh ấy đang nói cái gì thế…… Đầu Nguyễn Khả Hạ như thể bị úng nước.

Phó Hàn Xuyên nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Em không nhớ anh à?”

Nguyễn Khả Hạ cười hai tiếng khô khốc, nhưng lại ngoan ngoãn để anh ôm, “Ha ha, anh nói cái gì thế? Tôi chả hiểu gì cả.”

Giọng Phó Hàn Xuyên đầy ý cười, “Không phải đã bảo là đợi anh về sao?”

Nguyễn Khả Hạ nói bé như muỗi kêu, “Sao phải đợi anh, hợp đồng hết hạn rồi mà. Anh quên à?”

Thực ra cậu cũng thấy hơi hơi tủi thân. Cậu đợi anh mấy ngày trời, Phó Hàn Xuyên lại chẳng có chút tin tức nào cả, chẳng thèm gửi cho cậu một tin nhắn wechat luôn.

“Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên nói với em sớm hơn.” Phó Hàn Xuyên chỉ là không dám nghĩ xem liệu trong lòng Nguyễn Khả Hạ có vị trí nào cho mình không.

Nếu như biết sớm hơn…… Nhưng không sao, bây giờ cũng rất tốt.


“Hợp đồng hết hạn rồi,” Phó Hàn Xuyên thả Nguyễn Khả Hạ ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Kể từ hôm nay, anh có thể theo đuổi em không?”

Nguyễn Khả Hạ kiềm chế môi mình nhưng không kiềm chế nổi. Tổ sư cái anh này làm màu thế? Ôm thì ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn hỏi câu này nữa hở?

“Anh theo đuổi em làm gì? Vì em sinh con cho anh à?”

Ánh mắt Phó Hàn Xuyên dịu dàng vô cùng, nói một câu mà bản thân mình đã nghĩ không biết bao nhiêu lần trong đầu.

“Vì anh thích em.”

Đột nhiên nhịp tim Nguyễn Khả Hạ tăng vọt, sao cái anh này lại thẳng thắn thế……

Tim cậu cứ đập chình chịch chình chịch trong lồng ngực, nhưng miệng vẫn cứ giả vờ giả vịt, “Dù, dù gì thì em cũng độc thân. Anh cứ liệu mà làm.”

Phó Hàn Xuyên cười, “Mong em cân nhắc đến anh. Anh cảm thấy anh với em hợp nhau trên mọi phương diện đấy.”

Mặt Nguyễn Khả Hạ đỏ bừng,

Mọi phương diện……

Ký ức từ rất lâu về trước chợt ùa về.

Là lúc lần đầu tiên cậu gặp Phó Hàn Xuyên.

Tai Nguyễn Khả Hạ đỏ tía cả lên, “Không được tà lưa.”

Phó Hàn Xuyên ngây ra một chút. Thực ra anh không nghĩ đến phương diện đó đó, nhưng vẫn hiền lành nói. “Ừ, không nói.”

Nguyễn Khả Hạ đột nhiên lôi mấy tờ giấy ra, hung dữ nói, “Anh giỏi lắm, đại thần T.”

Phó Hàn Xuyên cười. Quả đúng như anh nghĩ, cậu vì chuyện này mới tức giận.

Anh giấu Nguyễn Khả Hạ vì từ đầu không nói thẳng, càng về sau lại càng khó giải thích.

“Anh xin lỗi, anh vẫn muốn nói với em nhưng mà không có cơ hội thích hợp. Tha lỗi cho anh được không?”

Nguyễn Khả Hạ thầm nhủ, tha với chả không tha, vốn dĩ đâu có trách anh đâu, chỉ là……

“Thế thì tại sao anh lại bảo, cái gì mà, tránh xa ra……” Hại cậu khi ấy tránh Phó Hàn Xuyên như điên, buồn héo đến mấy ngày liền.

Phó Hàn Xuyên nhìn đôi mắt đang né tránh với gò má ửng hồng của Nguyễn Khả Hạ, trong lòng vui đến nở hoa, “Thế nên người mà em nói đến là anh hả?”

Nguyễn Khả Hạ trừng Phó Hàn Xuyên, “Mơ đẹp nhờ? Đã bảo là bạn mà.”

Phó Hàn Xuyên chậm rãi nói, “Là anh hiểu lầm, anh tưởng bạn em thích người không xứng với cậu ấy.”

Thoáng cái, Nguyễn Khả Hạ đã hiểu ngay ra là anh hiểu lầm cái gì, lại lườm Phó Hàn Xuyên phát nữa. Cả ngày cứ nghĩ vớ va vớ vẩn cái gì không biết.

Cậu giận dỗi nói, “Người khác không xứng, lẽ nào anh xứng à?”

Phó Hàn Xuyên dung túng cậu, “Anh sẽ cố gắng để cho xứng.”

Nguyễn Khả Hạ ngượng muốn đội quần, bị lời nói ngọt ngào lẫn chiều chuộng của anh làm cho gục ngã hoàn toàn. Nhoáng cái nhào lên đẩy anh xuống ghế sô pha, ngặm một cái lên cổ Phó Hàn Xuyên, “Nói! Anh có phải chó không?”

Phó Hàn Xuyên đưa tay lên ấn eo Nguyễn Khả Hạ xuống, “Ừ, anh là chó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.