Đọc truyện Gia Hữu Đại Giá Lang – Chương 13: Lại là hắn!
Chín ngày này, đại khái là ngày trải qua vất vả nhất sau khi Ngải Thanh đến thế giới này, mỗi ngày trừ theo vú nương học phong tục hôn lễ và các việc chú ý cưới xin, còn phải bận thử lễ phục, này cũng là việc Ngải Thanh không thể chịu đựng nhất, mình đang yên lành một nam nhân, lại phải đeo mũ phượng khoác khăn quàng vai, thật không biết tội này lúc nào mới có thể kết thúc.
Lý thị và Lý Anh cũng không nhàn rỗi, trừ giảng dạy thường thức cần thiết cho Ngải Thanh, hai người mỗi ngày còn phải bận chuẩn bị của hồi môn, trang phục tân nương cần khi thành thân v.v mấy đồ cần thiết cưới xin.
Chín ngày mệt mỏi, ngày 10 tháng 9 như hạn đến.
Ngải Thanh vừa sáng liền bị vú nương gọi dậy, qua loa ăn bữa sáng, liền rửa mặt chải đầu, trang điểm, đeo trang sức, mặc hỉ phục, bận rộn cả buổi sáng, Lý thị vốn còn định chải tóc búi tóc cho Ngải Thanh, bị Ngải Thanh từ chối, mình không phải nữ tử cổ đại xuất giá, nghĩ nữ tử trong tv trước khi xuất giá bị trưởng bối vừa chải tóc, vừa nói “một chải chải đến đuôi, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn”, Ngải Thanh liền nhịn không được rùng mình, kêu vú nương trực tiếp bó tóc lên kết thành búi tóc liền kết thúc.
Tuy biết Ngải Thanh sẽ trở về, nhưng Lý thị vẫn dùng sáu bảy rương gỗ lim đựng rất nhiều của hồi môn quý giá, trong đó cũng có quần áo ngày thường của Ngải Thanh.
Ngải Thanh cảm thấy nhiều hồi môn như vậy là không cần thiết, nhưng do vú nương kiên trì, vẫn là đáp ứng; bản thân Ngải Thanh thì cái gì cũng không đem, trừ chìa khóa dây đỏ trên cổ và hộp gỗ đàn hương trên bàn.
Buổi chiều, Lý Anh nấu một chén trôi nước cho Ngải Thanh, Ngải Thanh sớm bị đói, trực tiếp đoạt lấy nuốt cả viên.
Lý Anh buồn cười nhìn Ngải Thanh như đã đói mấy ngày trước mắt, trong lòng nghĩ, “Nếu Thanh nhi biết ăn trôi nước này, ngụ ý thành hôn viên mãn, hạnh phúc viên mãn, sợ là thế nào đều không chịu ăn đi.” Nghĩ rồi nghĩ, mắt Lý Anh liền ướt, thu dọn chén, vội vàng xoay người ra khỏi phòng, phần ân tình này, mình sợ là cả đời cũng không trả được!
Chạng vạng, đội ngũ đón dâu cuối cùng chậm rãi tới, đối với Ngải Thanh mà nói, vừa khẩn trương, vừa vui vẻ, khẩn trương là sợ mình phạm lỗi bị người vạch trần, vui vẻ là gian khổ cuối cùng sắp qua.
Lý Anh là không thể xuất hiện, chỉ có Lý thị dắt Ngải Thanh mặc đồ tân nương, đội khăn trùm đỏ từng bước đi đến hướng tân lang, đến trước mặt tân lang rồi, chậm rãi giao tay Ngải Thanh đến trong tay Trần Lương, hốc mắt lần nữa hồng lên.
Ngải Thanh dưới khăn trùm đỏ, nhìn thấy chỉ là một đôi chân thon dài bị vải đỏ bao phủ, tay bị đối phương nắm, cảm nhận đôi tay mạnh mẽ, hơi sần sùi nhưng có lực của đối phương, không biết vì sao, Ngải Thanh đột nhiên có loại cảm giác mình lần này là thật phải xuất giá. Một tiếng kèn vang đánh thức Ngải Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên phản ứng lại ý nghĩ lạ lùng vừa rồi của mình, vội vàng lắc đầu.
Tân lang tân nương sau khi cúi chào Lý thị, liền cáo biệt. Lý thị khóc đầy mặt mơ hồ, vài phần áy náy, vài phần lo lắng, vài phần không nỡ.
Ngồi trong kiệu, cả đường nghe tiếng kèn, tiếng pháo, lòng Ngải Thanh lại ngày càng khẩn trương.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, Ngải Thanh liền nghe thấy tiếng tân nương xuống kiệu của bà mối, tiếp theo liền bị đôi tay có lực kia dắt ra, lẽ nào đến rồi?
“A!”
Ngải Thanh bị tân lang đột nhiên bế lên làm giật mình, đôi tay vô thức vòng lấy cổ đối phương.
“Đừng sợ, chúng ta phải đổi đi đường thủy.” Giọng thật ôn nhu, giống vị kia trong ký ức.
Chờ sau khi hết thảy thu xếp xong, thuyền liền khởi động.
Lại qua không biết bao lâu, Ngải Thanh đều cảm giác cổ mình sắp gãy, mới lại bị tân lang bế xuống thuyền, có kinh nghiệm lần trước, lần này Ngải Thanh trái lại không kêu ra tiếng nữa.
Lần này lại đổi thành ngồi kiệu, đi không bao lâu, liền được tân lang mời xuống.
Thê tử của thôn trưởng giao dây đỏ làm thành đồng tâm kết cho tân lang tân nương, hai người nắm hai đầu dây đi vào sân.
Trong sảnh đường hiển nhiên đã ngồi đầy người, khắp nơi là tiếng huyên náo.
Có lẽ là ngồi kiệu và thuyền quá lâu, cả người Ngải Thanh đã lơ mơ, chỉ là máy móc nghe tiếng ngân vang của bà mối Giả, đứng thẳng, bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái, tiếp theo là nhạc nổi lên, xong lễ, sau đó đưa vào động phòng.
Ngải Thanh ngồi trong tân phòng, cuối cùng có cơ hội nghỉ ngơi một lát. Vén khăn trùm đầu ra, đi thẳng ngồi bên bàn ăn mấy cái bánh hỉ, sau khi cảm thấy bụng no đủ, Ngải Thanh liền bắt đầu cân nhắc làm sao giải thích chuyện mình gả thay với tân lang, nghe tiếng của người đó, chắc chắn là người ôn nhu đi, hẳn sẽ tin mình, nguyện ý giúp mình đi.
Trần Lương ở tiền viện bận tiếp đãi khách khứa, kỳ thật đều là người trong thôn, giữa đôi bên đã tương đối quen thuộc, nghĩ người ta tối nay đêm động phòng hoa chúc, mọi người liền cũng không cố giữ hắn lại bao lâu, tự mình uống là được.
Sau khi rượu qua ba tuần, Trần Lương liền được người trong thôn thả về.
Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Ngải Thanh vội vàng đội khăn trùm lại lần nữa, ngồi ngay ngắn bên giường.
Vào trong phòng, nến đỏ như cũ nhẹ lay động, lấp đầy một loại đẹp đẽ lờ mờ lúc ẩn lúc hiện cho tân phòng.
Chỉ thấy tân nương một mình ngồi ngay ngắn bên giường, đôi tay ngọc ngà để lên để xuống không tự nhiên, đại khái là khẩn trương đi, Trần Lương cười cười, cầm hỉ xứng bên cạnh lên nhấc mở khăn trùm đỏ trên đầu.
Trần Lương sững sờ, hắn nghe bà mối Giả nói qua tướng mạo Lý Anh rất đẹp, nhưng không ngờ, lại xuất sắc như vậy. Mặt nhỏ trái xoan tự nhiên tươi mát, không thoa son phấn trắng nõn mịn màng, đôi mắt to dưới ánh nến lóng lánh động lòng người, lông mi dài khôn khéo ở dưới đôi mắt trong veo sạch sẽ, mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, miệng nhỏ hồng phấn nộn, hòa lẫn, thật là một mỹ nhân xuất trần linh động!
Ngải Thanh ngơ ngác, y không ngờ, tân lang này viền mặt lại anh tuấn, sâu sắc như vậy, trán đầy, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, đặc biệt là con ngươi ôn nhu có thể tan ra nước kia, hết thảy này đều trùng lặp với ký ức 10 năm trước của Ngải Thanh, người này thật quen thuộc!
“Trần___Lương?” Ngải Thanh rơi vào trong hồi ức, vô thức buột miệng nói ra cái tên mình thường treo bên miệng này, tựa hồ lại có chút không xác nhận.
Trần Lương không ngờ tân nương của mình đêm tân hôn liền thẳng thừng gọi tên mình, liền cười nói, “Nương tử, chúng ta đã bái đường, ngươi là phải gọi phu quân, sao gọi thẳng tên húy của phu quân vậy?”
Ngải Thanh phản ứng lại, tức thì mặt đỏ bừng, mình đây là bị người trêu chọc? Đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, vội vàng hỏi, “Ngươi 10 năm trước có phải trong chợ phiên của trấn Cổ Điền đã tặng một con châu chấu tre cho một bé trai 5t không?”
Nghe thấy nghi vấn của tân nương, tuy khó hiểu, nhưng Trần Lương vẫn chăm chú nghĩ kỹ một hồi, trong ký ức lóe lên một đứa bé trắng nõn, đúng vậy, nếu không nhắc nhở, Trần Lương sợ là đều sắp quên, hắn còn nhớ đứa bé đó có đôi mắt cực kỳ trong veo, vô cùng đẹp. Đột nhiên, hắn xoay đầu nhìn giai nhân hai má đỏ rực trước mắt, hai đôi mắt trước mắt và trong ký ức từ từ giao nhau.
“Người là kia….?” Trần Lương trợn tròn đôi mắt, quả thật không dám tin, tân nương của mình không phải nữ nhân sao? Lẽ nào bé trai ngày đó là bé gái?
Nhìn thấy phản ứng của Trần Lương, Ngải Thanh liền biết ân nhân cứu mạng mình tâm niệm chính là người trước mắt, trong lòng tức thì trào lên tình cảm phức tạp, không ngờ đối tượng mình gả thay lại là hắn!
Trong lòng Trần Lương lúc này cũng là sóng lớn trào dâng, này rốt cuộc là sao?