Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly​

Chương 31: Không thịt không vui


Đọc truyện Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly​ – Chương 31: Không thịt không vui

Sau đó, Lâm Ngữ Hân và Trịnh Sơ Du tìm phòng học khác ngồi xuống đọc sách,
tiếp tục buôn chuyện YY về Lạc Duyệt, buôn chuyện thì nhiều chứ học thì không được bao nhiêu, hiệu suất hoàn toàn không thể so với Lê Duyệt có
cao thủ bên cạnh chỉ điểm. Chờ hai người Lâm Trịnh thật vất vả chịu đựng được đến thời gian ăn cơm trưa, lén lút như ăn trộm quay trở lại phòng
103 tìm người, lại phát hiện đương sự không biết đã đi đâu.

Ở khu số 5 Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa chia nhau đi hai hướng căn tin và phòng ngủ.

“Lạc Thiếu Thừa, sao anh lại đi bên này? Buổi trưa, anh không phải về nhà ăn cơm sao?” Thấy tình cảnh mấy ngày trước lại xuất hiện, Lê Duyệt hỏi.

“Đọc sách với em đến tận bây giờ nếu trở về nấu cơm xào rau thì quá muộn. . . . . .” Lạc Thiếu Thừa thở dài, trả lời.

“Anh. . . . . . Vậy những người khác trong nhà anh đâu?” Lê Duyệt không khỏi
oán thầm: nếu như người nhà anh ta chờ anh ta về làm cơm trưa, vì sao
một cú điện thoại cũng chưa gọi tới?

“Ba tôi đang tham gia chương trình phỏng vấn học giả ở nước Mỹ, mẹ tôi cũng đi cùng rồi. . . . . .”
Lạc Thiếu Thừa giải thích nghi vấn cho cô.

“Ba anh thật lợi hại ….!”

“Quá khen quá khen. . . . . .”

Lê Duyệt nghĩ đến tối qua ngã lên người Lạc Thiếu Thừa ở căn tin, sau đó
Lạc Thiếu Thừa đi mua cơm cho mình, khi đi ra ngoài thì bị chủ nhiệm
khoa hiểu nhầm, rồi sau đó Lạc Thiếu Thừa đợi ở phòng ngủ rất lâu để lấy quần áo bị dính bẩn ở căn tin. . . . . . Cho nên kết luận là: lúc ở
cùng Lạc Thiếu Thừa thì căn tin chính là nơi Vạn Ác Chi Nguyên vô cùng
nguy hiểm cần tránh xa ra. . . . . . Cô đang suy nghĩ nên nói phải chạy
về phòng ngủ giải cứu bạn cùng phòng buổi sáng ra cửa quên không mang
chìa khóa phòng, hay là nói hôm nay cô không muốn ăn cơm ở căn tin nên
chúng ta mỗi người một ngả đi, thì điện thoại của Lạc đại thiếu gia vẫn
đang yên lặng cho tới trưa vang lên.

Lạc Thiếu Thừa lời ít ý
nhiều kết thúc điện thoại, nghiêng đầu nhìn Lê Duyệt chăm chú, nói:
“Tiểu Phong nói sẽ giúp em tìm mấy bài thi ngôn ngữ C, theo cậu ta nghe
ngóng, người ra đề thi lần này cho các em chính là người đã từng dạy cậu ta C++ và JA¬VA – thầy Hồng Đăng. Thầy Hồng Đăng là một trong bốn đại
sát thủ của khoa máy tính, Tiểu Duyệt, tôi cảm thấy bây giờ em nên đi
lấy bài thi với tôi, chuẩn bị sớm thì tốt hơn. . . . . .”

Là sinh viên, trời đất bao la cuộc thi lớn nhất! Vì thắng lợi trận đầu trên
chiến trường không có khói thuốc súng, Lê Duyệt lập tức ném đi suy nghĩ
làm thế nào cự tuyệt đi cùng Lạc Thiếu Thừa ở mấy giây trước ra khỏi
não, vì mấy đề thi mẫu mà bán mình, vô cùng tích cực gật đầu tỏ vẻ
nguyện ý đi gặp Doãn Phong ngay.

Vì vậy bữa trưa ngày hôm đó của
Lê Duyệt mở màn thời gian trêu đùa vui vẻ của anh trai ngu ngốc và anh
trai điên khùng . . . . . .

Lê Duyệt cảm thấy lúc Lạc Thiếu Thừa
và Doãn Phong ở chung một chỗ thì cả người thay đổi như ánh mặt trời,
lúc này mới giống nam sinh bình thường chứ không hắc ám như mấy ngày
trước khiến cho người ta chán ghét. . . . . . Cô nhìn Lạc Thiếu Thừa và
Doãn Phong ở chung hòa hợp vui đùa ầm ĩ, thì hâm mộ tình cảm tốt của hai nam sinh này rất nhiều, ma xui quỷ khiến cô lại nhớ đến mấy lời nói
lệch lạc mà Sơ Du hay lảm nhảm bên tai: Duyệt Duyệt, nghe nói cho tới
bây giờ Lạc Lạc cũng chưa từng thích nữ sinh, cậu nói có phải anh ấy là
thụ hay không! . . . . . . Trong trận bóng so tài hôm nay Tiểu Phong và
Lạc Lạc uống cùng một bình nước!! KISS gián tiếp!! . . . . . . Lạc Lạc
cự tuyệt làm cho nữ sinh phải khóc, Tiểu Phong đuổi theo giải thích, ai
ai, chân tướng chính là lão công (chồng) giải quyết chuyện vụn vặt thay
lão bà (vợ) kiêu ngạo đấy. . . . . .

“Này, này, em gái tốt của
Tiểu Lạc ~” thấy ánh mắt của Lê Duyệt dừng lại rất lâu trên mặt mình,
nhất thời Doãn Phong bị hoảng sợ không nhẹ, vội vàng quơ quơ tay trước
mặt cô gọi hồn, “Anh nói này, mặc dù anh ngọc thụ lâm phong, anh tuấn
tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang nhưng em cũng đừng nhìn
chằm chằm anh như vậy chứ, nếu không anh em sẽ giết anh đấy! Anh không
muốn vì một đóa hoa mẫu đơn mà buông tha cả vườn hoa đâu, còn trẻ mà
chết không nhắm mắt!” Doãn Phong vừa nói vừa giơ chân kêu thảm thiết, dĩ nhiên là bị mỗ Lạc ngồi đối diện hung ác đá một cước không chút lưu
tình.

“Đừng bảo là anh không nhắc nhở em, Tiểu Phong cậu ta quanh năm hoa tâm lạm tình phóng đãng thành tính, Tiểu Duyệt em cần phải nghĩ cho kĩ. . . . . .” Lạc Thiếu Thừa rảnh rỗi vuốt vuốt chiếc đũa trên
tay, động tác mặc dù không chút để ý nhưng ngữ điệu lại tương đối lạnh.

Lê Duyệt cảm thấy lúc này Lạc Thiếu Thừa lại rời khỏi ánh mặt trời, về lại nơi âm u, không khỏi oán thầm: ai ai, anh ta rõ ràng có thể đùa giỡn
với Doãn Phong rất tốt, nhưng tại sao đối với mình lại khó chịu vậy nè. . . . . . Vì vậy nhất thời im lặng.


Trong chốc lát, không khí giữa ba người tẻ ngắt.

Lúc này, điện thoại Lạc Thiếu Thừa vang lên, anh ta nhìn xuống màn hình
điện thoại, nở nụ cười, trực tiếp đưa SamSung S8300 cho Lê Duyệt, “Chị
gọi, em nhận đi!”

“Chị ~” Lê Duyệt cũng cảm thấy vừa rồi không
khí xung quanh bọn họ lạnh lẽo quỷ dị, vì vậy mừng rỡ nghe điện thoại
trốn tránh, dù thế nào đi nữa anh ta và đàn anh Doãn Phong khi không có
mình quấy rầy lại có thể tiếp tục đùa giỡn, không khí sẽ rất mau ấm trở
lại. . . . . .

“Hừm, là em hả. Ha ha ha a, bây giờ em và em trai
ngốc của chị đang ở cùng một chỗ. . . . . . Rất tốt rất tốt, các em tiếp tục phát triển JQ, chị vô cùng vui mừng ~” Hạ Lâm đang cười mập mờ ở
đầu bên kia điện thoại, Lê Duyệt nghe được 囧囧 (quýnh) hồi hồn, vội vàng
trả lời, “Vâng, chị, chúng em đang trên đường đi ăn cơm. . . . . .” Ý là tất cả hành động của chúng em đều theo chỉ thị của chị mà tiến hành,
nhưng mà đúng lúc cơm trưa thì chị gọi điện thoại tới, chị có thể cúp
máy rồi.

“A, vậy các em cứ ăn từ từ, chị không quấy rầy các em
~88~ (tạm biệt) ” chị gái tương đối hài lòng với kết quả dò xét nên tâm
tình vui vẻ cúp điện thoại, Lê Duyệt thích thú trả lại điện thoại di
động cho Lạc Thiếu Thừa, “Chị chúc chúng ta ăn ngon!”

Mắt thấy
hai đại trai đẹp lại tiếp tục chơi tiếp, giờ phút này ganh đua so sánh
tựa như lấy lòng đem món ăn của mình bỏ vào chén của cô xếp thành một
ngọn núi nhỏ, “. . . . . . Em nói, hai người các anh quá lãng phí lương thực rồi, em cũng không phải là thùng cơm, nhiều món ăn như vậy làm sao ăn hết được!” Bởi vì bất mãn mình bị Lạc hồ ly lợi dụng lần nữa, thay
hắn từ chối vật hy sinh nữ phụ, Lê Duyệt vì vậy phát tiết lên hai người
đã gắp một đống đồ ăn, gõ bàn, mắt phượng mở ra, giơ tay chỉ Lạc Thiếu
Thừa và Doãn Phong: “Anh, còn anh nữa, tự mình động thủ đem món ăn gắp
trở về! Lập tức, lập tức!”

Lê Duyệt trầm lặng ăn ở là có tính
toán lựa chọn , đối với người nào đó không chịu tự giác cô không ngại lộ ra khí chất nữ vương, chỉ là hai người đang chơi cao hứng hiển nhiên
không ngờ tới cô sẽ là phản ứng như thế, nhìn nhau sửng sốt, qua mấy
giây cùng cười lên .

“Tiểu Lạc em gái bảo bối, ngượng ngùng, anh rất hiếm thấy một em gái nữ sinh xinh đẹp như em, có chút kích động, em hãy hiểu cho. . . . . .” Doãn Phong nhắc lên đôi đũa làm bộ muốn gắp
trở về những món ăn trên đĩa của Lê Duyệt, lại bị Lạc Thiếu Thừa ngăn
lại, “Tiểu Phong, cậu gắp thật nhiều thịt, nếu Tiểu Duyệt ăn không hết. . . . . . Để tránh làm phiền cậu, mình thay mặt Tiểu Duyệt nhận lấy! Cám
ơn cậu!” Nói là làm, Lạc Thiếu Thừa đem đĩa của mình đổi với Lê Duyệt,
“Tiểu Duyệt, cơm của anh chưa động vào đâu, em ăn phần này đi. . . . .
.”

Lần này đổi lại là Lê Duyệt và Doãn Phong trợn tròn mắt, thấy
Lạc Thiếu Thừa vùi đầu ăn vui vẻ, vài giây sau Doãn Phong rốt cuộc phản
ứng kịp, không để ý hình tượng la ầm lên: “Ngu ngốc, trả thịt lại cho
mình!”

Lạc Thiếu Thừa đối với Doãn Phong ra vẻ tức giận thì giả
bộ không nghe, ngược lại gắp mấy khối thịt cho Lê Duyệt: “Tiểu Duyệt,
chỗ của em không có mấy miếng thịt. . . . . . Ăn đi ăn đi. . . . . .”

Lê Duyệt coi như đã nhận thức da mặt đã dày lên mấy cấp của Lạc Thiếu
Thừa, vì vậy đối với Doãn Phong vô hạn đồng tình, “Không ăn thịt khó
chịu như vậy?”

“Thân là nam nhân ‘ không thịt không vui ’. . . . . .” Doãn Phong một câu hai nghĩa trả lời lộ ra tư vị bỉ ổi, dừng một
chút, cười xấu xa nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, nói: “Em gái, em phải cẩn thận người anh giả mạo này, cậu ta rất nguy —— a ~~~~~~”

Đáng thương cho Doãn Phong, lời nói phỉ báng chỉ nói đến một nửa thì bị mỗ Lạc đạp một phát.

Nói được một nửa bị cắt đứt, người nọ còn ác độc đạp vào bộ vị quan trọng
của mình (chỗ này chắc sẽ có nhiều bạn hiểu nhầm đây *^* ) , hơn nữa
không được ăn thịt chỉ có thể dùng mắt nhìn người khác ăn, Doãn Phong
không khỏi phát hỏa, “Ngu ngốc! Không cần đá vào nơi đó chứ! Nếu là đem
lão tử đá tàn, mấy ngày nữa không lên được trường, cậu tìm ai thay thế
vị trí hậu vệ của mình đây!” ( bộ vị quan trọng là chân đó mình biết các bạn đầu óc đen tối nghĩ đến thứ khác nha ^.^)

Lạc Thiếu Thừa
ngẩng đầu lên nhìn Doãn Phong, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt:
“Tiểu Phong, bình tĩnh. . . . . . Cần chú ý duy trì hình tượng đẹp trai u nhã, bởi vì một ít thịt mà đưa tới thảm án. . . . . . Mình vốn là không muốn nhắc nhở cậu, lúc mình ngẩng đầu thì thấy có một nữ sinh loại hình mà cậu thích mang bộ mặt thất vọng xem thường ở phía sau cậu đi qua. . . . . .”

Doãn Phong nghe vậy lập tức xoay người nhìn quanh, nhưng ngay cả nửa phần bóng hình xinh đẹp cũng không thấy!

Lúc này Lạc Thiếu Thừa đứng dậy đi đến cửa lấy đồ ăn ở căn tin, sau một lát lấy phần thịt kho đặt ở trên dĩa của Doãn Phong, vô cùng đau đớn nói:

“Chỉ như vậy mà chân đã đau? Mấy tháng không thấy cũng không biết cậu ăn uống thế nào thân thể lại trở nên yếu đuối như thế, thôi, cậu ăn nhiều
một chút. . . . . . Thật ra thì thịt mất là có thể mua nữa . . . . . .
Mất thịt là nhỏ, hình tượng mới là chuyện lớn. . . . . .”

Thấy vẻ mặt rối rắm sững sờ của Doãn Phong, Lê Duyệt cũng không nhịn được nữa,
cười ha ha. . . . . . Nghĩ thầm: cũng khó trách mình đấu không lại Lạc
Thiếu Thừa, thấy cảnh ngộ bi thảm của Doãn Phong, Lạc Thiếu Thừa người
này, người này đúng là tức chết người không đền mạng . . . . . .

Đợi ba người sau khi cơm nước xong, Lê Duyệt nói với Lạc Thiếu Thừa mình
buổi trưa phải bồi bạn cùng phòng học bài. Doãn Phong gọi Lạc Thiếu Thừa muốn buổi chiều cậu ấy đi với mình tham dự cuộc thi bóng bàn, vì vậy
buổi chiều Lê Duyệt rốt cuộc thoát khỏi Lạc Thiếu Thừa, chỉ là hai đại
hot boy kiên trì đưa Lê Duyệt về phòng mới rời đi.

Chờ Lê Duyệt
trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đợi đã lâu, phụ trách ở ban
công nhìn quanh – Trịnh Sơ Du đem tình cảnh trai đẹp TWO đảm đương Hộ
Hoa Sứ Giả đưa mỹ nữ về tới với lầu dưới Y Y nói lời từ biệt thu hết vào mắt. Đã sớm ở phòng ngủ thét chói tai lần thứ nhất! Doãn Phong một
trong Tứ thiếu gia đại học C, không nghĩ tới Duyệt Duyệt không chỉ cua
được Lạc Lạc, mà Tiểu Phong cũng bị nhúng chàm rồi ! Quá, thật là làm
cho người ta ghen tỵ! Người đẹp thật là tốt a! !! Rốt cuộc Duyệt Duyệt
sẽ rơi vào nhà nào? Sơ Du trong lòng rối rắm đồng thời rơi lệ, càng thêm kiên định muốn tra ra manh mối khúc mắc tình sự này !

“Duyệt Duyệt, mình và Ngữ Hân đều thấy được a, hôm nay cậu và Lạc Lạc ở dãy tự học – chuyện tốt. . . . . .”

“Còn có mới vừa rồi, hai đại soái ca hộ giá a, Duyệt Duyệt cậu cũng có mặt mũi lắm a. . . . . .”

“Mình nói, cậu lừa gạt người khác coi như xong, ở trước mặt tụi mình còn vụng về giấu giếm, có phải hay không không coi tụi mình là chị em? !”

Lê Duyệt vừa mới vào nhà đóng cửa phòng thì bị Trịnh Sơ Du, Lâm Ngữ Hân,
Nhan Hiểu Lộ đồng thời làm khó dễ, rất có trận thế muốn đem cô nuốt vào
bụng. Lê Duyệt nhìn ba người một cái, tương đối bình tĩnh kéo ra cái ghế của mình ngồi xuống, nhất nhất trả lời vấn đề của khán giả:

“Các cậu đều thấy được. . . . . . Sơ Du, mới vừa rồi cậu đã thấy mình quả
thật có mập mờ với Lạc ngu ngốc và học trưởng Doãn Phong, cái này. . . . . . Chờ thời điểm tâm tình mình tốt sẽ nói cho cậu nghe.”

“Ngữ
Hân, cậu không phải nói là muốn cùng mình học ngôn ngữ C sao? OK, chờ
thời điểm tâm tình mình tốt, chúng ta trở lại tham thảo vấn đề. . . . .
.”

“Hiểu Lộ, cậu không phải định thi xong thì đi chơi với bạn
trai, hỏi mình mượn máy chụp hình sao? Mình có mang đến, nhưng cậu nói
mình không xem cậu là chị em. . . . . . Ai, mình hiện tại đau lòng muốn
chết, đầu óc không rõ ràng lắm, cũng không biết vật kia đem thả đi nơi
nào, chờ thời điểm tâm tình mình tốt có khi sẽ nhớ được. . . . . .”

Lê Duyệt nhéo xương sườn mềm của ba người, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, dùng
thế công nhẹ nhàng hóa giải những kẻ đến không có ý tốt. Thấy ba người
cũng yên lặng rồi, bất đắc dĩ ném ra một câu: “Mọi người không cần bát
quái như vậy ~ nếu thật có cái gì thì mình sao lại lừa gạt các cậu, nếu
không nói thì là không cần thiết chứ sao. . . . . . Có lúc mắt thấy tai
nghe chưa chắc đã là sự thật. . . . . .” Ách, đã đồng ý với chị diễn trò , cho nên cô không thể nói rõ ràng.

“Duyệt Duyệt, vậy cậu lúc
nào thì tâm tình tốt?” Trịnh Sơ Du úp mặt xuống ghế giả làm tiểu cẩu,
giương đôi mắt to long lanh nhìn cô.

“Thật sao, Duyệt Duyệt mình
không hỏi chuyện này nữa, cậu mau chỉ cho mình ngôn ngữ C đi! Những thứ
kia tuần hoàn a, quá trình a, thứ gì nha, hoàn toàn xem không hiểu. . . . . .” Lâm Ngữ Hân vừa nghe cô nói cũng gấp, giơ cờ đầu hàng ngưng chiến.

“Duyệt Duyệt, cậu hiểu lầm, mình nói không phải là ý kia, cậu hiểu rõ mình
nhất mà, đúng không. . . . . . Duyệt Duyệt tốt nhất. . . . . .” Nhan
Hiểu Lộ đã nói với bạn trai mình mượn được máy chụp hình, hành trình đều đã an bài tốt rồi, vì vậy vội tâng bốc Lê Duyệt.

“Chờ mình. . . . . . Nghỉ ngơi, rồi hãy nói ~” biết lần này mình lại an toàn qua ải,
khóe miệng Lê Duyệt nhàn nhạt giương lên, cảm khái tự đáy lòng: cùng các cô ấy đấu, so với giao thủ cùng hồ ly thì nhẹ nhõm quá nhiều. . . . . . Hồ ly a, ai ai vừa nghĩ tới tên vô lại này, cô lại nhức đầu. . . . . .

Nhớ lại nỗi đau lúc trước.

Lê Duyệt vì ôn tập ngôn ngữ C nên mấy ngày nay không đăng nhập Tiên ma,
hôm đó vội vàng giúp Sơ Du có vào bang tạm biệt Hoang Thành Minh Nguyệt

nhưng lại quên nhắn với những huynh đệ khác, vì vậy không được hai ngày
Hòa thượng trong miếu đã ai oán:

[bang tán gẫu] Ngổn ngang trong gió: Mấy ngày nay có ai thấy Tiểu Nguyệt MM không? Tôi cảm thấy cô ấy lâu rồi chưa xuất hiện…

[bang tán gẫu] Không có tiền khen thưởng: Có khi nào Tiểu Bạch nói gì đó hù dọa MM rồi không?

[bang tán gẫu] Vừa thuần khiết lại vừa ngây thơ: Tiểu Nguyệt không có ở đây thật là nhàm chán a…

[bang tán gẫu] Chích Xuyên AD: Tịch mịch a…(phía dưới chú ý bảo trì đội hình)

[bang tán gẫu] Khuông chó hình sói: Trống không a…

[bang tán gẫu] Tay lớn cầm tay nhỏ: Tôi, tôi nên nói cái gì??

[bang tán gẫu] Tịch mịch như tuyết: Bàn tay, cậu không cần tham dự vào đề tài này!

[bang tán gẫu] Tay lớn cầm tay nhỏ: Nhưng mình cảm thấy khi MM ở đây thì rất náo nhiệt…

[bang tán gẫu] Bách Xuyên Thiên Mạch: Đúng vậy, hiện tại lại khôi phục thành miếu hòa thượng rồi.

[bang tán gẫu] Vừa thuần khiết lại vừa ngây thơ: Không có gì vui a…

[bang tán gẫu] Chích Xuyên AD: Thương cảm a…

[bang tán gẫu] Khuông chó hình sói: Nghĩ S a…

[bang tán gẫu] Bách Xuyên Thiên Mạch: Khen thưởng Bang chủ, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?

[bang tán gẫu] Không có tiền khen thưởng:…Giải quyết cái P (một từ chửi tục- trẻ ngoan không nên thắc mắc ý nghĩa -.-)!

[bang tán gẫu] Ngỗn ngang trong gió: Khen thưởng, nếu không phải là cậu đẩy
Tiểu Nguyệt MM vào miệng sói, các huynh đệ sẽ không nhàm chán như bây
giờ! Là nam nhân phải dám làm dám chịu, không nên tìm cớ đùn đẩy trách
nhiệm…

[bang tán gẫu] Không có tiền khen thưởng: Lão tử từ thuở
Khai Thiên Lập Địa đã là người đỉnh thiên lập địa! Không nên kéo lão tử ở chung một chỗ với cái tên áo trắng tâm địa so với mực còn đen hơn
kia!…Thôi, mọi người đi đánh quái đi, để mình nghĩ biện pháp…

Mấy ngày nay Lạc Thiếu Thừa tự học với Lê Duyệt, bình thường không có nhiều thời gian, hiện nay thì càng không có thời gian rảnh, ngay cả khi Tiền
Tần gọi điện cũng chỉ nhận được: “ Số máy quý khách vừa gọi hiện không
liên lạc được” Anh trong lòng mắng Lạc Thiếu Thừa rồi nhìn về phía màn
hình vi tính ngẩn người. Hiện tại anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao khi đó
Lạc Thiếu Thừa không muốn làm bang chủ rồi! Mẹ, trong bang vừa có việc
thì Bang chủ phải giải quyết, đúng là không bằng thành viên bình thường
vui vẻ nhẹ nhõm!

Căn cứ vào trạng thái nóng nảy hiện tại, đánh
quái cao cấp lúc này rất dễ bị ngủm. Tiền Tần mở ra thanh nhiệm vụ,
quyết định đi làm nhiệm vụ hằng ngày trước, chậm chạp hoàn thành nhiệm
vụ “ Hồi ức đau đớn”.

Hồi ức đau đớn, tên như ý nghĩa, chính là
làm người chơi nhớ lại khi mình còn là một Tiểu Bạch mới vào chơi mờ mịt lục lọi va va chạm chạm để hoàn thành nhiệm vụ, tiếp xúc đều là những
bản đồ sơ kỳ và NPC của 15 cấp khi mới vào chơi. Tiền Tần cảm thấy công
ty trò chơi chính là lười biếng bằng không sao lại chế tác nhiệm vụ ở
những bản đồ sơ kỳ và NPC đã quá nhàm chán, chắc hẳn là nhiệm vụ không
chút khó khăn cho nên trước kia lười phải làm.

Tiền Tần thuấn di
đến thôn Tân Thủ, NPC thôn dân đại thúc yêu cầu giết 200 con sói báo
thù, rồi lại yêu cầu giết sói tìm da sói. Tiền Tần thấy công phu sư tử
ngạm của NPC thì nhịn không được thao tác kỹ năng đơn công , thấy NPC
như người chơi ngã xuống đất. Hệ thống hiện lên dòng chữ: người chơi
[Không có tiền khen thưởng] ác ý công kích [Thôn dân đại thúc], hậu quả
rất nghiêm trọng, người chơi [Không có tiền khen thưởng] cần trả đại
thúc 300 con sói làm phí bồi thường tinh thần.

Mẹ nó! Tiền Tần
thấy tin tức hệ thống đưa ra thiếu chút nữa thì hộc máu! Vốn chỉ là sử
dụng kỹ năng vui đùa một chút, không nghĩ tới chém một phát NPC lại ngã
xuống đất, hôm nay RP thật sự là quá tốt! 200 thêm 300 chờ lên 500 rồi
thêm…Coi như mình dùng quần công cũng phải đánh một hồi lâu. NPC này
thật đen tối!

Tiền Tần thấy nhiệm vụ này thật là không có lời,
định buông tha, ở trước NPC sử dụng thuấn di, bỗng nhiên lúc này hệ
thống hiện lên tin tức: Người chơi [Không có tiền khen thưởng] đả thương [thôn dân đại thúc] lại chuẩn bị lẩn trốn, điểm PK tăng lên 5 điểm.
[Không có tiền khen thưởng] ngươi vong ân phụ nghĩa làm người ta phải
khinh thường, nên chuyên tâm mà bồi thường đại thúc đi.

A tiếp tục truyền tống, B thay đổi nhiệm vụ.

Tiền Tần lần này bối rối, trong Tiên ma ác ý công kích người chơi điểm PK
tăng lên 1, ác ý giết chết cuộc sống người chơi điểm PK tăng lên 3…Cho
nên Tiền Tần hiện tại tương đương đã giết vài người chơi nên đang bị
hồng danh. Hồng danh cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì nữa. Giờ phút này Tiền Tần đã không còn muốn chạy trốn, điểm PK đã lên tới 5, nếu nhiệm vụ này còn cự tuyệt thì không biết còn
nhảy ra nhiệm vụ quỷ dị gì nữa đây. Hiện tại Tiền Tần coi như đã sáng tỏ hàm nghĩa sâu sắc của bốn chữ “ Đau đớn lại như trước”


Vì vậy,
Tiền Tần bạn học của chúng ta liền nhận mệnh, con chuột dời đến khung
A điểm xuống truyền tống đến bên ngoài Tân thủ thôn-hoang mạc sói…

Tiền Tần sử dụng skill quần công trong phạm vi lớn, điều khiển nhân vật đi
dọc đường mòn. Tiền Tần vì lúc trước sinh lòng buồn bực, cho nên chơi có chút không yên lòng, mà thảm kịch thường xảy ra ở thời điểm người ta có tư tưởng này.

Buổi chiều Trịnh Sơ Du bị đau bụng, nghỉ ngơi
trong phòng y tế, cô khác với Lê Duyệt- người đặt việc học ở vị trí thứ
nhất, đối với cô mà nói, mỹ nam mới nên ở vị trí thứ nhất, việc học thì ở vị trí thứ hai thôi, cô hiện phải ở trong phòng y tế, không thể đi ra
ngoài ngắm mỹ nam, vì vậy gửi hy vọng vào mỹ nam trong thế giới
internet.

Mặc dù hai ngày trước bị sói đuổi đến kêu cha gọi mẹ,
nhưng trải qua mấy ngày tôi luyện, cô giờ đã có tự tin sẽ không bị rượt
nữa, đang lúc cô đánh ác lang, nhân vật của cô nháy mắt ngã xuống đất.
Trịnh Sơ Du ngây ngẩn cả người, nhớ lại chỉ dẫn của Lê Duyệt thì đây đại biểu cô đã đi đời nhà ma. Trịnh Sơ Du không giải thích được ra quân
chưa thắng trận đã chết một cách tàn khốc, trong nhất thời đầu óc hỗn
loạn nên quên mất bước tiếp theo phải làm sao, thấy cách đó không xa có
một khiếm khách áo xanh, vội cầu cứu:

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Trai đẹp tốt bụng, cứu ta đi!

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Thật kỳ quái, mình làm sao chết nhỉ? Hiện tại nên làm thế nào? Mình không nhớ rõ…

Tiền Tần rất -.-, anh từ lúc chơi trò chơi tới giờ không châm chọc người
mới, không khi dễ Tiểu Bạch, PK cũng tìm đối tượng cùng cấp bậc. Hoang
mạc bên ngoài Tân thủ thôn là bản đồ gặp rất nhiều người chơi mới, bình
thường chỉ có cấp 1-3 là luyện cấp ở đây, mà cấp 5 trở xuống được hệ
thống bảo vệ, công kích của người chơi cấp cao không có hiệu quả, cho
nên anh mới sử dụng công kích loại quần công mà không sợ ngộ thương
người vô tội. Không nghĩ tới Ma nữ này lại là Tiểu Bạch trong Tiểu Bạch, siêu cấp bạch đồng chí đã là cấp 7 còn tiếp tục đánh sói, cũng không có kinh nghiệm vậy mà vẫn ở nơi này…Cho nên khi anh phát hiện mình vô ý
giết cô thì -.-, chỉ là Tiểu Bạch này còn chưa phát hiện là mình giết cô ấy…

[tán gẫu gần] Không có tiền khen thưởng: Bạn nhấn vào khung hệ thống chọn “ Nguyện làm ẩn sĩ” là được.

Tiền Tần thấy cô không lên tiếng, liền biết nằm ở đó chỉ là thi thể, chân
thân đã bị hệ thống truyền tống về điểm hồi sinh gần đây- giếng bên cạnh Tân thủ thôn rồi. Vì vậy Tiền Tần tiếp tục nghiệp lớn tàn sát lang…

Ai ngờ bạn học Trịnh Sơ Du của chúng ta thấy đại hiệp cấp 56 tốt tâm trả
lời vấn đề, lại ẩn hiện ở Tân thủ thôn, gặp lúc cô đang khó khăn…Loại
chuyện này không phải là hình thức kinh điển nam chính gặp nữ chính
trong truyện Võng du hay sao, hôm nay để cô gặp phải tất nhiên không
muốn bỏ qua. Trở lại Tân thủ thôn liền tìm đường đuổi theo…

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Trai đẹp, cám ơn anh đã giải đáp vấn đề của em! Chúng ta có thể hàn huyên một chút được không?

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Trai đẹp…Khen thưởng ca ca…Anh thật tốt, cấp bậc
thật cao, y phục thật là đẹp mắt, động tác giết sói thật là uy vũ.

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Khen thưởng ca ca, em rất hâm mộ anh…

Từ lúc Tiền Tần phát hiện mình lỡ tay giết tay mơ, lo lắng phạm sai lầm
lần nữa, nên tương đối chú ý với những người xuất hiện bên cạnh. Thấy
Tiểu Bạch xuất hiện lần nữa và việc cô đem thù thành ân, sùng bái
mình…Đây cũng quá *^* rồi…Nội tâm kiêu ngạo của nam nhân chậm rãi dâng
lên…

[tán gẫu gần] Không có tiền khen thưởng: Không có gì, MM luyện nhiều thì cũng sẽ lợi hại đấy!

[tán gẫu gần] Ma nữ Du Du: Nhưng có nhiều địa phương em không hiểu…Khen thưởng ca ca, anh dạy em được không?

Trịnh Sơ Du vừa đánh chữ vừa nghĩ: hoa đào, hoa đào, mau mau mở, Tấn Giang ơi Tấn Giang, ta yêu ngươi ~

Tiền Tần tất nhiên không biết Trịnh Sơ Du có tà niệm đối với mình, lúc này
đám hòa thượng trong bang lại thúc giục anh đã giải quyết xong vấn đề
của MM chưa? Lạc ngu ngốc lại không nhận điện thoại, anh đi nơi nào kiếm MM đây? Ngược lại Tiểu Bạch ở trước mắt này, nghe giọng điệu chắc là nữ rồi. Tiền Tần bị anh em làm phiền nên hạ quyết tâm.

[tán gẫu
gần] Không có tiền khen thưởng: Không vấn đề, MM anh thêm em làm hảo
hữu, lại thêm em vào bang, em thấy xuất hiện hai cửa sổ thì nhấn tiếp
nhận là được, về sau chúng ta cùng chơi! Đợi lát nữa vào tán gẫu bang
mọi người sẽ rất hoan nghênh em đó…

Tiền Tần gửi lời mời, Không
có tiền khen thưởng lắc mình đến bên cạnh Ma nữ Du Du, sử dụng kỹ năng
Vật lý công kích, một kiếm gọn gàng xử lý một ác lang đang vọt đến Ma nữ Du Du.

[tán gẫu gần] Không có tiền khen thưởng: Nơi này không an toàn, chúng ta trở lại Tân thủ thôn trước đã.

A a a a…Đẹp trai quá !!! Trong màn hình Ma nữ Du Du đi theo Không có tiền khen thưởng đến Tân thủ thôn, bên ngoài tiểu ác ma của Trịnh Sơ Du điên cuồng gào thét: Sơ Du cố lên, đụng ngã anh ta, độc ác chà đạp anh ta,
SM anh ta…Au au au…Hộ hoa lang quân, thì ra cũng có người như vậy từ
trên trời giáng xuống đến bên cạnh mình…

Lê Duyệt hết tự học trở về
thì thấy Trịnh Sơ Du ngồi trước máy tính mặt mày hạnh phúc ngượng ngùng
nói với cô: “ Duyệt Duyệt, hôm nay mình ở trong Tiên ma gặp được chân
mệnh thiên tử, tên của anh ấy là Không có tiền khen thưởng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.