Đọc truyện Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly – Chương 18: Bỉ ngạn trà hoang
Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, ném túi đồ có quần jean hiệu TOUGH của chị gái tặng lên bàn, cảm thấy như bị rút lên sức lực, ngồi xuống ghế ngẩn
người. Vừa rồi chỉ trong hai giờ ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện,
cái quần do chị gái tặng này, chỉ sợ không phải đơn giản chỉ là quà gặp
mặt đâu, cũng chỉ có anh trai mới ngốc nghếch tin tưởng… Còn nữa, mình và tên kia không biết vì sao mà lại có cái quan hệ không rõ ràng kia… Khuôn mặt với nụ cười đáng đánh đòn của Lạc Thiếu Thừa lúc ẩn lúc hiện
trong đầu cô, Lê Duyệt không khỏi thở dài.
“Duyệt Duyệt đã trở lại, bạn gái của anh trai cậu có đẹp hay không?” Nhan Hiểu Lộ ở giường đối diện tò mò hỏi.
“Thời thượng, xinh đẹp, là dạng sắc đẹp có thể thay cơm.” Ừ, mọi người nhà hồ ly đều rất đẹp, chị gái tuy lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng lại có thêm vẻ tri thức và nữ tính. Tuy rằng lúc trò chuyện thì không như thế…
“A, chiến lợi phẩm?” Lâm Ngữ Hân bước tới, thấy Lê Duyệt ném gói to lên
bàn: “Duyệt Duyệt cậu thật có tiền nha…” Vừa lật bảng giá: 980 tệ!
Không khỏi cảm thán.
“Bạn gái của anh tặng…” Lê Duyệt ra vẻ vô tội giơ tay. Trong lòng thầm nói: Tạm thôi, đây cũng chưa phải là cái
quần đắt nhất của mình… Nhưng mà, làm người thì phải khiên tốn, khiêm
tốn…
Trịnh Sơ Du vội bước tới: “Đưa cho tớ, đưa cho tớ! Tớ muốn chiêm ngưỡng! Hàng hiệu luôn, đúng là người có tiền rồi!” Lâm Ngữ Hân
đưa quần cho cô, cô ra vẻ say mê, vuốt ve nói: “Duyệt Duyệt, bạn gái anh cậu có anh trai hay em trai gì không?”
Lê Duyệt nghe vậy thì
trong lòng cả kinh, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ điềm nhiên: “… Cậu hỏi
chuyện này làm gì?” Nếu cô nói là hô ly, cô gái này chỉ sợ sẽ nhảy cẩn
lên thét chói tai mất!
Trịnh Sơ Du nở nụ cười giả tạo: “Bạn gái
của anh cậu ra tay hào phóng như thế, gia cảnh nhất định không tệ! Nếu
có thể làm bạn gái của anh hay em chị ấy, có thể mặc hàng hiệu mỗi ngày
rồi… Người có tiền nha…”
“Phải biết tự lực cánh sinh, không
thể dựa dẫm vào người khác được!” Lê Duyệt liên tưởng đến cảnh hồ ly mỉm cười ôm Sơ Du đang chảy nước miếng, nhìn anh ta bằng ánh mắt si mê,
không khỏi run người một cái.
Đúng rồi, còn phải chấp nhận lời
mời kết bạn của hồ ly, rồi còn phải viết tư liệu cá nhân cho anh ta….
Aiz, aiz, thực phiền toái… Lê Duyệt nghĩ đến đây, không cam lòng mà mở máy tính lên, vào QQ.
Lâm Ngữ Hân và Trịnh Sơ Du thấy Lê Duyệt tự chơi máy tính một mình, cảm thấy không thú vị nữa, tự ai làm chuyện nấy.
Lê Duyệt vừa vào QQ đã nghe được âm thanh có tin của hệ thống, nhìn thấy
biểu tượng thêm bạn tốt sáng lên, nhấn vào, chỉ thấy đối phương gửi lời
mời kết bạn kèm theo hai chữ ngắn ngủi: Lạc thiếu. Lê Duyệt không khỏi
khinh bỉ trong lòng: Hồ ly còn về trước cả mình, chứng tỏ cái lý do ăn
xong đi tản bộ của anh ta chỉ là bịa đặt!
Nàng ấn chấp nhận, lại
nhìn vào tên trên QQ của đối phương: Lạc Mộ Nguyệt Hoa (mộ là ngưỡng mộ, nguyệt hoa là trăng hoa), thiếu chút nữa thì phun ra! Người này, tuyệt
đối là cố ý! Chắc chắn là mới sửa tên QQ trước khi thêm mình!
Lê
Duyệt hít vào, bình tĩnh, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại
tên QQ thế này, chỉ số thông minh của đối phương không cao bằng hồ ly,
tính cách cũng không hiểm ác bằng hồ ly, cho nên, mình phải bình tĩnh…
“Tôi nói này, Lạc Thiếu Thừa, anh sửa tên QQ của anh lại đi…” Mặc dù muốn
bình tĩnh, nhưng cứ nhìn cái tên kia là lại thấy kỳ quái, vì thế cô
kháng nghị, gửi câu đầu tiên cho đối phương đã yêu cầu đổi tên.
“Tiểu Duyệt về tới phòng ngủ rồi sao? Bụng có còn không thoải mái không?” Đã thấy đối phương gửi đến hai câu như thế.
“Không có. Cái tên này của anh không có đẳng cấp chút nào, dổi đi, nhìn là thấy khó chịu…” Lê Duyệt tiếp tục khuyên bảo.
“Vì sao? Tôi cảm thấy rất hay mà, sao Tiểu Duyệt lại thấy nó không vừa
mắt?” Người nào đó lại cố tình không thức thời, cố nhắm vào việc hỏi
nguyên do vì sao.
“… Anh cảm thấy trêu chọc tôi rất thú vị?” Lại bị anh ta đùa giỡn… Lê Duyệt dứt khoát hỏi rõ.
“Không có, tôi trêu chọc cô lúc nào chứ? Không phải chúng ta đang bàn luận
chuyện đặt tên sao? Tôi cảm thấy nó hay lắm, thâm thúy, cổ điển, lại hàm súc…” Quyết tâm đóng vai Tiểu Bạch đến cùng, da mặt của người nào đó
phỏng chừng còn dày hơn cả tường thành.
“Vậy sao…” Lê Duyệt
cắn răng, cái tên kia của anh ta cứ khiến mình cảm thấy buồn nôn, vậy
mình cũng phải sửa thành loại tên thế này, anh ta thấy nhất định cũng sẽ khó chịu! Lúc nhấn vào nút sửa tên, cái loại tên vô sỉ như Duyệt Luyến
Lạc Dung tay cô không cách nào nhấn được, tay run mấy cái, cô gõ xuống:
Nguyệt Ánh Lạc Thủy. Ấn phím lưu lại.
“Hừm, Tên của Tiểu Nguyệt
so với cái tên Thiên Ly Lãnh Nguyệt lúc trước càng ý vị hơn! Chúng ta
cần phải quan tâm lẫn nhau như thế…”
Sau khi đổi tên không hề
thấy được biểu cảm tức giận hay khó chịu của người nào đó, khóe miệng Lê Duyệt không khỏi run rẩy, nếu không phải nể mặt anh trai, chị gái, cô
thật muốn nói, dღđ☆L☆qღđ Lạc Thiếu Thừa anh đi chết đi! “Anh nghĩ lễ
không có việc gì làm thì đi chọc người khác đi, mấy ngày này tôi phải
gấp rút ôn bài, không thể phụng bồi anh được!” Được rồi, khách khí với
anh ta chính là tự chuốc tức giận cho mình, cô không chơi, dứt khoát ngả bài!
“A? Tiểu Duyệt cô thi môn nào? Xem tôi có học chưa… có lẽ có thể giúp cô được đó…” Mục đích còn chưa đạt được, sao có thể dễ
dàng bỏ qua cho cô như thế… Lạc Thiếu Thừa vội vàng đánh chữ gửi qua.
“… ngôn ngữ C (Ngôn ngữ lập trình).” Sau khi đấu tranh tư tưởng, Lê Duyệt
vẫn trả lời, dù sao giảng viên tin học rất ác độc, cả lớp chưa tới hai
người có thể nắm chắc sẽ qua môn, quả thật mình cũng có nhiều chỗ không
hiểu.
“Toàn bộ kiến thức cơ sở của ngành học đều đã học qua. Khi nào cô rãnh? Mang theo giáo trình đến phòng tự học, có chỗ nào không
hiểu cứ việc hỏi tôi.” Phòng tự học nha, chắc chắn sẽ có người chú ý tới hai người bọn họ… Nếu có thể gặp được mấy kẻ lắm mồm của thông tấn xã thì càng tốt… khóe miệng của Lạc Thiếu Thừa lại cong lên.
“Lạc Thiếu Thừa, anh có biết người nào của học viện máy tính không?” Đã thấy Lê Duyệt đáp lại một câu như thế.
“Sao?” Lạc Thiếu Thừa không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ cô không tin trình độ của anh? Hay là hoài nghi nhân phẩm của anh…
“Học viện quản trị kinh doanh dùng tài liệu của trường chúng ta, chỉ có học
viện kế toán mới dùng tài liệu của đại học Q, nghe nói giáo trình của
đại học Q có thay đổi… Phòng ngủ của tôi có hai người chưa mượn được
tài liệu của đại học Q…” Phòng ngủ của các cô hành động trễ, bỏ lỡ cơ
hội mượn sách tốt nhất. Lê Duyệt thì nghĩ biện pháp tự mượn sách, Nhan
Hiểu Lộ thì dựa vào sự giúp đỡ của bạn trai tự làm một quyển, nhưng lại
không rãnh bận tâm đến hai người khác trong phòng.
“Để tôi hỏi
giúp cô, trước tối nay tôi sẽ cho cô câu trả lời thuyết phục.” Thì ra là như vậy, Lạc Thiếu Thừa đột nhiên cảm thấy mấy suy nghĩ rối rắm vừa nãy của mình thật buồn cười.
“Ừ, 9h sáng mai tôi sẽ đến phòng tự
học của giảng đường năm, nếu anh mượn được thì sẵn mang đến đó luôn.”
Nếu Lạc Thiếu Thừa có thể giúp được hai người trong phòng cô thì cũng
không tệ.
“Được.” Đột nhiên anh cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Vậy tôi out đây.” Chuyện khác cứ tạm gác lại, mai hẵng nói.
“Trước đêm mai tôi sẽ gửi tư liệu của tôi cho cô.” Anh cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một câu.
“Đã biết! 86” Cô đáp, nói gặp lại, log out.
“Sáng mai gặp. 88” Anh trả lời.
Lê Duyệt đóng QQ, mở văn bản Word, ngồi trước màn hình đánh tư liệu cá nhân.
Lạc Thiếu Thừa cũng đóng QQ, gọi điện mượn tài liệu của Khen Thưởng và Ngổn Ngang, hẹn bọn họ buổi tối xuống căn tin ăn cơm chiều, sẵn tiện lấy
sách luôn, xong lại nhấn mở Tiên Ma Liệt Truyện, đăng nhập ID: Mặc Vũ
Lưu Thương.
Giống với Lê Duyệt, Mặc Vũ Lưu Thương cũng được sinh ra trong thời đại hỗn loạn đầy máu tanh của Xuân Thu Chiến Quốc. Chỉ là Lê Duyệt báo thù cho bạn bè, còn anh lại vì Bạch Y Ngự Phong của mình
lúc đó bị thích khách xếp thứ nhất là Mộng Lý Hồng Trần truy sát. Đương
thời Lạc Thiếu Thừa dựa theo tâm tình mà du ngoạn nhân gian, chơi Tiên
Ma cũng không mấy để tâm, nhưng nếu có cái bóng mờ cứ lướt theo truy sát mình như thế, sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải phát hỏa, vì thế,
anh trở nên nghiêm túc. Sau nửa tháng, Mộng Lý Hồng Trần bốc hơi khỏi
nhân gian, Mặc Vũ Lưu Thương đoạt quyền.
Acc phụ của Lê Duyệt sở dĩ cấp bậc thấp, trừ việc Cửu Lê Nguyệt Lạc giúp Bang chủ Y Nhân nên
dần thấy phản cảm với cường đạo, ít lên acc này, còn có một nguyên nhân
căn bản không thể không kể đến: Tốc độ internet của đại học C tương đối
bi kịch, ngay cả khi máy tính của nàng là loại tốt nhất, cũng không cách nào mở cùng lúc hai acc, cho dù có đóng tất cả cửa sổ và kỹ năng đặc
biệt thì vẫn rơi vào tình trạng treo máy như cũ.
Mà Lạc Thiếu
Thừa thì lại không rơi vào hoàn cảnh như thế, bình thường luôn có thói
quen lên hai acc cùng lúc để luyện cấp. Cho nên, trên thế giới, người
gặp được Bạch Y Ngự Phong rất ít, đối với Mặc Vũ Lưu Thương cũng cảm
thấy hành tung vô cùng bí hiểm. Pháp sư và thích khách, kỳ thực chẳng
phải là một tổ hợp hoàn hảo để luyện cấp, bất quá vị hồ ly này cũng
không phải mọi chuyện đều tính kế, đôi lúc vẫn tự làm một số chuyện mà
mình yêu thích, lúc gặp Boss quá biến thái thì kéo đám bạn xấu kia tới,
đánh một hồi cũng qua.
Đồng thời luyện hai acc BT, cấp bậc của
những người trong đội càng cao thì kinh nghiệm có được khi giết quái
càng thấp, cho nên sẽ làm giảm tốc độ thăng cấp xuống, đang khi anh định từ bỏ Mặc Vũ Lưu Thương, hệ thống lại cải cách một lần nữa.
Lúc đồng minh ám sát Cửu Châu mới thành lập, Minh chủ và phó Minh chủ đều
là nhân vật NP của hệ thống, sau đó không biết người nào trong nhóm khai thác game có được linh cảm mới, quyết định cởi bỏ phần lớn quyền lợi,
giao lại chức vụ cho người chơi tự đảm nhiệm, hệ thống sẽ phát nguyên
bảo định kỳ cho người chơi xem như phí lao động. Như vậy người chơi sẽ
càng cảm thấy hứng thú hơn, đưa RMB thay vì đưa nhân vật NP, công ty
game cũng tốn ít thời gian và sức lực hơn, hai bên cùng có lợi.
Lần đầu tuyển chọn minh chủ, những quy tắc chọn lựa được đưa ra đều có
người phản đối, duy chỉ có kẻ mạnh làm vua là không có ai dị nghị, vì
thế Mặc Vũ Lưu Thương, do nhân duyên trùng hợp nên trở thành Minh chủ
của đồng minh ám sát Cửu Châu. Mà anh, kể từ lúc đó cũng không còn ý
niệm vứt bỏ con gà đẻ trứng vàng này nữa.
Hiện giờ, Mặc Vũ Lưu
Thương login, phát hiện phó Minh chủ đồng minh ám sát Cửu Châu Bỉ Ngạn
Trà Hoang gửi tin nhắn tới thì mở ra xem:
“Gần đây tôi bận rất
nhiều việc, cậu tự lo đi! Tin tưởng chỉ cần đại thần cậu mở miệng, trên
thế giới sẽ có vô vàng người nguyện làm chân chạy miễn phí cho cậu!”
Lạc Thiếu Thừa không khỏi nói thầm: Tuy rằng không biết kẻ điên này phân
phó đám người dưới trướng thế nào , nhưng có thể khẳng định, lúc trước
mình lo chiếu cố cho Bạch Y Ngự Phong, ném toàn bộ công việc cho Bỉ Ngạn Trà Hoang, việc này hẳn đã khiến cho đối phương sinh lòng bất mãn rồi.
Cảm thấy cần phải đả thông tư tưởng một chút, liền mở menu bạn tốt ra,
vừa vặn biểu tượng của đối phương đang sáng, vì thế anh gõ xuống:
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu Thương: Đồng chí Tiểu Trà vất vả rồi, tôi thay mặt cho toàn thể nhân sĩ trong đồng minh ám sát Cửu Châu vái lạy cậu!
Gửi đi, không đến vài giây sau đối phương đã bùng nổ, trả lời:
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang: Mặc Ngư (con mực, chữ Mặc ý chỉ Mặc Vũ Lưu
Thương, là biệt danh Bỉ Ngạn Trà Hoang đặt cho Mặc Vũ Lưu Thương), ông
đây còn chưa có chết! Không cần cậu mượn danh an ủi để nguyền rủa tôi!
Bị đối phương nhìn thấu được hàm ý trong câu nói của mình, Lạc Thiếu Thừa không mấy để bụng, cười nói:
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu Thương: Cậu sống sinh long hoạt hổ (khỏe như rồng như
hổ) như thế, cách cái chết còn rất xa, vì sao
phải nhắn cho tôi mấy câu đầy giọng điệu u oán hệt như oán phụ phải lo
mấy chuyện vặt chỉ còn nửa cái mạng thế?
Không nghĩ tới, đối phương bị châm chọc là oán phụ lại đáp lại không chút khách khí:
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang: Oán phụ? Mặc Ngư, ông đây lại thấy lời nói u
ám và mấy hành động đê tiện của cậu không hề giống đàn ông!
Lạc
Thiếu Thừa sững sờ, khóe miệng cong lên đầy gian xảo, thầm nói: Nói như
vậy, cách nói chuyện và tác phong làm việc của phó Minh chủ cậu khắp nơi đều toát ra vẻ đàn ông… Tôi cũng từng nhận định cậu là một người đàn
ông, mới thêm cậu làm bạn tốt, không ngờ…
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu Thương: Tiểu Trà, cậu cố ý chọc tôi, không muốn sống nữa có đúng
không?!! Thật đáng tiếc, vốn cảm thấy cậu là một người anh em nói chuyện lanh lẹ, tuy rằng chơi acc nhân yêu… Bất quá từ lần trước khi chứng
kiến cậu dùng acc yêu nhân khoác dưới lớp bọc đàn ông, aiz, không muốn
nghĩ tiếp nữa…
Quả nhiên đối phương kinh ngạc hỏi:
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang: Cậu thấy tôi lên acc khác?!
Thắng bại đã phân, Lạc Thiếu Thừa mím môi, đưa tay cầm ly sữa nóng lên nhấp hai ngụm, chậm rãi gõ chữ:
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu Thương: Thói quen nghề nghiệp. Sau khi cậu bảo tôi ám
sát Ám Dạ Huyết Hải, tôi thuận tiện tra xét một chút.
Bất luận
kẻ nào cũng có bí mật và nhược điểm, chỉ khác ở chỗ bại lộ lúc nào và
bao nhiêu mà thôi. Nếu không nhờ việc đuổi giết Ám Dạ Huyết Hải, anh
cũng không thể phát hiện Tiểu Trà ngoài mặt A ra còn có mặt B, không
nghĩ tới người anh em này lại thừa nhận nhanh như thế, đúng là…
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang:… Cậu không vào cục Quốc An thật sự là đáng tiếc!
Bỉ Ngạn Trà Hoang cảm thán, trước khi làm rõ cậu ta đã biết được bao nhiêu phần lai lịch của mình thì không nên nói quá nhiều. Nghĩ một hồi, cuối
cùng đưa ra một câu cảm khái như thế.
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu
Thương: Nói rất hay nói rất hay, vì thế tôi vô cùng xót xa cho bản thân
thế nhưng lại đi nói chuyện với một sinh vật không rõ giới tính. Thôi,
không nói chuyện này nữa, cho dù cậu công khai theo đuổi Cửu Nguyệt hay
thầm mến Ám Dạ cũng được, tóm lại tôi tự mình xuất mã, mục đích đã đạt
được. Tiểu Trà, cậu thiếu tôi một nhân tình.
Bỉ Ngạn Trà Hoang
không biết nói gì, công khai theo đuổi Cửu Nguyệt hay thầm mến Ám Dạ…
Nếu không phải thân thủ của Ám Dạ rất cao lại còn cố chấp, ương ngạnh,
chỉ có Mặc Ngư và mình là có thể toàn thắng, mà mình lại không thể ra
tay được, đành phải nhờ Mặc Ngư… Không nghĩ tới chuyện của mình lại bị Mặc Ngư phát giác, cậu ta quả thực là một kẻ khủng bố, thậm chí có đôi
khi còn khiến cho người ta cảm thấy không biết rốt cuộc cậu ta đang đứng đầu liên minh ám sát hay là cơ quan tình báo…
Bỉ Ngạn Trà Hoang thở dài:
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang: … Mặc Ngư, có phải các đường chủ và phó
đường chủ (trong đồng minh chia ra làm nhiều nhóm nhỏ, đứng đầu mỗi nhóm là đường chủ và phó đường chủ) chưa có nợ nhân tình nào của cậu đúng
không?
[Thì thầm] Mặc Vũ Lưu Thương: Không nhớ rõ… Có lẽ là có.
[Thì thầm] Bỉ Ngạc Trà Hoang: Khó trách nhân số của giáo phái Hồng Thiêu Ma
Dụ (Thịt kho khoai môn) và đảng Thán Khảo Mặc Ngư (Mực nướng than) càng
ngày càng lớn mạnh… (hai nhóm trong đồng minh)
[Thì thầm] Mặc
Vũ Lưu Thương: Kỳ thực tôi cũng thường suy xét, tôi ngồi xem các cậu gây rối làm cho tà giáo lớn mạnh, có phải là quá mức nhân từ rồi không?
[Thì thầm] Bỉ Ngạn Trà Hoang:…