Gia Đình Phép Thuật - Tia Sáng Cuối Cùng

Chương 120: 173.


Bạn đang đọc Gia Đình Phép Thuật – Tia Sáng Cuối Cùng – Chương 120: 173.

Ngọc Yến nhìn thấy Hoa Lan và những nhà phép thuật Z thì ngạc nhiên lùi lại phía đằng sau. Ánh mắt nhìn Hoa Lan có chút sợ hãi. Một mình Ngọc Yến mà đứng đâu đối đầu với Hoa Lan, Ngọc Linh và những nhà phép thuật Z.

Dù có năng lực thần trong cơ thể mình, e rằng Ngọc Yến khó có thể chiến thắng được bọn chúng. Tuy là có năng lực thần, nhưng một mình Hoa Lan chắc chắn rằng sẽ đủ đánh bại nó.

– Năng lực thần đang ở trong cơ thể của Ngọc Yến sao? Dám hành hạ con gái của ta ra thành thế này.

Hoa Lan vô cùng tức giận đưa ánh mắt vô cùng gian ác nhìn Ngọc Yến. Từ trước đến giờ ở trên thế giới phép thuật, có lẽ chưa từng ai có khả năng làm cho con gái của Hoa Lan bị thương.

Ngọc Yến đứng yên không trả lời Hoa Lan đu chỉ là một chữ. Tuy cơ thể của cô bé do năng lực thần điều khiển, nhưng chính Ngọc Yến cũng cảm nhận được những gì, xảy ra xung quanh mình. Có lẽ là do năng lực thần quá mạnh nên Ngọc Yến khó lòng mà điều khiển được nó. Nếu Ngọc Yến có thể điều khiển được năng lực thần theo ý mình, có sẽ sức mạnh phép thuật của cô bé còn mạnh hơn rất nhiều.

Cơ thể của Ngọc Yến bỗng dưng bất động, Ngọc Yến ngồi bệt xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn Hoa Lan và Ngọc Linh.

Ngọc Yến lo sợ, không biết rằng cơ thể của mình bị gì. Dần dần, Ngọc Yến cảm nhận được nguồn năng lực thần vô cùng chạy mạnh mẽ đó dần biến mất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao nguồn năng lực thần xuất hiện một cách bất ngờ rồi biến mất một cách bất ngờ hơn như vậy được chứ?

Nguồn năng lực thần biến mất ngày càng nhiều, Ngọc Yến cảm nhận được tất cả mọi thứ và dần dần, cô bé đã điều khiển được hoàn toàn cơ thể của mình.

– Năng lực thần đang dần biến mất…


Hoa Lan nhất mép nói, đúng là ông trời hết sức ủng hộ. Nếu như Ngọc Linh không có năng lực thần thì chuyện Hoa Lan đánh bại Ngọc Yến chỉ là một chuyện còn con.

– Nào Ngọc Yến, dám đụng vào con gái của ta.

Hoa Lan bước thẳng đến chỗ Ngọc Yến. Còn cô bé thì xanh mặt lùi về phía đằng sau, không biết Hoa Lan đình làm gì Ngọc Yến đây chứ?

Ngọc Yến đang rất sợ hãi, cô bé không thể nào tập trung được. Ánh mắt lo sợ, cơ thể run rẩy khi một mình mặt đối mặt với Hoa Lan.

– Nào, hãy mau…

Hoa Lan dồn một nguồn sức mạnh phép thuật vào tay mình chuẩn bị đánh xuống Ngọc Yến thì bỗng dưng từ bên cạnh. Một nguồn sức mạnh phép thuật mạnh mẽ khác lao thẳng đến tấn công Hoa Lan.

Hoa Lan nhanh chóng đỡ đòn tấn công phép thuật đó rồi ngạc nhiên nhìn.

– Ngọc Yến.

Vừa lúc đó, là ông chú Mây xuất hiện sau lưng Ngọc Yến ôm lấy cơ thể cô bé và dịch chuyển không gian đi nơi khác.

Là mọi người, vừa lúc đó mọi người đã tìm ra nơi của Ngọc Yến kịp thời và giải nguy cho Ngọc Yến.


– Ngọc Yến, bạn không sao chứ?

– Ngọc Yến, con không sao chứ?

Mọi người lo lắng nhìn và hỏi thăm Ngọc Yến. Ánh mắt cô bé vẫn còn rất hoảng sợ, nhưng khi thấy mọi người xuất hiện, Ngọc Yến đã an tâm được một phần nào đó.

Ngọc Yến quay mặt lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Ngọc Linh và Hoa Lan. Cứu được Ngọc Yến, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Lan vô cùng tức giận, chỉ một chút nữa thôi là cô ta đã có thể giết được Ngọc Yến, người đang sở hữu năng lực thần.

Từ xa, một bóng người đi tới.

– Ông, mọi chuyện sao rồi?

– Bắp Cải về rồi. May là ông và mọi người tìm ra chỗ này kịp lúc, nếu không thì Ngọc Yến đã gặp nguy hiểm rồi.

– Vậy còn năng lực thần thì sao hả ông? Sao con không cảm nhận được gì hết vậy?

Puni nghe vậy thì liền nói.

– Ngay lúc em và mọi người vừa tới. Ngọc Yến đã thoát khỏi năng lực thần và suýt bị Hoa Lan giết. Không biết chuyện gì đã xảy ra lúc em và mọi người tới trễ nữa.

– Ngọc Yến, em không sao chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.