Gia Đình Phép Thuật - Tia Sáng Cuối Cùng

Chương 113: 166.


Bạn đang đọc Gia Đình Phép Thuật – Tia Sáng Cuối Cùng – Chương 113: 166.

Ngọc Linh tức giận vô cùng, xung quanh những làn gió lớn và cát bụi nổi lên bay xung quanh cô bé.

– Dám coi thường ta, các người sẽ phải trả giá, một cái giá rất đắt.

Ngọc Linh giải phóng một nguồn sức mạnh phép thuật vô cùng mạnh mẽ. Hàng loạt tia phép thuật được phóng ra từ cơ thể của Ngọc Linh và hướng thẳng đến chỗ của Puni và Ngọc Yến.

Những đòn tấn công bằng phép thuật đó lao đến rất nhanh và vô cùng mạnh mẽ khiến Ngọc Yến và Puni trở tay không kịp.

Cả hai đứa liền đứng quay lưng lại với nhau và tạo ra một lá chắn phép thuật chắn những đón tấn công phép thuật từ Ngọc Linh.

Lá chắn phép thuật lại hiện ra thêm một lần nữa. Nhưng nếu cứ cái đà này, lá chắn phép thuật sẽ không chịu nổi mất. Đòn tấn công bằng phép thuật của Ngọc Linh ngày càng nhanh và mạnh mẽ hơn.

– Puni, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây. Mình sắp chịu không nổi rồi.

Puni bình tĩnh nhìn Ngọc Yến, nhìn Ngọc Linh rồi lại nhìn vào cái lá chắn phép thuật trước mặt mình sắp bị vỡ ra, liền nói.


– Được rồi. Khi mình đếm đến ba, mình và Ngọc Yến và dịch chuyển không gian lên trên cao. Nếu không, cứ cái đà này chúng ta sẽ giữ không nổi.

Ngọc Yến nghe vậy liền gật đầu.

– 1… 2… 3…

Puni vừa dứt lời thì cả hai đứa cùng dịch chuyển không gian lên trên cao. Đòn tấn công của Ngọc Linh lao thẳng lên phía nhằm vào những cái cây ở sau đó. Những cái cây đó bị gãy, bật gốc và văng ra xa. Hiện rõ một vùng đất bị phá hủy.

Ngọc Yến và Puni đứng ở trên vô cùng ngạc nhiên. Không thể tin được những gì xảy ra trước mắt mình.

Không ngờ rằng cả Ngọc Yến và Puni lại phải chiến đấu với một người sở hữu một sức mạnh phép thuật mạnh mẽ như vậy.

Nhưng không gì thế mà khiến cả hai từ bỏ. Dù thế nào đi nữa, cũng không bao giờ bỏ cuộc.

Ngọc Linh thấy vậy liền cười nhếch mép, ánh mắt nhìn chằm chằm vài Puni và Ngọc Yến.

Cả Puni và Ngọc Yến liền đáp xuống đất sau khi đã xác định được mọi thứ an toàn.

– Puni, mình nghĩ rằng chúng ta không thể nào đứng yên chịu trận dưới Ngọc Linh được. Phải chiến đấu thôi.

Puni nghe vậy thì liền gật đầu rồi nói.

– Được. Bạn sẵn sàng chưa Ngọc Yến?

– Mình lúc nào cũng sẵn sàng.


– Lên thôi.

Puni và nói dứt lời. Cả hai người bọn họ cùng lao lên cùng lúc đối mặt với Ngọc Linh.

Ngọc Linh thấy vậy liền nhếch mép cười rồi nói.

– Đúng rồi, lên đi, ta cân hết.

Vì chiến đấu gần không phải là lợi thế của Ngọc Yến và Puni như ông chú Mây và dì Hoa Hồng. Nên cả hai đứa chỉ chiến đấu phép thuật từ xa mà không cần kiếm.

Những đòn tấn công liên tục từ Ngọc Yến và Puni làm Ngọc Linh phải né tránh nhưng vẫn tấn công lại cả hai đứa.

Đánh qua đánh lại không ai chịu nhường ai. Những đòn tấn công bằng sức mạnh phép thuật lại càng dày đặt và mạnh mẽ hơn.

Ngọc Linh vẫn rất khoái chí với điều đó. Vừa né tránh và tấn công.

– Đúng rồi, phải như vậy chứ.


Ngọc Linh cười lớn, ánh mắt hiếu thắng nhìn Ngọc Yến và Puni.

Puni lại một lần nữa vòng ra đằng sau Ngọc Linh và dùng ánh sáng của ruột trứng cầu vồng tấn công Ngọc Linh. Cô bé quay lại và dùng lá chắn phép thuật đỡ lấy ánh sáng đó. Nếu để nguồn ánh sáng đó chiếu vào thì cơ thể của Ngọc Linh có thể bị cháy.

Vừa lúc đó, Ngọc Yến đứng ngay đối diện Puni chiếu ánh sáng của ruột trứng cầu vồng vào Ngọc Linh thêm một lần. Lại xuất thêm một lá chắn chắn ngang nguồn ánh sáng đó.

Ánh mắt hiếu thắng vừa rồi của Ngọc Linh không còn, mà thay vào đó là ánh mắt giận dữ.

– Dám dùng điểm yếu của ta để chiến đấu với ta. Các ngươi to gan lắm. Ta sẽ khiến các ngươi hối hận về chuyện này.

Ngọc Linh nhanh chóng thu lại hai lá chắn bằng sức mạnh phép thuật của mình rồi dịch chuyển không gian ra đằng sau Puni. Một tay giữ trên cổ Puni, tay còn lại đặt lên trên ngực của Puni, bàn tay ấy phát ra ánh sáng mày đen.

– Khoan đã, bạn làm gì Puni vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.