Đọc truyện Gia Đình Công Hầu – Chương 7
Edit: Càfé Sáng
Trong lúc Thất Nương lo sợ bất an thì Hứa thị và Hồ thị cũng đồng thời đánh giá nàng. Trong đám người thì cách ăn mặc của Thất nương và Lư Thụy đặc biệt khiến người khác chú ý nhất. Quần áo trên người Lư Thụy tuy rằng đã cũ, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là sạch sẽ gọn gàng, còn Thất nương thì ngược lại, cứ như là chui từ cái lỗ nào ra. Quần áo trên người vá chằng vá đụp, hiện tại lại bám đầy bùn đất, có thể nói là không thể nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Nhưng mặt nàng thì lại sạch sẽ, chắc chắn là đã ở bờ sông rửa qua, lộ ra làn da trắng noãn và đôi mắt lấp lánh, trên mặt có vài chỗ xây xát, thậm chí trên trán còn có chỗ chảy máu. Đáng sợ nhất là đôi tay, mặc dù đã được rửa ráy cẩn thận, nhưng vẫn còn đang chảy máu, mười đầu ngón tay không một ngón nào lành, trông vô cùng dọa người.
“Tỷ—” Lư Thụy vội vã chạy tới, âm thanh mang theo nức nở và kinh hoàng, lo lắng hỏi han: “Tỷ bị sao vậy? Là ai ăn hiếp tỷ sao?”
Thất Nương vuốt trán theo thói quen, cố nở nụ cười nói: “Không cẩn thận trượt ngã trên sườn núi thôi, gùi trúc cũng rớt mất rồi.” Buổi sáng sau khi đến hiệu thuốc Bắc giao thuốc xong thì nàng lên núi hái thuốc, nhìn thấy một gốc linh chi ở giữa sườn núi nên cột dây thừng đu người xuống hái, nào ngờ sợi dây thừng kia do đã dùng nhiều năm, nên bị mòn khá nhiều, nàng mới buông người xuống vài thước, dây thừng liền đứt ra. Cũng may nàng nhanh trí, vươn tay bám vào một gốc cây tùng, mất một đống sức lực mới chậm rãi leo lên được. Còn cái gùi trúc kia, cũng là vì muốn nhẹ bớt nên mới vứt đi.
Lời nói của nàng cũng chỉ lừa được Lư Thụy đơn thuần, chứ nhóm người Lư Chi An bên cạnh thì một chút cũng không tin được. Kinh nghiệm của ông phong phú, đương nhiên hiểu được nếu chỉ trượt ngã thông thường, thì chẳng thể nào tạo ra vết thương như vậy. Tuy rằng đứa trẻ này không phải từ Hầu phủ sinh ra, nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên người nàng, tâm tình cứng rắn như Lư Chi An còn không thể không ngưng trọng, huống gì là hai người phụ nữ như Hứa thị và Hồ thị.
“Thúy Bình, nhanh về phòng ta đem hộp lục ngọc cao ra đây.” Hồ thị lập tức phân phó cho nha hoàn Thúy Bình bên cạnh, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Thôi đi!” Nói xong, rồi ngoắc tay với Thất nương: “Lại đây cho thẩm xem, xem con đó, bàn tay thành dạng gì rồi!”
Thấy Thất Nương lập tức thu tay vào trong áo, Hồ thị vừa bực vừa buồn cười nói: “Còn giấu gì nữa, con tưởng rằng thẩm không nhìn thấy gì sao?”
Trong mắt Hứa thị hiện lên vẻ đau lòng, khe khẽ thở dài một cái, dịu dàng nói với Thất nương: “Đừng tưởng còn nhỏ mà không thèm để ý, bị thương ở tay là chuyện lớn, nếu…nếu không…cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy.”
Lư Thụy nghe bọn họ nói thì lập tức giật mình, lúc này mới phát hiện vết thương trên tay Thất Nương, nước mắt vừa rồi còn miễn cưỡng nằm trong vành mắt bây giờ đã lập tức ào ạt tràn ra, từng dòng từng dòng không ngớt. Cậu há miệng định nói gì đó, lại phát hiện cổ họng như bị cái gì chặn lại, không sao nói nên lời.
Lư Chi An không thể nhìn nổi trẻ con khóc, thấy vậy nên đưa mắt nhìn sang Hồ thị, ý bảo bà mang hai đứa trẻ đi. Hồ thị hiểu ý, bước lên nắm tay Thất nương, cẩn thận không động vào đầu ngón tay của nàng. Lư Thụy cũng cầm tay Thất nương một mực theo sau, dọc đường đi không ngừng rơi nước mắt, đáng thương không sao tả được.
Lư Dập và Lư Yên hiếm khi yên lặng như bây giờ, chỉ ngoan ngoãn theo sát phía sau. Lư Dập đã có thể hiểu chuyện, nên đương nhiên biết là lúc nào nên nói, chỉ có Lư Yên còn nhỏ, nhìn thấy Thất nương bị thương, không nhịn được ngước đôi mắt rơm rớm hồng hồng khẽ hỏi: “Ca ca, tỷ tỷ kia là tỷ tỷ của Thụy ca ca ạ? Sao tỷ ấy lại lên núi thế?”
Lư Dập xoa đầu nàng, không trả lời. Buổi chiều hôm qua sau khi Lư Chi An kiểm tra học vấn của mọi người, Lư Dập đã bảo thư đồng của mình tìm hiểu đôi chút về Lư Thụy, đương nhiên biết được cuộc sống của cậu túng quẫn ra sao. Nhưng rốt cuộc thì cuộc sống của tỷ đệ bọn họ gian nan cỡ nào, thì đó là điều mà cậu và Lư Yên vẫn không thể tưởng tượng được, đến tận buổi sáng hôm nay lúc nhìn thấy Lư Thụy, cậu vẫn chưa thể hiểu được những khổ cực mà một đứa trẻ hai tuổi có thể lớn đến thế này đã phải trãi qua — khổ cực đến mức, thậm chí một ngày nào đó, Thất nương ra khỏi nhà, sẽ không thể nào quay lại nữa.
Tin tức hai tỷ đệ Tứ phòng được Hứa thị và Hồ thị mang đi và tin tức mấy đứa trẻ của Tam phòng bị răn dạy đã làm những người khác chấn động. Nhưng lại nói, mọi người ai cũng rõ ràng, Tứ phòng chỉ còn mỗi Lư Thụy là huyết mạch duy nhất, cứ cho là cậu làm người ta thương xót đến mức nào đi nữa, thì cũng không có cách nào làm con thừa tự được. Nhưng việc trẻ con Tam phòng bị Hồ thị nghiêm khắc răn dạy — đã làm mấy vị lão gia, phu nhân của Tam phòng căng thẳng đến giậm chân, đồng thời cũng làm cho chi thứ hai trước nay luôn “an phận thành thật” cảm thấy có hi vọng, không nhịn được nên bắt đầu rục rịch vùng lên.
“Trời diệt kẻ ngu, bọn chúng ngu xuẩn thì thôi đi, thế nhưng lại làm liên lụy đến chúng ta nữa. Nếu không phải Lư Tú và Lư Chí mở mồm chửi bậy, thì mắc gì liên lụy đến chúng ta chứ? Bây giờ lại còn bị nói là chiếm viện của Tứ phòng. Tôi mặc kệ, ai muốn dọn thì dọn đi, chúng ta không dọn đi đâu hết. Không phải Nhị tẩu đã nói là phong thủy viện đó không tốt sao? Còn Tam tẩu thì vẫn luôn chê thiên viện phía Tây bị lệch đấy, còn bảo là thừa dịp này thì chuyển nhà luôn, tôi đây còn chưa chê bai viện của các nàng nữa ấy chứ….”
Tứ phu nhân Phùng thị của Tam phòng giọng lớn, vừa nghe nói Hầu gia muốn họ trả lại viện đã chiếm dụng của Tứ phòng thì lập tức kêu la. Mặc dù bà ta không có gan chỉ trích người Hầu phủ lắm chuyện, nhưng cái gan mắng chửi Đại phu nhân thì vẫn có, đặc biệt lúc này, đại họa vẫn là do Lư Tú và Lư Chí gây ra, Lư Mai nhà bà thì lại chẳng nói lời nào cả.
Nhị lão gia và Tam lão gia Tam phòng thì một mực trốn trong phòng không lên tiếng. Vừa rồi hai người bọn họ bị Tam lão thái gia mắng ngập đầu, về nhà nhìn thấy mấy đứa trẻ đang quỳ trước sân, vừa tức giận vừa đau lòng, còn chưa kịp lên tiếng mắng chửi, đều bị phu nhân nhà mình túm vào gào khóc, lúc này chỉ biết căng đầu suy nghĩ, cũng chẳng thèm quan tâm gì đến tiếng mắng chửi văng vẳng của Tứ phu nhân.
Còn bên viện của Đại lão gia thì lại yên tĩnh hơn nhiều, Đại thái thái Mã thị chỉ sinh được ba nữ nhi, Đại nữ nhi và Nhị nữ nhi đều đã lập gia đình, trong viện hiện giờ chỉ còn lại Tam nữ nhi là Lư Hồng mà thôi. Lúc sự việc xảy ra thì Lư Hồng đang ở đó, nhưng cũng không lên tiếng nói những lời không nên. Chỉ là nghĩ đến chuyện của Lư Tú và Lư Chí, đã khiến cho Hầu phủ có cái nhìn không tốt với Tam phòng, sợ là hôn sự sau này của Lư Hồng sẽ không thể trông cậy gì vào Hồ thị được, nên Mã thị hiện đang vô cùng buồn bực.
Ba khuê nữ của bà, Lư Hồng là có ngoại hình đẹp nhất, đầu óc cũng thông minh, nên lòng dạ hiển nhiên cũng cao hơn nhiều. Sắp tới mới tròn mười bốn tuổi nhưng hai năm nay đã có không ít nhà đến cửa cầu hôn. Mã thị nhìn những nhà đó, không tìm ra được nhà nào phù hợp, còn đang buồn lòng, thì nghe tin Hầu phủ về đây. Hai ngày nay, bà luôn đau đầu việc làm sao để tiếp cận Hồ thị và Hứa thị, nhằm nhờ vả các bà giúp đỡ việc hôn nhân của nữ nhi mình. Mà nay lại vì việc bọn Lư Tú gây họa, chuyện này coi như tám chín phần là bị ngâm luôn, bảo Mã thị không bực mình sao được.
“Ngày thường thấy con còn coi như thông minh, sao hôm nay lại phản ứng chậm chạp quá vậy hả?” Mã thị tức giận ấn ngón tay lên trán Lư Hồng, chỉ giận rèn sắt không thành thép mắng: “Đã nói biết bao nhiêu lần là phải biết quan sát, nhìn thấy sắc mặt Hầu phủ phu nhân không vui, thì phải nhanh chân chạy đến hỏi han, nói vài câu xả giao cũng được, như vậy thì Hầu phủ phu nhân cũng sẽ cảm thấy rằng con là đứa trẻ hiểu chuyện. Ai ngờ con lại ngược lại, đứng chết dí như khúc cây ở đó, nói không chừng Hầu phủ phu nhân còn cho rằng con và bọn Lư Tú là cùng một bọn nữa kìa, vậy thì sau này cũng đừng mong người ta bỏ công giúp con tìm mối hôn sự tốt nhé.”
Lư Hồng bị Mã thị mắng từ trưa tới giờ, trong lòng đã chứa một bụng tức, giờ lại nghe thấy bà nói thế, lập tức bùng nổ ra, không nhịn được cãi lại: “Mẫu thân không thấy đó thôi, con Thất nương nó bẩn muốn chết, người ngợm toàn là bùn đất, đầu tóc thì bù xù, mặt mày thì toàn máu, nhìn kinh tởm kinh khủng. Như vậy đương nhiên con phải tránh xa nó rồi, lỡ dính bẩn quần áo của con thì sao.”
“Đời này con chưa thấy qua đồ đẹp sao hả?” Mã thị giận dữ, quát lớn: “Nội trong tháng này đã may cho con ba bộ đồ mới, con còn keo kiệt tính toán chi li như thế làm gì. Nương biết trước giờ con luôn coi thường Thất nương, đừng nói nương không nhắc con, hôm nay tỷ đệ Thất nương đã lọt vào mắt Hầu gia và phu nhân, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió. Nay con không thèm nhìn đến người ta, chừng hai năm nữa thôi, không chừng nàng sẽ tốt hơn con gấp bội đấy. Đến lúc đó con có hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Lư Hồng nghe vậy thì lập tức sốt ruột, cũng không để ý đến việc Mã thị vừa mắng nàng, lập tức túm lấy cánh tay Mã thị kéo ra ngoài, “Mẫu thân, hôm nay là con không đúng, người đừng giận con nữa. Bây giờ chúng ta đi tìm phu nhân đi, giải thích cẩn thận với bà ấy, nói là vừa rồi con bị dọa sợ nên mới thế. Tuyệt đối không thể để nha đầu kia đoạt trước được.”
“Bây giờ biết sợ rồi sao?!” Mã thị kéo tay nàng xuống, trầm giọng nói: “Phu nhân bây giờ chắc còn đang giận, chúng ta khoan hãy đi tìm. Bây giờ, việc quan trọng nhất không phải là tìm phu nhân nhận lỗi.” Bà thở dài, cất tiếng gọi nha hoàn Uyên Ương đang đứng bên ngoài vào, rồi nói: “Mở tủ lấy cuộn vải gấm xanh lục in hoa sẫm màu ra đây, lát nữa mang đến tặng cho Thất nương tử của Tứ phòng.”
“Nương—” Lư Hồng nóng nảy giậm chân, “Lúc trước nương còn hứa với con, đến mùa Đông sẽ lấy cuộn vải đó may váy cho con, sao bây giờ—”
“Nhìn bộ dạng keo kiệt của con kìa!” Mã thị không nhịn được mắng nàng lần nữa, “Muốn bắt được sói thì không ngại vứt bỏ trẻ con (*) biết không hả, con cứ keo kiệt như vậy thì đừng mong Hầu phủ phu nhân chịu hỗ trợ điều gì.”
(*) Muốn bắt được sói thì không ngại vứt bỏ trẻ con: Nguyên văn “Xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang” (舍不得孩子套不住狼): ý nói muốn làm chuyện lớn phải biết hi sinh.
Lư Hồng cắn môi, suy nghĩ một hồi, mới không nói gì nữa.
Còn bên chỗ Hồ thị, Lục Ngọc đang cẩn thận bôi thuốc vào vết thương cho Thất nương, rồi quấn lên mấy lớp băng gạc, lúc này mới buông tay, dịu dàng nói: “Mấy ngày tới Thất tiểu thư đừng để dính nước, nếu không sẽ để lại sẹo đấy ạ.”
Thất nương miễn cưỡng cười, cũng không nói gì. Người khác nhìn vẻ mặt này của Thất nương, trong đầu lập tức sáng rõ như gương. Tỷ đệ các nàng sống nương tựa vào nhau, trong nhà ngoại trừ bà mama già tay chân không tiện thì ngay cả một người giúp đỡ cũng không có, nói gì đến người hầu hạ tùy thân. Muốn không dính nước, đó là điều không thể.
“Tiểu cô nương đừng quá ngoan cố, sau này để lại sẹo, có hối hận cũng không kịp nữa đâu.” Hứa thị vẫn đang trầm mặc từ đầu tới giờ chậm rãi lên tiếng: “Mấy ngày tới con cứ ở lại trong viện của thẩm đi. Ở đây thẩm có đến bốn nha hoàn, sẽ có nhiều người giúp đỡ. Còn về phần Thụy ca nhi—”, bà dịu dàng đưa mắt nhìn sang Lư Dập, tim Lư Dập lập tức ngừng đập, vô cùng phối hợp nói: “Thụy ca nhi ở với con đi. Bọn con hợp nhau lắm, sẵn đó cùng nhau học bài luôn.”
Kể cũng lạ, lúc nói chuyện thái độ của Hứa thị quả thật vô cùng thân thiện dịu dàng, nhưng lại toát ra loại khí thế khiến người khác không sao phản bác được.
Mặc dù Thất nương cảm thấy có chút không ổn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy ôn hòa của bà, lời từ chối đã đến bên miệng lại không có cách nào nói ra.
Còn Lư Thụy, cậu luôn nghe theo lời của Thất nương, nên bây giờ không thấy Thất nương lên tiếng phản đối, cũng cười hì hì đáp ứng theo.
Hồ thị cũng cười khuyên nhủ: “Thất nương cũng đừng khách sáo, Đại thẩm thẩm của con hiền lắm, Yên nhi nhà thẩm toàn đi theo thẩm ấy thôi. Nếu con cảm thấy buồn, thì để Yên nhi đến chơi cùng với con.”
Lư Yên nghe vậy thì đáp lời ngay lập tức: “Mẫu thân, con muốn ở cùng với Đại thẩm thẩm.”
Hồ thị tóm lấy bím tóc của cô bé, vừa tức vừa cười nói: “Con bé này, trong mắt con chỉ có Đại thẩm thẩm thôi đúng không, ngay cả nương cũng không cần chứ gì.”
Mọi người đều cười ồ lên.
Thất Nương nghe bà nói như vậy, cũng không từ chối nữa, chỉ nói khẽ: “Nhị thẩm thẩm còn không biết, trong nhà cháu gái vẫn còn một vị mama tay chân không tiện, mấy hôm trước lại bị gãy chân, vẫn còn chưa lành. Con sợ—”
“Con yên tâm đi”. Hồ thị cười nói: “Để lát nữa thẩm bảo Lục Ngọc đến nhà con nhìn một cái, rồi sắp xếp ổn thỏa cho vị mama kia.” Dứt lời, bà quay sang nói với Lư Thụy: “Mấy ngày tới con học cùng với Dập ca nhi, rồi trông chừng nó học hành luôn nhé. Thằng nhóc này lì lợm lắm, làm gì cùng không chuyên tâm, lại còn ham chơi nữa, con mà thấy nó làm chuyện gì xấu, thì nhớ nói cho thẩm biết đó.”
Lư Thụy nhìn Hồ thị, rồi liếc nhìn Lư Dập, mím môi, khó xử không biết làm sao.
Hồ thị thấy vậy, lại càng cảm thấy thằng bé này thật đơn thuần đáng yêu hơn nữa.