Gia Đình Công Hầu

Chương 17


Đọc truyện Gia Đình Công Hầu – Chương 17

Edit: Càfé Sáng

Tiếng rên rỉ đau đớn giữa đêm khuya thanh vắng không chỉ đánh thức Lương Khang và Thiệu Trọng, trên lầu hai, Thất Nương cũng lập tức mở mắt.

Giác quan nhạy bén quá mức cũng không phải là chuyện quá tốt, cứ như lúc này đây, giữ đêm khuya tĩnh lặng, tiếng rên rĩ “ư….a….” như kim khâu đâm vào lòng Thất Nương, xua thế nào cũng không tan được. Có trời mới biết anh ta gặp phải ác mộng gì mà khiến tên lưu manh như anh ta lại bị dọa đến thế.

Cũng đúng thôi, ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, làm nhiều chuyện xấu, trách sao lại không ngủ được. Thất Nương lăn qua lộn lại trên giường, oán giận nghĩ.

Trên lầu, Lương Khang rót chén trà cho Thiệu Trọng, lại đưa khăn cho hắn lau mồ hôi, nhìn thấy sắc mặt Thiệu Trọng tốt hơn một chút, mới nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

Thiệu Trọng không trả lời, ngửa đầu đem chén trà nóng uống cạn, rồi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, tinh thần mới thôi hoảng hốt: “Vốn tưởng đã là thói quen, không ngờ vẫn —”

“Có cần uống thuốc không?” Lương Khang chần chừ hỏi. Trong hành lý có thuốc viên do sư phụ điều chế, có tác dụng an thần, trước kia, lúc Thiệu Trọng vừa mới tiến vào sư môn, liên tục gặp ác mộng, hầu như đêm nào cũng không ngủ được, sư phụ mới cố ý điều chế ra loại thuốc này cho hắn dùng. Nhưng ông cụ cũng dặn dò qua, chung quy đây vẫn không phải là kế lâu dài, tâm ma không thể dựa vào thuốc, chứng mất ngủ của Thiệu Trọng không thể dựa vào uống thuốc và châm cứu mà chữa khỏi được, hắn phải tự mình nghĩ thông, thì mới có thể khỏi hẳn.

Về phần tâm ma của Thiệu Trọng rốt cuộc là gì, thì ngay cả Lương Khang ở bên cạnh hắn nhiều năm vẫn không rõ ràng được. Lúc hắn vừa quen biết Thiệu Trọng, y vẫn là một bé trai mới mười tuổi đầu, giống như con báo nhỏ luôn luôn cảnh giác, đối với ai cũng vô cùng bài xích, còn về phần tại sao sau này y lại thành ra cái thói lưu manh như hiện tại, thì Lương Khang chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ cười khổ mà thôi.

Theo tuổi tác ngày càng tăng lên, thì tính tình Thiệu Trọng cũng ngày một lưu manh theo đó, tần suất gặp ác mộng cũng ngày càng ít. Cho nên, Lương Khang thà tình nguyện nhẫn nhịn tên lưu manh da mặt dày đến bất trị thế này, cũng không muốn Thiệu Trọng trở lại hình dạng của bảy năm trước, ngày đêm chịu đựng tra tấn.

Thiệu Trọng nhíu mày, dường như suy nghĩ xem Lương Khang đang nói cái gì, qua một lúc, mới ngây ngốc lắc đầu nói: “Không uống”. Sau đó, lại chậm rãi ngẩng đầu, “Sư huynh, huynh ngủ trước đi, đệ không sao”.

Y như vậy, làm sao Lương Khang có thể ngủ được, nên chỉ quay về giường nằm nghiêng xuống, rồi cười nói: “Vừa lúc huynh cũng không ngủ được, sư huynh đệ chúng ta trò chuyện đi”.


Thiệu Trọng cười khổ nói: “Huynh thôi đi, bình thường toàn la ngủ không đủ, hễ nằm lên giường một cái là o o như lợn chết, lúc nào thì biết mất ngủ chứ. Đệ chỉ bất ngờ bị dọa thôi, yên tĩnh một chút là tốt rồi. Huynh cứ ngủ đi, không cần phải tán dóc với đệ đâu. Ban ngày tán chuyện còn chưa đủ à?”

Lương Khang cười hì hì hai tiếng, nhưng vẫn câu được câu không trò chuyện với Thiệu Trọng. Qủa thật đúng như lời Thiệu Trọng, hắn cứ leo lên giường là buồn ngủ, chỉ mới nói dăm ba câu đã không chịu được ngủ say luôn rồi. Trong phòng thật im lặng, chỉ có tiếng ngáy khò khè của Lương Khang, trên sông gió lớn, Thiệu Trọng còn mơ hồ nghe thấy âm thanh “cót két —” phát ra từ cột buồm, lại vểnh tai lần nữa, thì cứ như là hoàn toàn không có tiếng gì cả.

Càng yên tĩnh như thế, y lại càng suy nghĩ miên man, cảnh tượng trong mơ lại hiện ra ngay trước mắt, chân thực đến đáng sợ, làm y không thể nhận ra đâu là cảnh trong mơ, và đâu là sự thật.

Ngồi trong phòng cảm thấy có chút đè nén, Thiệu Trọng xuống giường, khoát áo bước ra ngoài.

Ánh trăng hôm nay rất sáng, như dòng nước trong veo đổ xuống, chiếu xuống đầu thuyền, làm mọi thứ trở nên mông lung hư ảo. Ngẩng đầu nhìn lên, vầng trăng khuyết đi một góc, đang cô đơn treo trên đỉnh đầu, xa xa là những ngôi sao lác đác, bị ánh trăng cướp đi rực rỡ, nên chỉ tùy ý vươn vãi trên bầu trời đêm.

Giả làm kẻ mù nhiều năm, nên rất nhiều hành động đều không thể được, giống như việc đứng trên boong tàu ngắm cảnh thế này, chính là điều xa xỉ. Hiếm khi bốn phía không người, nên Thiệu Trọng cũng buông cảnh giác, không chút hình tượng thả lỏng người, xoay eo. Cánh tay còn chưa thu lại, chợt nghe phía sau có người cố ý “khụ” một tiếng, tay Thiệu Trọng run lên, suýt nữa vẹo cả thắt lưng.

Sao giờ này lại có người đi ra vậy? Thiệu Trọng than thầm trong lòng, rồi chậm rãi thu tay lại, vừa nghĩ xem phải nên phản ứng thế nào. Người phía sau đã bước nhanh đến, không chút khách khí lên tiếng mắng y: “Tôi nói huynh này, nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ, ầm ĩ cái gì vậy hả? Ở trong phòng ồn ào thì không nói đi, giờ còn chạy lên boong tàu nữa, để mọi người đều không ngủ được giống huynh huynh mới vui sao?”

Thiệu Trọng vừa nghe thấy tiếng Thất Nương, lập tức thả lỏng lại, vốn định nhếch miệng cười một cái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cúi đầu thở dài.

Rốt cuộc Thất Nương vẫn mềm lòng, thấy bộ dạng hắn đáng thương, vẻ mặt ão não, làm gì còn vẻ gian xảo của ngày hôm qua. Lại nhớ đến tiếng rên rỉ đau đớn vừa rồi nghe được, Thất Nương không nhịn được lên tiếng hỏi: “Huynh không sao chứ? Mơ thấy ác mộng à?”

“Ừ”, Thiệu Trọng cúi đầu làm ra vẻ đau khổ, “Là một giấc mộng đáng sợ”. Y hít sâu một hơi, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, giống như đang chịu nỗi đau khổ vô bờ, “Tôi mơ thấy….kế mẫu của tôi …. Bà ta không hạ độc tôi, nhưng cố tình tìm hai tên đầu đường xó chợ dạy tôi ăn chơi đàng điếm, sau đó, tôi biến thành kẻ hoàn khố (*). Sau khi tổ phụ tôi qua đời, tước vị mất đi, tôi lại càng thêm thê thảm. Kế mẫu vì muốn chiếm lấy đồ cưới của mẫu thân tôi, nên bày mưu tìm người dẫn tôi đi bài bạc, quả nhiên tôi trúng kế của bà ta, mất hết toàn bộ gia sản, còn bị đuổi ra khỏi phủ, nghèo khó chán nản, cả cơm cũng chẳng có ăn, ngay cả bọn ăn mày trên đường cũng xem thường tôi, còn đuổi theo tôi đánh mắng. Sau đó….”


(*) Hoàn khố: dùng cho mấy tay nhà giàu nhưng chỉ biết ăn chơi đàng điếm.

Y liếc trộm Thất Nương một cái, quả nhiên nàng bị hấp dẫn, nên hạ thấp giọng xuống, “Một ngày nọ, có một tên chưởng quầy của một cửa hàng vu oan tôi trộm đồ của hắn ta, nên đuổi theo tôi đánh mắng. Tôi vội vàng chạy trốn, kết quả đâm sầm vào một chiếc xe ngựa đi ngang qua. Chủ nhân xe ngựa là người tốt, không chỉ giúp tôi giải vây, mà còn cho tôi một thỏi bạc, để tôi tìm việc làm ăn….”

Thất Nương liếc mắt nhìn y: “Tôi chưa thấy chỗ nào đáng sợ trong câu chuyện của huynh cả”.

“Em từ từ thôi, sắp đến rồi.” Thiệu Trọng ngọt ngào dụ dỗ, rồi nói tiếp: “Tôi nhận tiền của người ta, cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy giọng nói chủ nhân chiếc xe kia thật êm tai, nên không nhịn được muốn nhìn xem nàng ấy rốt cuộc trông như thế nào. Vì vậy tôi liền bám theo, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe kia dừng ở trước cửa một gia đình giàu có, từ xe ngựa bước xuống là một nữ nhân, mặc một bộ váy dài màu đen…..”

“Là một quả phụ sao…..” Thất Nương hơi nghi hoặc, trừng mắt nhìn, có chút tò mò.

“Ừ”, Thiệu Trọng trịnh trọng gật đầu, “Tôi tiến lên nhìn kỹ một chút, dường như nàng ấy cũng cảm thấy có người đang nhìn lén mình, nên lập tức quay đầu sang, tầm mắt vừa đối diện với mắt tôi, tôi cũng thấy rõ được mặt của nàng”. Lúc nói, giọng điệu của y vô cùng bình thản, nhưng không biết vì sao, Thất Nương lại cảm thấy thấp thỏm trong lòng, cứ như là, nàng quả phụ kia không hề đơn giản.

Có thể dọa Thiệu Trọng sợ đến thế, thì rốt cuộc bộ dạng của nàng quả phụ kia là đầu trâu hay mặt ngựa?

“Nàng ta….là yêu quái sao?” Thất Nương hỏi.

“Còn đáng sợ hơn yêu quái nữa!” Thiệu Trọng trợn to mắt nhìn Thất Nương, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Tôi nhìn thấy nàng ấy….chính là là em.”


“…………..”

“Em tìm gì vậy?” Thấy Nương ấy vậy mà không nổi giận, còn cúi đầu nhìn tới nhìn lui, như là đang tìm cái gì đó, làm Thiệu Trọng vô cùng bất ngờ, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Tìm gạch”.

Thiệu Trọng vội vàng lùi về sau mấy bước, xác định bản thân đã thoát khỏi phạm vi nguy hiểm mới bật cười hỏi: “Tôi nói này….em, em đừng không tin lời tôi, tôi thật sự không gạt em đâu. Sao em lại kích động thế chứ? Đã nói từ đầu đây chỉ là mơ thôi mà, ấy ấy em đừng đến đây, tôi nói rồi, tôi có võ công đấy. Em mà qua đây là tôi la lên đấy!”

Nhìn thấy Thất Nương không biết từ đâu tìm được một khúc gậy lớn, Thiệu Trọng lập tức khẩn trương, vừa lùi về sau, vừa lên tiếng uy hiếp.

Thất Nương cười lạnh: “Huynh la đi, tôi còn ước gì huynh la lên nữa kìa. Để tất cả mọi người thấy được bộ mặt thật của huynh mới tốt!”

Thiệu Trọng cợt nhả trả lời: “Có người đến thì tôi lại giả vờ. Người ta sẽ tim tôi hay tin em đây? Tôi vì tốt cho em mới nói với em, chứ không, rõ ràng biết em sẽ nổi cáu, sẽ tức giận, mắc gì tôi lại nói với em chứ. Mau bỏ xuống, bỏ xuống, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa. Người ta cũng chẳng nói gì tôi đâu, có chăng cũng chỉ nói em là cọp mẹ mà thôi.”

Thất Nương bị loại người mặt dày này chọc điên đến mức không thể cãi lại, thế mà tên Thiệu Trọng chết tiệt kia con liên tục cằn nhằn không nghỉ: “….Tôi nói em biết nhé, tôi nằm mơ….lúc nào cũng chuẩn đấy, em đừng có mà không tin. Sau này lập gia đình phải lựa chọn cẩn thận, cái họ gì nhỉ…à, đúng rồi, gặp đàn ông họ Thường thì phải tránh đi ngay, em với người họ đó không có duyên đâu, không phải hắn ta khắc em, thì chính là em khắc hắn ta….Ui da, sao lại nổi giận nữa rồi! Tôi nói thật mà!”

Nhìn thấy Thất Nương thở phì phì biến mất phía cuối mạn thuyền, Thiệu Trọng bỗng nhiên rút đi tươi cười trên mặt, chỉ còn lại vẻ nặng nề mà thôi, nhẹ thở dài, rồi nói khẽ: “Nói thật mà em lại không tin.”

Một đêm không mộng mị.

Trưa hôm sau, Thất Nương ở trong phòng vừa may đế hài, vừa trò chuyện với Thái Lam, đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân “cồm cộp —”, dồn dập nhưng vui tai. Thất Nương vừa nghe đã không kìm được vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lên, Lư Thụy đã đẩy cửa đi vào, giơ tay chỉ vào cuộn giấy trong tay rồi hớn hở nói: “Tỷ tỷ, đệ có thứ này cho tỷ xem nè!”

“Mau vào đây!” Thất Nương buông đồ trong tay xuống đứng dậy đón cậu, dịu dàng hỏi: “Làm gì gấp gáp vậy, không phải sáng nay đệ đên chỗ Thiệu công tử đọc sách sao?”


“Hôm nay tiên sinh dạy bọn đệ vẽ tranh.” Lư Thụy ngưỡng cổ nhìn Thất Nương, đôi mắt trong veo lấp lánh.

Suýt nữa Thất Nương đã bật cười thành tiếng, “Anh ta, …..anh ta dạy bọn đệ vẽ tranh sao? Không phải anh ta bị, à, ánh mắt anh ta không được tốt sao?”

“Tiên sinh bảo, là dùng tâm để vẽ.” Lư Thụy nghiêm túc nói, có thể thấy được, cậu nhóc sùng bái tên hồ ly xảo quyệt Thiệu Trọng kia thế nào.

Đồ lừa đảo không biết xấu hổ! Thất Nương mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt cũng không mất tươi cười, cong mắt kéo Lư Thụy ngồi xuống, dịu dàng nói: “Thế đệ vẽ gì?”

Lư Thụy dâng bức tranh đang cầm trên tay cho Thất Nương như hiến vật quý, nở nụ cười hồn nhiên: “Đệ vẽ phong cảnh trên sông. Tiên sinh nói, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, trước kia đệ chưa từng học vẽ, nên không biết phải vẽ tranh gì, thế nên Lương Khang ca ca bảo đệ vẽ tranh phong cảnh. Huynh ấy khen đệ vẽ đẹp, tiên sinh còn tặng đệ nghiên mực nữa đó. Dập ca nhi nói, bộ nghiên mực đó là đồ tốt. Đệ vốn định không nhận, nhưng tiên sinh nói, trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối, nên đệ mới nhận.”

Vô duyên vô cớ Thiệu Trọng tặng đồ cho Lư Thụy làm gì? Thất Nương cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ là vì chuyện tối qua? Là xin lỗi sao?

Trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng tay cũng không dừng lại, nhanh chóng mở cuộn tranh ra, đến khi nhìn thấy bức tranh dày cộm mực, Thất Nương không nhịn được bật cười ra tiếng “Phì—”, thằng nhóc Thụy ca nhi này, e là đổ cả nghiên mực lên bức tranh này rồi.

“Thế nào ạ?” Lư Thụy mang vẻ mặt kỳ vọng sốt ruột hỏi.

“Tốt”. Thất Nương nheo mắt, nhìn kỹ một hồi, mới gật đầu mạnh một cái: “Đẹp lắm, tặng cho tỷ được không?”

“Dạ!” Lư Thụy lập tức vui vẻ, nhếch miệng cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóng, “Vốn định tặng cho tỷ mà. Đúng rồi tỷ tỷ, Tiên sinh lợi hại lắm nha, mắt huynh ấy không nhìn thấy được, thế nhưng lại vẽ đẹp lắm đó. Đệ với Dập ca nhi nhìn lén mấy lần, Dập ca nhi còn nói, người trong tranh nhìn giống tỷ lắm….”

Thất Nương: “……..”

Tên vô sỉ này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.