Bạn đang đọc Giá Của Cái Nghèo – Chương 6
… Kể từ hôm về đưa những đồng tiền ăn trộm nhưng ông Đỏ không tha thứ, Hiếu không một nào về thăm hai người.
Vẫn cái nghề ăn cắp,thế nhưng hắn biết cái làng bé tí này không phải chốn dung thân cho hắn lâu dài được nữa, cho nên hắn quyết định sang làng bên khởi nghiệp trộm cắp.
Làng bên này đa phần giàu có ,trù phú lắm, toàn ông to bà lớn đủ cả, chẳng giống như cái làng hắn được sinh ra, nghèo túng và bần hàn, quanh năm suốt tháng không mua nổi con cá khô.
Chính vì thế nên Hiếu sẽ lẻn vào nhữbg nhà to nhất nhì để ăn cắp.
Sau mấy hôm đóng giả người thu nhặt đồng nát, hắn để ý thấy một ngôi nhà năm gian bằng gỗ lim cổ đồ sộ nhất vùng, có ngói đỏ ,nóc uốn rồng như đền thờ, không chỉ vậy, trong sân lát gạch đỏ nung sáng loáng, gia nhân, người hầu chạy tấp nập cả.
đêm ấy, sau khi đã chuẩn bị đồ nghề tác chiến, hắn chờ tới giữa đêm để mò vào.
Hắn định trèo qua tường, rồi nhảy xuống nóc nhà xí của tên địa chủ rồi đi qua vườn cây lên phía nhà trước, hắn không thể đi bằng cửa chính vì rất có thể nhà giàu đa phần đều có gia nô đầy tớ camh cổng cả ngày lẫn đêm.
Có thể nói, nếu Hiếu chăm chỉ làm lụng, không lười biếng, thì với cái đầu thông minh cùng tư duy nhanh nhạy này, hắn có thể làm giàu từ chính đôi bàn tay.
Chỉ tiếc là, hắn đã chọn vào còn đường sai trái.
Nhảy xuống nóc chuồng xí nghe cái tủm, cái chuồng xí nhà người ta đúng bằng cái bếp nhà hắn, nhưng không chắc chắn bằng.
Hắn ngồi một lúc để thở sau khi trèo cái tường quá dài.
Khi toan nhảy xuống dưới đất,thì hắn phát hiện ra bốn con mắt nhấp nháy của hai con chó béc to gần bằng cân của hắn.
Thấy người lạ, hai con chó không sủa, chỉ nhe hàm răng trắng ởn ra gầm gừ.
Hiếu tứa mồ hôi lạnh, không biết chó tây này thì nó có cắn hay là là không
Lần sờ trong túi ra cái bánh dậm ăn dở , Hắn thều thào van xin:
– Chó ơi!ăn bánh xong mày đi ra chỗ khác cho tao nhờ, để tao còn phải kiếm ăn nữa, tao cũng đói y như chúng mày vậy.
Hai con chó ngửi ngửi cái bánh rồi cũmg ăn , Hiếu vẫn ngồi trên nó nhà xí quan sát, thấy Vậy hắn lầm bầm:
– sao người ta bảo chó tây khôn lắm cơ mà ,may mình là người tốt đấy, chứ phải thằng khác cho ăn bả thì chả chết rồi ấy chứ.
Ngu thế này mà cũng nuôi, giết thịt còn có lợi hơn ấy.
Nghĩ hai con chó béc nhà giàu cũng chỉ là loại ngố tàu, Hiếu vứt cái bao đồ nghề xuống rồi toan nhảy xuống thì” bộp!”.
Một con chó nhảy phốc lên cắn ngay vào đít khiến Hiếu méo mặt.
Hắn lại lấy hết sức để bò lên lại mái ngồi.
Ánh trăng chiếu vào qua khe lá , Hiếu vạch quần ra xem, hắn thấy mông mình có một hàm răng chó không thiếu vết nào in đậm vào thịt còn chảy cả máu.
– Mẹ kiếp! Im ỉm tưởng hiền lành ai dè đi đớp trộm.
Đúng là cái loại chó….
Hiếu đau lèm bèm chửi một mình.
Bỗng hắn nghe thấy tiếng động liền cúi rạp người xuống mái.
Mùi thối của phân người khiến hắn tí thì nôn, nhưng thối còn hơn chết, hắn mà ngóc đầu lên chỉ có nước đi tù.
Từ sân, người gia nhân gọi hai con chó béc dê đem xích lại gần cổng, rồi vào trong nhà nằm nghỉ.
Hiếu nhìn thấy vậy thì mừng, hai con chó tuy dữ nhưbg chẳng khác nào chó câm, không sủa lên tiếng nào, như vậy càng lợi để hắn vào mà không bị gây khó khăn gì.
Nhảy xuống đất xong, hắn lại theo lối nhảy lên mái nhà đi cho tiện, bởi hắn không biết trong nhà còn ai thức hay là không.
Thế nên ,hắn sẽ đi trên mái để không bị lộ, đến chỗ nào thấy nghi ,hắn sẽ cậy một viên ngói ra xem đấy là gian nào , phòng nào , nếu là gian không có ai ngủ, hắn sẽ dỡ mái ra đủ cho hắn chui vừa để vào những phòng bên cạnh.
Kế hoạch vạch ra rất rõ ràng.
Hiếu bò bằng hai tay hai chân như con mèo trên mái.
Khi đến phía gần bên kia của nhà năm gian, hắn cậy một viên gạch ra rồi thò con mắt vào lỗ nhìn.
Thấy có người nằm ngủ hắn không dám chui xuống chỗ này, bèn lấy ngói lấp lại như cũ.
Đến đoạn giữa mái nhà, thấy có ánh đèn dầu, Hiếu một lần nữa cậy ngói ra, lần này hắn thấy đây là gian chính của ngôi nhà, còn được gọi là phòng khách, ánh đèn dầu vẫn còn sáng trưng le lói qua khe hở, Hiếu trông thấy có hai người đàn bà ngồi nói chuyện với nhau, có vẻ là hai u con thì phải:
– Con nói cho u hay, cái thai là của thằng nào? Con mà không nói làm sao u giải quyết giúp con được.
Bên kia cái sập , cô gái ngồi ôm mặt khômg trả lời mà khóc thút thít mãi.
Hiếu trông thấy , toan đậy vào, tuy nhiên một câu nói khiến hắn dừng lại nghe tiếp:
– Khuê!con là con gái phó bảng , thầy con là người có tiếng nói trong xã, chẳng lẽ con sợ thầy không tìm cho con được một người tử tế giàu có hay sao.
Giờ chửa trước thế này khômg biết con của thằng nào thì mặt mũi để đâu nữa
Hiếu tái xanh mặt lại, sao nghe cái tên Khuê này quen thế.
hắn gỡ thêm một viên ngói ra để nhìn cho rõ người con gái đang ôm mặt khóc ấy nhưng không thấy gì ngoài tấm lưng nhỏ cùng cái bóng lớn in trên vách nhà.
Hiếu sốt ruột thật sự, hắn liên tiếp lật những tấm ngói ra để xác định người đó có phải là cô Khuê ,người ăn nằm với hắn ở trạm bơm ấy khômg.
” Tạch….
àooooo….”
Hiếu tay vội vàng gỡ tấm ngói lên thì bất ngờ bị hụt, đè người lên tấm đỡ ,đen đủi trúng phải tấm đã bị mọt nên cả người to như con voi đổ ào xuống dưới thủng cả mảng mái to bằng hơn cái chiếu.
Hai người đàn bà nghe tiếng đổ lớn cùng người lạ mặt rơi xuống từ trên trời thì hoảng sợ, la hét thất thanh.
Toàn bộ gia nhân, đầy tớ chạy sộc lên nhà.
Tất cả đèn đuốc được thắp sáng , gậy gộc được cầm sẵn trong tay rồi chĩa thẳng vào người đàn ông nằm quằn quại tromg đống ngói vụn.
Ông Phóng từ buồng bên cũng đi ra, đầu ông ta trọc lốc không có một sợi tóc nào,trên người mặc bộ đồ trắng bằng lụa quý hiếm đắt tiền.
Tuy tiếng động lớn cộng tiếng la hét vì sợ của vợ con, thế nhưng mặt ông ta không có một tí gì gọi là hoảng.
Lững thững đi đến chỗ của Hiếu nằm, hắn vẫn vật vờ vì đau đớn , rơi từ trên mái nhà xuống không đau cũng lạ.
Gõ cái gậy xuống nền nhà, ômg Phóng sẵng giọng hỏi:
– Mày là cái thằng nào mà dám vào nhà ông ăn trộm ăn cắp gì phải không? Nói mau!Không ông đánh cho mày tuốt xác ra bây giờ.
Nghe giọng ông Phóng, Hiếu lóc cóc bò dậy phủ phục, tuy sợ đến nỗi mật xanh mật vàng, thế nhưng hắn không quên ngẩng lên nhìn con gái cụ Phóng đang đứng với u ở góc nhà.
Một lần nữa hắn xác nhận lại cô gái kia đích thị là Khuê,người hôm đêm hắn gặp ở trạm bơm….
-Chúng mày! Lôi cổ thằng bẩn thỉu này ra đánh chừng nào nó chịu mở mồm thì thôi….
– Không không ông ơi!con nói, con xin được nói.
Ông đừng đánh chết con, ông mà đánh con thì cháu ngoại ômg không có cha đâu…
Hiếu trong lúc hấp tấp liền xổ ra một tràng.
Những câu nói ấp úng của Hiếu khiến tất cả bất giác im bặt, ông phóng trố mắt nhìn Hiếu, rồi thế nào ông lại nhìn con gái cũng cắt khômg còn được giọt máu.
Ngồi xuống sập, ông nói”
– Mày nói thế là thế nào? Mày nói cho rõ ràng ra xem, không tao đập chết.
Hiếu sợ đến nỗi không dám nhìn lên ,khúm núm ngồi dưới đất, hắn lắp bắp;
– Dạ… con … con không phải ăn trộm đâu ạ.
Con trèo lên đấy, chẳng qua là….
là… muốn gặp mặt cô Khuê, chúng con đang yêu nhau …
– Mày nói phét phải không? Tại sao con gái tao lại có thể quen một thằng khố rách áo ôm như mày.
Mày nói mau trước khi tao cho người đánh tuốt xác mày ra.
Hiếu nuốt nước bọt, nhìn về phía cô Khuê cũng đang run lập bập.
Trong tình huống cấp bách, hắn vẫn còn suy nghĩ được nên thú nhận là đi ăn cắp hay là nhận đang yêu cô Khuê , là bởi, nếu nhận ăn cắp hắn sẽ bị đánh, nhẹ là què, còn nặng thì chết, không những thế còn bị bắt vào tù.
Còn nếu nhận yêu cô Khuê, thì sẽ đỡ rủi ro hơn,bởi người nhà giàu rất sợ điều tiếng thường không dám làm um lên.
Có gì, thì hắn chỉ bị tống cổ về và bị cấm không được qua lại với cô Khuê nữa là xong.
Như thế hắn cũng chẳng bị làm sao sất.
Lần này ,hắn mạnh dạn ngẩng cao đầu nhìn vào mắt ông Phóng, hắn dõng dạc nói:
– Những gì con nói tất cả đều là sự thật ạ, con và cô Khuê yêu nhau.
Không tin… ông cứ hỏi cô ấy
Nói rồi hiếu chỉ tay về phía Khuê khiến cô giật bắn người, ông phóng gọi con ra đứng cạnh rồi hỏi:
– Thằng này nó nói thế là thế nào?
– Dạ anh ấy nói đúng đấy thầy ạ.
Con…
Cô Khuê còn chưa kịp nói được câu tiếp theo thì ông Phóng đập cái đầu gậy một lần nữa xuống dưới nền khiến nó tẽ ra làm đôi, ông nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mày bị làm sao thế hả? Bao nhiêu thằng tử tế mối mai thì không thích, lại đi thích thằng đầu trộm đuôi cướp này.
Chúng mày đâu! Đập cho nó chục gậy rồi đuổi nó đi.
Còn bén bảng tới nữa thì đập chết luôn.
Tất cả gian nhân định xúm lại lần nữa thì Hiếu nhanh chân đứng dậy.
Tuy trong lòmg sợ, nhưng nghĩ thôi thì chẳng mấy khi vào đây, ăn đập thì cũng không tránh được, thế nhưng hắn muốn dở một tí võ mồm ra nói lí lẽ:
– chẳng phải nhà ông giàu nhất làng rồi đấy thôi, còn bắt Khuê phải kiếm chồmg giàu làm cái gì.
Ông muốn kiếm cho cô ấy chồng giàu nhưng đổi lại Khuê có hạnh phúc không? Có thằng nhà giàu nào dám trèo từ nóc chuồng xí xuống thối gần chết ,bị chó cắn vào mông chảy máu ra , lại còn bị ngã từ trên nóc nhà xuống đây.
Hiếu toe loe mồm kể công, rồi không ngại ngần vạch chỗ mông ra chứng minh rằng hắn nói không sai câu nào.
Từ cái thằng chủ đích vào nhà người ta để ăn cắp, nay trở thành người chung Thủy, bất chấp hiểm nguy để gặp được người mình yêu.
Mà nói đâu hay, chính hắn hà hiếp cưỡng bức con gái ông bà chứ nào có phải tự nguyện gì đâu.
Duy nhất gặp nhau có dúng một lần.
Bà phóng đứng bên con gái thấy xuôi tai, bèn nói nhỏ vào tai chồng điều gì đó nhưng ông khômg đồng ý.
Vừa buồn ngủ ,vừa mệt, lại ồn ào sợ hàng xóm dị nghị ,ông Phóng tặc lưỡi xua tay:
– Thôi, lần này ông tha, cái lỗ hổmg này ômg cũnh không bắy đền.
Thế nhưng từ nay về sau mày cấm bén bảng tòm tem gì con gái ông.
giải tán đi cho ông còn ngủ.
Mai ông còn phải lên tỉnh sớm đấy.
– nhưng thầy ơi! Con… con … có bầu rồi…
Khuê ấp úng lí nhí khiến ông Phóng đang ngoác mồm ra ngáp phải ngậm vào.ông trố mắt nhìn con gái không dám tin những gì nó vừa nói, ông hỏi lại:
– Mày nói cái gì? Ai có bầu?
Khuê tái mặt sợ thầy đánh nên nhìn sang phía u cầu cứu, thế nhưng u cũbg không giúp được cô bây giờ.
Không nói được, Khuê chỉ tay về phía Hiếu khiến ông phóng tỉnh ngủ.
Lần này thì hay rồi, có sản phẩm thì ông định tính thế nào.
Hiếu đảo mắt về phía ông phóng, thấy lần này ông Phóng sợ thật sự, hắn nắm được tâm lí liền quay ra phủi tay;
-Thôi Khuê ạ!thầy em đã chê anh nghèo, đã ngăn cấm đôi ta.
Thôi thì , anh rút lui chỉ mong em tìm được người chồng giàu có, ưng ý đúng với thầy em.
Nói xong, hắn toan quay đi, nhìn khuôn mặt của ômg Phóng, Hiếu biết ông ta giàu có tới cỡ nào thì giàu có, quan quyền thế nào thì quan quyền, ai cũng nể nhưng ông ta không thể nào chịu nổi điều tiếng.
Càng giàu thì lại càng sợ soi.
Hơn nữa, con gái chửa hoang thế này có thằng thanh niên nào giàu có dám lấy cô khuê một lần nữa.
Thấy Hiếu toan đi, thì ông Phóng lại gào lên:
– Mày đứng lại đấy.
Mày làm con gái tao có bầu mà mày định chạy hay sao?
– ơ kìa, con có chạy đâu, là ômg đuổi con cơ mà.
Con đã khổ sở thế nào để đến được đây thì chắc ông cũng biết, con thương con gái ông thật lòng đấy ạ
Ông Phóng nghe mấy câu sến cẩm của Hiếu thì bĩu môi chê, ômg nói:
– Rồi Mày yêu nó thế mày định cho nó ăn cái gì ,lo lắng cho nó bằng cách nào?hay là mỗi ngày mày cho cứ nói yêu với thương là nó tự sống, tự no được phải không.
Ông bảo thật,không có tiền ấy mà, thì yêu thương mấy cũng bỏ nhau mà thôi.
Nghe ông Phóng coi thường, hắn lại trưng ra cái mặt dỗi định đứng lên đi lần nữa ,thì gia nhân đã chặn cửa.
Hiếu vùng vằng quay ra cãi cùn:
– Ừ thì tôi nghèo thế đấy, không cho qua lại thì thôi để tôi còn về, nhà bao việc chứ dỗi hơi đâu
-Này, mày đừng có mà lên mặt với tao.
Tao mới phải là người tức ở đây này.
Mày có tin chỉ một lệnh tao tóm cả nhà mày đi tù chứ ngồi đấy mà láo toét.
Hiếu tỏ vẻ không cần, ông Phóng được vợ lại thì thầm vào tai câu gì đấy.
Hiếu vào lại ghế ngồi chờ cho nhà người ta họp bàn.
Nhưng trong thâm tâm hắn biết, lần ăn cắp này sẽ không phải lần bình thường, bởi hắn sẽ cưới được vợ có gia thế cực khủng.