Bạn đang đọc Giá Của Cái Nghèo – Chương 4
… Hiếu hoảng không dám thở mạnh, trời mưa không nóng thế nhưng mồ hôi từ trên đỉnh đầu vã xuống như tắm.
Hiếu không xoay người lại vì sợ , tinh thần hoảng loạn vô cùng.
Thế nhưng một lúc bất động hắn không thấy gì, mới từ từ ngoảnh mặt lại ,cái đèn pin để xuống đất vẫn chẫu ánh sáng vào đít hiếu.
Còn người kia, hóa ra lại là một cô gái ướt sũng từ đầu đến chân:
– cô… cô là?
Hiếu mông lung không nghĩ được gì bèn hỏi lại, cô gái trẻ vắt kiệt cái vạt áo cho nước chảy ra ,khẽ vén tóc sang hai bên ,cô cười đáp;
– Tôi á! Tôi là Khuê, là con gái ông Phóng, giữ chức phó bảng của xã, việc gì trong cái xã này cũng phải nhờ đến thầy tôi.
Mà đêm hôm anh ra đây làm cái giống gì?
Khuê vừa kể ,mặt cô vểnh lên đầy kiêu ngạo.
Hiếu nhìn rồi thở phào như trút một gánh nặng, hóa ra không phải người ta đến bắt hắn.
Trông Khuê không biết gì,Hiếu bắt đầu bốc phét:
– Tôi là người trông coi máy bơm cho làng ,trời mưa nên tôi sợ nó chưa được quấn cẩn thận.
Đấy, cô xem có khổ không ,nhà tôi thì không có điện mà dùng, ấy thế mà vẫn phải lo lắng cho chuyện làng chuyện xã.
Mà chẳng hay tối thế này cô đi đâu? Sao không bảo thầy cô cho người đi rước?
Hiếu dò hỏi vặn lại người con gái ,bởi hắn nghi cô Khuê này bốc phét, chứ kì thực không phải con quan như cô ta đã khoe.
Hiểu ý tò mò của Hiếu, Khuê ngồi xuống đống lửa sắp tàn rồi cho thêm rơm,cô đưa hai đôi tay ra trước ánh lửa để sưởi cho ấm.
Vừa làm, Khuê vừa nói:
– Nói cho anh biết ,tôi lại con gái duy nhất nhà cụ Phóng quan xã đấy nhé, ngày hôm nay tôi đi ăn cỗ ở làng bên, đi bằng xe đàng hoàng, nhưng chẳng may xe hỏng,định ở lại nhà họ hàng sáng mai mới về, nhưng mà u tôi lại ốm ở nhà ,nên tôi phải cuốc bộ đấy.
Máy bơm thì có gì mà phải để ý lúc trời mưa? Nó còn hút được cả nước vào đồng thì chập cháy thế nào được ?mà cái bao kia để làm cái gì? Tôi thấy anh giống kẻ trộm thì có.
Khuê chỉ vào cái bao để kế cái máy bơm khiến Hiếu giật mình, qua mấy câu nói tưởng như hỏi han đơn giản, thế nhưng hắn đã tinh ý phát hiện ra đích thị Khuê là con gái nhà có chức có quyền.
Thế nên khi hắn bốc phét, cô đã khôn ngoan mà nhận ra.
Gãi đầu cười nhạt cho qua, Khuê nhìn Hiếu nói;
– Yên tâm,tôi chỉ trú mưa chốc lát tạnh tôi về, trông anh chắc cũng nghèo quá mới vậy.
Tôi không báo thầy tôi đâu mà anh sợ.
Vừa nói , cô Khuê vừa cởi cái áo bên ngoài rồi treo lên cái đinh trên vách, trên người cô bây giờ chỉ trơ chọi độc nhất cái quần với cái yếm đào mỏng tanh.
Khốn kiếp thật! Con nào nó may cho cô Khuê cái yếm gì đâu đã mỏng thì chớ , lại còn bé nữa, chả khác gì cái lá mít che cái mông con lợn xề, cô kéo thế nào nó cứ kín chỗ này,hở chỗ kia.
Mỏng rồi, yếm còn ướt khiến Hiếu ngồi cạnh dụi mắt liên tục.
Thế nhưng Khuê không quan trọng Hiếu đang chăm chăm chẫu vào bầu ngực bị cái yếm o ép, đầu ti hần sau lớp vải to bằng hột nhãn.
Cô Khuê giơ cao tay lên xoa tóc , nước cứ thế lại chảy xuống khe ngực sau mỗi lần cô vẩy .
Hiếu nuốt nước bọt bọt liên tục,tim đập còn hơn cả chạy khi ăn trộm ngô.
Mười bảy tuổi đầu không lớn, nhưng cũng chẳng phải bé nữa, những cảm xúc của thanh niên non dại khi ngồi gần đàn bà con gái không phải chuyện Lạ.
Cặp mắt Hiếu thiếu điều muốn rơi tõm vào cái khe ngực trắng bóc kia, chả biết cô Khuê ăn cái gì, mà toàn thân thì gầy vêu, ấy thế mà cặp mông cặp ngực lại như úp thêm cái nồi nhôm vào.
Cô Khuê cứ ngồi như thế bên ánh lửa, cả hai không nói năng gì, Hiếu đang có một suy nghĩ khá táo bạo nhưng không biết có thành công không?
Bởi trong hắn ,cái thú tính đamg trỗi dậy rất mạnh và hắn muốn xơi ngay.
Có hai phương án xảy ra, một là hắn sẽ làm chuyện ấy với Khuê, nếu cô ấy là người đanh đá, ngay ngày mai cô ấy sẽ báo với ông phóng tống cổ hắn vào tù vì tội làm nhục con gái lão.
Thứ hai, cô Khuê là người hiền lành, sẽ không dám nói chuyện xấu hổ này ra ngoài ,bởi có hay ho gì đâu, mà thầy cô Khuê lại là hạng máu mặt.
Cho nên hắn sẽ lấy chuyện mất dậy này ra đe dọa nếu như cô Khuê có ý định nói với ông phóng về việc hắn ăn cắp….
Khi trong đầu Hiếu còn có hai luồng ý kiến để đấu tranh tư tưởng, thì trước mắt, cái dây yếm thắt thế nào nó lại tuột ra khỏi cổ khiến nó rơi cả vạt xuống tận rốn cô Khuê.
Lúng túng vội vơ lấy yếm che ngực, má cô đỏ bự lại càng thêm đáng yêu.
Giây phút ấy Hiếu không có đầu óc nữa đâu mà nghĩ hai hướng đối lập nữa, mà chuyển sang nghĩ về hai quả bưởi cùng một quả dưa chuột.
Không chần chừ , Hiếu liều mình nhào đến đè ngửa Khuê ra rồi hít hà hương thơm da thịt cô gái trẻ.
Chả hiểu cô tắm cái thứ gì, mà hương thơm thoamg thoảng mùi trà xanh chốc chốc lại nghe thành mùi sen đầu vụ.
Nó khiến Hiếu đê mê như chìm vào một thế giới khác:
– này! Buông ra! Không tôi kêu lên bây giờ đấy.
Amh biết tôi là ai không hả?
-Tôi biết chứ, cô cứ kêu đi, chả vấn đề gì sất.
Hiếu cười khoái trá rồi tiếp tục hành vi.
Bởi hắn biết, đêm hôm đồng không mông quạnh xa khu dân, lại thêm gió bão to thế này, Khuê có gào lên đi chăng nữa cũng chẳng ai biết mà cứu.
Nhìn ánh mắt sợ hãi, lẫn chân tay quờ quạng phả n khámg yếu vợt,một lần nữa Hiếu xác định Khuê là con gái hiền lành, sau đêm nay cô ta sẽ không dám nói chuyện này cho ai biết, hắn dĩ nhiên chẳng ai phát hiện ra hắn là thằng ăn trộm.
Khuê lấy hết sức giãy giụa nhưng sức cô làm sao thắng nổi thằng con trai mới lớn.
Người cô bị Hiếu lột sạch từ quần cho đến yếm.
Làn da trắng nõn như gạo sữa khiến Hiếu thèm như chết đói.
Cởi đồ cho Khuê xong, hắn cởi đến quần mình, rút cái dây một phát một hắn tụt xong cái quần.
Khuê khóc, đẩy vào ngực Hiếu rồi van:
– Tôi van anh!tôi chưa chồmg con gì sất, anh mà làm thế này sau tôi còn lấy ai được nữa.
Tôi hứa, nếu anh thả tôi đi, thì tôi sẽ nói thầy tôi cho anh thật nhiều tiền có được không?
– Không cần! Tôi thiếu đếch gì mà cô phải cho.
Chưa chồmg chứ gì? Càng hay!
Hiếu gạt phắt đi, cứ nghe ai nhắc đến tiền mà khinh mình nghèo hắn rất ghét.
Cho nên, hắn càng ra sức kẹp Khuê khiến cô khômg thể nào vùng chạy ra được.
Hiếu lân la sờ khắp người Khuê thèm thuồng trước khi hành sự.
Phải cômg nhận đồ nhà giàu rất tốt, cái gì cũng vừa tay.
Không giống như người lao động chân tay nghèo hèn, da đen thì chớ mùi mồ hôi cũbg chua loét cả.
Rồi, hắn sờ lấy mương nước của cô Khuê, từ khô hạn, đã lênh láng ra từ bao giờ ướt nhẹp cả tay.
Hắn một tay giữ cô Khuê, tay kia nghịch ngợm hí hoáy khiến cô gào lên lần nữa;
– Tôi xin anh đấy.
Anh mà làm chuyện gì, thầy tôi sẽ để anh đi tù mọt gông.
Á….
Khi Khuê còn đe dọa, thì một phát một Hiếu xiên chày vào nhưng trượt, phải đến lần hai mới trúng khiến Khuê co dúm người lại,tay cô bấu chặt lấy hai cánh tay Hiếu gào lên như bị đâm thấu thịt.
Nhìn khuôn mặt đau đớn của Khuê, Hiếu lại càng khoái chí ,tiếp tục những cái thúc thủng bụng khiến Khuê ngây người như tê dại.
Trên bức vác, hai con người nhấp nhô liên tục, thi thoảng xen tiếng mưa rơi ngoài hiên, tiếnh Khuê rên lên đầy khoái lạc.
Không biết họ ở bên nhau bao nhiêu lâu, chỉ biết khi đốm lửa cuối cùng sắp tắt, thì Hiếu cũng gấp rút thở dồn dập rồi dại con mắt cả đi, hắn khẽ thì thào vào tai của cô con gái nhà giầu có:
– Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời em.
Nếu em thương tôi, tối mai lại gặp nhau ở đâu nhé.
Đúng là lạ đời, kẻ nghèo rớt mùng tơi , đến chăm con em còn không ra hồn người, để nó bỏng mất nửa mặt mà giờ còn đòi nói đến chuyện trách với cả nhiệm với con gái của xã trường.
Khuê không nói gì, quay ngoắt mặt đi tỏ vẻ hờ dỗi.
Thế nhưng cái nét này lại khiến Hiếu yêu chết đi được ,hắn giơ tay ra phát thẳng vào mông đít cô Khuê mạnh đến nỗi in hần năm ngón tay trên ấy khiến cô giật bắn người.
Xong việc, họ chia tay nhau khi cơn mưa vừa tạnh, khi tiếng gà gáy
báo hiệu trời sắp sáng.
Sau đêm nay, không ai quen biết ai, chỉ có cái ổ rơm là vẫn còn vết tích một vụ mây mưa khốc liệt.
Qua ngày hôm sau, Hiếu bán ít sắt vụn lấy được ở trạm bơm được ối tiền.
Hắn định bụng sẽ mang tiền về cho ông bà Đỏ sáng mắt, và đương nhiên ông bà sẽ xí xóa chuyện cái Thảo bị bỏmg là do sự vô trách nhiênm của hắn.
Chiều tối, khi bà Đỏ còn hí hoáy nấu cơm, ông thì đang chơi với cái Thảo, nó bị băng bó ở một bên mặt nên ăn uống nói chuyện rất khó khăn.
Con bé lúc khỏe mạnh cũng chậm chạm và có phần hơi khờ khạo, cho nên rất ngoan hay nghe lời thầy u mỗi khi ông bà đi làm.
– Thảo!Ra anh cho bỏng này!
Tiếng Hiếu đi từ ngoài cồng vào đánh tiếng, hắn không Chào ai mà chỉ gọi cái Thảo.
Nghe giọng con trai về ,bà thì chạy ra ngoài, còn ông hậm hực chui vào trong nhà ngồi.
Trên tay Hiếu xách nào bỏng, nào thịt lủng liểng.
Cái Thảo trẻ con không biết tội trạng anh trai tắc trách dẫn đến việc mình bỏng, với lại có quà, nó quên luôn đau đớn mà ùa ra mừng rỡ.
Bà Đỏ nhận lấy miếng thịt ba chỉ được Hiếu xiên vào sợi rơm, nhìn miếng thịt thèm thuồng, nhưng bà Đỏ vẫn trách:
– Con đi đâu mà giờ mới về?
-Con đi làm kiếm tiền mua thịt mua bỏng cho u có cái Thảo đấy thôi.
Hiếu ra oai nói lấy lòmg u khiến bà Đỏ vui muốn khóc.
Trong thâm tâm người mẹ nghèo, lúc nào cũng đau đáu tương lai các con.
Nếu Hiếu nhận ra sai lầm mà biết cố gắng, chẳng phải bà đã được nhờ hay sao.
Bà Đỏ cầm miếng thịt dơ lên ngang tầm mắt nhìn, bỗng tự nhiên ông chạy từ trong nhà ra sân giựt lấy thịt rồi đáp thẳng vào giữa mặt Hiếu, ánh mắt ông như muốn bóp chết thằng con bất tài vô dụng này.
Chỉ tay vào mặt Hiếu, ông Đỏ chửi:
– Xéo cụ mày đi cho khuất mắt ông!thằng giời đánh này.
Mày định h lấy miếng thịt bịp mồm ông chắc, còn khuya.
Không đời nào tao tha thứ cho cái loại mất dậy như mày!
Bà Đỏ thấy miếng thịt vứt chỏng chơi trên nền đất bị bẩn thì xót của.
Cả tháng đã không có miếng thịt nào ăn nay còn vứt đi, đúng là phí của.
Bà lật đật định chạy lại nhặt thì ông Đỏ ngăn, bà khó chịu nói:
– Kìa!ông làm sao thế? Nó là con ông ,ông định thù nó cả đời chắc.
Nó biết hối lỗi còn mang thịt về đây cả nhà ăn ông còn muốn gì nữa?
– phải đấy thầy, thầy phải cho con sửa sai nữa chứ.
Từ may về sau con nhất định chăm chỉ làm ăn ,kiếm thật nhiều tiền mang về cho thầy cho u.
Nói rồi, Hiếu móc trong túi quần ra khối tiền khiến bà Đỏ sáng rực mắt.
Trong đầu hắn đang nghĩ, chắc ông Đỏ cũng sẽ đổ gục trước ma lực đồng tiền mà thôi.
Nào ngờ, không mất giây nào suy nghĩ, ông hất cả chỗ tiền ấy đi, từng đồng tiền vương vãi ra khắp sân khiến Hiếu trừng quắt lên nhìn cha khó chịu,hắn cúi xuống nhặt, vừa nhặt hắn vừa trách;
– thầy túng quá điên rồi hay sao? Tiền đấy, đây là tiền đấy! Chả phải thầy đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mong kiếm được nhiều tiền hay sao?Đúng là đã túng còn sĩ!
Bà Đỏ không hiểu ý chồng thì cũng bênh con, quay ra bà trách:
– ông đúng thật là! Ômg vẫn mong con mình trưởng thành để đỡ đần ông thấy thôi.
Giờ nó kiếm được tiền ông quay ra ghét nó.
Tôi hỏi ông, ông có nghĩ cho cái Thảo không? Tiền thuốc tuần sau lấy đâu ra mà trả?
Bà ứa nước mắt tức ,không biết làm thế nào, bà ngồi xuống chiếu bên cạnh cái Thảo đang tấm tép nhai bỏmg anh trai đưa cho.
Nhìn con, nhìn vết sẹo cháy thịt dài thượt hủy hoại dung nhan con gái sau này,ông Đỏ như đứt từng đoạn ruột.
Không úp mở nữa vì vợ nghĩ mình ghét con ,ông chỉ vào mặt Hiếu rồi sẵng giọng hỏi:
– mày nói tiền mày kiếm ra, vậy tao hỏi mày,mày kiếm bằng cách nào?
– Con…
Hiếu cứng họng không đáp, ánh mắt hắn lấp liếm liếc sang u hắn cầu cứu, nhưng chính bà Đỏ cũbg muốn biết;
– Kìa, thầy hỏi thì con cứ nói cho ông ấy biết…
Thế nhưng Hiếu không dám nói , làm sao hắn dám mở mồm ra nói cơ chứ.
Ông Đỏ nhếch mép khinh, ông quay ra nói vợ:
-Đấy ,con trai bà đấy.
Bà thấy nó cầm nhiều tiền như vậy mà bà không thắc mắc hay sao.
Ngần ấy tiền tôi phải làm bao nhiêu tháng mới được bà có biết không.
Vậy mà nó đi có vài hôm nó mang về bằng cả năm tôi cố gắng.
Cái loại tiền ăn cắp này có chết đói tôi cũng không cần..