Bạn đang đọc Giá Của Cái Nghèo – Chương 101
Tuy nhiên , đấy mới chỉ là suy đoán ban đầu, cần có chứng cứ để điều tra thêm.
Nhưng amh cũng mong chuyện anh nghĩ đến gạo còn sống là có cơ sở.
Tại nhà Vinh, Hiếu đỗ xe rồi vào thẳng nhà, thấy hắn đang nằm trên giường hút điếu sì gà của ai cho nhả khói đen kịt.
Không nói không rằng, Hiếu ngồi xuống cạnh ,vứt một cọc tiền lên bụng Vinh rồi nói:
– Này ,cầm lấy đi đâu một thời gian.
Có vẻ thằbg Kiên nó đánh hơi được gì rồi, hôm nay tôi mới thấy nó ở trạm y tế đi ra.
Mẹ kiếp thằng chó chết này lo chuyện bao đồng.
Mà anh đã xử lí gọn chưa đấy, ai mà biết thì hỏng hết.
Vinh gà gà say với con mắt lim dim trong làn khói.
Sau khi tỉnh, hắn ngồi dậy dựa vào góc tường nhìn Hiếu cười, hắn đắc ý nói:
– Không thể gọn gàng hơn, chỗ ấy chuyên vứt xác chết lợn gà , tôi cẩn thận còn nhét nó vào một cái bao bẩn bẩn khác, nhìn nó khác gì bao vùi gia súc chết ,ai rảnh mà vớt.
Nó đánh hơi thì cho nó đánh hơi, gặp nó cứ khai như đã bàn, có tìm thấy con kia đâu mà sợ.
Chẳng qua nó thấy chú không uy tín nên chưa tin thôi, chứ vài hôm nữa tìm chả thấy gì cũng chán ngay ấy mà.
Với lại nếu muốn tôi đi mà đưa được từng đây, thì đi được mấy ngày, chân cẳng còn chửa tháo được bột.
Vinh văn vở để moi thêm tiền khiến Hiếu bực mình, vứt thêm một ít nữa, hắn rít lên :
– Anh đừng có dở cái giọng moi móc, cầm lấy rồi đi cho nhanh đi, khi nào ổn ổn rồi thì về.
Nếu vỡ lở thì đừng nghĩ tôi chịu một mình, tôi và anh đang ngồi chung một thuyền đấy, liệu liệu mà nghĩ.
Còn cái chân nó chẳng khỏi từ bao giờ rồi ấy chứ, con Gạo nó cũng bị nó chẳng bỏ bột từ đờii nào rồi, giờ không phải cái lúc làm nũng đâu.
Hiếu nắm thóp nói thẳng, Vinh không đáp lại câu nào, đứnmg dậy ra bỏ mấy bộ quần áo vào trong túi rồi xách đi cùng cọc tiền.
Hiếu thở dài, hắn tự nói với bản thân:
– Cố gắng một chút nữa là thành công chắc chắn thuộc về mình.
Tại sao hắn nói vậy, bởi trong vài ngày tới Kiên chắc chắn sẽ vẫn cho người tìm kiếm xác, lúc đó vâcn chưa kết luận rằng gạo đã chết.
Nhưng nếu công an không tìm nữa, thì coi như là chết mất xác.
Giấy tờ lúc ấy không cần phải có chữ kí của Gạo nữa.
Ông Đỏ ở nhà vẫn đi ra ngoài ngõ ngóng con.
Vui thấy ông cũng tránh mặt, Hiếu cũng kể cho nó nghe rằng gạo chết đuối,nhưng không được nói cho ông Đỏ biết.
.
Vui đang địmh đi ra thì ông Đỏ đứng cổng, nó đã né đi thẳng nhưng ông vẫn giữ nó lại.
Ông hỏi:
– Vợ chồng nhà mày làm sao thế?chúng mày đang giấu thầy chuyện gì phải không? Mày đi đâu cho thầy đi ké lên trạm xá trông cái Gạo.
Gì mà ngất nằm mấy ngày không về là thế nào.?
Vui lúng túng không biết nói sao, xong vì chồng nó dặn thế nào Vui phải nghe thế.
Chối quanh mãi, ông Đỏ vậ nằmg nặc đòi đi, vừa hay lúc ấy Hiếu về, thấy ông Đỏ gây khó dễ vợ thì nói toạc hẳn ra:
– Thầy ơi!em Gạo….
em nó…
– cái Gạo làm sao?sao giờ nó vẫn chưa tỉnh? Có phải nó bị làm sao không?
Hiếu nói lấp lửng xong quay ra khóc, hắn trưng ra vẻ mặt thống khổ đau buồn.
Ông Đỏ gặng nói mãi,hắn mới thốt ra mồm:
– Hôm tối con chở nó về, chẳng may … chẳng may hai anh em con ngã xuống sông, đến giờ vẫn chưa tìm thấy….
Ông Đỏ nghe thì chết sững, đánh rơi cái gậy trong tay.
Ông nghe rất rõ, không thiếu xót chữ nào, ông không khóc nổi, bởi cái cảm xúc của ông nó như đóng băng, chết lặng.
Tim đã đập nhanh, xong ông vẫn run giọng hỏi lại con trai:
– Không tìm thấy nó?…thế… nó đâu? Nó đi đâu mất rồi?
Ông Đỏ nhìn chăm chăm vào Hiếu, ông đủ khôn và tỉnh táo khi nó nói gạo ngã xuống sông mà không tìm thấy.
Nhưng ông muốn lắmg nghe và mong muốn một câu trả lời khác đi.
Hiếu im lặng, hắn khóc chảy hai hàng nước mắt quỳ xuống chân ông Đỏ:
– Thầy ơi!là do con! Là do con nên em gạo mới chết…
” Cốc!”
– Tiên sư mày!Không phải mày thì ai vào đây? Mày giết nó đúng không? Mục đích của mày vẫn là giết nó giống như cái cách mày giết nó ngày xưa có đúng không? Nó đắc tội gì với mày mà năm lần bảy lượt mày hại nó.
Mày bảo mày chở nó đi, nó chết đuối vậy thì sao mày không mảy may bị gì? Sao mày không chết luôn đi! Thằng khốn nạn này, hôm nay tao giết mày…
Ông Đỏ tức phát điên, vồ lấy cái gậy đánh vào đầu Hiếu rớm máu.
Vui gàn kéo ông đỏ ra, còn Hiếu vẫn quỳ ở đấy ăn năn, hắn mặc để cho ông Đỏ đánh.
Sau một hồi lên cơn ,ông Đỏ vì sốc lẫn sức khỏe yếu ngã lăn ra đất.
Hiếu đỡ lấy ông vào trong nhà nằm nghỉ, mặc cho máu trên trán hắn vẫn còn đang chảy xuống cái áo trắng đang mặc.
Ông Đỏ thở như con trâu mới phải cày mẫu ruộng, sai vợ đi lấy khăn mặt lau cho thầy, Hiếu bóp tay bóp trán cho ông.
Để ông uống cốc nước bình tĩnh lại, hắn ngồi cuối giường nói chuyện nhỏ nhẹ với ông;
– thầy ơi! Thầy đừng đổ oan cho con.
Con cũng muốn nói cho thầy biết bởi con không làm gì khuất tất mà phải giấu thầy, nhưng anh Kiên không cho con nói, anh ấy bảo thầy nhiều tuổi rồi, sợ thầy sốc thầy chết, nên con nghe lời không dám kể cho thầy.
Ông Đỏ quay mặt vào trong tường lắmg nghe, nước mắt vẫn chảy vì thương con gái.
Bên cạnh, Hiếu vẫn giải thích:
-Tối hôm đấy trong lúc chờ Gạo truyền xong chai nước trong trạm xá, con có làm mấy li rượu.
Lúc nó tỉnh thì con chở nó về, trên đường đi, con có trách nó là do nó ngất nên chưa làm được giấy tờ.
Nào ngờ, nó thú nhận nó không muốn thầy cho con đất, nên mới giả vờ.
Nó bảo nếu nó còn ở đây, nó sẽ ngăn cản con đến cùng.
Hai anh đi xe cãi nhau, trong lúc không để ý đường, lại phóng nhanh, con chệch tay lái ngã xuống sông.
Người ta cứu được con còn cái Gạo chưa tìm thấy.
Con thề với thầy những lời con nói là đúng sự thật, không nửa lời gian dối.
Hôm nào gặp anh Kiên con ông Lang, thầy cứ hỏi mà xem
Ông Đỏ vẫn không nói gì trong thâm tâm cũng nguôi ngoai đi phần nào.
Ông tin thằng Hiếu nói thật là bởi, khi ông đề đạt chuyện cho đất thằng Hiếu, Gạo đã ra điều không đồng ý, nhưng không dám nói gì .đến khi sắp kí giấy tờ, Gạo lại lăn ra ngất.
Ông Đỏ cũng thấy có thể cô đang gây khó dễ cho Hiếu.
Nói thì cũng nói hết rồi, Hiếu đứng dậy xin phép đi.
Trước khi đi, hắn dặn vợ chăm thầy chu đáo, có tin tức gì của em thì sẽ quay về báo cho mọi người.
Ông Đỏ thẫn thờ, vậy là đứa duy nhất sống đàng hoàng tử tế cũng chết.
Sau mấy lời giải thích của Hiếu, ông không trách con trai nữa, bởi chuyện tai nạn là không ai mong muốn.
Trong lúc tức giận ,ông bới móc chuyện quá khứ giờ trong lòng ông lại tội nghiệp Hiếu.
Thôi thì cũng chỉ biết đổ cho số phận thôi, mong sao người ta sẽ tìm thấy con gái ông nhanh chóng.
Tối ấy ,tại bệnh viện tỉnh, bà Thanh vừa mới thay ca cho con dâu ra ngoài giặt quần áo.
Đã mấy đêm thức trắng khiến bà Thanh gần như kiệt sức.
Ngồi cái ghế cạnh giường Quý, bà nghìn con, mấy nay truyền dịch nhiều,da hắn đã có thịt hơn.
Nhưng tuyệt nhiên chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, do cơ thể kiệt sức, cộng thêm sốc về tâm lí, cho nên chưa thể tỉnh lại ngay.
Bà mù cũng đã nói ngay từ hôm đấy, rằng phải tầm bảy ngày mới tỉnh, cho nên bà cũng chuẩn bị tâm lí không xót ruột.
Mong muốn con bình an vô sự, bà Thanh đến nhà bà mù xin thêm bùa, mặc cho từng sấp tiền để tạ lễ nhưng bà mù không lấy, cũng không cho thêm bùa.
Bà nói, thứ gì nhiều quá cũng không tốt, chỉ xin đủ là được.
Vì trong bệnh viện nên mùi kháng sinh, mùi thuốc sát trùng khiến bà Thanh chóng mặt, bà mang theo nhang thơm thắp một nén để chỗ mình ngồi, vừa ấm cúng căn phòng, vừa đỡ ngửi mùi thuốc men.
Ngồi một lúc thì bà thanh ngủ gật lúc nào không hay.
Không biết bà ngủ như thế đến khi nào, chỉ biết đến khi gió từ đâu lùa vào thông thống, bà rét cho nên mới tỉnh lại.
Thế nhưng mở mắt ra nhìn đã không thấy con trai đâu, trên giường trống trơn.
Đảo mắt ra hướng cửa, bà gào lên khi con đang vắt vẻo trên lan can, Quý thõng chân xuống dưới, đôi mắt trắng dã nhìn xuống dưới.
Nghe tiếng mẹ mình, Quý quay lại nhìn, nhe răng ra cười như ma.
Thảo nằm ở hành lang nghe tiếng bà thanh thì cũng bật dậy chạy vào phòng.
Chứng kiến chồng mình ngồi vắt vẻo, Thảo bủn rủn tay chân, Quý nói với bà thanh:
– U ơi! U ở lại nhé!con đi với vợ với con con đây.
Hường gọi con rồi, con đi nhé ….
Tiếng Quý văng vẳng trong căn phòng, bà Thanh không dám nhích tới gần vì sợ con làm càn.
Bà Thanh xua tay, bà nói:
– Kìa con ơi!vợ con đây cơ mà, cái Thảo đây cơ mà.
Con đừng làm u sợ con ơi.
Con xuống đây, từ từ nói con ơi…
– Không!con phải đi rồi, u con Hường đang ở dưới đợi con.
Vợ con không phải con Thảo, nó là một con đĩ.
Nó lấy thịt Hường cho con ăn để con bị mụ.
Giờ cả nhà con đoàn tụ đây, con đi u nhé….
Dứt lời, Quý toan nhảy xuống , đôi tay dang rộng không bám víu gì chuẩn bị tâm thế chết một cách nhẹ nhàng.
Trong lúc hoảng loạn không ai để ý đến nén nhang thơm để trên bàn lóe lên một tia sáng rồi tắt hẳn.
May mắn thay, cái áo bệnh nhân Quý mặc mắc phải thamh chắn đã bị han khiến Thảo ngay đấy túm được tay, bà tha h cũng chạy ra hỗ trợ.
Người Quý gầy nên hai người cũng gắng kéo được lên.
Quý thoát chết thần kì trong gang tấc khiến bà Thanh tái cả mặt.
Ba người lặng lẽ không dám nói câu nào, bởi trong đầu bà Thanh lẫn thảo đang suy nghĩi , có khi nào Hường quay lại một lần nữa
.-Này, mày có nghe thấy thằng Quý nó nói không? Nó bảo thế là thế nào.
Sao lại là ăn thịt cái Hường?
Bà thamh không hiểu ý của Quý, bởi trong đầu bà không thể tưởng tượng nổi những thứ cái Thảo đã làm.
Từ hôm đưa Quý lên viện này, có bà với cái Thảo thay phiên nhau trông nom Quý, còn bà giúp việc thì ở nhà lo đàn lợn.
Mấy nay biết cái Thảo cũng vất vả, cho nên bà không hỏi thêm nó điều gì.
Nay Quý nói mấy lời lảm nhảm này bà lại thắc mắc.
Nhưng Thảo đời nào nó nhận, nó chối:
– U tin lời một người đang mê sảng ư? Con có làm gì đâu.
Thôi, u đừng thắc mắc mấy chuyện đó.để sức mà lo cho amh Quý.
Mà như thế này chắc có lẽ cũng sắp tỉnh rồi đấy u.
Thảo lảng sang chuyện khác, bà Thanh tuy vẫn không thôi bớt nghi nhưng khômg nói gì.
Vì bà cũng nghĩ có thể do Hường nhập vào các quý quá lâu, cho nên vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều, bà mù cũng nói là không sao ,chỉ Cần có thời gian chăm sóc và theo dõi thêm.
Những ngày sau đó ,Công cuộc tìm kiếm vẫn diễn ra, Kiên một mặt quán xuyến đôn đốc anh em nỗ lực hết mình, một mặt anh tìm đến nhà Vinh hỏi chuyện, nhưng tiếc thay hắn đi đâu khỏi địa bàn không ai rõ.
Nhìn thằng Hiếu khóc lóc mỗi lần gặp Kiên, anh rất muốn bẻ cổ chết thằng anh khốn nạn này, xong lại kìm chế nghĩ không được làm theo cảm tính, đánh rắn không trúng đầu ,nó sẽ quay lại cắn chết anh.
Sau khi ông Đỏ bình tĩnh, Hiếu chở ông ra khu vực kiếm xác em.
Thấy Kiên cũng có mặt, làm ông Đỏ tin tưởng thêm vào lời Hiếu nói:nó không phải có ý giết em.
Khẽ ngồi xuống mô đất, ông Đỏ trông ra sông ,đôi mắt ngấn lệ nhìn làn nước đục ngầu, ômg mong thấy con gái,nhưng thật sự vô vọng.
Nhữbg ngày sau đó, cứ tầm chiều khi con nước vừa dâng, người ta lại thấy một ông già tóc bạc trắng, tay chống gậy, tay cầm bát nhang đi dọc con đường lên xã, ông gào khóc con khản giọng, ai nhìn cũng quá đỗi xót xa đau buồn:
– Con ơi! Gạo ơi!về chặt tre cho thầy con ơi.
Mày hứa phải trông thầy lúc ốm kia mà, thầy đã khỏi đâu.
Con mải chơi chỗ nào không về nhà thế con ơi, con địmh để thầy ở một mình hay sao? Về với thầy đi con ! Về nhà mình đi con…
Ông cứ khóc con triền miên như thế cho đến khi hôm ấy ông lăn ra bất tỉnh.
Và kể từ đấy, không ai thấy ông đi ra đấy khóc con nữa, ông kiệt sức thật rồi.